Siêu Cấp Đại Gia

Chương 350: Cảnh tượng kinh hãi



La Khôn không ngờ một thanh niên chỉ cúi đầu chơi điện thoại di động lại có thể bùng nổ với sức mạnh kinh người như vậy.

Hơn thế, người này còn chính là ông chủ thực sự của KTC,rốt cuộc anh ta là ai?

Trong lòng vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, nhưng La Khôn vẫn không hỏi lại.

Chỉ có hai con đường trước mặt anh ta.

Hoặc là chết, hoặc là bỏ chạy!

Anh ta thà là người đã chết còn hơn trở thành một phế nhân vô dụng!

''Tất cả những gì cần nói tôi đã nói hết!''

Nửa giờ sau, Thẩm Lãng chậm rãi đi ra từ hộp đêm tối cao.

Anh ta giống như một đấng thần vương, quyền lực, bí ẩn nhưng vẫn tao nhã.

Sau một hồi thăm dò, cuối cùng anh cũng biết mục đích của La Khôn khi đến đây.

La Khôn được người chú của mình là La Quân sai đến đập phá hộp đêm nhưng người chú vẫn không tiết lộ nhiều với anh ta.

Rõ ràng, La Khôn chỉ là một con tốt bình thường và anh ta không được phép biết quá nhiều bí mật.

Nhưng việc nhà họ Tề có ý đồ thì Thẩm Lãng đã sớm đoán ra được.

Nhà họ Tề hết lần này đến lần khác quấy rối, liên tục gây khó dễ cho Thẩm Lãng, nhưng tạm thời lại chưa có động thái nào.

Thật đáng tiếc khi Thẩm Lãng không yêu cầu từ La Khôn thứ gì quý giá hơn.

Liệu Thẩm Tư Nguyên có thông đồng với nhà họ Tề hay không vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng dạo gần đây Thẩm Lãng ngửi được hơi thở nguy hiểm phát ra từ con quỷ trong người Thẩm Tư Nguyên.

Thẩm Tư Nguyên liên tục để mắt và tiếp cận Lâm Manh Manh, tẩy não Manh Manh, đến cuối cùng anh ta đang tính toán điều gì?

Nói chung cũng là không có ý tốt đẹp gì.

''Thẩm Tư Nguyên, trong vòng mười hai ngày, tôi nhất định sẽ đào ra người của anh, thiến hết sạch chúng!''

Quay trở lại hộp đêm, đám người Chúc Dương Dương đã nằm hôn mê dưới đất.

Chỉ có Lâm Manh Manh là không bị làm sao, chỉ có chút sợ hãi.

"Về nhà.''

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua một cái, sau đó quay lưng, bước ra khỏi cửa.

''La Khôn đâu? Sao vửa rồi anh lại đi?'' Lâm Manh Manh vội vàng hỏi.

''Đi nói vài chuyện vặt thôi.'' Thẩm Lãng lạnh lùng đáp trả.

''Anh giải quyết chuyện kia thế nào rồi? Có giải quyết ổn thỏa không? Đừng làm liên lụy tôi và chị gái!''

Nói xong những lời này, Lâm Manh Manh con bổ sung thêm một câu:''La Khôn đâu? Tôi còn chưa xin lỗi anh ta!''

Giờ phút này, Thẩm Lãng sắc mặt lạnh tanh, không còn muốn nói thêm bất kỳ một lời nào nữa.

Nếu như Lâm Manh Manh không phải em gái của Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì anh thật sự sẽ tức giận mất.

''Này, tôi hỏi anh, sao anh lại không trả lời? Nếu không xin lỗi La Khôn, về sau liệu anh ta có gây khó dễ cho chún ta!''

Lâm Manh Manh cho rằng bản thân mình nói rất có lý, cô ta lo lắng chuyện đêm nay mà không được giải quyết ổn thỏa, thì ngày sau còn có thể gặp nhiều phiền phức hơn.

Cô ta chưa bao giờ phải trải qua những chuyện như đêm nay, nên dĩ nhiên tâm lý có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, Thẩm Lãng không quan tâm đến chuyện này.

''La Khôn đã bị tôi giết, nếu cô còn không đi, đợi đàn em của hắn đuổi đến lúc đó cô muốn đi cũng chẳng đi được.''

Thẩm Lãng nói ra những lời này rồi liền nhanh chóng tăng tốc độ.

