Siêu Cấp Shipper

Chương 48: Không vặn được



“Cái tên nhóc đến nhanh thật!” Vẻ mặt của phó quản lý Mã vô cùng chán nản, bát tự của mình với Phương Dạ hoàn toàn không hợp nhau, mỗi lần vào giờ phút quan trọng đều phá hỏng chuyện tốt của mình.

“Thằng nhóc, có phải mày báo cảnh sát không?” Mã Bang Địch đứng lên lạnh lùng nhìn Phương Dạ.

“Chẳng nhẽ các người không có mắt nhìn à, ngoài này chỉ có mình tôi thôi.” Phương Dạ thản nhiên trả lời: “Tiền tôi mang tới rồi, người đâu?”

“Người đang ở chỗ tao!” Trên lầu truyền đến giọng nói của phó quản lý Mã.

Phương Dạ ngẩng đầu lên, Hạ Vi bị dây thừng trói chặt nửa người trên được đẩy ra, người đàn ông đứng phía sau chính là phó quản lý Mã.

Mã Bang Địch cười nhạt nói: “Cầm tiền lại đây!”

“Các người thả người ra trước đi.”

“Được, A Hổ A Trùng, các cậu ra đóng cửa lại trước đã!”

“Vâng, anh Địch!”

Cả hai nhanh chóng bước tới, lại một lần nữa đóng cánh cửa sắt ở phía sau Phương Dạ, hơn nữa còn cố tình tựa vào phía trên để chặn đường lui của anh.

“Bây giờ có thể thả người được chưa?” Phương Dạ khẽ cười.

“Thằng nhóc, chỉ cần vào nhà kho, thì không thể thuận theo ý mày được rồi, ha ha ha ha!” Mã Bang Địch cười châm biếm: “Các anh em, bắt nó cho tôi.”

“Các người muốn làm gì?”

“Muốn làm gì, đương nhiên là trói mày lại rồi!” Mã Bang Địch nói: “Năm trăm vạn quá ít, vốn dĩ không đủ cho mấy anh em bọn tao, bây giờ mày đã tự chui đầu vào lưới, đương nhiên không thể bỏ qua.”

“Thì ra các người có dụng ý khác?” Phương Dạ cười nhạt nói: “Đã như thế, vậy chúng ta xem ai mới có bản lĩnh thực sự!”

“Chẳng lẽ mày là người luyện võ?” Mã Bang Địch có chút kinh ngạc: “Các anh em, bắt lấy nó!”

“Vâng!”

Một gã cường tráng với vẻ mặt dữ tợn nhào tới, giang hai tay muốn ôm lấy anh.

Một mùi hôi nách buồn nôn phả vào mặt, suýt chút nữa thì làm cho Phương Dạ không kìm được mà nôn ra rồi.

Chân trái của anh bật nhẹ, cơ thể lấy chân phải làm trụ rồi xoay tròn một vòng, vừa hay tránh được đòn tấn công này, sau đó thuận chân đạp mạnh một cái vào mông của gã cường tráng kia.

Hai sức mạnh chồng lên nhau, khiến cho gã cường tráng kia không có cách nào dừng lại, đâm vào tên khác một tiếng rầm, trong phút chốc hai người xây xẩm cả mặt mày đứng lên.

Phương Dạ biến túi du lịch thành xích chùy, liên tục đánh bại vượt qua nhiều người, khiến cho Mã Bang Địch vô cùng tức giận nổi cơn tam bành, rút dưới bàn ra một thanh mã tấu sắc bén rồi lao đầu về phía trước.

Xoẹt!

Nhìn đối phương khí thế hừng hực, Phương Dạ định lấy túi du lịch ra đỡ đòn, không ngờ trực tiếp bị mã tấu chém thành hai nửa, ngay lập tức những bó giấy trắng rơi vãi xuống đất.

“Mày mày mày… mày lại dám đem mấy tờ giấy đến đây lừa bọn tao?” Ngay lúc này phó quản lý Mã ở trên gác xép tức giận sôi máu.

Phương Dạ cười nhạt nói: “Đương nhiên không phải tiền, nếu không sao tôi có thể đến đây nhanh như vậy.”

“Mày lại dám trêu đùa tao, được, mẹ nó mày cứ chờ đấy cho ông!” Phó quản lý Mã tức giận kề dao vào cổ Hạ Vi: “Nếu mày không bó tay chịu trói, tao sẽ một dao giết chết cô ta!”

“Ưm ưm ưm…”

Ngay từ đầu miệng của Hạ Vi đã bị bịt kín bởi một chiếc tất da, cổ họng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm.

Phương Dạ ném chiếc túi đi, sau đó đưa tay ra sau: “Đừng kích động, tôi đã ném chiếc túi đi rồi!”

Phó quản lý Mã đắc ý nói: “Anh em, đến trói nó lại!”

“Vâng!” Khi Mã Bang Địch đang định nắm lấy sợi dây, thì bên ngoài cửa nhà kho đột nhiên có tiếng động cơ uỳnh uỳnh.

“Chuyện gì vậy?” Khi hai người gác cửa còn đang lơ mơ không hiểu chuyện gì, thì cánh cửa lớn nhà kho bị đâm thủng, một khối sắt thép khổng lồ gầm gừ xông vào!

