Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang

Chương 18: Dịu dàng đến lạ thường



Cô từ khi nào trở thành mối bận tâm của hắn, trở thành người mà hắn muốn để ý tới dẫu rằng chưa biết được lí do là tại sao.

Hôm sau, vẫn như mọi khi, cô vẫn sửa soạn cho hắn bộ vest rồi phục vụ hắn mặc người. Long Mặc thấp mắt nhìn cô cứ nhìn chằm chằm làm cô không dám nhìn lên, mất tự nhiên. Chỉ đâu đó thoang thoảng hương nhài rất dễ chịu hình như là trên người Lâm Tiểu Thanh. Long Mặc đột nhiên hỏi tới làm cô giật mình.

- Cô xịt thứ gì lên người thế?

Lâm Tiểu Thanh bất ngờ: "Ơ, hả? À, là xịt thơm body thôi, cũng không phải nước hoa. Anh thấy khó chịu sao? Vậy từ mai tôi sẽ không dùng nó nữa".

Long Mặc lại im lặng sau câu trả lời của cô rất lâu cứ như đang ủ mưu tính kế với cô điều gì, những lúc này đây khiến cô rất sợ.

Thật bất công nhỉ?

Hắn lúc nào quần áo tươm tất, đầu tóc chải chuốt, nước hoa thơm phức ra ngoài gặp người nọ hẹn người kia, không chừng bên cạnh lúc đó trong khoảng thời đi làm cô không hay biết thì tay trái tay phải đều ẵm một cô cũng không chừng. Sao hắn không đề cập bản thân, hắn được quyền thơm tho còn cô thì không? Khó chịu chỉ vì cô dùng chai xịt thơm rẻ tiền thôi à?

Đàn ông ra ngoài chả hiểu nổi sẽ làm gì sau lưng người vợ. Đằng nào cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa. Người ta nói đúng, những ông tai to mặt lớn không bồ bịch thì cũng là gái gú. Còn cái tên chết tiệt này nhan sắc cũng không phải tầm thường, còn background hầm hố khỏi nói, không chừng nuôi một "Mỹ nhân lâu" bên ngoài cũng không thể không có khả năng.

Trong đầu Lâm Tiểu Thanh mới chỉ nảy sinh vài cái ý nghĩ xấu về hắn thì hắn đột nhiên mở miệng không hỉ không nộ nói: "Cũng không tồi".

Lâm Tiểu Thanh dừng động tác cài nút áo trên người hắn ngước mắt ngẩn người: "Hả?".

- Tôi nói mùi hoa nhài này không tồi.

Ôi thiên địa ơi, xem tên mặt lạnh này khen này, da gà cô nổi lên từng cơn rần rần, tóc gáy dựng ngược cứ như ban nãy cô gặp kẻ nào đó không phải hắn. Từ lúc bước vào Long gia chưa có câu nào mà nghe thấy hắn khen, dường như đối với hắn nó vô cùng khó nói. Nhưng giờ nghe xem, tên điên Long Mặc này vừa khen này. Khó tin không? Quỷ nhập hắn phải không?

Lâm Tiểu Thanh ù ờ trả lời gật đầu rồi tiếp tục cài nốt cúc áo còn lại, chỉnh cổ áo rồi đeo cà vạt cho hắn. Long Mặc lại túm được tay Lâm Tiểu Thanh giữ chặt. Lâm Tiểu Thanh cố giằng co để thoát khỏi hắn, cô mạnh mẽ chống trả: "Này, làm gì thế? Buông tôi ra".

Hắn đột nhiên lại nhếch khóe miệng cười một cách quái dị khiến cô một phen hú hồn kinh hãi: "Đúng rồi, đúng rồi. Là cái biểu cảm này, đêm qua. Nó mạnh mẽ hơn cái lúc mà cô cứ giả bộ sợ sệt. Cô là đang giả vờ sợ hay là sợ thật thế?".