''Cái gì? Anh giết chết La Khôn? Đùa sao, anh nghĩ mình là đại ca giang hồ chắc!''

Ánh mắt Lâm Manh Manh hiện lên ý khinh thường, cô ta bĩu môi, nhưng nghĩ đến việc viện binh của La Khôn có thể đuổi đến, cô ta liền nhanh chân đuổi theo Thẩm Lãng.

Sau sự việc tối nay, Lâm Manh Manh coi như cũng nhận rõ bộ mặt thật của những người chị em kia, sau này tuyệt đối sẽ không thân thiết với họ.

Mà đối với Thẩm Lãng người bạn trai của chị gái, nội tâm Lâm Manh Manh có một phần biết ơn, nhưng cô lại ghét cách hành sự của anh ta hơn là biết ơn.

Trên đường về nhà, Lâm Manh Manh đối với việc này vẫn còn rất nhiều điều không hài lòng.

''Anh hành động lỗ mãng như vậy sẽ liên lụy tôi và chị gái, sau này sao có thể hoàn thành việc lớn, La Khôn là loại người nào chứ, chắc chắn đàn em của anh ta sẽ đến trả thù.''

''Nếu như không phản kháng, giờ này cô có thể ngồi trong xe? Còn có cơ hội nói chuyện với tôi?''Thẩm Lãng cất giọng nói lạnh lùng.

''Nhưng anh có từng nghĩ tới La Khôn là kẻ tàn ác, anh ta có thể trả thù chúng ta?'' Vẻ oán hận hiện lên trong đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Manh Manh.

''Tôi nói rồi, La Khôn chết rồi!''

Nói xong những lời này, Thẩm Lãng không muốn cùng Lâm Manh Manh nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Vào lúc 4:30 phút sáng, tại một khu nhà nằm ở vùng ngoại ô Vân Thành.

Căn phòng Lâm Nhuyễn Nhuyễn thuê ở đây.

Sau khi Thẩm Lãng gõ cửa, Lâm Nhuyễn Nhuyễn liền mở cửa.

Cô vừa hoàn thành song công việc, thức cả đêm để cùng đoàn quay cảnh đêm, ánh mắt cô mang theo sự mệt mỏi.

Khi Thẩm Lãng nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt lạnh lẽo liền chuyển sang dịu dàng.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng cảm thấy vui vẻ, cô dù có đi làm mệt đến đâu cũng pha trà cho Thẩm Lãng.

Đây đúng là một thời điểm tốt để thân mật, nhưng lại vướng bóng đèn Lâm Manh Manh.

Vừa bước vào cửa, Lâm Manh Manh đã phàn nàn với chị gái.

''Chị ơi, sắp tới chúng ta gặp rắc rối lớn rồi.''

''Anh ta làm việc thật sự không đáng tin cậy, cùng dây dưa với đại ca La Khôn.''

''Người đàn ông như anh ta có đáng để chị yêu cả đời không? Chị theo anh ta, chắc chắn sẽ khổ cực.''

Tuy nhiên, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không bị lung lay bởi những lời này.

Cô đem cốc trà đã pha đưa đến trước mặt Thẩm Lãng, cảm ơn Thẩm Lãng đã chăm sóc em gái mình.

Lâm Manh Manh nhìn thấy chị gái mình quá yêu Thẩm Lãng, cô ta cảm giác được mình là người thật vô dụng.

Hơn nữa, hai người lại thể hiện tình cảm trước mặt mình, khiến cho cô cảm thấy tức giận, liền cầm lấy điện thoại nhắn tin cho '' bạn chí cốt'' làm ở tập đoàn Phi Vũ.

Thật là trùng hợp, tối nay anh ấy cũng gặp nguy hiểm tại KTV.

''Đêm nay có thể thoát khỏi nguy hiểm, có phải là anh âm thầm ra tay cứu giúp?''

''Chuyện này...Ồ, cô lại đoán ra được rồi à, thật sự tôi không tính nói ra chuyện này, những không ngờ cô lại biết.''

''Quả nhiên là anh...Tôi đã nói rồi, Thẩm Lãng làm sao có thể có được năng lực đó!''

''La Khôn chỉ là một con chó cái, căn bản không có gì đáng để nhắc tới, cô yên tâm đi, La Khôn giờ đã chết, cũng không cần lo lắng rằng sau này sẽ bị báo thù.''

