Sí Dã

Chương 29



Nam Nhứ rời khỏi Tam Giác Vàng từ nửa năm trước, trở lại đây lần nữa, cô cảm thấy có chút vi diệu. Lúc trước liều mạng chạy trốn, bây giờ lại tự động đi vào địa ngục chốn nhân gian này.

Lận Văn Tu đến tìm Miêu Luân, người này có liên quan đến lô vũ khí mà cô muốn điều tra, cô không nắm bắt được thái độ của Lận Văn Tu, hiển nhiên anh ta không tin cô, lại hết lần này tới lần khác mang theo cô, rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì?

Nam Nhứ hiểu được sự lo lắng của Tề Kiêu, bởi vì bản thân cô cũng cảm nhận được, thật ra cô muốn làm cái gì, đều ở trong cái đầu khôn ngoan của Lận Văn Tu.

Cô chỉ có thể cẩn thận thực hiện từng bước, cẩn thận nói từng từ, tăng gấp đôi sự thận trọng ở lại bên anh ta mỗi ngày.

Đến Tam Giác Vàng đã là buổi tối, ánh chiều tà làm bóng tòa nhà kéo dài, bên vệ đường có các cô gái đứng đường, nhìn thấy chiếc xe sang nào liền vươn tay ra, dáng người xinh đẹp ưỡn ẹo.

Những người nghiện gầy gò, cong lưng, hốc mắt lõm xuống, tiếng kêu giống như tiếng rít của đồ điện tử.

Có một số cảnh đường phố mà cô từng đi ngang qua, đi ngang qua một sòng bạc dưới tay Tề Kiêu, Tề Kiêu, không biết anh có tìm được Miêu Luân hay không, có thăm dò được tin tức gì hay không.

Tề Kiêu phái người tìm được Miêu Luân, bọn họ hẹn nhau ở chỗ Miêu Luân.

Miêu Luân làm việc rất bí mật, mỗi người sinh tồn ở đây đều bị vô số ánh mắt dòm ngó, nếu không cẩn thận thì sẽ bị nòng súng lạnh chĩa vào ngay, muốn sống sót, nhất định phải cẩn thận, nhất là sau khi khẩu súng đó tuồn ra ngoài.

Khi Tề Kiêu mang theo người tới, Miêu Luân từ kho hàng ở vùng núi hẻo lánh trong vùng ngoại ô phía tây đi ra, nghênh đón anh: “Cậu Kiêu, đã một thời gian không gặp, anh chính là người làm ăn lớn đó nha.”

“Làm ăn như nào cũng thua thứ mặt hàng trong tay cậu.”

Miêu Luân cười hắc hắc: “Đến xem thử một chút?”

Khóe miệng Tề Kiêu nhếch lên: “Nhìn xem cậu còn có thứ bảo bối gì nữa.”

Miêu Luân hợp tác với Tề Kiêu nhiều lần, nếu đổi lại là người khác, Miêu Luân tuyệt đối sẽ không gặp, sau khi khẩu súng kia xảy ra chuyện, anh ta liền nghe được tiếng gió. Tuy rằng không có ai biết lô hàng đó là do anh ta đưa ra ngoài, nhưng không thể bảo đảm, người bị bắt không khai ra nguồn cung, tất nhiên anh ta sẽ bị bại lộ, vì vậy anh ta đành phải ẩn nấp, sợ bị người ta theo dõi.

Tề Kiêu đi theo Miêu Luân vào trong kho hàng, kho hàng hơn một trăm mét vuông, súng ống đạn dược đặt trên tấm ván gỗ, liệt kê gọn gàng và có trật tự, vũ khí hạng nặng cũng có mấy loại, Miêu Luân hai năm nay vẫn luôn đầu cơ trục lợi vũ khí, nhưng không nghĩ tới, lại lòi ra một cái mà bên ta đang tìm kiếm.

Tề Kiêu tùy ý cầm lấy một khẩu năm tư cũ nhất, cười cười: “Thứ này mà cậu cũng xem là bảo bối sao.”

“Cái gì cũng có, cho anh xem một cái mới hơn.”

Tề Kiêu vừa định lấy một cái, Miêu Luân nói: “Những thứ này đều là được ghép lại, mời cậu Kiêu vào bên trong.”

Anh đi theo Miêu Luân vào trong, ánh mắt dừng lại ở một chỗ, anh đi tới, lấy khẩu súng từ trên tường xuống, khẩu súng này anh đã sờ qua không biết bao nhiêu lần, là do quân đội bên ta sản xuất.

