đầu: “Đánh cho tao! Đánh chết cái lũ không có mắt này!”
Trong nháy mắt, hai bên cùng xông lên, cuộc chiến chính
thức bùng nổ.
Anh Cẩu vung gậy lên, hung ác không chút nương tay,
hôm nay khó lắm mới có cơ hội thể hiện mình trước mắt
Giang Ninh, gã không liều mình thì thật có lỗi với chuyện
lần trước Giang Ninh tha cho gã một mạng.
“Binhl”
“Rầm!”
“Bộp!”
Cả đám ẩu đả, hiển nhiên anh Cẩu có ưu thế về số
lượng, khí thế cũng không dễ dàng bị đè ép.
Đại ca của đại ca đang ở đẳng sau, bọn họ có gì phải sợ?
Trong mấy phút ngắn ngủi, người của Hắc Hổ không
ngừng lui lại đẳng sau, người của họ quá ít, mà đối
phương đã sớm có chuẩn bị đầy đủ từ trước rồi.
Hắc Hổ bùng nổ sức mạnh, một người đấu với năm sáu
người cũng không vấn đề, nhưng anh Cẩu cũng đủ ác,
dân mười mấy người vây quanh Hắc Hổ, coi thường
không thèm để gã vào mát.
“Bộp!”
Vai anh Cẩu bị đập một gậy, đồng thời bụng Hắc Hổ
cũng bị trúng một cú đá chân, gã đắc ý lau vết máu tươi
bên khoé miệng, kích động không thôi.
“Anh Hổ, lên tiếp đi chứ!”
“Hôm nay anh không đánh chết tôi, vậy Cẩu tôi sẽ đánh
chết anh!”
Hác Hổ tức nghiến răng nghiến lợi, gã ngẩng đầu nhìn về
phía những tên thuộc hạ trong công xưởng,
“Ông mày nuôi ong tay áo!”
Cả người Hắc Hổ run rẩy, đánh nữa cũng chả có ý nghĩa
gì, cho dù mang đám vô dụng này về rồi sao nữa?
Có lẽ bọn chúng đã không phục gã nữa rồi!
Gã hận!
Rồi gã sẽ phải gỡ bảng hiệu của gã xuống thôi.
“Hoàng Ngọc Minh, anh thâm lắm! Món nợ này tôi nhớ kỹ!”
Hác Hổ thề độc: “Từ hôm nay, Hắc Hổ tao không đội trời
chung với bọn bây”
Dứt lời, gã quay người định đi.
“Nói đến là đến, nói đi là đi”
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói, hờ hững
lại có cảm giác đè ép vô cùng đáng sợ.
“Đã hỏi ý kiến của tao chưa?”
Hắc Hổ giật mình run bản lên, từ từ quay đầu về sau.
Chỉ thấy một gã đàn ông đang bước đến.
Bước chân của hán rất nhẹ, nhưng mỗi một bước lại như đang nghiến vào tim gã.
‘Thình thịch!
- Thình thịch!
Như muốn nhảy bổ ra ngoài.
Bỗng gã thấy nhịp tim tăng tốc, máu dồn lên đầu, như thể đang bị một con hổ dữ nhìn chằm chằm không rời mắt.
“Mày là ai?”
Hầu kết Hắc Hổ dịch chuyển, hết sức ngạc nhiên vì giọng của gã hình như đã thay đổi.
Nỗi sợ hãi không tên âm thầm trào lên, lăn lộn trong thế giới ngầm đã lâu, nhưng gã chưa từng như thế này bao giờ, vừa nhìn thấy Giang Ninh đã khiếp sợ.