Siêu Cấp Shipper

Chương 382: Hôn lại một lần



Lương Duyệt Tư: “Mẹ, nếu anh ấy không cứu con, người chết sẽ là con gái của mẹ!”

Vạn Thiến Thư ngại ngùng nói: “Cho nên mẹ mới bảo cậu ấy là một chàng trai tốt, nếu không chết, có lẽ mẹ sẽ đồng ý chuyện của hai đứa…”

“Mẹ, mẹ có thể để con yên tĩnh một chút không?”

“Được được được, vậy mẹ để tổ yến ở đây, đợi chút nữa đói thì con lấy ăn nhé!”

Lương Duyệt Tư đang muốn nói không cần nữa, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, cô ta đi qua nhìn, vậy mà lại là cha gọi đến.

Miệng thì nói không quan tâm đến vị trí chủ tịch, nhưng thực ra cô ta vẫn rất để ý, suy cho cùng bị chính cha của mình sa thải, nghĩ cũng có chút tủi thân!

Hừ, chắc chắn là muốn gọi điện thoại đến an ủi mình, người ta mới không cần!

Lương Duyệt Tư không hề do dự mà chọn từ chối nhận.

Sau khi bị chính con gái ruột ngắt điện thoại, khuôn mặt già của Lương Tử Hùng thoắt đỏ.

Con nhóc nghịch ngợm này coi trời bằng vung quá rồi, vậy mà đến điện thoại của cha cũng dám từ chối nghe!

Ông ta lại nhấn số gọi một lần nữa, kết quả vẫn như vậy, bị cúp máy trong vài giây.

Lại ấn, chết tiệt, bị kéo vào danh sách đen rồi…

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Lương Tử Hùng, Phương Dạ không ngừng cười thầm, quả nhiên Lương Duyệt Tư đủ cá tính, đến cha ruột mà cô ta cũng không cho thể diện.

Có điều cũng là ông ta đáng đời, một chủ tịch tốt như vậy, lại có thể nói sa thải là sa thải, tự tạo nghiệp không thể sống!

Lần này Lương Tử Hùng không còn cách nào, thời gian có hạn, nếu bây giờ lái xe quay về chắc chắn cũng không kịp.

Lần này không chỉ là ông ta, những cổ đông khác cũng thấp thỏm không yên, lỡ như Phương Dạ nói được làm được, vậy đối với Tập đoàn Tư Vũ mà nói là một đả kích nặng nề, mặc dù nói sau khi bán đất, mấy người đều có thể chia nhau một phần tiền hoa hồng không nhỏ, nhưng nói thế nào đi chăng nữa công ty cũng là con gà đẻ trứng vàng, bất luận như thế nào cũng không thể chặt đứt nền móng được!

Người đẹp tóc gợn sóng thấp giọng nói: “Chủ tịch, Tổng giám đốc Lương không nhận điện thoại sao?”

Lương Tử Hùng cười gượng gạo: “Không chỉ không nhận, còn kéo tôi vào danh sách đen rồi.”

“Hay là để Thẩm Tiệp gọi cho cô ta, bình thường hai người họ tình cảm thân thiết, nói không chừng có thể có tác dụng!”

“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?” Lương Tử Hùng mau chóng nhận ra, ông ta khách sáo nói với Thẩm Tiệp: “Thẩm Tiệp, làm phiền cô gọi điện thoại cho Duyệt Tư được không, nói rằng ngài Phương đang đợi nó ở công ty, vô cùng khẩn cấp!”

“Được.”

Trái lại Thẩm Tiệp cũng không từ chối, suy cho cùng nếu Lương Duyệt Tư không đến tận nơi, màn kịch phía sau cũng không có cách nào diễn nữa, chắc chắn Phương Dạ cũng không muốn nhìn thấy kết thúc đơn giản thô bạo như vậy.

Quả nhiên điện thoại được kết nối rồi.