“Cái này, sao trước kia chưa từng thấy qua.”

Miêu Luân vừa nhìn thấy, vội vàng lấy súng từ trong tay anh ra ném sang một bên: “Nửa năm trước mới lấy được.”

“Sao, còn xem nó như bảo bối à, không cho chạm vào cơ đấy.”

“Không phải, ai, không nhắc tới cái này.”

“Bị theo dõi sao.”

Miêu Luân đột nhiên nhìn về phía anh: “Cậu Kiêu, sao anh biết.”

“Không có bức tường nào là không lọt gió.”

“Anh dám lấy không?”

“Tôi có cái gì mà lại không dám?”

Cũng đúng, Tề Kiêu là ai, các thế lực trong Tam Giác Vàng, đều nghe tên anh đã sợ mất mật. Miêu Luân mắng một câu: “Mẹ kiếp, đúng là gánh tội thay mà.”

“Lai lịch không rõ mà cũng bán, cậu đã đụng vào họng súng, xứng đáng.” Tề Kiêu cười lạnh, nhưng lời nói của anh lại mang tính thăm dò Miêu Luân, Miêu Luân nghe ra được.

“Thứ đó từ đâu tới.” Anh thuận miệng hỏi một câu.

Miêu Luân nhìn Tề Kiêu, đôi mắt co lại, ánh mắt anh ta trở nên khôn khéo, lộ vẻ độc ác: “Cậu Kiêu, anh là đến xem hàng, hay là muốn hỏi nguồn hàng từ đâu tới?”

Tề Kiêu vỗ vỗ bả vai Miêu Luân: “Đừng cảnh giác cao độ như vậy.”

“Đừng trách tôi nói thẳng mặt, chúng ta hợp tác thì hợp tác, chuyện của tôi anh đừng nhúng tay vào, đừng trách tôi không nói đến tình anh em.”

“A.” Anh cười lạnh: “Hàng trong tay cậu không ai dám mua phải không, không hỏi rõ nguồn gốc, mẹ nó, ai dám mua hàng của cậu, cuộc sống quá yên ổn nên tôi trở nên ngu ngốc à?”

Miêu Luân cũng không hề buông lỏng, nhưng Tề Kiêu lại dùng cách trực tiếp, rõ ràng rất thẳng thắng với anh ta, không giống như là đang có âm mưu gì đó, nhưng quả thật nếu anh ta còn giữ lô hàng này trong tay, thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện: “Anh muốn bao nhiêu?”

“Năm trăm khẩu, cộng thêm mấy cái vũ khí hạng nặng.”

“Nhiều như vậy, đây là chuẩn bị làm một trận lớn?”

“Chỉnh đốn lại đội ngũ mà thôi, đụng phải đối thủ mạnh thì lại phải đánh một trận, gần đây không yên ổn.”

Tề Kiêu vừa định đi hút thuốc lá vừa đếm lại chỗ này, sau đó anh đút tay đút vào trong túi quần, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.

“Đồ của quân đội anh dám lấy không?” Miêu Luân vẫn thấy yên tâm đối với Tề Kiêu, hợp tác nhiều lần và với danh tiếng của anh ở Tam Giác Vàng, anh ta tin tưởng Tề Kiêu.

“Nước nào?”

Miêu Luân dùng tay chỉ phương hướng, Tề Kiêu hiểu được cử chỉ này, chỉ vào trong lãnh thổ của bên anh, anh lắc đầu.

“Cái này…” Miêu Luân không có nhiều hàng hóa như vậy.

“Cho cậu thời gian hai ngày, hàng không đến người anh em tôi đây liền tìm người bán khác.”

Người muốn hợp tác với Tề Kiêu rất nhiều, nếu anh ta có thể bắt được mối làm ăn lớn này, nguồn vốn đang cần được xoay vòng gấp sẽ không còn khó khăn như trước nữa, nhưng anh ta lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Nếu như cậu không được, thì dắt cho tôi một mối, chuyện tiền bạc, cậu nhất định sẽ kiếm được không ít, tôi cần dùng gấp.”

Miêu Luân còn đang do dự.

“Không thể tin được tôi sao?” Tề Kiêu nói xong, xoay người rời đi.

Miêu Luân đuổi theo ở phía sau: “Cậu Kiêu, tôi nào không tin anh, tôi dắt mối cũng được, số lượng lô hàng này quá lớn, người bán bình thường không lấy được.”

“Cậu còn không thể lấy, thì ai có thể lấy ra được.”

