Showbiz Phồn Hoa

Chương 123: Người không có trái tim



Đôi môi của Lưu Hoài Khang hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.

"Thứ mà tôi đã vứt bỏ, không có tư cách làm càn ở đây."

Nói xong, anh dặn dò với người ở ngoài cửa: "Ném cô ta ra ngoài."

Trần Nhạn đang chờ đợi dặn dò, đi vào kéo cánh tay của Khiết Ninh, kéo cô dậy từ trên ghế sofa: "Cô Khiết, xin cô về đi."

Lòng của Khiết Ninh như tro nguội, cô không ngờ đến Lưu Hoài Khang có thể vô tình đến nước này, thờ ơ, lạnh lùng như băng, thậm chí keo kiệt đến nỗi không cho cô một ánh mắt dư thừa.

"Lưu Hoài Khang."

Đột nhiên, cô lại sinh ra dũng khí để trút giận, không thèm đếm xỉa mà lớn tiếng mở miệng.

"Biết tại sao Cố Thi Anh lớn lên từ nhỏ với anh mà lại không thích anh không? Cho dù anh đối xử tốt với cô ấy, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào mà cứu cô ấy, cô ấy cũng sẽ không sinh lòng yêu thương đối với anh, cũng bởi vì anh là một người lạnh lùng vô tình! Người như anh là người không có trái tim, cả một đời cũng sẽ không nhận được sự đối xử thật lòng từ người khác."

Nói xong, cô hất sự kiềm chế của Trần Nhạn ra, chuẩn bị tiêu sái bước ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng mà bước chân của cô vừa mới bước được một bước, cánh tay liền bị người đàn ông bắt được.

"Khiết Ninh, cô thật sự chán sống rồi?"

Người dám chống đối anh cuồng loạn như thế này chưa từng có kết cục tốt, cho nên đã nhiều năm như vậy rồi, có thể nói Khiết Ninh là người đầu tiên không chút kiêng kị nào ở trong phòng làm việc

"Thả tôi ra! Không phải là anh không đồng ý giúp đỡ hay sao?" Khiết Ninh dùng sức vùng vẫy: "Không đồng ý thì thôi dẹp đi, nói không chừng là bởi vì anh chột dạ, cho nên mới không chịu nói cho tôi biết."

Lưu Hoài Khang hơi híp mắt lại, đưa tay đè cô ở bên tường: "Tôi làm việc chưa từng thấy chột dạ."

"Phải vậy không? Vậy tôi có cần phải khen ngợi anh một chút hay không?"

Khiết Ninh vừa mới dứt lời, trên môi liền cảm thấy đau nhức.

Mắt của Trần Nhạn lập tức không biết nên nhìn ở chỗ nào, cũng không biết là mình hẳn nên đi ra ngoài hay không, đành phải cúi đầu giả vờ làm không khí.

"Bệnh thần kinh." Khiết Ninh cố hết sức đẩy anh ra, nhìn chằm chằm vào anh với sự phẫn nộ: "Không phải là không thèm tôi hay sao? Không phải nói tôi là "loại phụ nữ này" hay sao? Đã ghét bỏ tôi thì cần gì phải làm như thế này?"

Lưu Hoài Khang dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng miết vết máu ở trên môi, động tác cực ưu nhã.

"Không phải là kêu người ta cố ý đến đây nói giúp à? Hiện tại cho cô cơ hội rồi, đừng có không biết xấu hổ."

"Tôi không có kêu Giai Kỳ đến đây, nói như thế nào thì tôi cũng hiểu tính tình của tổng giám đốc Lưu ít nhiều, sao có thể làm loại chuyện tốn công vô ích ngu ngốc như thế này?"

Khiết Ninh chà mạnh lên môi của mình, căm ghét quay đầu đi khỏi, nhưng mà đúng lúc này có người không để ý mà đẩy cửa ra, thiếu chút nữa đã đụng vào cô.

"Cô Khiết, cô không sao đó chứ?"

