Siêu Cấp Shipper

Chương 39: Phần thưởng là chiếc Dartz Kombat mạ vàng



ôm nay không có tiết học ở trường, Phương Dạ đi thẳng tới khu thương mại. Lúc đang đợi đơn đặt hàng, anh nhận được cuộc gọi của Thẩm Nghiên Nhi.

"Phương Dạ, tầm hai giờ hơn cậu có rảnh không?"

"Có chuyện gì?"

"Là thế này, buổi chiều tôi phải đi tham dự buổi họp lớp, tôi muốn cậu đi cùng tôi." Thẩm Nghiên Nhi dịu dàng nói: "Cậu cũng biết tôi không có bạn trai, cho nên muốn mời cậu..."

"Được, chốc nữa tôi nói với bà chủ xin nghỉ một ngày." Phương Dạ không chút do dự lập tức đồng ý, tiện thể còn ra một điều kiện: "Nhưng mà tôi cũng phải thanh minh trước á, cậu cũng không thể diễn giả làm thật, tùy tiện sàm sỡ tôi."

"Ai thèm sàm sỡ cậu, tôi khinh!" Thẩm Nghiên Nhi có chút miệt thị nói: "Không nghe cậu nói nhảm nữa, xíu nữa gặp."

"Bái bai."

Vừa cúp máy xong thì đơn đặt hàng cũng tới, địa điểm cách khu thương mại cũng không xa lắm, có hai cây số mà thôi.

Có đơn đặt hàng nghĩa là có thể có khen thưởng, Phương Dạ hào hứng lái chiếc xe điện nhỏ khởi hành.

Năm phút sau anh đã tới điểm đến, không thể ngờ được khách hàng lại là một cô nàng ngoại quốc cao ráo, xinh đẹp.

Willa là sinh viên trao đổi văn hóa đến từ nước Nga, điện nước đầy đủ, da trắng như tuyết, điểm hấp dẫn nhất của cô ta chính là đường cong cơ thể rõ ràng, ngũ quan hài hòa, hoàn mỹ cứ như thể là kiệt tác của Thượng đế.

Điểm gây sát thương nhất chính là cô ta còn mặc một bộ hán phục kiểu váy liền ngang ngực, thoạt nhìn qua giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ.

"Chào cô, đồ ăn của cô đây." Phương Dạ ôm một bụng đầy lời khen tặng lén nhìn người kia vài cái, sau đó mới đi lên phía trước.

"Cám ơn anh trai ship đồ ăn." Willa phát âm tiếng Trung rất hay lại còn rất chuẩn.

"Chúc cô dùng bữa ngon miệng, bái bai!"

Phương Dạ đang định rời đi, Willa lại gọi anh lại.

"À anh trai ơi, anh có biết thôn Lãnh Bá đi như thế nào không?"

Thôn Lãnh Bá là một thôn cổ còn sót lại nổi tiếng ở Hoa Hải, nơi đó còn lưu lại rất nhiều công trình kiến trúc thời nhà Minh, là nơi lý tưởng nhất để chụp ảnh cho những người trẻ yêu thích Hán phục.

"Thôn Lãnh Bá hả, không xa, cô từ đây đi thẳng tới..." Phương Dạ kiên nhẫn chỉ đường cho cô ta.

"Cám ơn anh, tạm biệt!" Sau khi biết được đường đi rồi, Willa mỉm cười rời khỏi.

"Không có báo khen thưởng, có phải vì hỏi đường là chuyện vặt vãnh không đáng kể không nhỉ?" Phương Dạ có hơi tiếc nuối lắc đầu, lúc vừa định lái xe điện nhỏ đi lại nghe tiếng thét chói tai của Willa truyền tới ở phía sau.

"Cướp!"

Hóa ra là một tên đội mũ bảo hiểm chạy xe mô-tô từ phía sau lao tới giật lấy điện thoại di động của cô ta, sau đó nhanh như cắt mà bỏ trốn.

Willa mặc Hán phục vốn rất khó hoạt động, muốn đuổi theo nhưng dĩ nhiên là không thể, chỉ có thể hét to lên mong mỏi có người nào đó có thể giúp đỡ.

"Ban ngày ban mặt lại dám cướp đồ của bạn bè quốc tế?" Phương Dạ quay đầu chiếc xe điện nhỏ, sau đó đuổi theo hướng của chiếc xe mô-tô.

Nhờ vào kỹ thuật lái xe siêu đỉnh, cộng thêm đường phố có hơi tắc nghẽn, chiếc xe mô-tô kia vì tránh né người đi đường nên chỉ có thể hạ tốc độ xuống, Phương Dạ cuối cùng đã đuổi kịp đối phương ở ngã ba đường.

Anh tóm lấy chỗ ngồi phía sau xe rồi dùng sức kéo một phát, cả chiếc xe mô-tô lập tức ngừng ngay tại chỗ, người cầm lái theo quán tính bị lộn nhào về phía trước, ngã thẳng xuống đất.

Phương Dạ khống chế kẻ gian, không lâu sau đó thì Willa cũng đã chạy tới.

"Cám ơn, anh thật sự là ngầu quá đi mất!" Sau khi lấy lại điện thoại, Willa kìm lòng không được mà hôn lên má Phương Dạ một cái.

"Đây là chuyện tôi nên làm." Trong lòng Phương Dạ đang không ngừng nở hoa, nhưng trên mặt vẫn bày ra một biểu cảm chính nghĩa.

