Showbiz Phồn Hoa

Chương 120: Sự thật



Sau khi gõ cửa một hồi lâu, cuối cùng cũng có người mở cửa.

Khiết Ninh liếc mắt nhìn qua, đó là một người phụ nữ trung niên tiều tụy, bà ta đang kinh ngạc nhìn về phía bọn họ: "Các người là..."

Nhìn phản ứng này, rõ ràng là không biết Khiết Ninh.

"Con chào dì, con là bạn của Nhạc Dung Tiệp con đến đây là để thăm cô ấy." Khiết Ninh khéo léo mở miệng nói.

Diện mạo của người phụ nữ này và Nhạc Dung Tiệp có chút tương tự nhau, chắc chắn là người nhà, tóm lại là phải tỏ ra thân thiện ngay từ đầu, còn phần sau này như thế nào thì cứ nhìn hoàn cảnh mà xử sự.

Người phụ nữ hơi sửng sốt một chút, tin tưởng Khiết Ninh không hề nghi ngờ gì, thở phào một hơi rồi nói: "Là bạn bè à... Cảm ơn mọi người đã cố ý đến đây một chuyến, nhưng mà ngại quá, mấy ngày nay tâm trạng của Dung Tiệp không được tốt lắm, chỉ sợ là không muốn gặp mọi người rồi."

Khiết Ninh vội vàng mở miệng nói: "Không có sao đâu dì, con chỉ vào thăm một chút thôi, dù là không nói chuyện với cô ấy cũng được."

"Cái này..."

Đang nói chuyện, ở trong phòng truyền đến một giọng nói vô hồn: "Mẹ, là ai vậy?"

Khiết Ninh vừa nhìn liền thấy người kia là Nhạc Dung Tiệp.

Người phụ nữ kia hoàn toàn tiều tụy đến nổi không chịu được, y như trong tưởng tượng, khuôn mặt hốc hác giống như là một người bị bệnh nặng vậy, hai mắt thì ảm đạm không có ánh sáng, nhưng có một điều khác với trong tưởng tượng là trạng thái tinh thần của cô ta không có vẻ gì là mê sảng.

"Nhạc Dung Tiệp, tôi là Khiết Ninh đây."

Trong nháy mắt nghe giọng nói của Khiết Ninh, đôi mắt của Nhạc Dung Tiệp trừng to: "Cô đến đây làm gì?"

Cô ta nhào về phía trước, muốn lôi kéo Khiết Ninh, nhưng mà bởi vì có Tuyên Thành ngăn ở giữa, nên cô ta không thể làm gì được.

"Cô làm gì vậy?" Tuyên Thành nghiêm giọng nói.

Bước chân của Nhạc Dung Tiệp dừng lại, bỗng nhiên cười đến thê lương: "Sao vậy, nhìn tôi thê thảm đến mức này, còn muốn đến đây để bổ một nhát nữa hả?"

Khiết Ninh bình tĩnh ôn hòa mở miệng nói: "Trước tiên cô đừng xúc động, tôi chỉ đến để hỏi một số chuyện, nếu như có cần đền bù cái gì thì tôi sẽ cố gắng hết sức."

Nhạc Dung Tiệp giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười: "Đền bù? Được thôi, vậy cô bồi thường ba tôi lại đi."

Cơ thể của Khiết Ninh cứng đờ.

Mẹ của Nhạc Dung Tiệp nghe vậy, bắt lấy trọng điểm: "Chờ đã, cô đến đây là để nghe ngóng ba của Dung Tiệp?"

Nhìn Nhạc Dung Tiệp rõ ràng không có bộ dạng muốn nói chuyện, Khiết Ninh đành phải ôn hòa để mẹ Nhạc bình tĩnh lại, mở miệng nói: "Đúng vậy. Dì, con tên là Khiết Ninh, là chị của Khiết Thành, chính xác mà nói thì con muốn biết tình huống của em trai mình, muốn biết rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì."

"Là cô à?" Sắc mặt của mẹ Nhạc thay đổi ngay lập tức, nhưng mà cũng không lập tức bộc phát, mà là mặt lạnh lùng kêu Nhạc Dung Tiệp đi vào phòng đi.

"Mẹ, mẹ đừng nói gì với người phụ nữ này hết, là do em trai của cô ta đã hại chết ba của con, còn hãm hại con nữa." Nhạc Dung Tiệp gào thét.

