Siêu Cấp Đại Gia

Chương 539: Ông sắp chết rồi!



Thậm chí ngay cả những lời này mà Qúy Liên Giang cũng nói được, thật không biết xấu hổ!

Để bệnh nhân ở Ngôn Hòa Đường của các người nhiều ngày như vậy rồi, các người vẫn không có bất cứ biện pháp nào, bây giờ vẫn còn mặt mũi để nói những lời này.

"Chắc ông là Qúy Liên Giang nhỉ?" Thẩm Lãng ra mặt chào hỏi Qúy Liên Giang.

''Không sai, là tôi. Sao? Cậu có quan hệ gì với bệnh nhân? Người nhà à? Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy mặt cậu?"

Qúy Liên Giang vẫn chưa biết bạn của ông ta là Lý Liên Hoa đã xảy ra chuyện.

Trước đây, Lý Liên Hoa từng nhờ ông ta nhất định phải trông chừng bố của Lý Thư Yểu, nếu Lý Liên Hoa chưa cho phép thì nhất định không được để ông ấy xuất viện.

"Ông không cần quan tâm tôi là ai, bệnh nhân phải xuất viện ngay bây giờ!"

Thẩm Lãng không muốn nhiều lời với Qúy Liên Giang, một câu thôi, cuối cùng ông ta có cho hay không.

Nếu ông ta cho xuất viện thì cứ theo trình tự làm thủ tục xuất viện như bình thường.

Còn nếu ông ta không cho, thì họ cứ thế mà đi thôi, xem ai cản được.

"Không được! Các người là con cái mà không hiếu thảo với cha mẹ. Bệnh tình của bố mình đã trở nên như thế rồi mà các người vẫn nhẫn tâm để ông ấy xuất viện như thế sao?" Qúy Liên Giang nói.

"Trình độ chữa bệnh của ông có hạn, bệnh nhân nằm ở đây bằng đấy ngày trời rồi, không những không thuyên giảm mà ngược lại còn để lỡ mất thời điểm chữa bệnh thích hợp nhất. Nếu chúng tôi không đưa bệnh nhân xuất viện, lẽ nào còn phải nằm đây chờ chết sao?" Thẩm Lãng vặn lại.

"Làm sao có chuyện đó. Bệnh tình của bệnh nhân do tôi điều trị đã có chuyển biến rõ rệt. Cậu không phải người trong ngành y đừng có mà nói láo. Tôi phải làm rõ chuyện này, nếu không sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi." Qúy Liên Giang nhướn mày cả giận nói.

''Ha ha, ông còn mặt mũi mà nói chuyện này cơ đấy! Nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ không mặt dày như thế đâu." Thẩm Lãng cười lạnh lẽo.

''Cậu có ý gì? Cười cái gì!" Qúy Liên Giang khó chịu nói.

"Ông luông miệng nói người bệnh do ông chữa, bệnh tình đã có chuyển biến tốt, vậy tại sao ban nãy tôi bắt mạch cho ông ấy lại thấy bệnh tình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Ông vốn là một bác sĩ, hơn nữa còn là phó viện trưởng Ngôn Hòa Đường thì ông phải có trách nhiệm với lời nói của mình.'' Thẩm Lãng nghiêm túc nói.

Qúy Liên Giang cho rằng Thẩm Lãng là người ngoài ngành y nên không biết gì, nào ngờ lần này lại xảy ra ngoài dự đoán khiến ông ta luống cuống.

Thẩm Lãng chính là huyền thoại trong giới Đông y, là người kế nhiệm hiện tại của Liên Tâm Đường của Thần Y Môn.

Qúy Liên Giang lừa được kẻ khác chứ muốn lừa Thẩm Lãng thì khác nào múa rừu qua mắt thợ.

''Bắt mạch? Cậu còn có thể bắt mạch? Nhóc con, cậu khoác lác hơi quá rồi đấy!" Mặt Qúy Liên Giang lộ ra vẻ khó chịu mà mỉa mai Thẩm Lãng.

''Chẳng lẽ ở độ tuổi của tôi không thể biết bắt mạch?" Thẩm Lãng biết ngay những kẻ tự cao tự đại tự xưng là chuyên gia y học sẽ coi thường người trẻ.

Trong ngành y, tuổi tác chính là một khía cạnh dễ khiến người ta nghi ngờ năng lực của mình. Có điều mọi chuyện đều có ngoại lệ, anh được nữ thần y số một của Hoa Hạ là Triệu Linh Xu dạy cho, đương nhiên người bình thường không thể nào sánh được.