Ngay lập tức mắt Mã Bang Địch trợn tròn lên: “Chó má, xe bọc thép từ đâu đến vậy?”

Phương Dạ vừa dùng đồng hồ điều khiển hướng di chuyển của chiếc xe Dartz Kombat mạ vàng, vừa nhanh chóng leo lên trên nóc xe.

“Anh, cẩn thận!” Nhìn chiếc xe tông thẳng vào cột sắt ở bên dưới gác xép, Mã Bang Địch lo lắng hét toáng lên.

Rầm!

Phần đầu xe bọc thép nặng nề đâm vào phía trên cột sắt, trong nháy mắt hai người ở trên đứng không vững, kêu gào thảm thiết ngã xuống.

Phương Dạ nhảy lên cao đỡ lấy Hạ Vi, sau đó đáp xuống nóc xe, còn phó quản lý Mã không được may mắn như thế, khi rơi xuống đầu bị đập vào thân xe, sứt đầu mẻ trán ngã xuống đất.

“A Hổ, giết hắn cho ông đây!”

Nhìn anh trai sống chết còn chưa biết, trong phút chốc hai mắt Mã Bang Địch đỏ hoe, còn A Hổ rút sau thắt lưng ra một khẩu súng săn hai nòng đã bị cưa ngắn.

Trong cự ly gần sức mạnh của loại súng săn này vô cùng lớn, nó có thể giết chết một người, nếu không phải trong lúc nguy cấp, Mã Bang Địch cũng sẽ không để A Hổ dùng nó.

Lúc này, Phương Dạ và Hạ Vi đã qua ô trống đi vào trong xe, anh không hề để ý tới nòng súng tối như bưng, lái xe bọc thép phóng thẳng vào một góc của nhà kho.

Uỳnh!

A Hổ nhắm một phát vào carbin, nhưng lại để cho anh ta được mở rộng tầm mắt, tấm kính trước mặt Phương Dạ không hề bị hư hại, vô số hạt sắt bắn ngược trở lại tung tóe khắp nơi, suýt nữa thì làm chính mình bị thương!

Phương Dạ một chân đạp ga, chiếc xe Dartz Kombat mạ vàng đã dễ dàng đâm thủng bức tường sắt của nhà kho, lao thẳng ra bên ngoài.

Trong đêm ngoài tiếng gầm rú của động cơ, còn có cả tiếng còi của xe tuần tra.

“Không hay rồi, thì ra thằng khốn này đã báo cảnh sát rồi!” Mã Bang Địch và A Hổ không dám ở lại, khoan một lỗ trong nhà kho, rồi lợi dụng màn đêm mờ mịt biến mất trong bóng tối.



Cuối cùng, cảnh sát đã bắt giữ phó quản lý Mã đang hôn mê cùng năm tên tội phạm khác, còn Mã Bang Địch và A Hổ thì đang bỏ trốn.

Hạ Vi sống sót sau tai nạn ôm lấy Phương Dạ khóc nức nở mãi không thôi, cho đến khi có cảnh sát nữ đi đến gõ cửa kính xe.

“Hai người xuống đây đi, đi với tôi để lấy lời khai.”

Phương Dạ quay lại nhìn, một cảnh sát nữ để kiểu tóc bob ngắn, phấn má đào, khuôn mặt sắc sảo, rõ ràng là một người đẹp.

Anh mỉm cười nói: “Người đẹp, bà chủ của tôi vừa mới bị dọa cho khiếp sợ, có thể để chị ấy từ từ lại lấy lời khai có được không?’

“Tôi làm việc còn cần anh dạy hay sao?” Từ Lệ cau mày, giọng điệu lạnh như băng nói: “Nhanh xuống xe cho tôi.”

“Người đẹp, chúng tôi là nạn nhân, đâu cần phải hung dữ như vậy?” Phương Dạ nghiêm giọng chế nhạo nói: “Thường cau mày sẽ xuất hiện nếp nhăn, hơn nữa khi cô nói mặt căng ra như sắt, dễ để lộ ra sự lão hóa đó.”

Hì hì!

Hạ Vi bị trò đùa của anh làm cho nín khóc cuối cùng cũng cười rồi.

Con mẹ nó miếng sắt? Anh mới là miếng sắt, cả nhà anh đều là miếng sắt!

Nhưng Từ Lệ là trái ớt nhỏ băng giá có tiếng trong đội cảnh sát, đâu có chịu được sự chế nhạo của Phương Dạ, ngay lập tức bùng nổ tại chỗ.

“Bây giờ tôi nghi ngờ anh có liên quan với Mã Bang Địch, đứng dựa vào tường cho tôi, hai tay ôm đầu ngồi xuống!”

Trong phút chốc Phương Dạ ngây người ra: “Cô sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu, đừng nói đùa thế chứ?”

Từ Lệ cười nhạt nói: “Ai nói đùa với anh?”

Cô bước tới đè Phương Dạ xuống, định vặn cánh tay về phía sau khiến anh chịu chút đau khổ, nhưng lại phát hiện ra cánh tay của đối phương cứng chắc như thép, bản thân không cách nào vặn được...