Mặt của mẹ Nhạc âm trầm: "Con về phòng trước đi, để mẹ nói chuyện với cô ấy một chút."

Nhạc Dung Tiệp thấy mẹ không nghe lời của mình, giận đùng đùng đóng cửa phòng lại.

Sau khi chờ con gái đi vào trong phòng ngủ, mẹ Nhạc quay đầu đầu lại, trong đôi mắt hung ác nham hiểm lướt qua sự hận thù, sau đó...

"Bốp" một tiếng, một bàn tay tát lên trên mặt của Khiết Ninh.

"Bà..." Tuyên Thành hốt hoảng cất cao giọng.

Khiết Ninh lại tỉnh táo không thể tưởng tượng được, cô đã sớm dự đoán đến đây sẽ bị người nhà họ Nhạc đối xử như thế này. Cho dù nói như thế nào, em trai của cô chính xác đã liên lụy đến ba của Nhạc Dung Tiệp, cô có thể chịu đựng được một cái tát này.

"Cô còn có mặt mũi mà tìm đến đây." Mẹ Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cười khổ nói: "Cũng đúng thôi, nhà chúng tôi không quyền không thế, sao cô không dám đến được?"

"Dì, hôm nay con đến đây không phải là để cãi nhau với dì." Khiết Ninh bình tĩnh mở miệng.

Sau khi mẹ Nhạc cho cô một bạt tay, dường như là tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, cho cô bước vào nhà, rốt cuộc hai người bọn họ cũng nói chuyện đàng hoàng một chút.

Hóa ra là mặc dù Nhạc Dung Tiệp dấn thân vào ngành giải trí, nhưng quả thật còn chưa tốt nghiệp đại học, mà lại học cùng trường với Khiết Thành, hai người bọn họ bình thường cũng coi như có trò chuyện với nhau.

Ngày hôm đó xảy ra chuyện, tâm trạng của Khiết Thành không được tốt, đúng lúc gặp được người ba lái xe thuê của Nhạc Dung Tiệp ở trên đường, lúc ấy Nhạc Dung Tiệp cũng ở trên xe, đề nghị muốn đưa cậu về nhà, cho nên mới chợ cậu đi cùng. Nhưng đi được nửa đường, Nhạc Dung Tiệp đã xuống xe trước bởi vì nguyên nhân đoàn làm phim kêu, đến lúc biết được tin tức lần nữa thì đã là tin tức về ba lái xe bị té chết.

Khiết Ninh nghe xong, có kinh ngạc, cũng có nghẹn ngào. Thế giới này chính là kỳ lạ như vậy, nhỏ bé như vậy, lúc mà cô và Nhạc Dung Tiệp đối chọi gay gắt với nhau, em trai của mình lại trò chuyện với người ta, thật là kỳ diệu.

"Những sự thật mà tôi biết chính là như vậy." Mẹ Nhạc nói xong, lấy một cây bút ghi âm ra: "Đây là đoạn ghi âm trước khi ba của nó ngã xuống sườn núi đã ghi âm lại, điện thoại đã vỡ nát, thông tin hỏng mà cục cảnh sát sao chép được cũng chỉ có nhiêu đây."

Nói xong, bên trong phát ra âm thanh lo lắng và sợ hãi của ba Nhạc.

"Ba cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên có xe đến va chạm với bọn ba, còn tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ là sẽ xảy ra tai nạn giao thông... Dung Tiệp, ba đã để cho người bạn học của con xuống xe rồi, mặc dù đã giảm bớt tốc độ, nhưng mà không biết là có bị thương hay không. Theo ba thấy thì bọn họ nhằm vào cậu ấy, cho nên trước hết để cho cậu ấy chạy trước, chờ ba thoát khỏi bọn họ...a!"

Ở phía sau đó là âm thanh hỗn tạp, rốt cuộc cũng không nghe rõ được cái gì.

Khiết Ninh nghe thấy, trong lòng của cô run rẩy, đồng thời càng cảm thấy áy náy.

Cô cho rằng nguyên nhân cái chết của ba Nhạc cũng chỉ đơn thuần là bị liên lụy, không ngờ là đối phương lại nhường cơ hội sống sót cho em trai của mình, còn mình thì dụ mấy người kia rời đi.

"Nói như vậy thì có người lại nhằm vào em trai của tôi." Khiết Ninh thì thầm, trong lòng xuất hiện vô số suy nghĩ.

Cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra, Nhạc Dung Tiệp thét lên với cô: "Cô cũng quá ích kỷ rồi! Ba tôi bởi vì em trai của cô mà chết, cô thế mà chỉ quan tâm đến em trai của cô, ai sẽ thương xót cho ba của tôi... Ông ấy không nên để cho Khiết Thành đi, muốn chết thì cùng chết mới đúng."

Khiết Ninh im lặng.

So sánh với sự điên cuồng của con gái, mẹ Nhạc hết sức bình tĩnh: "Các người cũng đã biết sự thật rồi, chồng của tôi mất bởi vì em trai của cô. Lúc đầu tôi chuẩn bị thưa kiện, sẽ đưa ra nhiều sự thật liên quan hơn, nhưng mà có một nhóm người đến uy hiếp tôi, không cho phép tôi tiếp tục truy cứu nữa, nếu không thì tôi và con gái của mình sẽ không thể tiếp tục sống yên ổn."

Khiết Ninh nhăn mày: "Cho nên, ý của dì chính là..."

Lúc này, mẹ Nhạc mới nói ra mục đích cuối cùng của bà ta: "Tôi thấy cô cũng có chút lương tâm, nếu như lúc nãy cô trả lại một cái tát đó thì cô sẽ không hỏi được cái gì từ chỗ của tôi, có đều nếu như cô vẫn còn lương tâm, ít nhiều thì cũng phải đền bù một chút đi nhỉ? Nếu như có thể bồi thường, nói không chừng tôi còn có thể nói cho cô một vài chuyện khác nữa."

Khiết Ninh đã sớm biết có một màn như thế, nhìn mẹ Nhạc giản dị đôn hậu, thật ra thì rất khôn khéo, nếu không thì ngay từ đầu nghe thấy thân phận của cô thì đã đuổi cô đi rồi.

Nếu như muốn đạt được bất kỳ tin tức có lợi nào thì cũng cần phải trả giá, cô đã lăn lộn trong ngành giải trí lâu như vậy, đương nhiên hiểu rất rõ chút quy tắc xã hội như thế.

"Dì nói đi, chỉ cần là con có thể thì con sẽ làm."

...

Sau khi trò chuyện một phen, Khiết Ninh và Tuyên Thành bước ra khỏi căn nhà này.

Yêu cầu của mẹ Nhạc nằm trong dự đoán, nhà của bọn họ rất cần tiền, một số tiền lớn. Sau khi mắt của Nhạc Dung Tiệp bị mù, đến bệnh viện chữa trị hết một số tiền viện phí lớn, nhưng cũng may là bây giờ cuối cùng đã có thể nhìn thấy được hình dạng, cho nên lúc nãy mới có thể tự đi về phòng, mà sau đó chữa trị còn cần phải dùng nhiều tiền hơn nữa.

Nếu như không phải là vì con gái một, có lẽ là mẹ Nhạc đã sớm đuổi cô ra ngoài rồi, còn nói điều kiện cái gì nữa.

Lên xe của Tuyên Thành, Khiết Ninh lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Lưu Hoài Khang.

Qua mấy giây mới có người nghe, Khiết Ninh cũng không nói nhảm nữa: "Anh Lưu, bây giờ anh có rảnh không?"

Ở đầu dây bên kia cũng không phải là tiếng nói êm tai của người đàn ông, mà là một giọng nữ lười biếng: "Thật ngại quá, tổng giám đốc Lưu đang tắm rửa... À, Khiết Khiết?"

Nghe thấy giọng nói này, đầu ngón tay của Khiết Ninh khẽ run.

Đây là giọng nói của Triệu Giai Kỳ, cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

Giọng điệu của Triệu Giai Kỳ rõ ràng trở lên bối rối, ấp úng nói: "Xin, xin lỗi, tôi và anh Lưu chưa hề xảy ra chuyện gì cả, Khiết Khiết, chị đừng hiểu lầm nha, lúc nãy chúng tôi chỉ là... Không đúng, ý của tôi là hiện tại tổng giám đốc Lưu đang ở công ty, chị có chuyện gì thì có thể đến tìm anh ấy, chị qua đây thì sẽ phát hiện chúng tôi không phải như chị nghĩ đâu."

Vài câu nói không mạch lạc của cô ta càng nói càng lộ ra sự thật nào đó, giờ phút này cô ta không chỉ ở cùng với Lưu Hoài Khang, mà rất có thể giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện không cần nói cũng biết được.

Ha, càng che càng lộ thôi.