Siêu Cấp Tiên Y

Chương 277: Tôi Muốn Căn Biệt Thự Đó



"Chuyện ma quái?" Vưu Giai nhất thời sầm mặt, quát khẽ: "Lưu quản lý, Thái quản lý, hai vị đang nói bậy bạ gì đó? Hai người đều là nhân viên quản lý trung tầng của tiểu khu biệt thự Hải Vận này, sao lại có thể tin tưởng mà truyền bá loại chuyện làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tiểu khu Hải Vận? Hai người lẽ nào không hiểu, nếu tin vịt này bị tung ra sẽ nguy hại lớn cỡ nào đối với tiểu khu Hải Vận hay không?"

Tuy rằng bị Vưu Giai trách móc, nhưng Lưu, Thái hai vị quản lý cũng không có ý tứ nhận lỗi, trái lại còn biện giải cho mình: "Vưu tổng, chúng tôi tự nhiên hiểu rõ chuyện này sẽ có nguy hại lớn cỡ nào đối với tiểu khu biệt thự Hải Vận, cho nên chúng tôi ở trước mặt người bên ngoài cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra. Thế nhưng chuyện ma quái bên trong biệt thự kia cũng không phải vô duyên vô cớ tung tin vịt. Mà là chuyện chân thực tồn tại. Trước đó căn biệt thự đã từng được bán đi ba lần, nhưng mỗi lần chưa tới một tuần đều bị trả ngược trở về. Hơn nữa những người trả lại đều có chung một lý do nhất trí kinh người: "Có ma quái." Vừa mới bắt đầu, chúng tôi cũng không tin lý do hoang đường này, đã từng hoài nghi mấy người mua nhà là do đối thủ cạnh tranh phái tới quấy rối. Nhưng từ chuyện lần đó, chúng tôi đều thật sự tin tưởng trong căn biệt thự đúng là có ma quỷ nháo sự."

Tuy rằng Vưu Giai tin tưởng Lưu, Trần hai vị quản lý tuyệt đối không dám lừa gạt nàng, thế nhưng lý do trong nhà có ma đích thật là quá mức hoang đường. Nhưng nàng vẫn nhạy cảm nghe thấy được câu nói cuối cùng của hai vị quản lý Lưu, Thái, vùng lông mày không khỏi nhướng lên, vội vàng dò hỏi: "Chuyện lần đó mà hai vị nói, là chuyện gì?"

Lưu, Thái hai vị quản lý cũng biết câu trả lời của mình rất có khả năng quan hệ đến việc làm của mình, cho nên bọn họ không dám có chút chậm trễ, vội vã thành thật hồi đáp: "Vừa mới bắt đầu, chúng tôi cũng giống như Vưu tổng, cũng không tin tưởng chuyện nhà có ma, sau đó có một người mua nhà cho chúng tôi vào ở trong một phòng qua đêm, nhìn xem rốt cục có đúng là trong nhà có ma hay không. Lúc đó chúng tôi cũng không tin trên thế giới này lại có quỷ, để chứng minh người mua nhà cố tình gây sự để trả nhà, cho nên cùng họ còn có vài bảo vệ trong tiểu khu cùng nhau vào ở trong biệt thự. Kết quả, vào đêm hôm đó đã gặp...gặp..."

Có thể là bởi vì nhớ lại đoạn hồi ức kinh khủng, sắc mặt hai vị quản lý Lưu, Thái đều biến thành có chút trắng bệch, hơn nữa thanh âm run rẩy nhiều hơn, thậm chí ấp úng một lát cũng không nói ra được hết câu.

Sự hiếu kỳ của Vưu Giai đã bị câu dẫn thật lớn, vội vàng giục nói: "Gặp cái gì? Hai người nói nhanh lên, đừng ấp a ấp úng như vậy!"