"Ting! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một chuyến giao hàng đặc biệt, tặng thưởng một chiếc Dartz Kombat mạ vàng bản chính thức, xe đã được đỗ trong ga-ra của biệt thự!"

"Dartz Kombat mạ vàng là cái quỷ gì vậy?" Sau khi vẫy tay từ biệt Willa thêm lần nữa, Phương Dạ mở điện thoại ra tra thử.

Là xe bọc thép SUV chấp mọi loại địa hình, mỗi một chiếc đều là do hai mươi tám kỹ sư có thâm niên trong nghề trải qua một ngàn năm trăm giờ dày công chế tạo. Một năm lượng tiêu thụ giới hạn năm chiếc, là bản nâng cấp của bản chính thức được chế tạo từ vật liệu cấp nano, giá bán hơn mười hai triệu.

"Xe này cũng tốt, dùng để giao hàng thì ngon hơn chiếc Poison nhiều."

Nếu như nhà thiết kế của chiếc Dartz Kombat mạ vàng mà biết được ý nghĩ này của Phương Dạ thì không lấy khẩu AK-47 xả liên tục vào anh mới là lạ!

Cầm con xe bọc thép SUV đỉnh cao để đi giao hàng, đúng là hơi phí của trời cho mà.

Lúc Phương Dạ đang ở bên này chăm chỉ giao hàng, Thẩm Nghiên Nhi phía bên kia đang lựa váy lại nhận được điện thoại của bạn học là Triệu Tuyết gọi tới.

"Nghiên Nhi, Quản Du bảo tôi nói với cậu, địa điểm gặp mặt hôm nay đổi sang nhà của cậu ấy."

"Nhà của cậu ta, tại sao?" Thẩm Nghiên Nhi bất ngờ hỏi lại: "Tới Nông Gia Nhạc chẳng lẽ không được à?"

"Còn gì nữa chứ, nhất định là vì muốn khoe khoang chuyện gia đình cậu ta vừa mới chuyển tới biệt thự rồi." Triệu Tuyết nhắm trúng ngay tim đen nói tới: "Nghe nói bao gồm cả tân trang luôn là hơn mười triệu tệ đó, trong nhà còn có hồ bơi và vườn hoa riêng, dùng để họp hội nhất định là đủ rồi."

"Vậy thôi được, cậu gửi địa chỉ qua cho tôi đi."

"Nghiên Nhi, điều kiện của Quản Du trong lớp mình không nhất thì cũng nhì đó, cậu thật sự không suy xét chút sao, cậu ấy thật sự rất thích cậu đó!"

"Tôi không có chút hứng thú gì với cậu ta cả." Thẩm Nghiên Nhi lạnh lùng nói: "Huống hồ tôi đã có người mình thích rồi."

"Cậu đã có người thích rồi ư? Ai thế, có phải ở trong trường của chúng ta không?"

"Đợi tí nữa cậu sẽ biết, bái bai!"

"Nè, cậu tiết lộ trước chút đi, alo, alo..."

Nhìn thấy đã sắp tới giờ rồi, Phương Dạ cởi áo khoác ra, lái xe điện nhỏ tới chỗ của Thẩm Nghiên Nhi.

Cửa gõ xong liền mở ra, Thẩm Nghiên Nhi xuất hiện trong bộ váy trắng như tuyết, ngay lập tức khiến hai mắt của Phương Dạ sáng rực.

"Bạn học cũ à, cậu mặc bộ này mát mẻ quá ha, trước giờ tôi thật sự không biết cậu cũng có điện nước như vậy đó!"

"Cậu đang nói bậy bạ gì thế!" Thẩm Nghiên Nhi tức giận véo anh một cái.

Ngón tay nhỏ nhắn, non nớt của cô có véo lên người dĩ nhiên cũng sẽ không đau đớn gì cả, ấy nhưng Phương Dạ lại giả vờ nhe răng, trợn mắt khoái chí.

Thẩm Nghiên Nhi còn tưởng mình dùng lực hơi mạnh, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, hình như... Hình như tôi dùng lực hơi mạnh."

"Nếu cậu lập tức hôn tôi một cái thì tôi cảm thấy mình sẽ có thể được xoa dịu một chút."

"Tôi có mà cắn chết cậu đó tên lừa gạt!" Lần này, Thẩm Nghiên Nhi dĩ nhiên biết là người kia đang tìm cớ để sàm sỡ rồi.

"Chỉ đùa xíu thôi mà, má ơi, cậu cắn thật đó à!"

Sau khi xuống lầu, Thẩm Nghiên Nhi nhìn chiếc xe điện nhỏ của Phương Dạ, cả người lập tức ngẩn ra đó.

Một ông hoàng sang trọng có thể tùy tiện ném bạc triệu qua cửa sổ như cậu lại đi lái một chiếc xe điện tới tham dự buổi tiệc, hợp lý không?

"Tôi vừa mới đi làm về, còn chưa kịp lái xe nữa." Phương Dạ gãi đầu nói: "Tôi dự định là qua đón cậu trước, sau đó là đặt taxi online cùng về nhà tôi đã."

"Bỏ đi, xe này cũng tốt lắm rồi." Thẩm Nghiên Nhi trực tiếp tới ngồi lên yên sau, nói: "Còn đứng ngây người ra đó làm gì, đi thôi!"