Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 103: Thế thôi á?



Dung Hành chỉ thích giao tiếp với người thông minh.

Tiểu hoàng hậu này thông minh hơn dự kiến của hắn, hơn nữa nàng ta một lòng nghĩ cho bệ hạ. Kỷ Lương đã thu nàng làm đồ đệ, từ sau ắt sẽ có vướng bận, người giang hồ coi trọng truyền thừa nhất, mối vướng bận này còn bền chắc hơn cả tình bạn giữa hắn và Kỷ Lương.

Ánh mắt đánh giá của Dung Hành dần chuyển thành khen ngợi, hắn hơi chắp tay, nghiêm túc nói: "Hoàng hậu nương nương mưu tính sâu xa, thực khiến người khâm phục. Nhưng Kỷ Lương là bạn tốt với Hành, mong nương nương chớ phụ tấm lòng son của y."

Lâm Phi Lộc cười khach khách: "Cữu phụ cứ yên tâm, đạo lý 'Một ngày làm thầy, cả đời làm cha' ta cũng hiểu."

Bấy giờ Dung Hành mới yên tâm, phất tay áo rời đi.

Đợi bóng hắn đã khuất, Lâm Phi Lộc mới buông lỏng nét cười đoan trang, giơ tay xoa xoa mặt mình.

Cữu phụ thoạt nhìn thông minh quá mức, chuyện cô thèm kiếm pháp của sư phụ tuyệt đối không thể bị lộ.

Trời vào thu, thời tiết phía Nam dần mát mẻ hơn. Lâm Phi Lộc rốt cuộc cũng học xong phần kiếm pháp đầu tiên. Học võ quý ở tinh không quý ở nhiều, Kỷ Lương cũng không dạy cô thêm nữa. Thời gian ở lại hoàng cung lần này của y đã là lâu nhất, cũng đến lúc nên rời đi.

Những năm trước y đều lặng lẽ rời đi, không chào không hỏi. Lần này y vốn cũng định nương dịp đêm tối rời đi, nhưng lại nghĩ lỡ như ngày mai đồ đệ háo hức đến gõ cửa thì sao? Nghĩ vậy, y liền ở thêm một đêm, sáng hôm sau lúc trông thấy Lâm Phi Lộc mới nói với nàng chuyện mình muốn đi.

Quả nhiên, cô nũng nịu hỏi y: "Vậy khi nào người trở về ạ?"

Kỷ Lương đáp: "Đợi ngươi luyện thuần thục những kiếm pháp đã học xong thì ta khắc sẽ trở về. Nhớ lấy, không nên biếng nhác, đạo tập võ quan trọng nhất là kiên trì bền bỉ."

Lâm Phi Lộc nhanh nhảu gật đầu.

Kỷ Lương nghĩ nghĩ, nói thêm: "Khi về ta sẽ kiểm tra kiếm thuật của ngươi, nếu không có tiến bộ thì sẽ bị phạt."

Lâm Phi Lộc: ".......Vâng! Sư phụ yên tâm! Ta nhất định sẽ dốc hết sức!"

Kỷ Lương: "?"

Thôi bỏ đi, hôm nay y đã nói rất nhiều rồi, đã tới lúc phải đi.

........

Lúc Kỷ Lương ở, đương nhiên Lâm Phi Lộc sẽ luyện kiếm cùng y. Hiện giờ Kỷ Lương đi rồi, cô yên tĩnh được vài hôm lại bắt đầu quấn quít lấy Tống Kinh Lan. Tự cô thấy mình đã tiến bộ rất nhiều, hơn nữa cũng học xong phần thứ nhất của Tức Mặc kiếm pháp, đã vượt qua tiến độ của Tống học bá, bèn vội vàng muốn thử so với hắn một phen.

Nắng thu rực rỡ, khắp hoàng cung trồng cơ man là cúc vàng, mùi thơm ngào ngạt, chính như câu "Cả thành cùng mang áo giáp vàng". Lâm Phi Lộc cũng mặc một bộ váy màu vàng, cầm kiếm gấp gáp muốn thử: "Chàng đừng nhường ta, ta muốn kiểm tra một chút thực lực của mình!"

Tống Kinh Lan chỉ cười: "Rồi rồi."

Cô vô cùng chăm chú, nín thở rút kiếm, vừa phấn khích lại vừa nóng ruột chờ mong cuộc tỷ thí diễn ra.

Sau mười chiêu ——

Lâm Phi Lộc ngồi bệt dưới đất: "Ta không muốn học kiếm nữa... Đúng là một ước mơ không có triển vọng..."

Tống Kinh Lan buồn cười, cúi người kéo cô dậy: "Sư muội đã tiến bộ rất nhiều rồi."