''Đương nhiên không phải không thể, chỉ là cậu bắt mạch không chính xác mà thôi. Giai đoạn nhập môn học Đông y hao tốn công sức và thời gian hơn Tây Y rất nhiều, muốn trở thành một bác sĩ Đông y chính thức thì ít nhất cũng phải ba mươi tuổi. Tôi thấy cậu chưa đến hai hai hai ba, chắc vẫn còn trong quá trình thực tập nhỉ? "Cơ sở lý luận Đông y", "Đông y chuẩn đoán học", "Thuốc bắc học", với cả "Đơn thuốc học", cậu đã học xong mấy thứ này chưa? Đọc có hiểu không? Đã nắm trong lòng bàn tay chưa?"

Qúy Liên Giang khoe khoang trình độ, nói liền một mạch nhằm chèn ép Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng thực sự thấy buồn cười. Anh không muốn trả trở những câu hỏi chất vấn này của Qúy Liên Giang, chỉ nói đúng một câu.

"Nội dung trong "Đơn thuốc học" có hơn mười trang đều do tôi viết ra, nên ông không có tư cách chất vấn tôi!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

Vừa nghe câu này, Qúy Liên Hoa lại càng nổi cáu.

"Đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Ban biên tập ''Phương thuốc học" lại đi mời cậu sao viết sách sao? Còn không tự nhìn lại trong gương xem mình là cái hạng gì."

Lúc này Thẩm Lãng bước ra ngoài rồi nhanh chóng tiến tới trước mặt Qúy Liên Giang, lạnh lùng uy hiếp: "Hôm nay, tôi nhất định phải mang bệnh nhân đi, không ai cản được!"

“Tôi không cho phép!" Qúy Liên Giang đáp lại, nói xong lấy điện thoại định gọi cho Lý Liên Hoa.

"Ông đang chờ tin tức của Lý Liên Hoa đúng không? Để tôi cho ông hay, bây giờ Lý Liên Hoa đang được xe cấp cứu chở tới bệnh viện, bà ta không bắt máy đâu."Thẩm Lãng cười lạnh lẽo.

"Đừng hòng lừa tôi!" Qúy Liên Giang không tin, tiếp tục ấn số.

Thế mà lại không có ai bắt máy.

Đột nhiên sắc mặt Qúy Liên Giang thay đổi.

"Cậu đã làm cái gì với bà ta?"

"Đừng nói nữa, hỏi nữa tôi lại đưa ông đi bệnh viện cấp cứu đấy!"

Đối mặt với khí thế ngạo nghễ của Thẩm Lãng, Qúy Liên Giang lập tức nhíu chặt lông mày.

"Cậu đã nghĩ cậu làm thế sẽ có hậu quả gì chưa? Người nhà họ Cát nhất định sẽ không tha cho cậu! Hơn nữa cậu còn đắc tội với cả tôi. Sau này dù cậu với người nhà cậu tới Ngôn Hòa Đường khám bệnh thì tôi chắc chắn cũng sẽ không nhận. Tôi là phó viện trưởng thì đương nhiên sẽ có quyền hành này!"

Qúy Liên Giang lại uy hiếp rằng tương lai sẽ không khám bệnh cho Thẩm Lãng và người nhà anh.

Lúc này sắc mặt của Thẩm Lãng càng trở lên lạnh lẽo, ánh mắt sắc lẻm như dao cắt.

"Ông còn biết mình là Phó viện trưởng Ngôn Hòa Đường cơ đấy? Còn lấy cái danh này ra để uy hiếp người khác, đạo đức nghề nghiệp của ông để đâu? Ông xứng đáng làm bác sĩ hay sao?"

Thẩm Lãng đã vô cùng tức giận. Việc Qúy Liên Giang dùng thủ đoạn bỉ ổi này để uy hiếp anh cho thấy ông ta đã từng dùng nó để uy hiếp những người khác.

"Chuyện này cậu không cần quan tâm, mà có quan tâm cũng không làm gì được. Bây giờ tôi là phó viện trưởng của Ngôn Hòa Đường thì có thể sử dụng quyền hành của mình. Cậu có gan thì cũng đảm nhận một chức ở Ngôn Hòa Đường thử xem!"

Quý Liên Giang không cảm thấy chuyện đó là nhục nhã mà ngược lại còn lấy làm vinh dự.

"Ha ha, ông cho rằng cả cái Giang Nam này chỉ có mỗi bệnh viên Ngôn Hòa Đường này sao? Ông cho rằng chỉ có mình ông làm bác sĩ à? Ngôn Hòa Đường không khám thì tôi đi bệnh viện Đông y khác. Chưa kể với năng lực chữa bệnh của tôi thì nháy mắt có thể giết tất cả bác sĩ ở Ngôn Hòa Đường. Các người có tư cách để uy hiếp tôi sao?" Thẩm Lãng cười lạnh lẽo.

"Dù sao hôm nay các người chắc chắn không thể xuất viện!" Qúy Liên Giang tức giận nói.

"Tôi đã muốn đi thì không ai cản nổi!"

Thẩm Lãng lập tức đưa hai người ra ngoài.

Lúc Qúy Liên Giang đuổi kịp thì Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu đã đưa bố của Lý Thư Yểu ra đến cửa lớn.