Lâm Tiểu Thanh không nhìn trực tiếp hắn chỉ cố thoát ra sự khống chế của hắn. Long Mặc thả tay cô ra hằn đỏ đôi tay nhỏ của Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh quay lưng bỏ đi. Chưa ra được khỏi cửa tay cô bị Long Mặc kéo mạnh lại.

- Đi thay đồ rồi đi thử đồ với tôi. Còn muốn chạy đâu nữa?

Lâm Tiểu Thanh cảm thấy không biết mình đang sống trong hoàn cảnh nào nữa. Cứ như bị cầm tù cảm thấy bất lực với cuộc sống này mà không có cách nào trốn thoát cảnh khốn đốn. Cô thở dài một hơi, cố gắng thấp giọng không để hắn cáu, nói: "Vậy thả tôi ra, tôi đi chuẩn bị rồi theo anh đi thử đồ".

Long Mặc nghe được câu trả lời này có vẻ dường như cảm thấy cô bế tắc không biết phụ thuộc vào ai nữa để mặc tất thảy. Thở dài một hơi bất lực mệt mỏi không thể kháng cự, đè nén xúc cảm nặng nề trả lời hắn. Long Mặc hắn buông tay cô ra. Lâm Tiểu Thanh ra tủ quần áo chọn đồ rồi vào phòng tắm thay đồ. Chỉ chốc lát, cô bước ra trên người mặc một chiếc váy xuông đơn giản, tóc búi lên bên tóc mai lưa thưa xõa xuống để lộ ra gương mặt thanh tú của cô. Gương mặt hiền hòa rất đẹp khiến hắn trong thoáng chốc ngẩn ngơ.

- Tôi thay xong rồi, đi được chưa?

Không biết rằng gương mặt này mà tô son điểm phấn vào nữa sẽ đẹp đến mức nào. Long Mặc không trả lời câu hỏi của Lâm Tiểu Thanh, cảm thấy cô quá đơn giản, nhất định không sửa soạn gì thêm nữa à?

Hắn bước tới trước mặt Lâm Tiểu Thanh nhìn thật kĩ gương mặt hiền hòa ấy, cảm thấy vẫn thiếu gì đó. Hắn bước qua bàn trang điểm coi qua coi lại một lượt rồi đôi mắt đỏ đó đã nhìn trúng thứ gì, tay cầm lấy thỏi son màu hồng anh đào nhàn nhạt trở lại đưa cho cô: "Dùng cái này đi".

Lâm Tiểu Thanh ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ đó cũng đang nhìn cô nhưng nó không hung dữ, không lạnh lẽo mà hắn thường dùng cặp mắt đe dọa cô. Nó trở nên tĩnh lặng ôn hòa hơn cô thấy khiến cô cứ đứng đực ra.

Nhìn cái biểu cảm này của cô hắn lại nghĩ một đàng khác, nghĩ rằng cô ở nơi ổ chuột hôi hám đó không biết mấy thứ này, cũng không dùng tới bao giờ. Hắn lại để ý xuống cây son nó còn rất mới hẳn là cô chưa dùng đến lần nào.

Đành vậy, hắn chưa lần nào đụng tới mấy cái thứ đồ này giờ lại phải vì một cô gái ngốc này phải đụng tới cái thứ đồ con gái này. Hắn mở son ra cẩn thận đánh lên môi cô, hắn nói: "Bản thân tôi quên mất, cô không bao giờ đụng tới thứ đồ này. Yên tâm đi, tôi không biết đánh son nhưng chí ít sẽ tốt hơn cô nhiều".

Hắn quệt một nét rồi hai nét nhẹ nhàng môi cô đã bật màu xinh tươi. Trong thoáng chốc Lâm Tiểu Thanh lại thấy hắn dễ gần, dịu dàng, rất dễ làm cô siêu lòng. Giống như nam chính trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình bước ra ngoài đời đứng trươca mặt cô khiến cô đem lòng ái mộ.