Siêu Cấp Đại Gia

Chương 504: Quý tộc



"Biện pháp gì cơ? Nói mau! Không được đóng cửa!" Trần Bình thúc giục.

"Chúng ta có thể đi tìm công ty Hải Thiên nhờ giúp đỡ, làm cho công ty Hải Thiên trở thành một cổ đông lớn của nhà họ Trần, như vậy chúng ta sẽ có hậu thuẫn lớn. Đến lúc đó, có cho Thẩm Lãng đến mười cái lá gan cũng không dám động đến chúng ta. Thậm chí, chúng ta còn có thể mượn sức mạnh của công ty Hải Thiên, giết chết Thẩm Lãng."

Khi Thẩm Lãng vừa rời đi, Trần Huy có cảm giác mình có năng lực làm chuyện này.

"Trần Huy, cách giải quyết của cháu khá là tốt, nhưng như vậy có thể rất khó để khiến công ty Hải Thiên mua cổ phiếu của nhà họ Trần. Hải Thiên là một dòng họ hạng hai ở khu Giang Nam. So với nhà họ Trần chúng ta, nhà họ Hải Thiên cao hơn một bậc. Ngay cả hợp tác với bọn họ ở các hạng mục dự án đều rất khó khăn, huống chi là muốn bọn họ mua cổ phiếu của nhà họ Trần chúng ta." Trần Bình khẽ lắc đầu.

"Ông nội, chúng ta phải tranh thủ cơ hội này. Nếu trong tay chúng ta nắm giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần của công ty nhà họ Trần thì cháu không tin công ty Hải Thiên không để ý đến chúng ta." Trần Huy cười cười.

"Trần Huy! Nếu làm như vậy, về sau nhà họ Trần chúng ta sẽ không có tiếng nói ở trong tập đoàn nhà họ Trần đâu, việc này chẳng khác gì bán đứng nhà họ Trần!" Trần Dương nói.

"Bố! Trừ cách đó ra thì còn có cách giải quyết nào tốt hơn sao? Dựa vào công ty Hải Thiên, chúng ta còn có thể có miếng ăn, nếu để Thẩm Lãng đuổi chúng ta ra ngoài, thì mọi chuyện sẽ kết thúc." Trần Huy nói với bố.

Sau đó, Trần Huy lại quay ra hỏi Trần Bình: "Ông nội, ông quyết định như thế nào ạ?"

"Trần Huy nói cũng đúng, nhưng đó cũng là cách giải quyết cuối cùng của chúng ta rồi. Hiện tại ông đang suy tính, nếu như chỉ một mình Thẩm Lãng, thực sự có thể đuổi chúng ta ra khỏi Mãn Đường Hà Thú sao? Nhà họ Trần chúng ta có phải đã quá coi nhẹ bản thân mình không? Ngay cả dũng khí đối đầu trực tiếp với Thẩm Lãng cũng không có hay sao?"

Ông cụ Trần này vừa nói vừa lấy cây gậy gỗ gõ xuống sàn nhà, thoạt nhìn có vẻ rất hùng hồn, đầy dũng khí.

Tuy nhiên từ trên xuống dưới nhà họ Trần, ai nấy cũng đều chọn cách im lặng, không có bất kỳ người nào lên tiếng.

Trong lòng mọi người ai cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Trần. Nếu như không phải vì vụ mất tích của Thi Bất Du thì nhà họ Trần cũng không có khả năng lấy được số tài sản này.

Trước kia, khi bọn họ chưa có lai lịch, bọn họ đều là những con người bình thường, là những người buôn bán nhỏ và những người bán hàng rong. Bọn họ đều là những người mất hết tính người, vô lương tâm, cứ thế mà chiếm đoạt hết tài sản của Thi Bất Du.

Thậm chí là đến bây giờ, bọn họ cũng không có nhiều tài sản trong tay, bọn họ chiếm đoạt một số gian phòng vẽ tranh và phòng trưng bày do Thi Bất Du làm chủ. Do không biết cách quản lý gian phòng vẽ nên công việc kinh doanh không được tốt lắm.

