Siêu Cấp Đại Gia

Chương 879: Cẩn thận có chó



Thẩm Lãng ga lăng đi tới trước xe taxi và mở cửa cho Trương Tịnh Di.

“Cô lên xe đi, về nhà nghỉ ngơi cẩn thận.” Thẩm Lãng nhìn Trương Tịnh Di và mỉm cười.

Lên xe rồi nhưng Trương Tịnh Di vẫn còn lưu luyến không nỡ rời, ánh mắt vẫn còn nhìn chăm chú về phía Thẩm Lãng đang đứng ngoài cửa, mãi cho tới khi hình ảnh anh biến mất khỏi tầm mắt.

Lúc Thẩm Lãng về lại con ngõ kia, Lý Mạc đã xử lý xong mấy tên côn đồ kia.

“Tôi đã bảo Chử Điền cho người tới đây đuổi bọn chúng ra khỏi khu ổ chuột này rồi.” Lý Mạc hút thuốc và nói với Thẩm Lãng.

Không bao lâu sau, Chử Điền dẫn mấy tên đàn em của mình tới trước mặt Thẩm Lãng và Lý Mạc.

Nhìn thấy mấy tên côn đồ nằm dưới đất, trong lòng Chử Điền không khỏi thầm kinh ngạc. Không ngờ mấy người Vương Tam lại bị Lý Mạc xử lý như vậy, hơn nữa thủ đoạn của Thẩm Lãng đúng là đáng sợ.

Mặc dù cùng là người trong khu ổ chuột nhưng thế lực của Chử Điền lớn hơn so với Vương Tam rất nhiều. Bình thường Vương Tam gặp anh ta cũng cung kính chào anh ta một tiếng Điền đại ca.

Còn đối với Chử Điền, Lý Mạc giống như một nhân vật đại thần, là kiểu người đứng ở trên đỉnh cao, cao cao tại thượng. Vậy nên hôm nay thấy Lý Mạc tới tìm mình nên Chử Điền đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ là anh ta không ngờ sẽ gặp mặt ở đây.

“Đại ca.” Chử Điền đi tới trước, cúi đầu cung kính chào hỏi.

“Tầm mắt của cậu còn phải nâng cao nhiều lắm. Không nhìn thấy cậu Thẩm Lãng đang đứng bên cạnh tôi sao, anh ấy là đại ca của tôi.” Lý Mạc nhàn nhạt nói.

Nghe Lý Mạc nói vậy, Chử Điền ngây người. Hiện tại ở thành phố Giang Nam này không ai là không biết tới cái tên Lý Mạc. Nhưng bây giờ không ngờ lại có một người mà Lý Mạc phải gọi là đại ca. Những người như vậy Chử Điền thật sự không thể đắc tội được.”

“Xin… xin lỗi anh Thẩm Lãng, tôi tôi…” Chử Điền kinh ngạc quá nên nói chuyện cũng không được mạch lạc.

Thẩm Lãng không hề quan tâm tới chuyện này, anh xua tay cười nói: “Không cần khách sáo, cậu bảo người xử lý đám rác rưởi này xử lý đi đã rồi chúng ta nói chuyện chính.”

Nghe Thẩm Lãng nói vậy, Chử Điền lập tức quay đầu lại dặn dò mấy tên đàn em đi làm.

Chỉ một lát sau, đám người Vương Tam đã bị đàn em của Chử Điền kéo vào một chiếc xe van và chở đi.

Còn bọn chúng sống hay chết, Thẩm Lãng không hề quan tâm.

Sau đó, Chử Điền dẫn Thẩm Lãng và Lý Mạc đến một tụ điểm ở khu ổ chuột của mình, đó là một căn nhà có hai tầng.

Trong phòng có mấy chiếc bàn đánh đóng và bàn đánh mạt chược. Vì Chử Điền đã chuẩn bị từ trước nên căn phòng vô cùng gọn gàng sạch sẽ.

Ngồi vào chỗ xong, nhìn thấy Thẩm Lãng và Lý Mạc đang ngồi đó, Chử Điền nuốt nước bọt trong vô thức, anh ta cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.

Với địa vị của anh ta mà muốn quen biết được với Lý Mạc đúng là mơ mộng hão huyền. Nhưng bây giờ anh ta thậm chí còn quen biết cả đại ca của Lý Mạc. Chuyện này khiến Chử Điền nhất thời không thể chấp nhận được.

“Anh Thẩm Lãng, đại ca Mạc Sói, hai người uống trà hay là uống cà phê? Mặc dù chỗ này của chúng tôi hơi xập xệ nhưng đồ gì cũng là đồ tốt.” Chử Điền nói với hai người.

Thẩm Lãng nhàn nhạt nói: “Không cần đâu, chúng ta bàn chuyện chính.”

Sau đó Thẩm Lãng nói chuyện tập đoàn Phi Vũ muốn mua lại khu ổ chuột này.

Chuyện này khiến Chử Điền không hiểu gì cả.

Mặc dù đây ở khu cũ của thành phố nhưng mấy năm nay xung quanh khu ổ chuột này cũng có không ít nhưng công ty bất động sản xây những nhà chung cư mới. Còn khu ổ chuột này vì có tiếng xấu từ lâu nên những người này không hề muốn tới khu này để phát triển.

