Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 698: Dạ Quang Bôi



Mắt Lý Dương nhắm nghiền lại, những vòng ánh sáng hai màu hiện lên, đây là hiện tượng mà lần đầu tiên anh chứng kiến.

Trong thế giới lập thể, một chiếc chén dạ quan nữa hiện lên một cách thần bí trong đầu Lý Dương.

Hai chiếc chén giống nhau như đúc, mỗi chiếc đều được bao phủ bởi 9 tầng ánh sáng màu vàng nhạt bên ngoài và 6 tầng bên trong được chia cắt bởi một không gian vô cùng nhỏ hẹp.

- Anh bạn trẻ, đừng nhận, cặp chén này của cậu không tầm thường, 100 ngàn ít quá, tôi sẽ tăng thêm 20 ngàn!

Bên ngoài đột nhiên có người lên tiếng, người thanh niên kia đang định nhận tiền lập tức rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn.

- Cậu có hiểu quy tắc không vậy!

Người đang định trả tiền phẫn nộ nói. Miếng mồi béo bở bị người khác cướp mất, cảm giác đó quả không dễ chịu gì.

- Đây là nơi nào, tại sao tôi phải tuân theo quy tắc của cậu?

Người kia vội đáp trả rồi lấy 120 ngàn tiền mặt từ trong cặp ra.

Người đó tên là Vương Tiểu Cường, ông chủ một tiệm đồ cổ tầm trung ở Phan Gia Viên. Lần này anh đến tham gia giám định là để mua vài món bảo bối bổ sung cho cửa tiệm của mình.

Cũng như Lý Dương, Tiểu Cường cũng thu hút bởi cái giá mà người kia đưa ra. Sau khi nhìn thấy cặp chén dạ quang này, anh không ngần ngại trả thêm 2 vạn. Chén dạ quang đời Tống, dù có phải bỏ ra 12 vạn cũng vẫn lãi to.

Người ra giá đầu tiên trợn mắt giận dữ nhưng không làm gì được. Ở đây không có người cùng hội cùng thuyền, có muốn làm to chuyện cũng không được. Nhìn cánh tay rắn chắc của đối phương, người này cũng không dám chắc phần thắng.

Anh bạn trẻ, tôi sẽ trả cho cậu thêm 50 ngàn, là 15 vạn!

Người này lập tức rút ra 5 xếp tiền nữa rồi đặt lên xếp cũ.

Lúc này, mọi người xung quanh đều hiểu rằng, những người mang sẵn hơn 150 ngàn tiền mặt đến đây đều nhằm mục đích tìm nguồn hàng.

- Anh bạn trẻ, tôi trả thêm 4 vạn, 16 vạn.

Vương Tiểu Cường cũng không chịu thua, lập tức rút tiền ra. Trên thị trường, một chiếc chén dạ quang đời Tống ít nhất cũng có giá hơn trăm ngàn tệ, còn với cặp chén này, giá của nó vào khoảng 50 ngàn tệ. Bỏ ra 160 ngàn khẳng định là lãi, lãi rất lớn.

- 18 vạn!

- 20 vạn!

Hai người giống như gà chọi đấu nhau càng thu hút một lượng lớn người xem. Người thanh niên bán cặp chén này đứng ở giữa đám đông trợn mắt nhìn hai người cạnh tranh nhau với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Lý Dương thở dài, anh ngưng sử dụng năng lực đặc biệt, dùng mắt thường quan sát kỹ lưỡng cặp chén của người thanh niên kia.

Đây đâu phải là chén Dạ Quang đời Tống, mà thực chất là chén Dạ Quang Bôi đời Đường, được chế tác lại một cách công phu. Tuy nhiên, lớp lõi bên trong của chiếc chén dạ quang này được chế tác tinh xảo hơn lớp vỏ hiện tại rất nhiều.

Chiếc chén đời Đường này cũng được làm bằng ngọc, nhưng là loại ngọc mà trước đây Lý Dương chưa từng gặp qua. So với Thủy Tinh Chủng còn có sự phân bố đẳng cấp chặt chẽ hơn rất nhiều.

Lần này, ngay cả Lý Dương cũng không dám nhận định về loại ngọc này, nó giống như được kết hợp bởi cả hai loại, ngọc cứng và ngọc mềm, trông vô cùng thần bí.

Lý Dương tuy còn trẻ những đã từng nhìn thấy rất nhiều ngọc thạch, đó là lý do tại sao anh có biệt danh là Ngọc Thánh. Do đó, nếu ngay cả anh cũng không biết thì chứng tỏ đây là một loại ngọc vô cùng hiếm có.

