Siêu Cấp Đại Gia

Chương 535: Trấn áp nhà họ Liễu



Hai người đàn bà vẫn còn vì Ngọc Phật mà đấu võ mồm với nhau.

Tôn Ngọc Mai đi tới tát vào mặt Lý Liên Hoa "bôm bốp" hai cái.

Bà ta không ngừng cắn xé nhau với Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa cũng không chịu yếu thế, bà ta không sợ ai hết, giơ tay cào vào mặt Tôn Ngọc Mai.

Đây chính là Tôn Ngọc Mai, người tự xưng bà chủ nhà họ Liễu giàu có, hiện tại không khác nào một mụ đàn bà chanh chua nhảy vào đánh nhau với Lý Liên Hoa.

Mà Liễu Uyên là chủ nhân nhà họ Liễu nên đương nhiên sẽ không tự mình ra tay.

Bây giờ điều ông ta quan tâm nhất chính là tình trạng sức khỏe của con trai mình.

Trước mắt, con trai ông là Liễu Xuyên, mặc dù đã tỉnh táo nhưng lúc trước bị Thẩm Lãng đánh đến nôn cả ra máu, thân thể còn chưa bình phục.

Mà ngay tại lúc này, Liễu Xuyên lại hôn mê một lần nữa.

Liễu Uyên vội vàng gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, sau đó ngọn lửa giận trong lòng bắt đầu phun trào.

Ông ta bổ về phía Thẩm Lãng, giơ nắm đấm định nện xuống.

"Hôm nay mày đừng hòng sống sót đi ra."

Liễu Uyên gầm nhẹ, trong con ngươi ngập tràn ý nghĩ muốn giết người.

Nhưng không ngờ ông ta lại bị Thẩm Lãng nhẹ nhàng bắt được cổ tay.

Rắc rắc!

Thẩm Lãng hơi dùng lực bẻ gãy cánh tay của Liễu Uyên một cách dứt khoát.

Đây chắc chắn là sức mạnh thật sự của anh!

Liễu Uyên lập tức đau đến mức kêu lớn "ui a ui a", gân xanh trên trán lồi lên, đầu tiên, sắc mặt ông ta đỏ bừng rồi nhanh chóng chuyển sang tái nhợt.

"Mày! Mày dám đánh tao? Mày ăn mật báo gan hùm rồi đúng không?"

Liễu Uyên không thể tin nổi.

Ông ta không tài nào tưởng tượng nổi, gã trai trẻ trước mặt này một phát đã bẻ gãy cánh tay ông ta.

"Vừa bị bẻ gãy tay, chẳng lẽ ông còn muốn thử lại thêm lần nữa? Ở đất Giang Nam này tôi muốn giết ai thì lập tức sẽ giết kẻ đó!" Giọng Thẩm Lãng lạnh lẽo vang lên.

"Mày đánh tao thì kết cục của mày sẽ vô cùng thê thảm. Người nhà họ Liễu tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!"

"Không chỉ người nhà họ Liễu chúng tao mà ngay cả nhà họ Bạch cũng sẽ coi mày là kẻ thù!"

"Oắt con, bây giờ mày đã không còn đường lui rồi!"

"Mày đánh Tiểu Xuyên nhà chúng tao đến bất tỉnh, lại đánh gãy tay tao, mày có chạy đằng trời!"

Liễu Uyên điên cuồng tức giận, không ngừng đe dọa Thẩm Lãng.

Ông ta cứ nghĩ rằng lôi nhà họ Bạch ra thì nhất định sẽ dọa Thẩm Lãng sợ chết khiếp.

Nhà họ Bạch được mệnh danh là một trong mười dòng tộc giàu có nhất Giang Nam, có sức ảnh hưởng rất lớn ở đất Giang Nam.

Nhưng mà Thẩm Lãng lại trả lời như thế này: "Lại lôi nhà họ Bạch ra thì có bản lĩnh gì. Khi nào thì nhà họ Liễu các người mới có thể tự dựa vào năng lực của chính dòng tộc mình để khiến kẻ khác phải khiếp sợ? Trước tiên, nhà họ Liễu các người cứ trở nên giàu có ở đất Giang Nam đi đã rồi hãy tới đe dọa tôi. Tới lúc đó các người mới có tư cách uy hiếp tôi!"

