Sính Mục - Phóng Tầm Mắt, Thả Tâm Hồn

Chương 2



Ma ma dẫn ta kiểm tra sức khỏe, vú em kia ban đầu dặn dò ta một ít công việc cần làm, sau đó thu thập hành lý ngồi xe rời đi.

Ta được bố trí căn phòng ở ngay bên cạnh phòng tiểu quận chúa, ma ma còn dẫn ta đi thăm tiểu quận chúa.

Khi ta ôm đứa nhỏ mềm mại trong lòng, chẳng biết tại sao, rất cảm thấy thân thiết.

Nghĩ kỹ lại, tiểu quận chúa cùng Du nhi của ta kém nhau không nhiều lắm, cũng tám tháng.

Nhưng Du nhi của ta lại không tốt bằng tiểu quận chúa, cơ thể ốm yếu nhiều bệnh.. Còn ở quê nhà chờ tiền thuốc thang của ta.

Nghĩ vậy, ta không khỏi có chút đau lòng.

Đến giờ tiểu quận chúa ăn, ta cởi bỏ lớp áo, ôm tiểu quận chúa dịu dàng.

Thấy vậy, ma ma than một câu: "Lúc trước chưa từng thấy tiểu quận chúa ngoan như vậy bao giờ."

Ta mỉm cười, hơi đỏ mặt: "Chỉ là ta may mắn thôi.."

Thấy tiểu quận chúa không khóc không nháo, ma ma an tâm xuống lầu chuẩn bị cơm.

Ta ôm tiểu quận chúa chơi đùa một lúc, nó trông rất vui vẻ, ta biết là nó đã no bụng, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào trong nôi.

Đang chuẩn bị kéo vạt áo lại, ta lại nghe được tiếng bước chân cực nhẹ kia.

Ta làm bộ như không biết gì cả, cố gắng ổn định bàn tay run rẩy của mình, làm như không có việc gì sửa sang lại áo của mình.

Trong lòng lại nghĩ: Ta và mama ở cùng với tiểu quận chúa cả ngày, cho dù người này muốn làm gì, cũng không có bất kỳ cơ hội nào.

Ta cũng không muốn vào lúc này cùng hắn so đo, dù sao, Du nhi còn đang chờ ta..

Chương 3:

Mặc dù mới đến vương phủ vài ngày, nhưng ta cũng phát hiện, vương gia rất yêu thương tiểu quận chúa.

Mặc dù công việc bận rộn, cũng phải dành thời gian chơi đùa với nó.

Thường thường lúc này, ta muốn tránh mặt vương gia, đợi ở phòng bên.

Bởi vì ta không nhìn thấy nên chỉ dám đợi ở một bên không tiện hầu hạ, sợ sẽ va chạm chủ tử.

Sau khi Vương gia đi rồi, ta mới có ôm tiểu quận chúa về.

Ma ma nói với ta, vương phủ gần đây có chuyện vui, tân vương phi sắp vào phủ..

Gia thế của tân vương phi này rất có máu mặt, chính là tiểu nữ nhi mà Tề Nhĩ Khả Hãn quý trọng nhất ở biên giới phía bắc, thân phận cực kỳ tôn quý, ngay cả gặp hoàng đế cũng chỉ cần hành lễ nhỏ.

Nói đến đây, ma ma che miệng nở nụ cười: "Vị vương phi mới này tính tình hào sảng, hôm đó thấy được tư thế oai hùng của ở trên võ trường thế là nhất kiến chung tình, trở về đã cầu hôn sự này."

Nghe vậy, ta lại không cười nổi..

Nguyên nhân đương nhiên là lo sợ tiểu quận chúa sẽ bị ghẻ lạnh.

Lúc ma ma đi rửa mặt mãi không thấy về.

Tiểu quận chúa vừa khóc vừa làm loạn, ta chỉ có thể lần mò ôm nó từ trong nôi ra, nó há cái miệng nhỏ nhắn ngậm vạt áo của ta, ta mới biết nó lại đói bụng.

Ta thở dài một hơi, nghĩ thầm: Có thể là vừa rồi ăn chưa no chăng?

