Sí Dã

Chương 35



Cả ngày hôm nay, Tề Kiêu không ra khỏi sân của mình, uống rượu với đàn em, chơi bài, mọi người cười hì hì ha ha, chơi đùa náo nhiệt, giống như một buổi chiều bình thường, tất cả mọi người đều vui chơi đến tận hứng.

Mà đoạn đường Dư Sơn Tây, lại bom đạn đầy trời, Nham Cát mang theo đàn em làm việc, trên đường trở về gặp phải phục kích, hỏa lực hung mãnh, hắn ta vừa chửi vừa đáp trả, để cho đàn em đi xuống thăm dò là người của thế lực nào, đàn em báo cáo, là người của Đạo Đà.

Mối hận đã sớm kết thành, thế trận hôm nay không giết chết đối phương thề không bỏ qua, Nham Cát từ khi còn làm đàn em của Tái Lạp đã có chút danh tiếng ở Tam Giác Vàng, là một nhân vật hung ác có dũng có mưu.

Đạo Đà chuẩn bị đầy đủ, nhiều người nhiều vũ khí, bày ra dáng vẻ nhất định phải lấy mạng Nham Cát.

Nham Cát ra lệnh cho đàn em lái xe qua vòng vây, súng cối từ xa ầm ầm lao đến, nổ tung nửa cái đuôi xe, Đạo Đà ngồi trên xe, cười đến càn rỡ, Nham Cát từ trên xe xuống, trốn sau chiếc xe được đàn em che chở chạy về phía sau, người của Đạo Đà tiếp tục ném bom.

Nham Cát cùng một đám đàn em không tới mấy phút liền một mạng cũng không còn.

Đạo Đà để đàn em đi xuống dò xét tình huống, đàn em báo cáo, toàn bộ đã chết.

Đạo Đà xuống xe, khập khiễng đi đến bên cạnh Nham Cát, lại nổ thêm mấy phát súng ở trên thi thể, mới hưng phấn mà trở về.

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi khu vực yên tĩnh này, Đạo Đà đắc ý, dọc theo đường đi đều cười không khép được miệng, nhe cặp răng nanh khát máu ra, nụ cười trong đáy mắt cũng lộ ra vẻ ác độc.

Lái xe ra khỏi đoạn đường Dư Sơn, Đạo Đà gọi điện thoại cho ông Liêu.

“Đã giải quyết xong, đống vũ khí này thật sự dùng rất tốt, là của lão tam đưa tới.”

Ông Liêu nghe xong, hài lòng gật gật đầu: “Giải quyết xong Nham Cát, mối làm ăn của con cũng sắp kéo về được. Về phần những công việc khác, bảo Tề Kiêu đi làm đi.”

Loại chuyện nguy hiểm như cướp địa bàn này, cứ giao hết cho Tề Kiêu, để cho anh đi liều mạng.

Đạo Đà cười ha ha: “Sảng khoái…”

Đột nhiên, oanh một tiếng, pháo đạn ập xuống, xe bị đánh trúng, tài xế đẩy vô lăng lệch sang một bên để thân xe tránh bom. Đạo Đà vừa mắng một câu, một quả pháo hạng nặng ném đến…

Tay cầm điện thoại của ông Liêu đột nhiên căng thẳng, ông ta gần như nín thở, kêu lên: “Đạo Đà?”

Không ai trả lời, chỉ trong vòng vài giây, tín hiệu điện thoại đã bị cắt đứt …

Ông Liêu nắm điện thoại, chậm chạp không buông xuống, đàn em nhìn về phía ông ta, sắc mặt ông Liêu giống như tro tàn, thầm biết là đã xảy ra chuyện gì. Không ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ mình mở miệng sẽ gây họa sát thân.

Sắc trời đã trễ, sắp qua tháng mười hai, trời càng ngày càng lạnh, Tề Kiêu khoác áo khoác, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nghe được tiếng xe ở xa xa, nhanh chóng chạy về phía này.

Khóe miệng anh mỉm cười khoái chí, tâm tình tốt nên bắt nạt Kim Cương, chọc vào đầu nó, túm cánh nó, kéo chân nó…

Rất nhanh, chiếc xe dừng ở trước cửa, người bên trên bước xuống, nhanh chóng chạy vào bên trong.

Tề Kiêu ngồi bên cửa sổ lầu hai, ý cười dần dần thu lại, lúc này, cửa bị đẩy ra, người bên ngoài là đàn em đi theo ông Liêu nhiều năm, sắc mặt người kia hoảng hốt đứng ở cửa: “Cậu Kiêu, cậu Đạo đã xảy ra chuyện.”