Lâm Phi Lộc chỉ làm mặt hờ hững: "Người quý ở chỗ tự biết thân biết phận, sư huynh không cần phải an ủi nữa, ta đều hiểu được."

Nói thì nói thế, nhưng Tống Kinh Lan kéo tận hai lần vẫn không đem cô kéo dậy được. Cô nghiêng mình xuống, miệng bĩu đến độ có thể gánh cả thúng nước.

Chàng thầm cười, đặt kiếm trong tay sang một bên, dùng hai tay bế cô lên khỏi mặt đất. Lâm Phi Lộc thuận thế ôm cổ hắn, vùi đầu ở hõm vai hắn mà 'huhu' hai tiếng.

Tống Kinh Lan cúi đầu cọ cọ chóp mũi của cô, cố nén cười: "Sao nào?"

Cô ấm ức: "Chán chết được."

Tống Kinh Lan hôn nhẹ lên trán cô: "Ta đưa nàng ra cung chơi, có được không?"

Cô lại thở dài: "Đáng chơi đều đã chơi chán rồi, chẳng có gì vui nữa."

Tống Kinh Lan có hơi đăm chiêu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ôm nàng về cung Vĩnh An, nằm trên giường 'dỗ dành' mấy tiếng đồng hồ, khiến cô không còn hơi sức đâu mà thấy buồn bực nữa.

Lâm Phi Lộc ủ rũ liền mấy ngày. Nhận phải đả kích quá lớn từ phía Tống Kinh Lan khiến cô chẳng có mấy động lực để đến rừng trúc luyện kiếm như trước. Chẳng được mấy hôm, sau khi hạ triều, Tống Kinh Lan liền đổi thường phục, nói muốn đưa cô ra cung đi chơi.

Tuy những khu vui chơi ở ngoài cung họ đều đã đi qua, nhưng dù sao cũng đang rảnh rỗi, ở ngoài lại náo nhiệt hơn trong cung, Lâm Phi Lộc cũng liền đồng ý.

Đến lúc đang sửa soạn, hắn cười hỏi: "Nàng có muốn thử nam trang không?"

Mấy chuyện nữ giả nam vân vân mây mây, cô chưa thử bao giờ, nghe chàng nói vậy thì bỗng nổi hứng. Ngay lập tức, cô bảo Tùng Vũ giúp mình cuốn tóc lên, dùng đai ngọc bó lại, rồi thay một bộ đồ màu lam.

Sự khác biệt giữa nam và nữ vẫn khá rõ ràng, không phải cứ tròng đồ nam lên là che hết đi được, mấy bộ phim truyền hình trước kia đều chỉ là lừa phỉnh chỉ số thông minh của khán giả. Lâm Phi Lộc ngắm nghía trước gương một hồi, cảm thấy vừa lòng với cách ăn vận của mình rồi mới chịu vui vẻ ra cung cùng Tống Kinh Lan.

Lâm Thành vẫn náo nhiệt như vậy.

Thủ đoạn trị cấp dưới của Tống Kinh Lan tuy gắt gao, nhưng trên phương diện thống trị dân sinh, hắn vẫn rất có phong phạm của một nhân quân. Những năm gần đây, nông thương nước Tống phát triển mạnh mẽ không ngừng.

Lại thêm khai thông mậu dịch với Đại Lâm, bù đắp hỗ trợ nhau, đợt này Công bộ của hai nước còn đang hợp tác xây dựng cầu dài nối liền hai bờ sông Hoài để đôi bên cùng được lợi, đời sống của dân chúng càng ngày càng được cải thiện. Giai thoại của Đế Hậu từ sau khi bệ hạ nước Đại Tống suất lĩnh mười vạn quân đi cầu hôn Vĩnh An công chúa, công chúa vì thương trăm họ mà xá thân, gả cho vua Tống là chuyện mà các thuyết thư tiên sinh ở quán trà khoái kể nhất.

Lần ra cung đầu tiên, Lâm Phi Lộc ngồi ở quán trà cắn hạt dưa, nghe người ta kể lại chuyện của mình suốt một buổi chiều: nghe thuyết thư tiên sinh mồm nhanh miệng dẻo khen cô thành Bồ Tát tái thế cứu vớt chúng sinh, cô còn hơi ngường ngượng một tẹo.

Ra cung nhiều lần, cô dần có những nơi thích đi: kiêm cả ăn lẫn chơi.

Lúc ra cung, hai người đều chưa dùng bữa trưa, giữ bụng đến lầu Thiển Túy mà cô thích ăn. Từ chưởng quầy cho đến tiểu nhị ở tửu lâu đều đã quen mặt đôi vợ chồng trai tài gái sắc này, mới thấy họ bước vào đã nhiệt tình tiếp đón: "Hai vị đã lâu không đến, mời lên lầu, vẫn vị trí cũ phải không ạ?"