Người xông vào chính là Tuyên Thành, anh ấy ở bên ngoài đã sớm gấp gáp không thể chờ đợi được nữa, lại nghe thấy ở trong phòng truyền ra động tĩnh không nhỏ, cho nên liền vội vã đẩy cửa ra.

Lưu Hoài Khang nhìn thấy anh ấy, sắc mặt thoáng chốc âm trầm.

Người đàn ông này xuất hiện ở bên cạnh của Khiết Ninh không chỉ một lần.

"Ai cho cậu đi vào."

Tuyên Thành đang hỏi han ân cần, một câu nói bất thình lình khiến anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng chớ tới gần của Lưu Hoài Khang, sắc mặt khó xử: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là lo lắng cho cô Khiết thôi, sợ là cô ấy xảy ra chuyện gì cho nên mới đi vào xem thử một chút, tôi sẽ lập tức đi ra ngay."

Khiết Ninh thấy một trận như thế này, liền nhanh chóng đẩy Tuyên Thành ra khỏi cửa, vừa nói chuyện vừa đi theo ra ngoài: "Tôi không sao đâu mà, đừng lo lắng. Lúc nãy chỉ nói chuyện với tổng giám đốc Lưu thôi."

Bản thân cô thì có thể không quan trọng, có chịu sự vũ nhục của Lưu Hoài Khang thế nào đều có thể, nhưng mà không thể để cho Tuyên Thành cũng phải khó xử theo, nhất là người ta là một người yếu đuối.

Một giây sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, lời nói lạnh lùng sắc bén của Lưu Hoài Khang bỗng nhiên vang lên: "Muốn biết tin tức thì cũng không phải là không được."

Bước chân của Khiết Ninh thoáng chốc dừng lại, cô lập tức quay đầu lại tràn ngập vui mừng nhìn anh, đáng tiếc là cô đã nghĩ người đàn ông này quá mức rộng lượng, chỉ nghe thấy mấy câu của đối phương, khắp cả người cô liền phát lạnh.

"Tám giờ tối nay đến "quán bar Tinh Nguyệt", nếu như hầu hạ tôi vui vẻ, có thể tôi sẽ thay đổi chủ ý."

Từ ngữ rõ ràng thẳng thắn như vậy, khiến cho sắc mặt của Khiết Ninh hơi trắng bệch.

Đây là làm nhục cô ở ngay trước mặt của người ngoài, nhưng cô vẫn cắn răng, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Được, tôi sẽ đến đúng giờ."

Tuyên Thành vừa định mở miệng nói gì đó liền bị Khiết Ninh lôi đi.

Trở lại bên trong thang máy, hai người bọn họ đều trầm mặc.

"Cô Khiết, nếu như cô cảm thấy khó xử thì có thể không cần đi đến đến nơi đã hẹn, anh Lưu kia rõ ràng không tôn trọng cô." Một lúc lâu sau, Tuyên Thành nhịn không được mà đánh vỡ sự yên lặng.

Khiết Ninh dửng dưng nâng mắt lên: "Có gì đâu chứ, chỉ cần có thể nhìn thấy em trai của tôi, điều kiện gì cũng không thành vấn đề."

Tuyên Thành nhìn qua biểu cảm xem thường của người phụ nữ, trong lòng có chút nhói: "Tôi có thể tìm giúp cô."

"Cảm ơn anh."

Khiết Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức sắc mặt trở nên đông cứng.

"Nhưng mà tha thứ cho tôi nói thẳng, nếu như anh không mạnh giống như Lưu Hoài Khang, cho dù có tìm kiếm cũng chỉ có thể khó khăn giống như tôi. Hơn nữa bởi vì manh mối của tôi đã bị đứt đoạn ở chỗ của anh ta, cho nên mới đi cầu xin anh ta. Anh Tuyên à, tôi biết anh cũng là một người có lòng tốt, có điều lần sau thấy tôi và Lưu Hoài Khang xung đột chính diện thì anh vẫn nên tránh một chút đi."