"Chúng tôi gặp..." Hai vị quản lý còn sợ hãi nhìn căn biệt thự trong màn hơi nước nhàn nhạt phía xa xa, dùng thanh âm run run kể lại chuyện tối hôm đó cho Vưu Giai cùng Trương Văn Trọng nghe qua. Lúc hai người kể lại chuyện này, thần tình phi thường chân thực, không giống như đang nói dối chút nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cũng chính bởi vì thần tình này của hai người, làm Vưu Giai không khỏi có chút hoài nghi: "Lẽ nào trên thế giới này thực sự có chuyện quỷ quái tồn tại hay sao?"

Trương Văn Trọng cũng lặng yên cười, ở trên thế giới hiện nay, một ngày xuất hiện Linh Khí Nhãn, tất nhiên sẽ đưa tới yêu quái hoặc quỷ hồn vốn có sự mẫn cảm cực kỳ đối với linh khí hấp dẫn tới. Dù không hấp dẫn yêu quái hoặc quỷ hồn, một ít tiểu động vật sống lâu nơi này sau từng ngày đêm tắm rửa hấp thu linh khí, cũng có khả năng đột nhiên mở linh khiếu biến thành yêu quái. Vô luận là yêu quái hay quỷ hồn, đều khẳng định muốn độc chiếm Linh Khí Nhãn, không muốn có nhân loại đến phân một chén canh, cho nên mới làm cho những ai vào biệt thự ở lại phải kinh hoàng bỏ đi. Chúng nó không giết người, chính vì chúng còn bảo lưu một tia thiện lương, không muốn tùy ý sát sinh, cũng có thể chúng sợ nháo tai nạn chết người sau đó sẽ rước lấy phiền toái lớn mà chúng không ứng phó được.

Nhưng chúng nó làm ầm ĩ việc này, tuy rằng có thể làm người thường sợ hãi, nhưng không làm sợ hãi được Trương Văn Trọng.

"Các vị vừa nói như thế, thật ra đã câu dẫn ra lòng hiếu kỳ của tôi, vô luận thế nào tôi cũng muốn đi xem biệt thự kia như thế nào. Nếu như các vị sợ, thì ở lại đây đi, không cần đi theo." Dứt lời, Trương Văn Trọng cất bước đi về hướng căn biệt thự nằm trong vùng sương mù.

Vưu Giai liền đi theo hắn, ôm chặt cánh tay Trương Văn Trọng, cùng hắn đi tới căn biệt thự nhàn nhạt hơi nước kia. Đối với Vưu Giai mà nói, chỉ cần có Trương Văn Trọng, như vậy vô luận gặp phải bao nhiêu hung hiểm, cũng đều có thể gặp dữ hóa lành.

Hai quản lý Lưu, Trần liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đều cắn răng, run run hai chân đi theo phía sau hai người. Nhưng ngay khi đi theo hai người, trong lòng họ cũng âm thầm làm ra quyết định, chỉ cần phát hiện có chỗ nào không đúng, liền lập tức xoay người chạy đi. Tuy rằng công việc rất trọng yếu, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn, ngàn vạn lần không thể vì chuyện này mà bị mất luôn tính mạng!

Rất nhanh, Trương Văn Trọng và Vưu Giai đã đến trước cổng căn biệt thự trong vùng sương mù. Lưu, Thái hai vị quản lý đi theo phía sau bọn họ, ánh mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía, bất luận gió thổi cỏ lay gì cũng làm bọn họ hoảng sợ chết khiếp. Đồng thời tinh thần và cơ thể bọn họ cũng căng thẳng cao độ, chỉ cần "ác quỷ" lại xuất hiện lần nữa, hai người họ sẽ lập tức bỏ trốn mất dạng.

"Ở đây thật âm lãnh." Vưu Giai có chút khiếp đảm đánh giá hoàn cảnh chung quanh căn biệt thự. Lực kéo cánh tay Trương Văn Trọng càng gia tăng thêm vài phần.

