Sĩ Quan Đàm Thân Yêu

Chương 3



03.

Má ơi, tiền đồ của tôi.

Khi còn sống, tôi cũng đã từng được đi xe cảnh sát.

Nhưng khi tôi ngồi trên xe, tôi đã hơi tỉnh táo lại rồi.

Tôi ngồi trên ghế phụ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái kế bên, phía sau là một đôi nam nữ vừa mới bị bắt, đôi còn lại ngồi trên chiếc xe khác.

“Đồng chỉ cảnh sát này, anh nói em sẽ bị kết án mấy năm.” Tôi sợ, ngồi trên xe cảnh sát tôi lại càng sợ.

“Phải xem ý đồ của đương sự.” Anh không nhìn tôi mà vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Vậy…. Đương sự nghĩ như thế nào?” Tôi hỏi cẩn thận. Đam Mỹ Cổ Đại

“Tính sổ sau.”

Tôi không tin, đôi môi mềm mại như thế sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy chứ.

Nghe anh nói xong, tôi lâm vào u sầu.

Với giọng điệu này của đương sự thì có lẽ tôi phải ngồi tù mấy năm rồi, mẹ ơi, mẹ đừng giục con lấy chồng nữa, con gái mẹ sắp phải đi cải tạo rồi đây.

Cũng chẳng sao, đời này tôi chưa từng nhìn thấy người nổi tiếng, đi cải tạo một chuyến, chưa biết chừng có thể nhìn thấy rất nhiều, chắc người mới vào đó chưa được thả ra đâu.

(Chắc bả đang nói đến Ngô Diệc Phàm chăng =)))

Tới đồn cảnh sát, anh dẫn tôi vào phòng quan sát bảo tôi đợi.

“Đồng chí ơi, anh vừa nãy tên gì thế?” Tôi hỏi một sĩ quan cảnh sát trẻ đi qua.

“Cô đang nói cảnh sát Đàm hả, anh ấy tên là Đàm Ngộ.”

Đàm Ngộ…. Nói chuyện thì gặp gỡ, ha ha.

Chao ôi, đúng quá rồi, anh ấy “đến gần” tôi trước, tôi lại đuổi theo bắt chuyện với anh, sau khi hàn huyên tâm sự, chúng tôi đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình.

Chú thích: Chân mệnh thiên tử nghĩa là “căn số trời định sau này có thể trở thành thiên tử hay sẽ là một người bình thường”.

Nói tóm lại thì anh chính là chân mệnh thiên tử của tôi, còn tôi là chân mệnh thiên nữ của anh.

Cảnh sát trẻ quơ tay trước mắt tôi, “Chị ơi, chị cười gì vậy?”

“À, cái đó, tôi không sao. À đúng rồi, cảnh sát Đàm của các cậu bao nhiêu tuổi vậy?”

“Cảnh sát Đàm ấy hả, sang năm là 28 rồi.” Cảnh sát trẻ trầm ngâm nói.

“Hả? Vậy anh ấy có vợ rồi sao?” Tôi hơi thất vọng.

Hơn tôi ba tuổi lận, haiz.

Kết quả là cảnh sát trẻ rất vui vẻ, “Ha ha ha không có, cảnh sát Đàm còn chưa có bạn gái nữa, chúng tôi ai cũng nghi ngờ liệu anh ấy có phải là ga…”

Tôi đang nghiêm túc lắng nghe thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

“Nghi ngờ cái gì?” Một giọng nói trầm vang lên.

Nhìn thoáng qua, còn ai trồng khoai đất này nữa, chính là Đàm Ngộ.

“Rảnh rỗi lắm hả? Có muốn chuyển lên chính thức nữa không?” Anh nói với sĩ quan cảnh sát trẻ kia.

Hừ, đúng là tàn nhẫn.