Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 60: Là tỷ phu!



Đây là lần thứ ba Lâm Phi Lộc xuất cung, hai lần trước đều bị bể kèo, khu vực ngoài các cung điện chính so với bên trong quạnh quẽ, vắng vẻ hơn rất nhiều. Đến khi chiếc xe ngựa chầm chậm đi ra khỏi phạm vi cung điện, tiếng náo nhiệt của chợ búa, tiếng ồn ào của phố phường tấp nập, những âm thanh đầy sức sống của một kinh thành phồn hoa đô hội mới dần dần truyền đến.

Xe ngựa đưa các cô đến sân trong của một tòa tiểu viện, thủ lĩnh cấm vệ quân đã thay quân phục, mặc một bộ quần áo vải bố bình thường, nhìn dân dã, mộc mạc dễ gần hơn ngày thường.

Lâm Phi Lộc còn nhỏ, nên mặc một bộ nữ đồng đơn giản, Lâm Niệm Tri thay một thân váy xanh thướt tha. Hai người mặc dù mặc thường phục, nhưng khí chất cao quý trời sinh khó lòng che giấu. Lúc nhóm bốn người ra khỏi cửa, chỉ cần nhìn lướt qua liền biết hai cô nương đi giữa thân phận không phú cũng quý, có lẽ là tiểu thư nhà danh giá nào đó đi dạo phố.

Phố xá thời cổ đại quả nhiên không khác quá nhiều với tưởng tượng của Lâm Phi Lộc. Những khu phố sầm uất, thiết kế cổ kính, khoáng đạt. Đường lát đá xanh rộng rãi, tấp nập người bán hàng rong. Trên phố lớn người qua lại như mắc cửi, thi thoảng lại có một vài cỗ xe ngựa chạy qua. Một vài góc phố đông đúc có những nhóm người mãi nghệ biểu diễn nhào lộn, ảo thuật, xiếc thú, chẳng khác gì với những thước phim cổ đại chiếu trên tivi.

Lâm Phi Lộc nhìn hồng trần náo nhiệt, cảm giác lồng ngực như được hít thở thứ không khí tự do, tự tại, cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng, hoàn toàn quên mất mục đích chính xuất cung hôm nay.

Lâm Niệm Tri còn tưởng bởi vì lần đầu được ra khỏi cung cho nên Tiểu Ngũ mới kích động như thế, nàng ta nghĩ dù sao thời gian vẫn còn sớm, bản thân mình cũng không quá nóng lòng đến phủ thượng thư xem người, vậy thì chi bằng cứ để tiểu muội vui vui vẻ vẻ dạo chơi một lát.

Trước khi xuất cung, Lâm Phi Lộc cố ý chỉ ăn lót dạ một chút, chính là vì muốn ăn hết tất thảy các món ăn vỉa hè khắp hang cùng ngõ hẻm của kinh đô. Cô nắm chặt tay Lâm Niệm Tri cảm thấy đã từ rất lâu rồi mình không được sống tự do tự tại như vậy.

Tuy rằng đã ăn hết một buổi sáng và không hề thấy đói, nhưng đến trưa, hai người vẫn đến tửu lâu nổi tiếng nhất Thượng kinh dùng bữa.

Lâm Niệm Tri vốn muốn chọn phòng riêng, nhưng tiểu muội Lâm Phi Lộc vừa bước vào quán đã chỉ vào bàn trống bên cạnh cửa sổ, háo hức nói: "Trưởng tỷ chúng ta ngồi đó nhé."

Lâm Niêm Tri kỳ quái hỏi: "Cạnh cửa sổ gió lớn, lại ồn ào, người đến người đi hỗn tạp có gì tốt chứ?"

Lâm Phi Lộc: "Tất cả những người có địa vị, thân phận thường ngồi ở vị trí đó."

Tỷ như là anh hùng chính nghĩa hay giáo chủ ma giáo, cứ 10 người trong phim truyền hình thì 9 người vào tửu lâu đều chọn vị trí kia.

Lâm Niệm Tri liếc nhìn Ngũ muội nhà mình không nói lên lời, nhưng cuối cùng vẫn nhân nhượng mà ngồi xuống. Tiểu nhị hồ hởi chạy ra, mang tất cả những món ngon nhất tiệm lên, mỗi món một đĩa.