“Thẩm Tiệp, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Trong lời của Lương Duyệt Tư để lộ ra cảm giác không có sức lực, một là bởi vì lòng nguội như tro tàn, hai là do đói rồi.

“Tổng giám đốc Lương, chủ tịch muốn cô đến công ty một chuyến, chúng tôi đều ở trong phòng họp.”

“Cô nói với ông ấy, bây giờ Tập đoàn Tư Vũ đã không còn quan hệ gì với tôi nữa, tôi sẽ không đi đâu!”

Thẩm Tiệp trêu ghẹo cười: “Nếu Phương Dạ ở đây, cô cũng không đến sao?”

“Cái gì!” Đột nhiên giọng nói của Lương Duyệt Tư run run: “Cô là nói, cuối cùng đội tìm kiếm và cứu hộ đã tìm được thi thể của Phương Dạ, bây giờ đã chuyển tro cốt về rồi?”

Đôi tai Phương Dạ vô cùng thính, khóe miệng anh co rút.

Vẻ mặt Thẩm Tiệp vui như hoa cười nói: “Trở lại rồi, có điều không phải tro cốt, mà là người sống sờ sờ, anh ấy chưa chết!”

Đột nhiên giọng nói của Lương Duyệt Tư nâng lên tám tông: “Không thể nào, chính mắt tôi nhìn thấy anh ấy bị nổ chết, uy lực của trận nổ đó đến tàu du lịch cũng bị nổ mất một nửa, sao lại chưa chết được?”

“Nói nhiều cũng vô ích, cô qua đây tự mình xem đi, bây giờ Phương Dạ đang sống sờ sờ đứng bên cạnh tôi.” Thẩm Tiệp cười nói: “Đúng rồi, nếu hai mươi ba phút nữa cô còn chưa đến, Phương Dạ sẽ đuổi Tập đoàn Tư Vũ ra khỏi cao ốc Kim Duyệt, cho nên phải nhanh một chút nhé!”

“Anh ấy dám?”

Sau khi nói xong câu này, đột nhiên Lương Duyệt Tư cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Không đúng, anh ấy dựa vào cái gì mà đuổi Tập đoàn Tư Vũ?”

“Đến thì biết thôi, bye bye!”

Sau khi bị ngắt điện thoại, Lương Duyệt Tư ngẩn người ra đủ ba giây, sau đó cầm lấy chìa khoá xe đi mở cửa.

Loảng xoảng!

Bởi vì đi quá vội, đến tổ yến sào đặt ở ngoài cửa cũng không chú ý đến, trực tiếp một chân đạp đổ rồi.

Vạn Thiến Thư nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra từ trong phòng bếp, sau khi nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của con gái, khuôn mặt bà ta lập tức tràn đầy nghi vấn.

“Duyệt Tư, con đây là?”

“Con về công ty một chuyến.”

“Con còn về công ty làm gì?”

“Phương Dạ trở lại rồi!”

“Ồ.” Vạn Thiến Thư trả lời một câu, đột nhiên ngộ ra: “Con nói cái gì, Phương… Phương Dạ trở lại rồi, thi thể hay là tro cốt?”

“Mẹ đừng nói linh tinh, người ta là người sống sờ sờ, anh ấy chưa chết!” Lương Duyệt Tư chạy ra ngoài như một cơn gió, động tác nhanh nhẹn căn bản không giống người đã đói hai ngày.

“Không phải chứ, cậu ấy chưa chết!”

Sau khi ngẩn người ra nửa giây, đột nhiên Vạn Thiến Thư hô lên: “Duyệt Tư, buổi tối nhớ đưa Phương Dạ về ăn cơm, mẹ làm cua lông cậu ấy thích nhất!”

“Con biết rồi!”

Nói xong, con Lamborghini đã ầm ầm phóng ra khỏi sân, chỉ để lại một làn khói bụi.

