Showbiz Phồn Hoa

Chương 130: Ấu trĩ



Không dễ gì dùng danh dự đổi lấy tự do, có thằng ngốc mới tiếp tục chui đầu vào hang lửa.

Lưu Hoài Khang cũng không phiền, không nhanh không chậm nói: “Trừ phi cô không muốn tiếp tục tìm Khiết Thành.”

Khiết Ninh lông mày nhíu lại.

Nếu như Lưu Hoài Khang bằng lòng giúp, cô ngược lại có thể bớt không ít việc, nhưng mấu chốt... Lưu Hoài Khang thật sự tốt bụng như vậy sao?

“Tổng giám đốc Lưu đừng lấy cô ra đùa nữa, anh trăm công nghìn việc, lấy đâu thời gian quản chuyện riêng của tôi, đúng chứ?”

Lời này là trước đây Lưu Hoài Khang nói cô, bây giờ bị cô trả lại.

Lúc này, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói của Âu Thiên Dao: “Tổng giám đốc Lưu, xin hỏi hai người đã nói chuyện xong chưa? Em bây giờ có thể vào trong không?”

Khiết Ninh không thèm nghĩ ngợi: “Không được.”

Lưu Hoài Khang lại nhàn nhạt đáp: “Vào đi.”

Hai người đồng thanh nói, lúc này bốn mắt nhìn nhau, Khiết Ninh không vui nói: “Chuyện của chúng ta còn chưa có nói xong, để cô ta vào làm cái gì?”

Sắc mặt của Lưu Hoài Khang rất điềm nhiên: “Cô không phải không đồng ý sao? Vậy thì không có gì để nói nữa.”

“Ai nói tôi không đồng ý? Tôi chỉ là đang suy nghĩ mà thôi.” Khiết Ninh cũng không biết mình bị làm sao nữa, bất giác thay đổi lời nói.

Lúc này, Âu Thiên Dao đã đẩy cửa vào, mỉm cười uyển chuyển bước vào, giống như không nhìn thấy Khiết Ninh, dùng giọng điệu lả lơi nói chuyện với Lưu Hoài Khang.

“Tổng giám đốc Lưu, hay là chúng ta đợi lát nữa đi ăn trưa đi, bây giờ cũng cũng sắp đến giờ tan ca rồi, em ở đây một lúc, thuận tiện đặt nhà hàng.”

Khiết Ninh nghe thấy, trong lòng lại càng thấy chua, không đợi Lưu Hoài Khang trả lời, tranh trả lời trước một bước: “Cô Âu, tôi và tổng giám đốc Lưu vẫn có chuyện muốn nói, hơn nữa tổng giám đốc Lưu đã giúp tôi một chuyện lớn, bữa ăn trưa nay tôi dự định mời tổng giám đốc Lưu ăn một bữa, hay là --- Cô hẹn vào lần sau?”

Âu Thiên Dao lông mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh giãn ra, ở trước mặt của Lưu Hoài Khang, cô ta giống như có thể duy trì biểu cảm lương thiện thấu hiểu lòng người lại nhã nhặn lịch sự.

“Vậy sao? Tổng giám đốc Lục, anh đã đồng ý trước với cô Khiết rồi sao?”

Khiết Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng bị xấu hổ, có điều không ngờ, anh lại nhàn nhạt đáp một tiếng ‘ừm’ làm tròn lời nói dối với cô.

Trong mắt của Âu Thiên Dao vụt qua một tia không cam tâm, nhưng vẫn lịch sự nói lời tạm biệt, sau đó rời khỏi.

Đợi cô ta rời khỏi, Khiết Ninh đành chủ động mở miệng: “Tôi đã suy nghĩ xong rồi, có thể nhận được sự yêu thích của tổng giám đốc Lưu, là chuyện của biết bao cô gái mơ ước, tôi không thể phụ ý tốt của tổng giám đốc Lưu, nếu anh đã bằng lòng giúp tôi, vậy thỏa thuận trước đây tôi nhất định sẽ tuân thủ, cho đến khi tìm được Tiểu Thành thì dừng.”