Hai thị vệ nghiêm túc đứng sang hai bên, hễ thấy người lạ nào đi qua lập tức tỏ vẻ dữ tợn, khiến khách nhân xung quanh đều sợ hãi không dám nhìn sang bàn của hai cô nương.

Lâm Phi Lộc không đói bụng nên nhàn nhã thưởng thức đồ ăn, ngồi ở vị trí này hơi lạnh nhưng view đẹp vô cùng, có thể nhìn được toàn cảnh phố xá. Từ chỗ này thậm chí cô còn có thể nhìn thấy ở góc đường một vài ác bá đang giở trò thổ phỉ cưỡng đoạt dân nữ.

Ồ HỐ?????? Cưỡng đoạt dân nữ trong truyền thuyết đây sao?

Nếu lúc này ngồi đây là một vị đại hiệp chính đạo chắc chắn sẽ gầm lên một câu: "Dừng tay! Ban ngày ban mặt dám giở trò đồi bại!" sau đó nhảy khỏi cửa sổ nhanh như cắt, dùng khinh công thượng thừa bay xuống hiện trường, và chỉ vỏn vẹn vài chiêu đã đánh cho lũ đầu gấu kia chạy bán sống bán chết.

Nếu như ngồi đây lúc này là một ma đầu ma giáo, hắn nhất định sẽ giễu cợt, dùng đôi đũa trong tay làm ám khí, tàn nhẫn phóng ra, sau đó một tiếng hét kinh hoàng vang lên, bên ngoài đường náo loạn, còn bản thân y vẫn bình bình thản thản từ từ thưởng thức rượu ngon.

Nhưng hiện tại, ngồi ở đây lại là Lâm Phi Lộc.

Lâm Phi Lộc có chút hưng phấn lại có một thoáng cảm giác chột dạ. Lâm Niệm Tri cũng đã chú ý đến động tĩnh bên dưới, nàng ta nghiêng người nhìn một cái, lập tức tức giận nói: "Thật to gan. Dưới chân thiên tử mà lại có kẻ ngang nhiên hành động độc đoán, ngang ngược như thế. Chẳng khác nào không để phụ... phụ thân trong mắt."

Dứt lời nàng quay sang ra lệnh cho hai cấm vệ: "Còn chần chờ gì? Mau cứu cô nương kia."

Cấm vệ đang định hành động thì Ngũ công chúa đột nhiên lên tiếng: "Chờ một chút!" Nàng trầm giọng nói: "Thời điểm này, thường anh hùng sẽ xuất hiện cứu mỹ nhân."

Lâm Niệm Tri: "????"

Ngũ muội có phải muội đọc thoại bản (1) quá nhiều rồi không?

Vừa dứt lời, phía dưới quả nhiên truyền đến một âm thanh trong trẻo: "Dừng tay."

Lâm Niệm Tri trừng lớn mắt, hai tỷ muội vội vội vàng vàng ghé đầu qua khung cửa sổ nhìn xuống.

Nữ tử kia đã bị tên ác bá kéo đi vài mét, hắn và đám đồng bọn đều mặc hoa phục quý giá, vừa nhìn đã biết không dễ chọc. Đám người vây quanh xem tự giác lui về phía sau, tạo thành một khoảng trống lớn, vì vậy càng làm nổi bật bóng dáng của vị công tử thanh y vừa lên tiếng.

Người kia đưa lưng về phía hai tỷ muội, cho nên hai vị công chúa chỉ có thể nhìn thấy dáng người mảnh khảnh, thẳng như cây bút của người kia.

Tên ác bá cầm đầu vẻ mặt hung hăng, kiêu ngạo, lớn giọng cảnh cáo: "Tiểu tử, đừng xen vào chuyện của người khác! Hiện tại còn chưa muộn thì lăn lẹ cho khuất mắt tiểu gia, gia sẽ tha cho ngươi một mạng."

Thanh y công tử kia không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bình thản nói: "Ngay tại kinh thành, dưới chân thiên tử, người người đều nên tuân thủ pháp luật, chế định của Đại Lâm. Ngươi hành động ngang ngược, càn rỡ như vậy, lại còn lớn lối, coi thường vương pháp. Đi! Cùng ta tới Kinh Triệu Doãn nói lý!"