Vậy mà bây giờ có người muốn tới đây mua khu này sao, làm sao có thể có chuyện này được?

“Anh Thẩm Lãng, khu này từ trước tới giờ vẫn như vậy. Anh mua khu này không phải là vứt tiền qua cửa sổ sao…” Chử Điền nói thẳng.

Thẩm Lãng nghe nói vậy, không khỏi cảm thấy có thiện cảm với Chử Điền. Trong thời buổi lợi ích quan trọng hơn tất cả như bây giờ Chử Điền không nói khu này có những gì những gì mà lại suy nghĩ thay cho người khác. Điều này có thể chứng minh Chử Điền ít nhiều cũng là một người thẳng thắn.

“Chuyện này thì cậu yên tâm đi. Sau này khu này rất định sẽ trở thành một nơi nổi tiếng ở thành phố Giang Nam này. Bây giờ nói gì cũng vẫn là sớm. Còn bây giờ cậu chỉ cần trông chừng tốt cho tôi khu này, đừng để cho những kẻ tham lam muốn ăn dày nuốt trọn khu này, càng không được để người tới đây làm loạn. Và tập đoàn Phi Vũ cũng bảo đảm trả một cái giá hợp lý cho mỗi người ở đây.” Thẩm Lãng nói.

Chử Điền kinh ngạc, mua cả một khu ổ chuột này nhất định sẽ mất rất nhiều tiền. Hơn nữa nghe ý Thẩm Lãng thì sau khi mua lại anh sẽ còn đầu tư phát triển mạnh khu vực này.

Điều này có nghĩa là khu vực này trong tương lai sẽ trở thành một trong những nơi phồn hoa nhất ở Giang Nam.

Một cơ hội lớn như vậy bày ra trước mắt, Chử Điền không ngăn được sự kích động và hạnh phúc trong lòng.

Bởi vì đây cũng là cơ hội giúp anh ta đi lên đỉnh cao của cuộc đời.

“Anh Thẩm Lãng, Chử Điền tôi nhất định sẽ tận lòng, chuyện ở khu này anh cứ yên tâm giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm được.” Chử Điền hừng hực khí thế.

Thẩm Lãng hài lòng gật đầu, anh nói: “Nắm bắt được cơ hội lần này, thành phố Giang Nam trong tương lai nhất định có một chỗ của cậu.”

Mười đại gia tộc lớn nhất của Giang Nam hiện nay chỉ còn lại nhà họ Vi và Hoàng Chí Thành.

Còn từ lâu này nhà họ Lôi đã không có bất cứ động tĩnh gì.

Còn trong chuyện làm ăn, nhà họ Lôi hình như cố tình tránh tập đoàn Phi Vũ nên Thẩm Lãng cũng không còn hứng thú gì với nhà họ Lôi nữa.

Bây giờ chỉ cần anh lấy được khu vực này, lật đổ Hoàng Chí Vĩ thì với thực lực của Phi Vũ, nhà họ Vi kia không còn gì đáng sợ nữa.

Thẩm Lãng biết đến lúc đó mình sẽ rời khỏi đây, đương nhiên anh phải đem theo Từ Nghị. Lý Mạc có thể tiếp quản việc làm ăn ở Giang Nam và nếu Chử Điền có đủ năng lực, Thẩm Lãng cũng không ngại gì cho anh ta cơ hội để nắm quyền ở giới màu xám.

Một lát sau, Thẩm Lãng và Chử Điền nói chuyện về tình hình của khu ổ chuột xong thì anh cũng định cùng Lý Mạc về.

Trước khi đi, Lý Mạc đứng lên đi tới bên cạnh Chử Điền vỗ vai anh ta và nói: “Cơ hội này cậu nhất định phải nắm chắc. Nếu có chuyện gì rắc rối, cậu lúc nào cũng có thể đến quán bar Night Emerald để tìm tôi.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Chử Điền kinh ngạc không nói nên lời.

Bởi vì anh ta biết câu nói này nghĩa là từ giờ trở đi anh ta thuộc vào số ít những người có đặc quyền đó.

“Đại ca Mạc Sói yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến anh Thẩm Lãng thất vọng.” Chử Điền cúi đầu khom lưng nói.

Bởi vì Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn đang ở nhà nên Thẩm Lãng không đi cùng Lý Mạc tới sàn đấu võ nữa. Hai người mỗi người đi một nơi.

Thẩm Lãng lái xe về nhà, bởi vì trang viên Tống Nghị nằm cách xa trung tâm thành phố nên số lượng xe cộ qua lại cũng không nhiều.

Vậy nên Thẩm Lãng nhận ra ngay một chiếc xe bám theo anh từ thành phố cho tới đây.

Trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, vậy mà có người dám theo đuôi anh. Thẩm Lãng thật sự bội phục cái gan của những người đó.

Để tránh dẫn người về nhà, Thẩm Lãng cố tình lái xe đến một nơi xa xôi hẻo lánh.

Thẩm Lãng vừa lái xe vừa nhắn tin cho Lý Mạc.

“Cẩn thận có chó, mau lái xe về sàn đấu võ.”

Thẩm Lãng biết nếu những người đó ngay từ đầu đã đi theo anh thì bên của Lý Mạc nhất định cũng gặp nguy hiểm.