Tề Kiêu nhíu mày, lập tức đứng dậy: “Đi thôi.”

Tề Kiêu mang theo đàn em, xe nhanh chóng rời khỏi núi sâu chạy về phía biệt thự ông Liêu, Tề Kiêu vào cửa, chỉ thấy ông Liêu ngồi trên chiếc ghế ở giữa sảnh lớn, nhắm hai mắt lại, hai tay chống gậy, sắc mặt xám như tro tàn.

“Ông Liêu.” Tề Kiêu mở miệng.

Ông Liêu không nhúc nhích, Tề Kiêu cũng không vội, qua một hồi lâu, Ông Liêu mới mở mắt ra, trong tròng trắng mắt hiện đầy tơ máu: “Lão tam, con tới rồi.”

Tề Kiêu gật đầu: “Nhận được tin tức thì con chạy tới ngay.”

Ông Liêu run rẩy, khẽ giơ tay lên, vô lực chỉ vào một thi thể trên mặt đất ở bên ngoài, há miệng, cổ họng như thế nào cũng không phát ra được âm thanh, sau mấy lần cố gắng, ông ta mới nói ra hai chữ: “Ở đây, vậy…”

Tề Kiêu từ cửa chính đi ra ngoài, trong sân ở bên trái bày mấy cỗ thi thể. Anh đi tới, mượn ánh sáng sáng đèn sân, nhìn thấy thi thể bị đạn bom nổ đến mức đen như mực, dường như khó phân biệt được thi thể, một trong số đó chính là Đạo Đà, bị nổ đến nát cả nửa người, trên đầu máu thịt mơ hồ, bộ dạng mười phần kinh hãi.

Lúc này xe của Anna nhanh chóng chạy vào sân, xe còn chưa dừng hẳn cô ta đã chạy xuống, trực tiếp vọt tới, cô ta nhìn thấy Tề Kiêu nhìn chằm chằm mấy cỗ thi thể kia, thét một tiếng vang trời, khóc nấc lên.

Tề Kiêu vỗ vai cô ta, không nói gì.

Trong lúc nhất thời, bầu trời Tam Giác Vàng bỗng đầy sương mù, người đi bộ trên đường rất ít, ngoại trừ những kẻ có người có kẻ chống lưng, những người còn lại mấy ngày này đều đóng cửa, trốn tránh đợt xui xẻo này.

Hai thế lực lớn sống mái với nhau, cơ hồ đồng thời mất mạng cả, đàn em của Nham Cát cùng những người còn lại dưới tay Đạo Đà không ngừng liều mạng, trong vòng một ngày làm tới mấy trận đều là chuyện bình thường, gặp mặt liền giơ súng bắn nhau, khiến lòng người hoảng sợ, người qua đường hoảng sợ nhao nhao né tránh, sợ tránh không kịp.

Thực ra Đạo Đà bị Tề Kiêu ra chủ ý cho Ngư Phu, để cho anh ta tìm người theo dõi chặt, lại làm cho người mấy lần truyền tin tức qua tay nhiều người rồi truyền cho đàn em của Nham Cát, nên mới xuất hiện trận ném bom kia, đoàn của Đạo Đà bị giết sạch.

Lận Văn Tu vốn muốn rời khỏi Tam Giác Vàng, kết quả truyền đến tin tức Đạo Đà trên đường bị phục kích đã bị hại, anh ta không nhúc nhích.

Nam Nhứ nghe A Cát báo, nói là Đạo Đà xuống tay với Nham Cát trước, sau khi giết Nham Cát, trên đường trở về bị đàn em của Nham Cát tính sổ. Cô suy đoán nhất định là có liên quan đến Tề Kiêu.

Nam Nhứ và Tề Kiêu từ ngày hôm đó anh tới đây đến nay, đã liên tục nhiều ngày không gặp.

Tang lễ của Đạo Đà, Lận Văn Tu nhân tiện đang ở Tam Giác Vàng, nên mang theo người đến chia buồn.

Ông Liêu vẫn là dáng vẻ cũ, nhưng tinh mắt sẽ phát hiện, tóc và râu của ông ta đã bạc đi rất nhiều, sắc mặt xám xịt.

Cho dù mất đi cánh tay đắc lực, nhưng làm đại ca một phương, ông Liêu vẫn chưa vì bị đả kích ngã xuống, Lận Văn Tu đến chia buồn, an ủi vài câu.