Tên ác bá kia vừa nghe thấy vậy, lập tức khinh bỉ cười to: "Theo ngươi đến Kinh Triệu Doãn? Ngươi biết ta là ai không? Dám quản cả chuyện của ông đây."

Giọng điệu của vị thanh y công tử kia vẫn vô cùng bình thản, đạm mạc: "Mặc kệ ngươi là kẻ nào, đều không thể giữa đường, giữa phố ngang nhiên cưỡng đoạt dân nữ. Hành vi này đã phạm [Bộ luật Đại Lâm] ta. Căn cứ theo điều 15, chương 20, quyển 7, sẽ bị phạt 80 trượng."

Tên ác bá ngẩn người ra một lúc, ngây ngốc quay sang nhìn tên đàn em: "Này tên thư sinh ngờ nghệch kia đang sủa cái mẹ gì thế?"

Hắn ta nghe hoàn toàn không hiểu, tên đàn em càng không hiểu hơn, nghệt mặt lắc đầu. Vị thanh y công tử kia nhân lúc này tiến lên một bước, kéo tiểu cô nương ra phía sau mình.

Tên ác bá lập tức giận dữ: "Tên đáng chết."

Dứt lời liền phất tay ý bảo mấy tên đàn em tiến lên đánh người, thanh y công tử nhìn qua không giống người có võ công. Chàng nhanh chóng kéo tay cô nương kia bỏ chạy. Lâm Niệm Tri thấy thế lập tức quay sang ra lệnh cho cấm vệ: "Mau đi hỗ trợ."

Cấm vệ quân nhận lệnh, bay từ cửa sổ xuống, chưa đến vài phút đã xử lý xong đám cường hào ác bá kia. Tên cầm đầu mặt mũi bê bết máu, nửa nằm nửa bò trên nền đá, một tay che chỗ bầm tím, một tay chỉ vào xung quanh mắng to: "Các ngươi... các ngươi chết chắc rồi. Các người có biết biểu cô của ta là ai không? Chính là Lam Phi nương nương hiện tại đương kim thịnh sủng nhất!! Biểu muội của ta là Ngũ công chúa Đại Lâm. Các ngươi dám đắc tội với ta, ta sẽ tống toàn bộ lũ không biết điều vác ngươi vào đại lao."

Lâm Phi Lâm đang rung đùi cắn hạt dưa:??????

Mẹ kiếp!!!

Lâm Niệm Tri khó bối rối liếc nhìn tiểu muội.

Vị công tử thanh y kia cúi đầu cảm tạ hai cấm vệ giúp đỡ mình, sau đó bình tĩnh đáp: "Thân là hoàng thân quốc thích càng nên tuân thủ lễ nghi, phép tắc. Thái độ ngông cuồng, hành xử bất chấp như ngươi dù có là Hoàng hậu nương nương cũng không cứu được."

Tên ác bá kia bị chọc tức sắp phát điên rồi, gào lên: "Câm miệng. Tên mọt sách nghèo kiết xác như ngươi thì biết cái quái gì? Cha của tiện nhân này thua bạc, không có tiền trả ta, nên đồng ý dùng nàng ta để gán nợ.!! Trả nợ cho cha là chính đáng, vì vậy hành vi của ta là hoàn toàn chính đáng."

Cô nương kia mới 13 tuổi. Bộ dáng gầy gò, yếu đuối, hiện tại đã sợ đến mức bật khóc nức nở.

Thanh y công tử vẫn bộ dạng điềm nhiên, bình tĩnh, ngữ khí ân cần như đang dạy dỗ học trò ngỗ nghịch: "Thế thì sao? Một mạng người há có thể quy ra tiền mà trao đổi, đánh đồng? Hắn ta thiếu ngươi tiền, cô nương này kiếm tiền trả lại ngươi là được, đâu có đạo lý dùng thân mình gán nợ."

Lâm Niệm Tri nhịn không được vỗ tay đồng tình: "Nói rất đúng."

Đám người đứng xem cũng nhao nhao phụ họa: "Nói đúng. Nói rất đúng."

Tên ác bá che mũi tức đến phát run, nhưng nhìn đám đàn em nằm đầy đất, thảm thiết kêu rên, hắn chẳng làm được gì cả, chỉ có thể buông lời hung ác đe dọa: "Các ngươi chờ..."