Sau khi nhìn đám đông một lượt, Lý Dương lập tức quay sang dặn dò Lưu Cương vài câu. Lưu Cương kinh ngạc nhìn Lý Dương, anh vội vàng gật đầu.

Ngay sau đó, Lưu Cương cầm thẻ ngân hàng của Lý Dương rồi bước ra ngoài. Chưa đầy hai phút sau, Lưu Cương quay trở lại. Lần này lại đến lượt Triệu Khuê và Hải Đông cầm thẻ ngân hàng và chứng minh thư của Lý Dương bước ra khỏi sân vận động.

Mọi người xung quanh tập trung mỗi lúc một nhiều. Lý Dương bất giác nhíu mày.

Đây đích thực là một món bảo bối quý giá. Lớp vỏ bao bọc bên ngoài được chế tác bằng phương pháp mà Lý Dương chưa từng thấy và cũng chưa từng nghe qua!

Lý Dương đã hạ quyết tâm có cho được cặp chén ngọc này, dù có phải trả giá cao thế nảo chăng nữa.

Đáng tiếc là mọi người tập trung ở đây quá đông, không biết rồi sẽ có bao nhiêu đối thủ cùng cạnh tranh với anh. Hiện giờ Lý Dương chỉ mang theo 500 ngàn tiền mặt, do đó phải có sự chuẩn bị kỹ càng. Anh có cảm giác rằng, nếu để cặp chén ngọc này vuột khỏi tay thì nhất định anh sẽ phải ân hận cả đời.

- Anh bạn trẻ, không giấu cậu, món bảo bối này của cậu chính là Dạ Quang Bôi đời Tống, giá mỗi chiếc phải lên tới trên 10 vạn. Bây giờ tôi sẽ trả cho cậu 25 vạn, đây có thể nói là cái giá thực chất nhất rồi đấy.

Người đầu tiên trả giá cho sản phẩm trợn mắt nhìn Vương Tiểu Cường, sau đó cười hì hì nói với người thanh niên kia.

Anh ta tên là Quách Thọ, trùng tên với một diễn viên điện ảnh, là người chuyên buôn bán đồ ngọc. Quách Thọ có một cửa hàng ở Thạch Gia Trang. Lần này Quách Thọ cố ý đến đây tham gia hoạt động giám định để mong mua được những bảo vật quý giá.

Vừa rồi trong lúc dạo quanh sân vận động, Quách Thọ tình cờ nhìn thấy người thanh niên này. Vừa thấy cặp chén dạ quang, mắt Thọ sáng lên, đây đích thực là một món đồ vô cùng tốt!

Ngay lập tức, anh liền lân la bắt chuyện. Quả nhiên, người thanh niên này đang muốn bán cặp chén dạ quang với giá khá cao, 200 ngàn tệ. Tuy biết 20 ngàn tệ vẫn là một cái giá rất hời, nhưng là người lão luyện trong lĩnh vực đồng cổ nên anh sẽ tìm cách thương lượng để có thể mua hàng với giá mềm hơn.

Cái giá 200 ngàn bị Quách Thọ kéo tụt xuống còn 30 ngàn, sau đó cái lưỡi không xương được Thọ sử dụng để kéo dài thời gian với chàng thanh niên này. Cuối cùng, Thọ thuyết phục được đối phương bán cho mình cặp báu vật với giá 10 vạn tệ.

Đáng tiếc là Thọ vui mừng quá sớm. Giọng nói đầy phấn khích của Thọ đã gọi nhiều con sói tiến đến tranh giành miếng mồi béo bở...

Cục diện hiện giờ không còn nằm trong tầm kiểm soát của Quách Thọ nữa. Lúc này, Thọ hết sức ân hận, nếu sớm biết kết quả thế này thì đồng ý luôn với cái giá 20 vạn cho rồi, đỡ sinh lắm chuyện.

Sau khi Quách Thọ ra giá 25 vạn, người thanh niên này bèn đưa mắt sang Vương Tiểu Cường, xem ra anh cũng không phải kẻ ngốc. Vừa rồi suýt chút nữa bán món đồ gia truyền với giá rẻ mạt, giờ có người trả giá cao như vậy nên anh sẽ bình tĩnh chờ động thái của thị trường rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Sau khi nghĩ ngợi một hồi về giá trị của cặp chén ngọc, Vương Tiểu Cường gật đầu, lớn tiếng nói:

- 26 vạn!

- 30 vạn!

Vương Tiểu Cường còn chưa dứt lời đã bị một âm thanh khác lấn át. Lần ra giá này là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đổ lại, dáng người rất đẹp.

