Siêu Cấp Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 42: Tôi không quan tâm đến Thừa Duật, người tôi lo lắng là cô gái nhỏ của mình



Triệu Hàn Dương cũng đã ôm cô đi vào trong phòng khách lầu một, cùng lúc Vương Thừa Quân từ trên lầu hai đi xuống, nhìn cô mỉm cười hỏi: " Nhóc con, em đã khỏe hơn chưa? "

Vương Tuyết Băng nhìn anh tư như nhìn thấy cứu tinh vậy, lên tiếng: " Dương Gia, mau thả em xuống, em có việc muốn nói với anh tư. "

Triệu Hàn Dương nhìn cô rồi lại nhìn Vương Thừa Quân, nhíu mày nhìn cô, giọng nói có chút không vui: " Bé con, em vừa mới khỏe lại rồi thôi. Để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi. "

Vương Tuyết Băng chối chết lắc đầu, nếu cô để Triệu Hàn Dương đưa về phòng là chết chắc rồi, khi không lại bị làm thịt oan uổng lắm.

Cô đưa mắt nhìn về phía anh trai mình cầu cứu.

Không phụ sự kì vọng của cô, Vương Thừa Quân nhìn cô liền hiểu ngay, anh cũng rất phối hợp với lời nói của em gái mình: " Đúng vậy, tôi cũng có chuyện cần bàn với em ấy. "

Thấy vậy, anh cũng không đành lòng buông cô xuống, liếc mắt nhìn Vương Thừa Quân nói: " Cho cậu nữa tiếng để nói chuyện với cô ấy. "

Dứt lời, Triệu Hàn Dương đặt cô xuống đất, nhìn cô cô có chút lưu luyến: " Ngoan, không được để bản thân làm việc quá sức. "

Sau đó, cả cô và Vương Thừa Quân đều nhìn thấy anh quay trở về phòng, lúc này Vương Tuyết Băng cũng đã thở phào.

Mai quận, cô thoát nạn rồi.

Cả hai anh em đều đi ra ngoài xe chuyên dụng của anh.

Trên xe, cô vô lực ngã người nằm dài trên ghế mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn Vương Thừa Quân nhìn cô nhíu mày, lên tiếng hỏi: " Bé con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sau em vừa hạ sốt liền có vẻ mệt mỏi thế? "

Vương Tuyết Băng không có cách nào mở mắt nhìn anh trai mình, giọng nói ai oán: " Em cũng không biết nữa, chỉ là khi sáng em vừa mở mắt đã nhìn thấy anh ấy ở ngay bên cạnh. Chưa kịp hoàn hồn đã bị anh ấy chiếm lấy tiện nghi của mình. Còn nữa khi trên đường về nhà,em lại bị anh ấy trêu chọc đến mức không thể nghỉ ngơi. "

Nói đại khái, Vương Thừa Quân liền hiểu hết mọi chuyện.

Hóa ra là cậu ta đã chiếm hết tiện nghi của em gái mình, giờ hại em gái anh không dám ở cùng cậu ta dù chỉ một giây.

Thấy vậy,anh đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: " Vậy em nghỉ ngơi đi. Khi nào tới tổ chức thì em về phòng mình mà ngủ. Tối mới về lại dinh thự. "

Nghe anh trai nói vậy, cô nhoẽ miệng cười, rất nhanh đã chiềm vào giấc ngủ.



Buổi chiều tối ở dinh thự.

Vương Thừa Duật cũng đã từ bệnh viện trở về, anh vừa vào bên trong phòng khách đã nhìn thấy khuôn mặt đen như đích nồi của ai kia mà giật mình, lên tiếng hỏi: " Tảng băng, rốt cuộc cậu bị làm sao đấy? Không phải lúc sáng vẫn còn bình thường sau? "

Khó hiểu thật, sau mới có một buổi chiều mà ai đã chọc cậu ta vậy?

Đã vậy, từ lúc anh về cũng không thấy lão tứ và nhóc con kia đâu?

Rốt cuộc trong một thoáng trong dinh thự này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Triệu Hàn Dương liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục hút thuốc, tay phải đưa rượu lên uống vài ngụm, giọng nói có chút khàn đi: " Cô ấy không có ở chỗ cậu sao? "

" Không có? " Vương Thừa Duật lắc đầu đáp, như nghỉ đến chuyện gì đó, không lẽ con bé lại mất tích nữa rồi.

Vương Thừa Duật có chút lo lắng, nhìn anh hỏi: " Sau thế? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? "

Triệu Hàn Dương đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra khuôn viên ngoài trời kể lại mọi chuyện.

Chẳng qua chỉ là lúc trưa khi về đến dinh thự, cô vừa nhìn thấy Vương Thừa Quân đã lên tiếng bảo có chuyện cần nói, nên anh đã thả cô xuống đất.

Vì lo lắng cho sức khỏe của cô, nên anh chỉ cho phép cô nữa tiếng để nói chuyện cùng Vương Thừa Quân, qua hơn nửa tiếng vẫn không thấy cô trở về phòng nên anh rất lo lắng.

Quá lo lắng,anh đã đi xuống hỏi quản gia thì biết được cô đã đi cùng Vương Thừa Quân, vì thế anh có gọi điện cho cô, vẫn không có tính hiệu.

Nên anh cũng đã gọi điện thoại cho Vương Thừa Quân thì máy liền bảo không thể kết nối.

Cho nên đến gần tối anh đã cho người đi tìm cô vẫn không có tung tích nên dẫn đến sắc mặt của anh đen thui không vui.

Vương Thừa Duật nghe vậy cũng chỉ thở dài, nói: " Cậu không cần quá lo lắng, điện thoại của hai người họ luôn luôn là như vậy. Có khi vài ba ngày, cũng có khi lên đến vài tuần hoặc cả tháng vẫn không liên lạc được. Yên tâm đi, nếu bọn họ có chuyện sẽ gọi điện cho chúng ta mà. "

Triệu Hàn Dương nhìn Vương Thừa Duật, sắc mặt càng thêm đen hơn, lạnh lẽo phát ra từ: " Tôi không quan tâm đến Thừa Duật, người tôi lo lắng là cô gái nhỏ của mình. "

Nghe thấy đáp án, Vương Thừa Duật cũng phải đứng hình, quả thật anh không nghe nhầm, người mà tảng băng lo lắng chính là em gái anh.

Không bao lâu, chưa đến năm phút, ở sảnh khách, có vài tiếng bước chân, là đám người Vương Thừa Quân đã trở về.