Vị trí cũ đương nhiên là chỗ ngồi sát cửa sổ mà Lâm Phi Lộc thích nhất.

Ai đều biết, từ xưa đến nay, chỉ những người có địa vị mới dám ngồi vị trí này!

Tửu lâu tọa lạc nơi phố xá sầm uất, được trang hoàng hoa lệ, đồ ăn cũng được làm vô cùng ngon miệng. Nhân lúc Tống Kinh Lan gọi món ăn, Lâm Phi Lộc ghé vào bên cửa nhìn xuống dưới.

Dưới lầu ngựa xe như nước, tiếng mua bán ồn ã, nhìn đâu cũng là cảnh phồn vinh hưng thịnh.

Ngã ba đường cách đó không xa có dựng một bàn đánh bóng bàn, khiến cô chú ý.

Bốn phía chung quanh bàn đánh bóng nọ vây kín người, chỗ trên cùng bàn dựng một tấm thẻ rất to, bên trên khắc một chữ 'Lôi'. Bên dưới thẻ là một cái án, trên án đặt một cái hòm làm bằng ngọc. Chỉ nhìn độ xa hoa của cái hòm cũng đủ biết thứ đựng bên trong không phải hạng xoàng.

Một người đàn ông cao lớn thô kệch đứng trên đài, tay gã cầm một cây búa, cao ngạo nhòm xuống phía dưới. Nam tử trung niên làm chủ trì đứng cạnh gã thì cao giọng nói: "Ván so tài thứ bảy, vị tráng sĩ này đã thắng, liệu còn vị nào muốn lên đài khiêu chiến chăng? Nếu không thì áo giáp Thiên Tàm xuất xứ từ Tàng Kiếm sơn trang này sẽ thuộc về tráng sĩ đây."

Dưới đài xôn xao, một lát sau liền có người lên đài khiêu chiến, là một nam tử gầy gò như khỉ, y chắp tay, cười hì hì nói: "Ta đến thử một phen."

Người ở dưới phát ra tiếng khen ngợi trầm trồ.

Nam tử gầy gò này thoạt nhìn đã thấy yếu đuối, dường như hoàn toàn không phải đối thủ của tráng hán kia, nhưng đến khi hai bên so đấu, mọi người mới phát hiện nam tử gầy gò thân pháp vô cùng linh hoạt, trên nhảy dưới né như khỉ. Tráng hán kia không đụng nổi một mảnh góc áo của y, chẳng mấy đã bị y đá một cái vào mông, hất văng xuống lôi đài.

Trước kia Lâm Phi Lộc cũng từng nghe qua thanh danh của Tàng Kiếm sơn trang, thần binh bảo giáp trong thiên hạ đều từ nơi này mà ra. Mới nãy hai người kia so tài, cô quan sát rất cẩn thận, hai người đó quả thực có chút bản lĩnh, lôi đài này cũng không phải nơi tỷ thí xoàng xĩnh, người dám lên đài đều có chút thực lực.

Tống Kinh Lan gọi đồ ăn xong, thấy cô ghé người nhìn xung quanh, cười hỏi: "Chốc nữa ăn xong, nàng có muốn thử một lần hay không?"

Lâm Phi Lộc không nghĩ tới việc này, có hơi nghi ngờ chỉ chỉ bản thân: "Ta á?"

Tống Kinh Lan rót cho cô một chén trà nóng, từ tốn nói: "Thiên Tàm bảo giáp kia là bảo vật quý hiếm có thể ngăn vật sắc nhọn và lửa đốt. Chẳng phải nàng có một vị bạn tốt hành tẩu giang hồ đấy ư? Thắng được đồ thì có thể đem tặng cho nàng ta."

"Ý chàng là Nghiên Tâm?" Mắt Lâm Phi Lộc sáng rực lên, "Được! Để ta thử một lần!"

Tống Kinh Lan cười nói: "Chớ vội, ăn trước đã. Nàng chưa tỷ thí ở lôi đài bao giờ, cứ quan sát một phen chiêu trò của họ đã."

Lâm Phi Lộc nghe chàng nói mà thấy mênh mông dạt dào.

Cô học võ từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa từng thực sự giao thủ một phen với ai, nhất thời vừa chờ mong lại vừa hồi hộp. Dù gì cô cũng mới bị Tống Kinh Lan đả kích ít hôm trước, đang là lúc không tự tin vào bản thân nhất.

Bữa cơm này cô không ăn được mấy, chỉ tập trung chú ý động tĩnh trên lôi đài. Mãi đến khi một nam tử dùng kiếm thắng được tỷ thí, Lâm Phi Lộc mới hăng hái: "Hắn dùng kiếm! Ta muốn so với hắn!"

Tống Kinh Lan cười dài: "Thế thì đi thôi."

Lâm Phi Lộc sợ có người giành trước, vừa rời tửu lâu đã co giò chạy như bay về phía lôi đài.