"Các người chết chắc rồi! Các người chờ bị tất cả các bệnh viện Đông y từ chối đi!" Qúy Liên Giang phẫn nộ gào thét.

"Ông lo cho mình trước đi. Bị hàn tà xâm nhập, không còn nhiều thời gian nữa đâu!" Giọng nói của Thẩm Lãng lạnh lẽo vang lên.

"Nói láo! Mày chỉ là thằng nhãi ranh mà dám trù ẻo tao! Tao là bác sĩ, ngay cả bản thân mình bị khí hàn tà xâm nhập hay không mà cũng không biết sao!" Trong ánh mắt của Qúy Liên Giang tràn ngập vẻ khinh thường.

"Trong ''Hoàng đế nội kinh" đã nói, sự suy nhược do hư tà bắt đầu từ da, trên da chầm chậm nứt ra các rãnh, hàn khí từ lông thông qua các rãnh nứt trên da đi vào, khi đi vào càng sâu thì lông càng dựng đứng, khiến cho chỗ da đó thấy đau, nếu hư tà cứ giữ ở đó mà không biến mất thì sẽ truyền vào lạc mạch. Các cơn đau ở cơ bắp có lúc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, có lúc lại ngừng, các kinh mạch chính biến mất. Hư tà nếu cứ ở đó mà không mất đi thì sẽ truyền vào kinh mạch nhỏ, lúc ở trong kinh mạch nhỏ sẽ tích tụ lại, chúng vô cùng yêu thích sự kích động tâm lí."

Những điều mà Thẩm Lãng vừa nói, người bình thường sẽ không hiểu, nhưng một bác sĩ Đông y như Qúy Liên Giang thì biết rõ đây là nội dung trong "Hoàng đế nội kinh".

Anh đang nói đến quà trình xâm nhập hàn tà vào cơ thể.

Điều anh nói có nghĩa là hàn khí đi từ da, đến lông rồi đi đến tận gốc sợi lông, dẫn đến vận hành khí huyết không được lưu thông. Nếu khi nó còn ở trên bề mặt cơ thể mà không chữa trị thì hàn khí sẽ tiếp tục theo lông đi vào mạch lạc, sau đó từng bước vào sâu trong cơ thể, tiến vào các kinh mạch nhỏ li ti.

Nếu như cứ để vậy mà không chữa thì sẽ ngấm vào các kinh mạch, kinh mạch và cơ quan nội tạng có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, cuối cùng hàn khí xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Còn chưa đợi Qúy Liên Giang kịp suy nghĩ kĩ càng thì Thẩm Lãng lại nói tiếp: "Bắt đầu từ một tháng trước, ông bắt đầu cảm thấy sợ lạnh, thậm chí còn nổi da gà, thỉnh thoảng tóc gáy cũng dựng đứng. Mà một tuần trước, lưng của ông bắt đầu xuất hiện vết loét đỏ, sờ vào da cảm thấy đau nhói nhưng ông lại không để ý những thứ này. Ba ngày trước, hàn khí đã xâm nhập vào kinh lạc, gây trở ngại sự vận hành của kinh lạc, ngay cả cơ bắp cũng bắt đầu trở nên đau nhức. Hôm nay khí hàn tà đã ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, không thuốc nào cứu được!"

Hai mắt Qúy Liên Giang híp lại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì gần đây ông ta đều xuất hiện những triệu chứng này.

Chỉ là ông ta không để ý, nghĩ là do thay đổi thời tiết, bây giờ là mùa đông rồi, thời tiết chuyển lạnh mà ông ta lại ăn mặc phong phanh nên ông ta nghĩ cơ thể thấy lạnh là hiện tượng bình thường.

Ngay cả những vết loét đỏ sau lưng cũng là do bệnh di truyền từ nhỏ.

"Nói láo! Đừng tưởng mày xem được vào trang Hoàng đế nội kinh thì lập tức nghĩ mình là thần y. Đông y chú trọng nhất là nhìn, ngửi, hỏi, sờ. Mày còn chưa bắt mạch cho tao thì làm sao đã kết luận tao bị khí hàn tà xâm nhập vào đến nội tạng?'' Qúy Liên Giang giọng đầy nghiêm túc, nghi ngờ hỏi.

"Bệnh nặng không cần bắt mạch. Tình trạng của ông đều viết hết lên trên mặt rồi. Một người sắp chết, sắc mặt không thể nào sáng được, sẽ luôn bao phủ một tầng u tối." Thẩm Lãng nói.

''Mày! Mày còn nguyền rủa tao thì tao đánh gãy chân mày!" Qúy Liên Giang giận dữ chỉ vào Thẩm Lãng, buông ra lời đe dọa.

Đột nhiên, Qúy Liên Giang cảm thấy choáng váng, có cảm giác hoa mắt chóng mặt, cả người mất thăng bằng.