Tất nhiên La Khôn đã bị giết, nhưng không phải bị ''người bạn chí cốt'' của Lâm Manh Manh giết, mà chính là Thẩm Lãng.

Người này quả thật nham hiểm, có thể lấy được cả lòng tín nhiệm của Thẩm Lãng cũng như niềm tin của Lâm Manh Manh.

''Cảm ơn anh, anh đối với tôi thật sự rất tốt!''

Lâm Manh Manh tin đó là sự thật, trong lòng cô ta bất giác có thêm vài phần tin tưởng đối phương, điều này càng làm cô ta mong chờ sớm ngày gặp mặt ''người bạn tâm giao này.''

''Đúng rồi, cuộc họp hằng năm của tập đoàn Phi Vũ sắp tới, thực sự hi vọng có thể gặp được anh.''

Lâm Manh Manh trong lòng có chút suy đoán, cô ta cảm thấy đối phương ở tập đoàn Phi Vũ có thể là người có địa vị,vì thế mới có năng lực lớn đến vậy, nói trừ khử La Khôn là trừ khử.

Điều này càng khơi dậy cảm giác kì vọng của Lâm Manh Manh, nếu đối phương là cổ đông của tập đoàn Phi Vũ, thì dựa vào anh ta chẳng phải có thể thăng chức rất nhanh sao?

Lâm Manh Manh ôm di động rồi cười một cách ngây ngô.

Nhưng ngay lập tức, bản thân cô ta lại lên án chính mình.

''Anh ta có tình cảm với mình, sao mình có thể thực dụng như vậy được, huống hồ anh ấy chính là kiểu người có tiền có quyền, nói không chừng còn là một mỹ nam, bản thân mình cũng chẳng xứng với người ta, có thể vào bộ phận tài chính của tập đoàn Phi Vũ là rất tốt rồi, mình vẫn nên cảm thấy bằng lòng thì hơn.

Lúc này, tại biệt thự nhà họ Chu.

Trời vừa mới sáng, Chu Hoa Hoa đã tìm công cụ gây án.

Nếu những dụng cụ này không có, khó có thể giải thích với Thẩm Lãng, vì vậy nên anh ta đang tìm kiếm từng sự thật một.

Bất chấp sự phản đối của từng thành viên khác trong gia đình, Chu Hoa Hoa vẫn quyết định đi xin sự tha lỗi của Thẩm Lãng khi được sự cha mẹ cùng ông nội đồng tình.

Huống hồ, ông nội đang bị bệnh, còn cần Thẩm Lãng cứu giúp.

Ở nơi non nước đẹp như tranh vẽ, một căn nhà lớn nằm trước khu biệt thự.

Dương Nguyệt Như đã rời giường từ sáng sớm, ngồi trước gương, chỉnh trang bản thân.

Ba ta vừa mới dọn đến căn nhà mới, vẫn là biệt thự ba tầng khiến bà cảm thấy thật thoải mái.

Hôm nay bà ta dậy sớm vì có hẹn với Ngưu Hoan Hỉ đi chơi.

Ngưu Hoan Hỉ còn hi vọng bà ta có thể mời Lí Thư Yểu đi cùng.

Dương Nguyệt Như hiểu rất rõ ràng Ngưu Hoan Hỉ chính là thích vẻ ngoài xinh đẹp của mình, tuy rằng có chút không thích Ngưu Hoan Hỉ nhưng so về tổng thể vẫn tốt hơn cái tên tài xế Thẩm Lãng kia.

Hiện giờ nhà họ Lý đang lâm vào tình cảnh khó khăn, bà ta biết để lấy tiền trong tay nhà họ Lý không phải chuyện dễ dàng, nếu giờ nhà bà ta có một người con rể có địa vị như Ngưu Hoan Hỉ thì cô có thể có rất nhiều tiền.

Bà ta chải đầu, nhìn chính bản thân mình trong gương, đắc ý nở một nụ cười mãn nguyện.

Đột nhiên, bà ta phát hiện tóc của mình dạo này rất thưa.

Theo bản năng nhìn xuống chiếc lược, bà ta kinh ngạc phát hiện những khoảng trống của chiếc lược đầy những tóc rụng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta không khỏi kinh hãi.

''Chuyện này....Điều gì đang xảy ra vậy?Tôi....''

Bà ta hoảng sợ, vội vàng ôm lấy đầu, nhưng lại nhìn thấy một màn khiến bà ta càng kinh sợ!