Vương Tiểu Cường và Quách Thọ đồng thời ngoảnh mặt lại. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ này mặc toàn đồ hiệu, vẻ mặt hai người khóc dở mếu dở. Chắc chắn đây là người thực sự muốn mua bảo vật, xem ra họ không có duyên với cặp bảo bối kia nữa rồi.

Người thực sự muốn mua bảo vật cũng là người thực sự thích sưu tầm đồ cổ, cho nên điều họ quan tâm nhất khi mua một thứ gì đó không phải là lợi nhuận.

Chỉ cần giá không quá cao thì nhất định họ sẽ mua cho kỳ được. Quách Thọ và Vương Tiểu Cường thì khác, hai người họ đều mở tiệm đồ cổ, họ là người làm ăn kinh doanh, cái họ cần là kiếm thật nhiều tiền.

Quách Thọ trừng mắt nhìn Vương Tiểu Cường, ý như định tìm người để dạy dỗ đối phương một bài học nhưng nhớ lại đây là Bắc Kinh chứ không phải địa bàn của mình nên lại thôi.

Cứ nghĩ đến chuyện mấy trăm ngàn tệ sắp bị vuột khỏi tay là lòng Thọ lại rớm máu vì chua xót.

- 32 vạn!

Vương Tiểu Cường đột nhiên tăng giá. Tâm trạng anh lúc này cũng không khá hơn Quách Thọ, nhưng cặp chén ngọc này quả không tầm thường. Trong số khách hàng của anh có một vài người thích những món đồ kiểu này, hàng sẽ bán được rất nhanh, ít nhiều cũng kiếm được môt khoản.

- 35 vạn!

Không chút do dự, người phụ nữ kia tăng thêm 3 vạn. Người thanh niên kia sững sờ, anh không thể ngờ được rằng một món đồ 20 vạn tệ lại có thể tăng lên 350 ngàn.

Con số 20 vạn này là bố anh nói cho anh biết, vì cặp chén ngọc này là món bảo bối mà bố anh cất giữ bao năm nay. Đáng tiếc là ông đã qua đời nên khi tình hình tài chính khó khăn, anh đã mang món đồ này đi bán.

Nghe nói lần này có các chuyên gia của đài truyền hình tổ chức giám định bảo vật miễn phí, anh đã lập tức ôm bảo vật chạy đến. Tiếc là anh đến hơi muộn nên không kịp đăng ký giám định sản phẩm.

Nhưng anh đến đây chủ yếu là nhằm mục đích bán đồ, chỉ cần có người đồng ý mua là được.

Lúc này, anh như người tỉnh mộng, đưa ánh mắt giận dữ nhìn vào kẻ định lừa anh bán báu vật với giá 10 vạn tệ. Nếu bán cặp chén này với giá đó xong mà biết được thông tin về giá trị thật của nó, chắc chắn anh sẽ ân hận đến chết.

- 36 vạn!

Vương Tiểu Cường nghiến răng tăng giá. Nếu có thể bán được ngay thì dù bỏ ra 36 vạn cũng vẫn lời lãi không ít, rất đáng để mạo hiểm.

Nhưng nếu không ai mua thì nhất định lần này Tiểu Cường sẽ rất thê thảm. Vốn lưu động của cửa hàng anh không nhiều, nếu con số 36 vạn tệ nằm trong xó thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc kinh doanh, cửa tiệm của anh vốn không thể so sánh với quy mô cửa tiệm của Lý Dương.

- 40 vạn!

Người phụ nữ kia lạnh lùng lên tiếng. Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, đây không phải là công ty đấu giá, vậy mà họ vẫn có cơ hội chứng kiến một cuộc canh tranh giá cả khốc liệt.

Vương Tiểu Cường lắc đầu bỏ cuộc. Anh có lòng tin bán được cặp chén này với giá 50 vạn, nhưng trước khi bán anh vẫn phải làm vô số thủ tục như giám định chất lượng, nộp thuế sản phẩm,... trừ đầu trừ đuôi chắc chỉ lãi được vài chục ngàn tệ.

Món hời nhỏ nhoi này nếu không kịp thời thu hồi được vốn thì sẽ thành công chén, thà mua vài món bảo bối nhỏ còn lãi nhiều hơn.

- 42 vạn!

Lại thêm một giọng nói lạ nữa vang lên. Một người đàn ông trung niên đeo kính chen vào đám đông, vừa nghe qua mọi người bàn luận lập tức đưa ra một giá mới.

- 43 vạn!

Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn đối thủ lạ mặt rồi tăng thêm 30 ngàn tệ. Lúc này, tham gia cạnh tranh món báu vật không còn là những con buôn nữa, mà là những người thực sự đam mê sưu tầm đồ cổ.