Tề Kiêu thấy anh ta tới, từ bên ngoài vào: “Anh Lận đến rồi.”

Lận Văn Tu gật đầu, sau đó cùng ông Liêu nói vài câu, liền cùng Tề Kiêu đi ra ngoài: “Về sau gánh nặng trên người cậu càng nặng nề hơn.”

Tề Kiêu khẽ cười: “Anh biết không, việc làm ăn của anh ấy tôi sẽ không đụng vào, sẽ có người tiếp nhận.”

“Đạo Đà bị tập kích trên đường trở về, chuyện trùng hợp như vậy sao?”

“Tất cả những sự trùng hợp ngẫu nhiên, cũng chưa bao giờ tồn tại ở Tam Giác Vàng.”

Tề Kiêu nhìn Nam Nhứ đứng ở xa xa cùng đám người Lị Á, anh nói: “Gần đây mọi chuyện không yên bình, mọi người đi du lịch cẩn thận một chút.”

Lận Văn Tu gật đầu. Mang theo đàn em chia buồn xong liền rời đi, Nam Nhứ cùng Tề Kiêu chỉ trao đổi nhanh bằng ánh mắt, một câu cũng không kịp nói.

Xử lý xong hậu sự của Đạo Đà, việc làm ăn của anh do người của anh và tâm phúc của ông Liêu cùng quản lý, nhưng hai người này tuy bằng mặt nhưng không bằng lòng, không có thực lực, tham vọng lại cao đến mức hận không thể một bước lên trời.

Sau khi Nham Cát chết, đàn em của hắn dần dần tan rã, Tề Kiêu âm thầm cho người làm lung lạc hoặc tiến hành chia rẽ.

Nam Nhứ làm gián điệp ở bên cạnh Lận Văn Tu, không có bất kỳ cơ hội nào gọi điện thoại cho Ngư Phu, thỉnh thoảng gửi tin tức cũng rất ít, ngắn gọn đến mức không thể ngắn gọn hơn nữa.

Ngày hôm đó, cô cuối cùng đã tìm được thời gian để liên lạc với Ngư Phu lần đầu tiên.

“Ngư Phu, tôi là Bạch Diệc.”

Bạch Diệc là mật danh của Nam Nhứ.

“Bạch Diệc, bên kia có tình huống gì mới không.”

“Gần hai tháng nay, bên này vẫn yên tĩnh như thường, anh ta giống như chúng ta, đều đang tìm kẻ đứng sau Miêu Luân, lô vũ khí đó có liên quan đến anh ta hay không, tạm thời không thể điều tra được.”

“Cái chết của Miêu Luân theo phán đoán của tôi, không phải do anh ta làm.” Nam Nhứ kết luận không phải là Lận Văn Tu.

“Anh nghĩ sao về chuyện này?”

“Sau khi Miêu Luân xảy ra chuyện, người của anh ta bắt mấy tên đàn em của Miêu Luân tra hỏi, cũng không hỏi ra được tin tức thực sự gì.”

Anh ta, tôi đoán không rõ, bao gồm cả lý do tại sao anh ta lại giữ tôi ở lại bên cạnh.”

“Cô phải chú ý an toàn, hành động là thứ nhất, nhưng an toàn phải được đặt lên hàng đầu.”

“Tôi hiểu.”

“Phối hợp với Bạch Ưng thoạt nhìn cũng rất ăn ý.” Ngư Phu mỉm cười, nói.

Nam Nhứ nở nụ cười: “Có việc gì tôi sẽ liên lạc lại.”

Lần hành động cuối cùng của Đạo Đài, kéo hơn phân nửa vũ khí của nhà mình theo, người thay thế hắn ta tìm Tề Kiêu, hỏi đến chuyện này.

“Cậu Kiêu, vũ khí mất hơn phân nửa, những thứ còn lại cũng không làm được tích sự gì, gần đây cứ mãi cùng bên chỗ Nham Cát phát sinh xung đột không ngừng, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.”

“Tìm ông Liêu đi, nếu ông ấy phê chuẩn tôi nhập hàng cho các cậu.”

“Đã tìm qua rồi, ông Liêu nói chúng tôi tới tìm cậu Kiêu.”

Tề Kiêu từ lúc bắt đầu kế hoạch, đã tính đến bước cờ này: “Được, việc này giao cho tôi. Tiền đã sẵn sàng, trong hai ngày tới tôi sẽ nhập hàng cho cậu.”