Nghe những lời này, sắc mặt Liễu Uyên trở nên vô cùng u ám.

Lời của Thẩm Lãng tựa như một cây gai hung ác đâm cho ông ta một nhát.

"Không chỉ là trở thành nhà giàu ở Giang Nam, nhà họ Liễu chúng tao còn tiến vào nhóm giàu có ở Giang Nam, chỉ cần nhà họ Liễu nắm trong tay đại lý phân phối của công ty Lương Dược thì chuyện trở thành nhà giàu ở Giang Nam chỉ dễ như trở bàn tay!"

Trong lòng Liễu Uyên nín một hơi.

Ông ta đã muốn nhà họ Liễu thoát ly khỏi nhà họ Bạch từ lâu, chỉ có đường đường chính chính không dựa dẫm vào những gia tộc khác thì mới có thể có được sự công nhận của người Giang Nam.

Nếu không, người của nhà họ Liễu sẽ vĩnh viễn núp dưới cái bóng của nhà họ Bạch.

"Ồ? Công ty Lương Dược sao? Nhà họ Liễu các người đúng là đám ăn hại mà, còn phải dựa vào việc nắm lấy đại lý phân phối của công ty Lương Dương mới có thể hi vọng chuyển mình thành nhà giàu, thật sự quá vô dụng!" Thẩm Lãng thực sự thấy cạn lời.

Trong cuộc sống, có một loại cảm giác gọi là bất lực đến câm nín.

Anh thật sự không hiểu cuối cùng Liễu Uyên lấy cái loại tự tin đó từ đâu ra.

Chẳng qua việc nhà họ Liễu tiến vào hàng các dòng tộc giàu có ở Giang Nam, bằng cách nắm lấy đại lý phân phối của công ty Lương Dược, cũng chỉ là dựa vào cơ hội mà thôi, chuyện này có thể trở thành sự thật hay không, tất cả vẫn còn phải dựa vào ý trời.

"Mày... Mày có tư cách gì, có... tư cách gì mà chửi người nhà họ Liễu chúng tao? Không đến nửa năm nữa, người nhà họ Liễu chúng tao chắc chắn sẽ trở thành dòng tộc giàu có ở Giang Nam!"

Tâm trạng của Liễu Uyên vô cùng kích động, ông ta nhấn mạnh lại một lần nữa.

Mà lúc này, Thẩm Lãng đã gọi điện cho Cố Tam Dược ở công ty Lương Dược.

"Cậu chủ có chuyện gì cần phân phó?"

"Người nhà họ Liễu không có chút thành ý hợp tác nào, vậy nên tương lai đại lý phân phối trong mười năm tới đều không liên quan gì tới nhà họ Liễu nữa."

"Được, cậu chủ, tất cả đều nghe theo phân phó của cậu."

Cuộc điện thoại kết thúc.

Cuộc điện thoại này của Thẩm Lãng đã cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ trở thành nhà giàu ở đất Giang Nam của nhà họ Liễu.

Đương nhiên, nhà họ Liễu vẫn còn có thể tìm những dự án khác, nhưng trước mắt mà nói, ngoài công ty Lương Dược ra thì bọn họ không có lựa chọn nào tốt hơn.

"Ha ha, oắt con, mày giả vờ giả vịt cái gì đấy, chỉ bằng một câu nói của mày là có thể khiến nhà họ Liễu chúng tao mất đi cơ hội hợp tác với công ty Lương Dược hay sao? Đúng là trò cười mà, trò cười của thiên hạ!" Liễu Uyên khăng khăng không tin.

"Tin hay không tùy ông, tóm lại nhà họ Liễu mất đi cơ hội đều là do sự ngu ngốc của các người, tương lai nhà họ Liễu muốn trở thành nhà giàu ở đất Giang Nam này lại phải chờ thêm một cái mười năm rồi!"