Cô không phải chưa từng nghĩ Lưu Hoài Khang có thể nói dối, ví dụ anh thật sự bắt Khiết Thành, nhưng tiếp tục nghĩ nữa, Lưu Hoài Khang là ai, cho dù anh thật sự làm ra loại chuyện này, cũng không cần phải giấu cô, anh sẽ mang Khiết Thành đi ngay trước mặt cô, mặc kệ cô ngăn cản như thế nào, cũng đều không phải chuyện anh để tâm.

Cho nên, anh không có lý do cũng không cần thiết phải giấu diếm cô.

Lưu Hoài Khang rất hài lòng với sự thỏa hiệp của cô, ngay cả tâm trạng cũng tốt hơn vài phần: “Cho nên, địa điểm ăn trưa là---”

Khiết Ninh lúc này mới phản ứng lại: “Đợi chút, tôi đặt nhà hàng.”

Lưu Hoài Khang không tiếp tục nhìn cô nữa, mà chúi đầu vào xử lý công việc trên máy tính.

Đợi Khiết Ninh gọi điện thoại dặn dò xong xuôi, khi ngẩng đầu lên lần nữa, bèn ái ngại phát ra động tĩnh làm phiền Lưu Hoài Khang, cho nên lặng lẽ ngồi một bên ghế sô pha đợi, đợi đến khi hết giờ làm.

Đều nói đàn ông khi nghiêm túc đẹp trai nhất, Khiết Ninh lẳng lặng nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Lưu Hoài Khang, cảm thán trước độ chính xác của câu nói này.

Đường nét tuấn nhã của anh giống như nét vẽ tinh tế, mang theo sự lạnh lùng, trầm ổn, ngũ quan rõ ràng giống mẫu hình của cậu chủ quý tộc, nhưng lại không tạo cho người khác cảm thấy khoảng cách.

Cứ nhìn như thế, ánh mắt của Lưu Hoài Khang đột nhiên liếc qua, chạm vào ánh mắt của Khiết Ninh mà cô không kịp trở tay.

“Cô đã nhìn chằm chằm tôi 5 phút rồi.”

Khiết Ninh ho khan một tiếng, che đậy sự thất thần khi bị sắc đẹp dụ dỗ, dứt khoát mở miệng: “Tổng giám đốc Lưu không phải đang làm việc sao? Thế nào phân tâm tính toán tôi ở bên cạnh làm cái gì?”

“Có phân tâm hay không, cũng phải nhìn người.” Lưu Hoài Khang dứt khoát tắt máy tính, đứng dậy cầm chiếc áo khoác trên giá treo.

Khiết Ninh không phuc, lẩm bẩm ở sau anh: “Anh Lưu đây là đang nghi ngờ tôi một lòng hai dạ không? Thật ra tôi cũng biết, ví dụ vừa ăn vặt vừa nhìn TV, tôi giỏi nhất.”

Lưu Hoài Khang ngước lên nhìn cô.

Khiết Ninh chẳng hiệu bị làm sao, vừa muốn hỏi thì nghe thấy anh vứt lại hai từ: “Ấu trĩ.”

“...”

Được thôi, cẩn thận suy nghĩ cô quả thật khá ấu trĩ, vậy mà tính toán chuyện này với Lưu Hoài Khang, rõ ràng ở bên cạnh anh không nên thả lỏng như thế mới đúng.

Hai người vừa ra khỏi cửa lớn công ty thì nhìn thấy Cố Thi Anh thò đầu từ trong xe qua cửa.

“Anh Hoài Khang!”

Cô ta vẫy vẫy tay, ra hiệu Lưu Hoài Khang đến đó, khi nhìn thấy Khiết Ninh cũng ở bên cạnh, biểu cảm bỗng chốc trở nên ngưng trọng, cũng không biết nên chào hỏi với Khiết Ninh hay không.

Lưu Hoài Khang đến trước cửa xe: “Có chuyện gì?”

Vẻ mặt Cố Thi Anh thấp thoảng không vui: “Anh Hoài Khang, không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh sao?”

Khác biệt lớn nhất so với trước đây, Lưu Hoài Khang sẽ không lạnh lùng giống như bây giờ, xa cách đến mức chỉ nhả ra 3 từ, ngay cả một câu quan tâm cũng không có.Đọc nhanh tại VietWriter

“Em có thai, bản thân nên chú ý.” Lưu Hoài Khang tóm lại cũng nói được một câu quan tâm.