Nhưng nam tử trẻ tuổi trên lôi đài lúc này cũng không phải nhân vật đơn giản gì, kiếm pháp cực kỳ sắc bén, trong một chốc cũng không ai dám lên tỷ thí. Lâm Phi Lộc chạy đến nơi, chỉ nghe người chủ trì nói: "Không ai dám lên đài khiêu chiến vị công tử này ư? Vậy Thiên Tàm bảo giáp..."

Lâm Phi Lộc sốt ruột hô to: "Có ta!"

Vóc người cô thấp, lại lọt thỏm ở sau đám người, lúc giọng truyền ra, mọi người nhìn quanh tìm kiếm một phen, mãi cũng không phát hiện người vừa nói đứng ở đâu.

Đến khi Tống Kinh Lan đứng sau, nắm thắt lưng cô đẩy nhẹ một phen, Lâm Phi Lộc mới nhảy dựng lên giữa không trung, bay lên lôi đài.

Tuy mặc đồ nam, nhưng không ai mù, đều nhìn ra được đây là một vị cô nương mảnh mai xinh đẹp.

Nam tử cầm kiếm đứng trên đài hai mắt chợt sáng ngời, vô cùng có phong độ chắp tay với cô, tươi cười như có hàm ý: "Cô nương, đao kiếm không có mắt, không phải trò đùa. Quan mỗ không muốn làm cô nương bị thương, mời ngài xuống đi thôi. Đợi Quan mỗ thắng lôi đài xong, cùng cô nương nâng chén đàm đạo cũng chưa muộn."

Lâm Phi Lộc: "Bớt nói nhảm đi! Cho ta một thanh kiếm!"

Dưới đài có người hô: "Cô nương, vị này là Nhị công tử Quan Nguyệt Huy của Ngọc Kiếm sơn trang. Quan công tử kiếm pháp siêu quần, ngài chớ có tự chuốc lấy khổ."

Ngọc Kiếm sơn trang? Quan Nguyệt Huy?

Tên này nghe quen quen...

Trước kia cô và Lâm Đình cùng nhau đi giang hồ, gặp tên tra nam Quan Tinh Nhiên, chẳng phải chính là Thiếu trang chủ của Ngọc Kiếm sơn trang hay sao?

Cùng họ Quan, xem ra hai tên này là huynh đệ?

Lâm Phi Lộc tay chống hông, kiêu căng nói: "Đánh chính là Ngọc Kiếm sơn trang nhà ngươi!"

Mặt Quan Nguyệt Huy biến sắc, cho dù đối diện là một vị mỹ nhân, y cũng không khỏi trầm mặt nói: "Cô nương ăn nói lỗ mãng, đừng trách Quan mỗ ra tay dạy bảo."

Không biết là vị quần chúng vây xem không ngại ầm ĩ càng to càng tốt nào ở dưới hô lên: "Cô nương, đón kiếm!"

Lâm Phi Lộc xoay người, thấy một thanh kiếm được ném đến, cô giơ tay đón, có chút phấn khởi mím môi: "Đến đây đi!"

Quan Nguyệt Huy cười lạnh một tiếng: "Ta nhường cho ngươi năm chiêu, đỡ phải người ngoài nói Ngọc Kiếm sơn trang ta bắt nạt kẻ yếu."

Lâm Phi Lộc ngơ ngẩn, chần chờ thoáng liếc dưới đài.

Tống Kinh Lan không biết đã đứng ở hàng đầu tự khi nào, đang khoanh tay cười tủm tỉm nhìn cô. Thấy ánh mắt dò hỏi của cô truyền đến, chàng hơi giật giật môi, làm khẩu hình: "Không cần hắn nhường."

Lâm Phi Lộc nhất thời như được chỗ dựa, tự tin mười phần hét lớn: "Không cần ngươi nhường! Xem chiêu!"

Thấy cô rút kiếm tấn công, ra đòn không hề kết cấu, Quan Nguyệt Huy khinh thường cười, nghĩ thầm, dù ngươi có nói không cần thì ta đây cũng phải nhường, nếu không, việc này truyền ra ngoài, thanh danh của Nhị công tử Ngọc Kiếm sơn trang ta...

Ớ? Kiếm của ta đâu?

Quan Nguyệt Huy chưa kịp phản ứng lại, kiếm trong tay cũng đã bị đối phương đánh bay.

Nàng ta nắm thanh kiếm sắt được tùy tay ném lên, mũi kiếm để ở cổ hắn, có thể ngửi được mùi rỉ sắt truyền đến từ mũi kiếm.

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Thiếu nữ đang mặc đồ nam đối diện cũng ngạc nhiên nhìn lại, tựa hồ còn kinh ngạc hơn cả y: "Thế thôi á?"