Lời của Thẩm Lãng đáng giá ngàn lượng vàng. Cố Tam Dược nhất định sẽ nghiêm túc làm theo phân phó của anh.

Về điểm này thì không ai có thể nghi ngờ.

"Ha ha, đúng là chuyện hài mà, buồn cười chết mất! Thanh niên bây giờ đứa nào cũng ngông cuồng như vậy sao?"

Liễu Uyên vẫn còn chưa ý thức được rằng nhà họ Liễu đã để tuột mất cơ hội.

Có điều, từ ban đầu, Thẩm Lãng cũng chưa quyết định để công ty Lương Dược hợp tác với nhà họ Liễu.

Lại nhìn thái độ phách lối của nhà họ Liễu, Thẩm Lãng hoàn toàn phán cho lần hợp tác này với nhà họ Liễu một bản án tử hình.

"Liễu Gia Quân đâu, sao còn chưa tới? Làm ăn lề mề thế!"

Thẩm Lãng phát hiện tốc độ của đám người nhà họ Liễu quá lề mề rồi.

"Rốt cuộc là tiết mục khởi động hôm nay có diễn ra không đấy?" Thẩm Lãng càng thêm cạn lời.

Hiệu suất làm việc của nhà họ Liễu quá thấp, nãy giờ hơn mười phút rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Lúc Thẩm Lãng nói ra những lời này thì trên nét mặt của Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đầy vẻ nghi hoặc.

"Tiết mục khởi động? Khởi động cái gì?" Sắc mặt Liễu Uyên đầy vẻ nghiêm trọng, tự lẩm bẩm.

"Đương nhiên là khởi động với Liễu Gia Quân rồi, tôi đang chờ Liễu Gia Quân qua đây để khởi động." Thẩm Lãng nhàn nhạt trả lời.

Vừa nghe xong những lời này thì Liễu Uyên lập tức trở nên vô cùng tức giận, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Lãng vậy.

"Ngông cuồng! Quá mức ngông cuồng rồi! Mày đúng là không sợ sét đánh cụt lưỡi!" Liễu Uyên cả giận nói.

"Chát''

Thẩm Lãng cho Liễu Uyên một vả bay ra xa.

"Lắm lời! Mau gọi Liễu Gia Quân đến đây, tiện thể gọi thêm nhiều người vào, ít hơn ba trăm người chẳng thấm tháp vào đâu so với tôi."

Thấm Lãng bước tới, mặt đối mặt với Liễu Uyên đang oai oái kêu đau nằm dưới đất. Anh lại giơ một chân đạp lên ngực ông ta.

Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, bao gồm cả Lý Thư Yểu đều chết sững.

Bọn họ chưa bao giờ gặp qua kẻ nào dám uy hiếp kẻ địch gọi thêm nhiều người tới như thế, e rằng cả cái Giang Nam này cũng khó mà tìm được người thứ hai như Thẩm Lãng.

"Mày... Mày có nhầm hay không?" Tâm trạng Liễu Uyên vô cùng phức tạp, sắc mặt nghiêm trọng không biết phải làm gì.

"Chuyện này..."

"Ông nghe thấy chưa? Nhanh hộ cái!"

Liễu Uyên còn tưởng rằng Thẩm Lãng đang cố tình giả vờ để ra vẻ hoặc là đầu óc có vấn đề.

''Mày đừng hối hận đấy! Tao sẽ gọi toàn bộ Liễu Gia Quân đến! Hôm nay mày đừng hòng sống sót!" Liễu Uyên nghiến răng nghiến lợi nói.

''Bốp!"

Thẩm Lãng lại giáng thêm một bạt tai nữa khiến răng Liễu Uyên rụng lả tả.

''Nói nhảm nhiều quá đấy! Tôi bảo ông gọi người tới chứ không bảo ông lắm miệng, dưới ba trăm người tới đây thì ông chết chắc với tôi!"

Lần này, Lý Thư Yểu suýt nữa ngất xỉu.

"Thẩm Lãng, chúng ta đi mau, đừng ở nơi này nữa., chờ tới lúc người của nhà họ Liễu tới, có muốn chạy cũng chạy không thoát đâu!"