“Được rồi, cám ơn cậu Kiêu.”

Tề Kiêu gọi điện thoại cho Thái Cách, nói muốn nhập thêm một lô vũ khí, Thái Cách nói được, chờ anh.

Hai ngày sau, anh mang theo đàn em đem theo tiền đến địa bàn của Thái Cách, Thái Cách nhìn thấy anh, hai người đồng thời thở dài một tiếng, sau đó bật cười.

Những đợt sóng gió gần đây, Thái Cách tất nhiên là biết rõ, anh ta mất đàn em đắc lực như Miêu Luân, bên phía Tề Kiêu, Đạo Đà mất mạng, Nham Cát cũng đã chết, mấy thế lực lớn ở Tam Giác Vàng mất đi hai nhân vật trọng yếu, sóng gió dâng trào, khói mù tràn tới, lòng người hoảng sợ, bất an.

Tề Kiêu lúc trước cho Đạo Đà một lô vũ khí bao gồm cả những món hàng không thể lộ diện, lần này trực tiếp mang theo tiền, còn nhắc tới bộ phận hàng hóa đó, Thái Cách rất vui vẻ, nói dù gì cũng phải giữ Tề Kiêu lại uống rượu một bữa.

Tề Kiêu nói còn uống, lần trước sau khi uống rượu, Miêu Luân không biết đã bị ai phục kích.

Thái Cách thở dài một tiếng, ánh mắt Tề Kiêu khôn khéo, hỏi ông ta: “Anh Thái, anh có biết là ai xuống tay không?”

Thái Cách lại thở dài một tiếng nặng nề: “Là cậu ta tự mình làm sai, bị người diệt khẩu.”

“Làm sai việc gì cơ? Bịt miệng? Anh gia, lời này của anh đừng nói với người anh em tôi có một nửa như vậy, chúng ta đều là sống trên mũi đao liếm máu, tôi phải hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu không một ngày nào đó ra khỏi cửa bị người ta dùng một phát súng nổ đầu cũng không biết là ai làm.”

“Cậu Kiêu, cậu làm ăn với tôi, tôi tất nhiên sẽ không hại cậu, biết được càng ít càng tốt.”

Tề Kiêu làm ra vẻ kinh ngạc: “Anh Thái, sẽ không phải là… của anh…”

Ngón tay anh bày ra một cử chỉ.

Thái Cách phân phó đàn em đi chuẩn bị đồ ăn, Tề Kiêu không từ chối, hai người uống lên, một chai rượu đi xuống, trên gương mặt ngăm đen của Thái Cách nổi lên vẻ ửng đỏ.

Tề Kiêu vẫn một mực không vui, nhưng cũng vẫn uống. Thái Cách nhìn ra sắc mặt Tề Kiêu không đúng: “Người anh em, anh là vì tốt cho cậu.”

“Anh định để cho tôi sống bất an.” Anh nói và uống một ly rượu vang.

“Thật ra, con đường đưa lô hàng này đến vô cùng bí mật, che giấu được mấy năm, kết quả lần trước Tái Lạp xảy ra chuyện, lô vũ khí này đã bị người ta theo dõi.”

Tề Kiêu vẫn không lên tiếng, anh lấy mấy lô hàng từ Thái Cách, mối quan hệ tất nhiên đã không bình thường, Thái Cách không nói rõ ràng với anh, đặc biệt là với tình thế nghiêm trọng trước mắt, anh có quyền khó chịu, Thái Cách vẫn không hề để lộ sơ hở.

Thái Cách vẫn không tiết lộ, Tề Kiêu cũng biết lần này không có khả năng khiến cho anh ta tiết lộ quá nhiều, có thể nói ra vài câu tri âm đã không dễ dàng.

Anh đã xác định một điểm, Miêu Luân biết quá nhiều mới bị người khác giết, mà người ra tay, chính là người liên quan đến lô vũ khí này. Ba chữ “người trong cuộc”, anh nhớ kĩ.

Trên đường trở về Tề Kiêu vẫn luôn nghĩ đến cái người tên Lận Văn Tu này. Anh ta cũng đang tìm người bán ra lô vũ khí, năm năm trước tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Lận Văn Tu, nhưng không có chứng cứ chắc chắn, anh ta rốt cuộc là ai?

Tề Kiêu gọi người đưa vũ khí đi, bản thân mang theo Tang Kiệt đi tìm Lận Văn Tu, kết quả lúc đến khách sạn, Lận Văn Tu đã rời đi.