"Hơi nước nơi này dày đặc, tự nhiên phải âm lãnh hơn địa phương khác rất nhiều, nhưng qua một chút sẽ thích ứng ngay thôi." Biết trong lòng Vưu Giai đang sợ hãi, Trương Văn Trọng lặng lẽ truyền một đạo chân nguyên đưa vào trong cơ thể của nàng, dẫn dắt đạo chân nguyên dựa theo công pháp Huyền Nữ Tâm Kinh vận chuyển, hấp thu linh khí chung quanh truyền vào trong người Vưu Giai.

Chỉ trong chớp mắt, Vưu Giai cảm giác được cỗ âm lãnh tràn ngập trong không khí cũng biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại cảm giác làm cho bản thân thập phần thoải mái dễ chịu.

So sánh với Vưu Giai, hai vị quản lý Lưu, Thái cũng không được may mắn như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy sự âm lãnh chung quanh tràn tới, quả thực muốn đông lạnh hai người họ thành cây băng. Cùng lúc đó hai người không tự chủ được đều nhớ lại tình cảnh đáng sợ trong buổi tối hôm đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai chân không chịu thua kém run rẩy liên tục.

Trương Văn Trọng quay đầu nhìn Lưu, Thái hai vị quản lý mỉm cười, nói: "Hai vị ở lại đây đi, không cần theo vào đâu. Tôi và Vưu Giai tự vào là được."

Trương Văn Trọng vừa nói vừa mỉm cười, trong giọng nói có một loại ma lực khiến kẻ khác an thần, sự sợ hãi và kinh khủng trong lòng hai vị quản lý Lưu, Thái nhất thời giảm bớt rất nhiều. Thế nhưng dù vậy, hai người họ vẫn không dám tiếp tục bước vào trong phạm vi biệt thự nửa bước. Liền nhanh miệng nói theo lời Trương Văn Trọng: "Tốt lắm, chúng tôi sẽ chờ ở đây. Vậy...Vưu tổng, Trương tiên sinh, nếu như hai vị gặp được thứ dơ bẩn kia, mau nhanh gọi điện thoại cho chúng tôi, hoặc thét lớn cũng được, chúng tôi...chúng tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát."

Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Gọi điện thoại báo cảnh sát? Chẳng lẽ cảnh sát cũng có lực uy hiếp đối với ma quỷ hay sao?"

Lưu, Thái hai vị quản lý đỏ mặt, trong khoảnh khắc xấu hổ không biết nên nói gì mới tốt.

"Ha ha, chỉ nói đùa với hai vị thôi, cũng đừng để trong lòng." Nói xong những lời này, Trương Văn Trọng và Vưu Giai cùng đi vào trong căn biệt thự "có ma".

Nhìn Trương Văn Trọng và Vưu Giai đi vào trong biệt thự, Lưu quản lý nuốt nước bọt, muốn làm cho hai chân đang run rẩy ổn định lại, nhưng một phen nỗ lực cũng không làm nên chuyện gì. Hắn nghiêng đầu nhìn Thái quản lý, chần chờ nói: "Thái quản lý, vạn nhất Vưu tổng và Trương tiên sinh gặp được thứ dơ bẩn kia, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thái quản lý luôn luôn khôn khéo lúc này cũng không có chủ ý, nàng run run nói: "Không biết, anh...anh có đề nghị gì tốt không?"

"Tôi cũng không có." Lưu quản lý nở nụ cười khổ, thở dài nói: "Nếu như Vưu tổng và Trương tiên sinh thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong căn biệt thự này, chỉ sợ tôi và cô đều không thoát được quan hệ. Đến lúc đó mất bát cơm ăn chỉ là chuyện nhỏ, không chắc chúng ta còn có thể gặp phải tai ương lao ngục."

Lưu, Thái hai vị quản lý đều cảm giác trong lòng lạnh hơn phân nửa, chỉ đành liên tục hướng thần linh khẩn cầu, cầu khẩn thần linh có thể phù hộ cho Trương Văn Trọng và Vưu Giai, để cho hai người họ có thể bình an từ trong căn biệt thự ma quái đi ra.