“Tôi đang xem xét ở chỗ chúng ta đã hợp tác nhiều lần, cung cấp cho cậu cơ hội để kiếm tiền, lần này không thành công, thì lần tới chúng ta tìm một cơ hội khác đi.” Anh nói xong, mang theo người đi ra khỏi căn phòng.

Miêu Luân đi theo phía sau anh, Tang Kiệt mở cửa xe ra, Tề Kiêu lên xe, Miêu Luân chắn cửa xe lại: “Cậu Kiêu, anh, nếu không thì như vậy đi, ngày mai tôi sẽ cho anh một đáp án.”

“Được.”

“Những khẩu kia anh thật sự không cần sao? Giá cả tốt, không ra khỏi Tam Giác Vàng, tuyệt đối an toàn.”

“Để đó tính sau, ngày mai tôi chờ tin tức của cậu.”

Tề Kiêu ngồi lên xe rời đi, Kim Cương ở bên cạnh phát ra tiếng rên rỉ.

“Cậu Kiêu, cậu Kiêu…” Kim Cương kêu hai tiếng.

Tề Kiêu đưa tay chạm vào lông vũ của Kim Cương, sau khi giải quyết ông Liêu, còn cần phải giải quyết Nham Cát, còn có tên tội phạm vũ khí ẩn sau lưng Miêu Luân.

Đàn em báo cáo, chạng vạng Nham Cát và Đạo Đà lại liều mạng với nhau, lần này là Đạo Đà mở đầu trước, trực tiếp phái người đi làm nổ xe của Nham Cát, Nham Cát bị thương nhẹ, người của Đạo Đà cũng không ăn được chỗ tốt.

Ông Liêu gọi điện thoại cho anh, nhưng trong điện thoại không nhắc tới chuyện này.

Tề Kiêu bóp trán, cảm nhận được cơn mệt mỏi ập tới, anh đang chờ tin tức của Miêu Luân.

Anh không nắm chắc mười phần, nếu như bắt được Miêu Luân, cũng không nhất định sẽ hỏi ra được cái gì, hơn nữa anh sẽ không làm lớn chuyện như vậy, dễ dàng khiến mình bại lộ.

Anh chỉ cần vững vàng tiếp xúc với người bên kia, nghe ngóng tin tức, Tề Kiêu hơi mím môi, trog khi tìm Miêu Luân, quan hệ của anh ta với đám vũ khí này hẳn là còn chặt chẽ hơn anh.

Sau khi Tề Kiêu đi, Miêu Luân cùng đàn em thương lượng chuyện này, vấn đề lớn nhất chính là Tề Kiêu có đáng tin hay không.

Nói trắng ra, thanh danh của Tam Giác Vàng Tề Kiêu ở bên ngoài, ngoại trừ mấy phương thế lực kia, những người khác ai thấy không kêu một tiếng cậu Kiêu, anh làm ăn ở Tam Giác Vàng nhiều năm, thay ông Liêu đánh lấy thiên hạ, quản lý sòng bạc, lại mở rộng quy mô, bao nhiêu người vươn cành ô liu về phía anh, cho dù là bao nhiêu cũng không lay động được anh.

Tin hay không đây, Miêu Luân còn có nghi vấn, nhưng ở đáy lòng vẫn tin tưởng anh.

Sau khi thương lượng, Miêu Luân lái xe ra ngoài, tìm một nơi có tín hiệu, gọi điện thoại cho ông chủ.

Lận Văn Tu đã đến khách sạn, phái người xuống dò xét tiếng gió, Nam Nhứ ngồi trong phòng, nếu như anh ta không gọi cô, cô vẫn kiên trì giữ im lặng, thậm chí cố ý che giấu cảm giác tồn tại của mình.

Khách sạn này chính là nơi cuối cùng cô và Tề Kiêu chia tay, khách sạn sang trọng nhất trong khu vực, phòng trên lầu là căn phòng sang trọng nhất của toàn bộ khách sạn. Lần trước anh ta tới cũng ở căn phòng này, từ bên cửa sổ nhìn ra, cảnh đêm phồn hoa nhất thành phố thu vào đáy mắt.

“Nhìn cái gì vậy?”

Lận Văn Tu từ bên trong đi ra, chỉ thấy Nam Nhứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Tùy tiện nhìn xem.” Cô nói.

Lận Văn Tu đến gần nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm thật sự không đẹp, nhưng ở đây, đã là nơi phồn hoa nhất, nơi này giàu nghèo chênh lệch nhau rất lớn, buôn bán ma túy có tiền nhưng là số ít, dùng ma túy đều là người nghèo.