Huống hồ, tất cả những người đến đây để học hội họa đều vì nghe danh tiếng của Thi Bất Du mà đến. Bây giờ Thi Bất Du mất tích, ai sẽ đến học vẽ?

Hiện tại, nhà họ Trần cũng chỉ đang dựa vào những bức tranh do Thi Bất Du để lại để bán và kiếm sống.

Đối với nhà họ Trần bây giờ mà nói, bất động sản Mãn Đường Hà Thú là con bài chưa lật lớn nhất mà bọn họ nắm giữ.

Khi Trần Bình nhìn những người nhà họ Trần, không một ai lên tiếng trả lời, ông ta cũng cảm thấy bất lực.

Vốn dĩ ông ta muốn tận lực động viên, khích lệ tinh thần cho nhà họ Trần, cùng nhau chiến đấu chống lại Thẩm Lãng. Nhưng hiện thực phũ phàng, căn bản thực lực của nhà họ Trần không đủ, mấu chốt là không có thế lực nào khác để bọn họ dựa vào.

Giống như giới thượng lưu ở Giang Nam, ngoài trừ việc có người nhà của mình hoặc vệ sĩ riêng ở ngoài, họ còn có cả lai lịch khủng cùng cơ nghiệp hàng trăm năm. Thế lực không ai sánh kịp, chỉ là tự giới thiệu bản thân, thì cũng có thể làm cho đối phương rùng mình sợ hãi.

"Trần Huy, cháu đã nghĩ ra được cách giải quyết này, bây giờ ông cho cháu ba ngày đi tìm công ty Hải Thiên để thử vận may. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bỏ đi một số công việc để giải quyết. Chỉ cần chúng ta không phải rời khỏi Mãn Đường Hà Thú thì chúng ta có thể làm tất cả mọi thứ. Nói dễ nghe thì bây giờ khu vực lớn đó trị giá ba trăm năm mươi tỷ đồng, chúng ta không thể để Thẩm Lãng nhặt nhạnh được gì từ đó." Trần Bình nói với Trần Huy.

"Vâng thưa ông nội! Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để công ty Hải Thiên trở thành người hậu thuẫn tuyệt vời cho nhà họ Trần chúng ta!" Trần Huy vỗ ngực cam đoan với ông nội.

Thực ra việc này cũng không phải khó khăn gì. Tuy là các gian phòng vẽ và phòng trưng bày của Thi Bất Du để lại không hữu ích cho lắm đối với nhà họ Trần, nhưng đối với công ty Hải Thiên lại khác.

Trước đây người nhà họ Trần bán cá và thuốc chuột, làm ăn lộn xộn, đối với phòng vẽ tranh thì không có ý tưởng để kinh doanh. Tham gia kinh doanh nghệ thuật thì tối thiểu phải hiểu rõ ngành này, mà nhà họ Trần dường như lại không có tí nền tảng nào.

Tất cả tương phản với công ty Hải Thiên, lĩnh vực nào cũng có ưu thế rất lớn.

Bọn họ không chỉ có chuyên gia chuyên nghiệp, tài chính lẫn tài nguyên, bọn họ còn có nhiều thứ hơn so với nhà họ Trần.

Cứ như vậy, Trần Bình đã yêu cầu cháu trai của mình, Trần Huy, đi nói chuyện với công ty Hải Thiên về cổ phần.

Và ở khu trung tâm thương mại Giang Nam, có một nhà hàng theo phong cách phương Tây ở tầng thứ hai mươi hai.

Cả Thẩm Lãng và Thi Thanh Thanh đều đã ăn no.

Kỳ thực, Thẩm Lãng ăn cũng không nhiều, trong lòng anh cảm thấy có chút tự trách, nhìn Thi Thanh Thanh ăn.

Nếu như thời gian trước, anh có thể chủ động liên hệ thầy cùng người nhà của anh, thì có lẽ lúc này Thi Thanh Thanh sẽ không phải gánh chịu những tội ác này.