Lưu, Thái hai vị quản lý thấp thỏm cùng sầu lo chờ đợi hơn nửa giờ, cửa biệt thử mới mở ra lần nữa, Trương Văn Trọng và Vưu Giai lại từ bên trong đi ra. Mà lúc này, phiến hơi nước nhàn nhạt bao phủ biệt thự cũng đã có chút bất tri bất giác tiêu tán. Ánh mặt trời lại chiếu xuống trên người họ, không chỉ xua đuổi hàn ý, đồng thời còn làm cho hai người khởi dậy lòng tin.

Đợi khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai đi ra khỏi căn biệt thự có ma, hai vị quản lý lúc này mới tiến lên đón, thân thiết dò hỏi: "Trương tiên sinh, Vưu tổng, hai vị không gặp phải thứ gì dơ bẩn chứ?"

Vưu Giai hừ lạnh một tiếng, thần sắc không hài lòng nói: "Làm gì có thứ gì dơ bẩn? Theo tôi thấy, rõ ràng là hai người quá mức nghi thần nghi quỷ, đem một ít chuyện biến thành quỷ quái mà thôi."

Hai vị quản lý bị Vưu Giai chỉ trích lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: "Vưu tổng, chúng tôi thật sự không có nói bậy, bên trong căn biệt thự đúng thật là có ma, bên trong thực sự có ma quái. Nếu như không tin, hai người đến vào buổi tối. Đúng, buổi tối tới. Quỷ không phải luôn thích lui tới vào buổi tối sao? Hai vị đến buổi tối, nhất định gặp phải quỷ."

Vưu Giai cau mày: "Hai vị đang nguyền rủa tôi và Trọng ca gặp phải quỷ quái hay sao?"

"Không...không phải, chúng tôi là..." Hai vị quản lý cũng không biết nên nói như thế nào, ấp úng biểu đạt lời nói của mình thật khó khăn.

"Được rồi Giai Giai, em cũng đừng nên trách họ nữa." Trương Văn Trọng đứng ra hòa giải, mỉm cười nói với hai vị quản lý: "Hai vị sau này cũng đừng tin tưởng loại chuyện này nữa, bên trong biệt thự cũng không có quỷ quái gì tồn tại, chỉ vì cảnh vật chung quanh có vẻ có chút âm trầm nên có cảm giác như vậy mà thôi. Từ góc độ tâm lý học mà xem, hẳn do hoàn cảnh âm trầm chung quanh làm ảnh hưởng đến tư duy của con người, khiến người trong tiềm thức cho rằng nơi này có ma quái, cho nên mới gặp phải nhiều chuyện như vậy. Lại nói, đây đều là nghiện chứng phổ thông, chỉ cần hai vị thả lỏng tâm tình, sẽ không có ảo giác như vậy nữa."

"Thực sự chỉ là nghiện chứng ảo giác sao?" Hai vị quản lý nhìn nhau, ngẫm lại uy danh hiển hách của Trương Văn Trọng trong giới y học, bọn họ cũng có chút tin tưởng cách giải thích này.

Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Đương nhiên, tôi vì sao phải gạt hai vị. Được rồi, tôi mua căn biệt thự này, trả tiền ra sao? Cần làm thủ tục gì?" Lúc này tâm tình của hắn rất tốt, bởi vì trong biệt thự này, không chỉ có Linh Khí Nhãn, mà còn là một loại Linh Khí Nhãn cực phẩm! Linh Khí Nhãn như vậy, phải năm trăm năm mới xuất hiện một lần! Nếu như có thể sử dụng thật tốt, công hiệu phát huy ra không kém hơn động tiên bao nhiêu.

Về phần quỷ quái trong biệt thự sao?

Trương Văn Trọng ngẩng đầu lên, nhìn vào khu rừng cây nhỏ cách đó không xa. Trong khu rừng cây tươi tốt xanh um, Tam Túc Ô đang đậu trên một nhánh cây, trong móng vuốt sắc bén của nó, còn đang nắm chặt một con thú nhỏ đang không ngừng giãy dụa.

Con thú nhỏ này, chính là thủ phạm gây ra chuyện ma quái bên trong căn biệt thự!