Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1009



Là một người đàn ông vì gia đình của mình mà phải ăn nói khép nép cầu xin Chu Chính Hổ, xin lại số tiền vốn dĩ thuộc về mình, điều này nghe khiến người ta cảm thấy nực cười không?

“Mọi người xứng đáng có được như vậy, không ai cần phải cảm ơn cả” Giang Ninh cao giọng nói: “Hơn nữa, mọi người bây giờ đều là công nhân của Lâm thị chúng ta, chuyện nợ tiền lương như thế này, sau này tuyệt đối không được xảy ra nữa” Anh nhìn chằm chằm Chu Chính Hổ: “Ai dám tái phạm, trừng phạt nghiêm khắc không tha!” Cả người Chu Chính Hổ mãnh liệt run rẩy, ngay cả cổ họng cũng rung lên.

Giang Ninh ngồi xổm xuống, Chu Chính Hổ càng căng thẳng thêm.

“Mong muốn của bọn họ từ trước tới giờ không có gì nhiều, chỉ là được nhận đủ tiền lương của mình, đó đều là máu và mồ hôi mà từng người bọn họ đánh đổi mới có được” Anh lạnh lùng nói: “Khi ông cướp lấy làm của riêng, trong lòng ông có nghĩ tới hay không, có người, thiếu số tiền này, người thân sẽ không thể đi chữa bệnh, con nhỏ sẽ không thể đến trường học?”

“Tôi.

“Ông chắc chắn không hề nghĩ đến!” Giang Ninh quát: “Bởi vì ông vốn dĩ không phải là con người, ông không tồn tại cái gọi là tính người!” Sắc mặt Chu Chính Hổ càng tái nhợt, ông ta có thể cảm giác được sự tức giận từ ánh mắt của Giang Ninh vô cùng chân thật!

Ông ta bị bức bách đến mức không thể thở nối!

“Làm người không muốn, vậy làm chó đi” Nói xong, Giang Ninh đá Chu Chính Hổ một cước làm ông †a bay xa đến hơn bốn mét rồi ngã lăn quay trên mặt đất, ông †a ôm bụng, sau đó rất nhanh gục xuống, cả người co quắp lại.

Những người Bạch Mao nhìn thấy thế đều cảm thấy sởn gai ốc, ai còn dám đứng lên phản kháng nữa?

“Anh Giang, cảm ơn anh và Tổng giám đốc Lâm giúp chúng tôi lấy được tiền lương” Hai mắt Hoa Sinh đỏ bừng, có khoản tiền này, ít nhất anh †a có thể đưa vợ đi bệnh viện trước rồi: “Nhưng mà, bọn họ không dễ chọc đâu, người của công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh có rất nhiều thủ đoạn độc ác, chỉ có hai người, tôi lo hai người sẽ phải chịu thiệt!”

“Chúng tôi không chỉ có hai người.” Giang Ninh thản nhiên nói.

Mà cho dù chỉ có hai người là anh và Lâm Vũ Chân thì đã sao chứ?

Cả Bắc Phương còn bị anh lật tung lên, một khu vực như Đại Tây Bắc là cái thá gì chứ.

Giang Ninh còn đang muốn lật tung sạch sế từng ngõ ngách ở đây lên, thành lập mạng lưới internet của riêng mình nhằm truy tìm tung tích của quyển sách võ thuật.

“Nhưng mà…”

“Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng, Giang Ninh đã nói không sao, vậy chắc chắn sẽ không sao.” Lâm Vũ Chân nói: “Anh cứ đi đi! Yên tâm, chúng tôi đã đến thì sẽ giải quyết hết vất ở đây, không giải quyết xong, chúng tôi sẽ không trở về.” Cô không trở về thì Giang Ninh tự nhiên sẽ không trở về, đám người Hoàng Ngọc Minh cũng sẽ không trở về.

Nhà chỉ có bốn bức tường “Được rồi, không cần lo lắng về tên rác rưởi này nữa, đi thôi, bọn tôi muốn đến thăm nhà của anh” Giang Ninh nói.

“Được! Mời mời mời!” Hoa Sinh vội nói.

Anh ta đối với hai người Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, chính là sự biết ơn từ tận trong đáy lòng.

Nếu không có bọn họ, anh ta muốn cầm số tiền lương này, không biết phải đợi đến bao giờ, có khi, phải đợi đến lúc Chu Chính Hổ tìm thấy lương tâm, từ bi hướng thiện.

Nhóm công nhân tản ra, Hoa Sinh cũng dẫn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi, nhóm Bạch Mao giờ mới dám giấy dụa đứng lên, đi đến trước mặt Chu Chính Hổ, đưa tay dìu ông ta dậy.

“Tổng giám đốc Chu! Tổng giám đốc Chu ông không sao chứ?”

“Đừng đụng vào tôi Chu Chính Hổ vội vàng hét to.

“Sao vậy?”