Tin tức về việc mất tích của thầy dạy Thẩm Lãng, anh đã cho 9526 đi điều tra. Bất quá, Thẩm Lãng cảm thấy, tuy là nhà họ Trần đã chiếm nơi ở của thầy Thi Bất Du, nhưng sức mạnh và thủ đoạn của nhà họ Trần không thể đủ để khiến Thi Bất Du mất tích.

Tốt xấu gì đi chăng nữa, Thi Bất Du cũng là họa sĩ hàng đầu của Tung Quốc, được mệnh danh là Hoa Hạ số một của Trunng Quốc và rất nổi tiếng. Nhiều năm qua, Thi Bất Du cũng đã tích lũy được không ít những mối quan hệ cho riêng mình, bản thân cũng không thiếu tiền bạc. Người nhà họ Trần kia muốn hãm hại Thi Bất Du là điều không thể.

Trong số đó, chắc chắn phải có điều gì khác chưa được giải đáp.

Nhìn thấy Thi Thanh Thanh đã ăn gần xong, Thẩm Lãng quyết định hỏi một chút, có thể Thi Thanh Thanh sẽ biết một chút tin nội bộ.

"Thanh Thanh, có phải thầy Thi Bất Du đã đi đâu đó trước khi mất tích đúng không?" Thẩm Lãng hỏi.

Ăn xong, đầu tiên Thi Thanh Thanh xoa xoa cái bụng nhỏ, sau đó chớp chớp đôi mắt to tròn, liếc nhìn Thẩm Lãng.

Tiếp theo, cô ấy cúi đầu xuống, khuôn mặt bụ bẫm tràn đầy sự thất vọng.

"Anh Thẩm Lãng, em không biết cụ thể. Hai tháng trước, bố em được một người bạn mời đi dự tiệc ở một thành phó khác, sau đó thì mất tích, sức khỏe của mẹ em lại không được tốt, còn phải lo lắng cho bố em nữa nên cũng không gánh vác được, sau đó cậu em với ông ngoại em bắt đầu chiếm lấy nhà em."

Mặc dù đã hai tháng trôi qua, bay giờ Thi Thanh Thanh đang ăn những món ăn ngon nhất, cũng là một bữa cơm hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, ăn no nhất nhưng khi nhớ đến bố, cô ấy vẫn rất đau buồn.

Mấy ngày nay, cô ấy không chỉ trải qua sự hành hạ của nhà họ Trần mà còn bị tổn thương về mặt tâm lí, điều này thực sự quá khó khăn đối với một cô bé mười ba tuổi.

"Thanh Thanh, đừng nghĩ nữa, đi thôi, chúng ta đi mua quần áo mới."

Nếu muốn hỏi Thi Thanh Thanh những chuyện đã xảy ra thì không thể quá gấp gáp. Thẩm Lãng quyết định đưa Thi Thanh Thanh đi chơi, nghỉ ngơi thật tốt một vài ngày đã, để cho cô ấy buông lỏng một chút.

Bọn họ đang định đi thì bỗng nhiên một cặp đôi tình nhân ở bàn bên cạnh thì thầm điều gì đó ở trong miệng.

"Những người nhặt ve chai đó cuối cùng cũng chịu đi rồi, toàn thân thì bẩn thỉu, thậm chí còn không có quần áo để mặc tử tế, vậy mà cũng tới nhà hàng cơm Tây để mất mặt, xấu hổ."

"Đúng đấy, nhà hàng cơm Tây là nơi dùng cơm của quý tộc, cô gái nhỏ này ăn mặc cũng rách rưới quá rồi! Thật sự ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng ta mà!"

Thi Thanh Thanh nghe được cuộc thảo luận của đôi tình nhân ở bàn bên cạnh thì lập tức cúi cái đầu nhỏ xuống, trong nháy mắt viền mắt cũng đỏ bừng.

Khi Thẩm Lãng chú ý đến cảnh tượng này, trong lòng cũng bùng lên lửa giận.