Lâm Phi Lộc hạ đũa, bay từ cửa sổ xuống. Hiện tại khinh công của cô tiến bộ không ít, nhẹ nhàng bình ổn đáp xuống trước mặt tên ác bá hung hăng kia, giọng nói 7 phần ngây thơ, 3 phần vô tội, khờ dại hỏi: "Chờ cái gì? Chờ ta sao?"

Tên ác bá ngẩn người: "Ngươi là ai?"

Lâm Phi Lộc: "Không phải chính cái miệng chó này nói ta là biểu muội của ngươi sao? Sao thế? Ngay cả biểu muội của mình cũng không biết, lại dám dùng thanh danh của mẫu phi ta ra làm xằng làm bậy?"

Ác bá:???

Từ trước đến giờ Tiêu Lam chưa từng giải hòa với Tiêu gia, Tiêu mẫu xin vào cung yết kiến vài lần đều bị từ chối. Không ngờ nhà này lại dám dùng mẹ con cô làm bùa hộ mệnh, làm điều bất nhân bất nghĩa, bôi nhọ thanh danh mẫu phi và cô.

Lâm Phi Lộc tức quá mà bật cười lạnh, nhấc chân đá thẳng vào háng tên vô lại kia, ác bá bị lời nói của cô dọa đến mức hồn bay phách lạc, nào còn tâm trí đâu mà kịp né chiêu hiểm này, hoàn hảo lãnh trọn một cước, tức khắc kêu thảm thiết, che háng, quỳ xuống.

Lâm Phi Lộc quyết định nhân cơ hội này thanh minh cho chính mình một chút, không thể để tên khốn này cứ thế mà bôi nhọ thanh danh của cô như vậy được. Mặc dù hình dáng cô nhỏ bé, nhưng tướng mạo thanh tú, nhu thuận, lại xinh đẹp, đứng ở chỗ kia vừa đoan chính, lại ung dung, quý khí khiến người khác không khỏi sinh lòng hảo cảm. Bởi vậy lời cô nói ra dễ dàng có sức thuyết phục, dễ dàng khiến mọi người tin tưởng.

Tiểu cô nương khí phách hiên ngang, nói năng rành rọt, rõ ràng: "Ta và mẫu phi định cư trong cung, rất ít khi lui tới với người Tiêu gia, hơn nữa ta không biết là khi nào cho phép người bên ngoài mượn danh nghĩa chúng ta hoành hành ngang ngược? Năm đó người Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ với mẫu phi ta, đến giờ chưa từng thư từ liên lạc, quan tâm che chở dù chỉ một ngày, chẳng lẽ Tiêu gia đã quên? Nhưng ta thì không quên. Thất sủng thì là kẻ xa lạ, được sủng đột nhiên trở thành biểu cô của ngươi? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Tiêu Lam thất sủng lại được phục sủng, một bước lên trời đã thành chuyện lưu truyền trong dân chúng, hiện giờ nghe Ngũ công chúa đích thân lên tiếng, đám người xung quanh không khỏi dựng tai lên nghe không sót một chữ.

Nghe nàng không kiêu ngạo, không siểm nịnh trách cứ, lại đối chiếu với cách hành xử hống hách của người Tiêu gia vừa rồi, cảm thấy đám người nhà họ Tiêu quả thực đê tiện, vô sỉ.

Rõ ràng Ngũ công chúa không quen biết, tên ác bá kia lại còn dám dùng thanh danh nàng ấy diễu võ dương oai. Phi! Đáng khinh!

Nghe đồn Ngũ công chúa băng tuyết thông minh, lanh lợi đáng yêu, hiện tại gặp được người thật quả là danh bất hư truyền.

Thân phận sáng tỏ, bá tánh chung quanh đều nhao nhao hành lễ, mặt Tiêu ác bá lúc này xám như tro, không ho được một chữ.

Lâm Phi Lộc mắng người xong, dặn dò cấm vệ: "Đem toàn bộ những kẻ này đến phủ Kinh Triệu Doãn, xử lý theo luật pháp."

Cấm vệ nhận lệnh, thổi một hồi còi, các cấm vệ cải trang xung quanh lập tức xuất hiện áp giải đám người đang run rẩy sợ hãi đi.

Lâm Phi Lộc giải quyết xong ác bá Tiêu gia, xoay người đến trước mặt vị thanh y công tử đang móc túi tiền đưa mấy khối bạc vụn cho thiếu nữ, dặn dò nàng mau chóng rời đi.