“Đi ra ngoài bao giờ chưa?”

Cô lắc đầu.

“Cô có muốn đi không?” Anh ta đột nhiên hỏi cô.

Nam Nhứ giật mình, lắc đầu: “Không an toàn.”

“Không có gì là an toàn, cô nhìn vào tấm kính này, nếu có một khẩu súng ở phía đối diện, chỉ cần có một viên đạn, chúng ta sẽ chết ngay.” Nam Nhứ cảm thấy anh ta rất coi thường sinh mạng, nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, khẩu súng đó hướng về phía anh ta, sắc mặt anh ta cũng không thay đổi một chút nào.

“Anh muốn nói rằng có một tay bắn tỉa ở đó sao?” Cô hỏi anh ta.

“Không có.” Anh ta nói.

“Hả?” Cô không hiểu, sao anh ta chắc chắn như vậy.

“Nếu có, tôi đã chết từ lâu rồi.” Có một nụ cười trong đáy mắt của anh ta, như thể anh ta đang trêu chọc cô.

Nam Nhứ cũng nở nụ cười: “Anh nói rất có lý.”

“Thật ra trước khi vào cửa, bọn A Cát đã bày ra trận phòng thủ và kiểm soát ở bên ngoài, mỗi một điểm đều đã thăm dò chuẩn xác.”

“Cô xem bên kia, rất náo nhiệt.” Anh ta nâng cằm lên, chỉ vào một khu vực treo đèn lồng rực rỡ ở phía xa.

Nam Nhứ cũng nhìn thấy bên kia, nhìn thấy cách đó hai cây số, đèn đuốc sáng trưng, nhưng không thấy rõ nơi đó là cái gì, chỉ nhìn ra có vẻ rất náo nhiệt.

“Lị Á, cô tới xem một chút.”

Lận Văn Tu kêu vệ sĩ đứng cách đó không xa.

Lị Á đến gần hơn, nhìn qua đó với kính viễn vọng, và nói: “Đó là chợ đêm, có các quầy hàng vui chơi giải trí, và rất nhiều người.”

Lận Văn Tu gật gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “A Cát và A Kiệt ra ngoài thăm dò tin tức, chắc tối nay sẽ không gặp được người đó, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo.”

Đi dạo chợ đêm, cơ mặt Nam Nhứ co giật một chút, Lận Văn Tu thật sự không sợ chết?

“Lận tiên sinh, không an toàn.” Lị Á ngăn anh ta lại.

Lận Văn Tu lướt qua Lị Á đi về phía cửa, xoay người quay đầu lại gọi Nam Nhứ: “Đừng ngẩn ra, đi nào.”

Nam Nhứ đành phải đi theo, Lận Văn Tu giơ tay rút súng từ bên hông Lị Á ra, đặt vào trong tay Nam Nhứ: “Về sau cô cũng mang một cái đi.”

Cô lấy súng, giấu ở bên hông, lấy chiếc áo mỏng che ở bên ngoài.

Ba vệ sĩ của Lận Văn Tu, cộng thêm Nam Nhứ, một hàng năm người đi thang máy xuống.

Đêm tháng mười một đã tràn ngập cảm giác mát mẻ, Nam Nhứ đi theo phía sau Lận Văn Tu, cô mặc không nhiều lắm, ban ngày ánh sáng dồi dào, ban đêm trời lạnh xuống. Cô ôm tay đi theo phía sau, mấy vệ sĩ còn lại cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.

Lận Văn Tu liếc mắt nhìn Nam Nhứ, cuối cùng anh ta cởi áo khoác ra, trực tiếp khoác lên người cô, Nam Nhứ ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía anh ta: “Tôi, tôi không cần.”

“Mặc đi.” Anh ta nói.



Khóe miệng Tề Kiêu mỉm cười, dọc theo đường đi trêu chọc Kim Cương, không biết Nam Nhứ nhìn thấy Kim Cương có vui vẻ hay không, cô nhất định sẽ giật mình, sau đó chắc là cô sẽ lại giả vờ bình tĩnh, mọi chuyện cô đều ẩn nhẫn, chỉ khi làm chuyện đó mới có thể phun ra hơi thở ngọt ngào mềm mại.

Xe dừng lại, anh xách lồng Kim Cương, đang muốn xuống xe, thì nhìn thấy cảnh tượng này cách đó không xa, ý cười dần dần đọng lại, anh cắn răng, hàm dưới căng thẳng, nhiệt độ ở đáy mắt trở nên lạnh lẽo.