Hai tay đang buông thỏng của Tuyên Thành không khỏi nắm chặt lại thành nắm đấm: "Là do thấy tôi quá yếu, cho nên cảm thấy tôi không bảo vệ được cô đúng không?"

Khiết Ninh bất ngờ, lập tức cảm thấy buồn cười, cười thành tiếng: "Sao anh lại nghĩ như vậy chứ? Ý của tôi là không hi vọng anh bởi vì tôi mà lại bị thương, dù sao thì anh cũng là bạn của tôi, nếu như gặp xui xẻo bởi vì người như Lưu Hoài Khang, vậy cũng không đáng là bao."

Cơ mặt của Tuyên Thành thả lỏng, trong mắt tràn đầy sự vui mừng: "Tôi biết rồi."

Anh ấy dừng lại một chút rồi lại nói: "Tối ngày hôm nay để tôi đi với cô đến quán bar đi, cô yên tâm, đến nơi rồi thì sau đó tôi sẽ không ở cùng một chỗ với cô, sẽ không quấy rầy các người nói chuyện đâu."

Khiết Ninh do dự.

"Tôi đảm bảo sẽ không xúc động giống như lúc nãy đâu." Tuyên Thành cố gắng thuyết phục: "Khiết Ninh, tôi thật sự rất lo lắng cho cô, không đi theo cô thì tôi không thể yên lòng được."

Khiết Ninh bước ra khỏi thang máy, sắc mặt có hơi ảm đạm: "Anh sẽ không cảm thấy là tôi hạ thấp bản thân hả?"

Tuyên Thành sửng sờ, lập tức cười khổ: "Một đời người có quá nhiều chuyện mà bản thân không quyết định được, nhưng mà tôi đã xem cô là bạn của mình, biết cô có nỗi khổ tâm, những cái khác cũng không quan trọng nữa. Khiết Ninh, tối nay cô có thể đi đến đó, nhưng mà sau đó tôi muốn đưa cô trở về, tôi sợ là Lưu Hoài Khang kia sẽ có trò mới để tra tấn cô."

Khiết Ninh thoải mái cười: "Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ đợi anh làm "anh hùng cứu mỹ nhân" nha."

Hai người bọn họ đi một đường chuyện trò vui vẻ, Khiết Ninh phát hiện Tuyên Thành thật ra là một người rất hay nói, mà cũng sẽ không cố gắng khoe khoang học thức của mình, trong lời nói đều là suy nghĩ vì người khác, hoàn toàn không giống với loại người ích kỷ máu lạnh như Lưu Hoài Khang.

Nếu như nói Lưu Hoài Khang mãi mãi chỉ có thể khiến cho người ta căng thẳng và bất an, vậy thì Tuyên Thành vừa vặn tương phản, anh ấy giống như là một cơn mưa mùa xuân làm cho lòng người được thả lỏng, không tự giác mà muốn đến gần, buông xuống tất cả sự phòng bị.

Tám giờ tối.

Khiết Ninh vừa về đến chung cư liền muốn nghỉ ngơi, cơm tối cũng chưa ăn, hôm nay bởi vì chuyện của em trai mà bôn ba cả một ngày trời, đã sớm ở trạng thái mệt mỏi kiệt sức, ngủ một giấc hoàn toàn quên mất thời gian đã hẹn.

Kết quả sau đó vẫn là Tuyên Thành đến gõ cửa, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, sau đó đi một đường nhanh chóng đến quán bar.

Quán bar Tinh Nguyệt được gọi là quán bar, mà bản chất cũng không giống mấy nơi hỗn tạp lộn xộn kia, dù sao thì ngay cả người nhưn Lưu Hoài Khang cũng đã đã bảo trợ nó, có thể tưởng tượng được rằng nó không cùng đẳng cấp với những quán bar khác.

Quả nhiên, Khiết Ninh vừa mới báo số phòng ở cửa ra vào liền bị bảo vệ chặn lại và yêu cầu cô xuất trình thư mời.