Trong phòng họp của Tập đoàn Tư Vũ, sắc mặt Phương Dạ vẫn vô cùng dửng dưng, đám người Hứa Thế Quân đứng thẳng tắp, mà Lương Tử Hùng và một đám cổ đông đã toát mồ hôi lạnh rồi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, còn chưa đến năm phút nữa là được nửa tiếng, nhưng Lương Duyệt Tư vẫn chưa xuất hiện.

Nhiều người có mặt như vậy, có lẽ người ngại nhất là “người ngoài cuộc” Giang Đạt, bây giờ ông ta đi cũng không được, không đi cũng không xong, cả người như đứng đống lửa như ngồi đống than, biểu cảm vô cùng khó coi.

Bất tri bất giác, thời gian chỉ còn lại một phút cuối cùng!

Vì Tập đoàn Tư Vũ của mình, Lương Tử Hùng chần chừ một lúc, vẫn là sầm mặt mở miệng van xin nói: “Ngài Phương, cậu có thể thư thả thêm mấy phút không, có thể Duyệt Tư bị kẹt xe rồi…”

Khuôn mặt Phương Dạ không biểu cảm nói: “Không được, từ nhỏ cha tôi đã dạy tôi phải làm một người biết giữ chữ tín, nói nửa tiếng chính là nửa tiếng, sao có thể tùy tiện nuốt lời được?”

Lương Tử Hùng uất ức đến mức muốn phun máu, chắc cha cậu cũng dạy cậu phải kính trọng người bề trên chứ, không thể cho ông ta chút mặt mũi sao?

Đột nhiên Hứa tổng cúi người nhắc nhở: “Ngài Phương, hết nửa tiếng rồi.”

“Ừ.” Phương Dạ đứng dậy: “Vậy chú làm theo lời tôi nói trước đó đi, tiền bồi thường nhớ trả đúng hạn một chút, đừng để Chủ tịch Lương và mọi người đợi đến sốt ruột.”

“Ngài Phương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo lời phân phó của ngài, đợi một chút trở về sẽ gửi thư cho Tập đoàn Tư Vũ.”

Lương Tử Hùng nghe đến mức tối sầm mặt mũi, vào lúc ông ta đang loạng choạng đứng không vững, đột nhiên bên ngoài phòng họp vang lên giọng nói giòn giã như chuông bạc.

“Đợi một chút!”

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lương Duyệt Tư mặc đồ thường đang bước tới, miếng băng tang đen trên vai suýt chút nữa chọc mù mắt chó của Phương Dạ.

“Duyệt Tư, cuối cùng con cũng tới rồi!”

Lương Tử Hùng suýt thì nước mắt đầy mặt, nếu con gái mà không đến, phỏng chừng mình sẽ già rồi mà không giữ được mặt mũi mất.

Tốn nửa đời vất vả thành lập Tập đoàn Tư Vũ, vậy mà đến nay bị một chàng trai trẻ tuổi uy hiếp, nói ra không biết có ai tin không.

Sau khi bước vào phòng họp, Lương Duyệt Tư không quan tâm đến bất kỳ người nào, mà đi vài vòng xung quanh Phương Dạ trước, dùng ánh mắt sắc bén như X quang nhìn đến mức đối phương có chút kinh hồn bạt vía.

Phương Dạ yếu ớt nói: “Tổng giám đốc Lương, cô đây là muốn làm gì, không quen biết tôi sao?”

“Tôi muốn xem xem anh là người hay quỷ trước!” Lương Duyệt Tư đứng đắn nói: “Hay có phải là người khác dịch dung đóng giả không!”

Phương Dạ hỏi: “Vậy rốt cuộc cô đã nhìn ra chưa, có thể xác nhận không?”

Lương Duyệt Tư nghiêm mặt nói: “Tạm thời thì chưa, hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, đương nhiên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Phương Dạ cười ha ha: “Thực ra tôi lại có một biện pháp, sau khi cô dùng chắc chắn có thể xác định được là thật hay giả.”

Lương Duyệt Tư có chút tò mò: “Biện pháp gì?”

Phương Dạ hạ thấp giọng nói: “Hôn lại một lần cảm nhận thử xem!”1