Cố Thi Anh lập tức vui vẻ, ánh mắt tàn đầy mong chờ nhìn anh: “Anh Hoài Khang, chúng ta đã lâu chưa đi ăn cơm cùng nhau rồi, hôm nay anh có rảnh không? Không bằng cùng đi ăn trưa?”

Lưu Hoài Khang điềm nhiên mở miệng: “Anh có hẹn.”

“Với ai?” Mắt của Cố Thi Anh quẹt qua gương mặt của Khiết Ninh, sau đó ngộ ra: “Có hẹn với cô Khiết sao?”

Khiết Ninh suýt nữa bị lời của Cố Thi Anh làm cho đơ ra, ý của người này, giống như hai người bọn họ là một đôi tình nhân.

“Nhưng... Anh Hoài Khang, mặc dù em cũng muốn hẹn lần sau, nhưng hôm nay không dễ gì lén trốn ra ngoài được, anh đồng ý với em một lần đi~”

Giống như chiêu làm nũng trước đó.

Lưu Hoài Khang đồng ý: “Không có ngoại lệ lần nữa.”

Khiết Ninh cũng không nói gì, cô đại khái có thể đoán ra cô gái tùy hứng này lén chạy ra ngoài là vì cái gì.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi lên xe, Cố Thị Anh luôn quấn lấy Lưu Hoài Khang hỏi đã tìm được Khiết Thành chưa, manh mối như nào, Lưu Hoài Khang trả lời đơn giản ngắn gọn vài câu, để Cố Thị Anh chìm vào trong trầm tư.

Đến nhà hàng đã đặt trước, bầu không khí càng thêm trầm mặc, sau khi biết Khiết Thành vẫn không rõ tung tích, mắt của Cố Thi Anh có hơi đỏ.

“Không được kén chọn.”

Nhìn thấy Cố Thi Anh gạt bông cải xanh ra, Lưu Hoài Khang lập tức ra lệnh.

Miệng của Cố Thi Anh hất lên cao: “Không ngoan, hay là, anh Hoài Khang ăn giúp em?”

Lưu Hoài Khang liếc nhìn cô ta bằng gương mắt vô cảm, cô ta lập tức giải thích: “Đùa thôi~”

Khiết Ninh ở bên cạnh nhìn cách hai người nói chuyện, bỗng nhiên khá hối hận đi ăn cơm cùng bọn họ, hai người này rõ ràng đang ‘show ân ái’.

Cô cúi đầu ăn, càng thêm trầm mặc.

Từ sau khi mang thai, cảm xúc của Cố Thi Anh trở nên mẫn cảm hơn, cảm giác đối với người khác cũng thế, cho nên nhận ra sự yên tĩnh của Khiết Ninh, trong lòng lại cân nhắc một chủ, mở miệng nói chuyện với Khiết Ninh.

“Chị Khiết Ninh, cảm ơn chị luôn tìm kiếm Thành trong thời gian dài như thế, tôi lấy canh thay rượu, kính chị một ly.”

Khiết Ninh nghe thấy khá buồn cười, cô là người nhà của Khiết Thành, đương nhiên sẽ không tiếc công tiếc sức ra đi tìm, chuyện này có cái gì đáng phải cảm kích?”

Có điều vẫn cầm ly rượu lên.

Nước canh nóng, Cố Thi Anh không biết nặng nhẹ cầm lên, trước độ nóng ở thành bát, nhất thời không cẩn thận buông tay, nước canh nóng bắn vào mu bàn tay của Khiết Ninh.

“Ya, xin lỗi!” Cố Thi Ánh hoảng hốt mở miệng, ánh mắt lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Lưu Hoài Khang nhanh chóng kéo tay bị bỏng của Khiết Ninh, trực tiếp ngâm nó vào trong bát trà lạnh ở trên bàn, sau đó ánh mắt không mấy thân thiện quét qua cô.

Nhìn phản ứng này của anh, khóe môi của Cố Thị Anh lộ ra một nụ cười xảo trá.

“Xin lỗi chị Khiết Ninh, tôi thật sự không phải cố ý, vừa rồi nhất thời không cẩn thận tay run, thì...”

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!