Nhưng tiểu nữ tử nhất định không chịu nhận, cũng không chịu đi, khóc thút thít quỳ xuống chân chàng nói: "Hôm nay nhờ công tử cứu giúp, thiếp vô cùng cảm kích. Nhưng phụ thân đã bán thiếp cho Tiêu gia, thiếp không còn chỗ để về nữa, xin công tử thu nạp thiếp, thiếp nguyện làm nô bộc đi theo hầu hạ người."

Sau pha anh hùng cứu mỹ nhân huyền thoại, đương nhiên là màn lấy thân báo đáp. Phim truyền hình quả là không lừa tình.

Ai ngờ thanh y công tử chỉ nghiêm mặt nói: "Trong phủ ta không thiếu nô tỳ, đến ngày nào Tiêu gia chưa giao ra được khế ước bán mình của cô, thì cô vẫn là người tự do, nhất định không được dễ dàng bán rẻ bản thân."

Thời cổ đại thường thấy việc mua bán nô lệ, giai cấp tôn ti rõ ràng, mạng sống cũng có sang hèn đắt rẻ. Nam tử ôn nhã, thư sinh trước mặt dù còn trẻ nhưng đã biết quý trọng sinh mệnh khiến Lâm Phi Lộc không khỏi kính trọng.

Cô tiến về phía trước hai bước, đúng lúc nhìn thấy nốt nốt ruồi lệ trên khóe mắt chàng ta.

Từ từ đã???

Lâm Phi Lộc tập trung nhìn thật kỹ, cả người ngây ngẩn.

Đến khi chắc chắn lập tức hưng phấn quay người điên cuồng vẫy tay ra hiệu cho trưởng tỷ vẫn đang ngồi trên lầu lo lắng nhìn xuống bên dưới.

Lâm Niệm Tri:????

Ngũ muội sao vậy? Tự nhiên run rẩy dữ dội thế?

Cô nương kia bái tạ rời đi, thanh y công tử cũng xoay người, hành lễ với Lâm Phi Lộc. Chàng ta ôn nhã nói: "Thỉnh an Ngũ công chúa, đa tạ người đã ra tay cứu giúp."

Lâm Phi Lộc: "Không cần cảm tạ ta. Phải rồi! Huynh... Ta và tỷ tỷ đang dùng cơm ở tửu lâu bên cạnh, huynh có muốn ngại dành chút thời gian ngồi cùng không?"

Chàng ta cung kính đáp: "Đỗ mỗ không dám quấy rầy hai vị công chúa. Xin bái biệt."

Dứt lời liền hành lễ rời đi.

Lâm Phi Lộc kích động dùng khinh công bay thẳng lên.

Lâm Niệm Tri che ngực: "Biết khinh công là ghê gớm sao? Muội là nữ tử đó, có thể đi cầu thang đàng hoàng lên được không?"

Lâm Phi Lộc hưng phấn nắm chặt lấy tay trưởng tỷ, vui vẻ nói: "Trưởng tỷ! Là huynh ấy đó! Là tỷ phu."

Lâm Niệm Tri:???

Nha đầu này đang nói loạn gì thế?

Cái gì mà tỷ phu???

Lâm Niệm Tri muộn màng phản ứng lại, hiểu tiểu muội nhà mình đang nói đến ai, bất ngờ che miệng kinh ngạc: "Là... chính là Đỗ Cảnh Như?"

Lâm Phi Lộc nhìn đối phương bắt đầu hưng phấn giống mình, hào hứng đến nỗi không giấu nổi vui vẻ: "Y siêu ngầu! Lại trùng khớp với lang quân trong lòng tỷ tỷ. Tỷ tỷ, tỷ chọn đúng rồi."

Lâm Niệm Tri ngại ngùng buông tay muội muội, bối rối nói: "Nào có... Chàng ta rõ ràng là một tên mọt sách. Còn lôi đủ các loại điều luật ra tranh cãi với đám ác bá, cười chết mất..."

Dù miệng nói như vậy nhưng vành tai nàng ta đã ửng đỏ.

- ------------------------

Thoại bản: xuất hiện vào thời Tống, có thể coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại. Hiểu nôm na là ngôn tình hồi cổ đại đó.