Ta cởi vạt áo, ôm nó vừa dỗ vừa bế, còn hát một khúc ca dao dân gian, vất vả mới dỗ được nó ngủ.

Vừa đặt nó vào trong nôi, đột nhiên mùi rượu ở đâu xộc thẳng vào mũi.

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị ấn đầu vào lồng ngực nóng hổi rắn chắc.

Đối phương bế ta sang phòng bên, dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy chiếc eo thon của ta, cắn vào tai ta, hít một hơi ấm áp, trầm giọng khàn khàn nói: "Sao vậy? Bỏ rơi ta mà lại sống như thế này sao?"

Ta nghe giọng nói quen thuộc này, sợ hãi đến nỗi tóc gáy đều dựng đứng lên.

Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, ta dùng sức muốn tránh khỏi sự kiềm chế của đối phương.

Hắn kéo ta trở về trên giường giam cầm, nắm chặt mắt cá chân của ta, cao giọng: "Nguyệt nhi, không nhớ chồng mình sao?"

Ta nhắm mắt, ngay cả hình dáng mơ hồ của người này cũng không muốn nhớ.

Nhưng mà.. ai lại quên được tên điên Nguyên Hoài này..

Chương 4:

Nghiệt duyên giữa ta và Nguyên Hoài bắt đầu từ hai năm trước.

Khi đó mắt ta mờ không thấy rõ, người trong thôn luôn xa lánh, thậm chí còn đồn thổi nói ta là sao chổi.

Vì thế, dù đã đến tuổi kết hôn cũng chưa từng có người đến tìm cha ta làm mai.

Đúng lúc này, Nguyên Hoài người đầy vết thương nằm ở cửa thôn nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài của chúng ta.

Là cha ta đã cứu hắn.

Nguyên nhân đương nhiên dễ đoán.

Cha ta chỉ có một đứa con gái là ta, ông muốn Nguyên Hoài làm con rể.

Thôn chúng ta ở trong một ngọn núi sâu cực kỳ bí mật, chỉ có nhân vật tương đối quan trọng trong thôn mới biết đường ra núi.

Không chỉ như thế, người trong thôn am hiểu cổ trùng, chuyên đi cấy trùng vào người khác. Dựa vào loại thủ đoạn này, thu được không biết bao nhiêu tiền tài bất nghĩa.

Nguyên Hoài rơi vào tay cha ta, ông trong lòng có mưu đồ khác bèn cấy cho hắn tình cổ, còn huỷ tất cả ký ức lúc trước của hắn.

Sau khi ta biết chuyện thì đã muộn.

Cha ta lấy tính mạng của mẹ ta, ép ta vào động phòng cùng Nguyên Hoài.

Lúc đó Nguyên Hoài rất dịu dàng và biết quan tâm đến người khác, đối với ta còn dịu dàng tận tâm hơn.

Mặc dù ta cũng biết đây là do tác dụng của tình cổ, nhưng cũng không kiềm chế được bản thân sa vào trong đó, có chút động lòng..

Cho đến một buổi tối, ta đột nhiên bừng tỉnh, sờ bên cạnh, không hề có bóng dáng của hắn.

Ta cẩn thận mò mẫm đi ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng vang truyền đến bên tai.

Đó là tiếng xẻng xúc đất.

Ta bịt miệng, ngồi xổm ở góc tường.

Giọng nói Nguyên Hoài vang lên, đó là giọng điệu ghét bỏ ta chưa nghe thấy hắn nói như vậy bao giờ.

"Máu này vấy bẩn hết y bào của ta rồi."

Sau đó, ta lại nghe được giọng một nam tử xa lạ đáp lời:

"Chủ tử, khi nào thì xử lý Lâu Đường?"

"Không vội, ta còn muốn chơi thêm vài hôm nữa."

Lâu Đường, chính là tên của cha ta.

Ta vịn tường, đầu óc trống rỗng, cũng không biết đã làm thế nào trở lại giường nằm.

Lúc Nguyên Hoài từ trong phòng tắm đi ra, cả người còn bốc hơi nóng.

Ta quay mặt về phía tường, nằm nghiêng, nhưng ta vẫn chưa ngủ.

Ta nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng, nắm lấy miếng thịt mềm trên ngực ta, vùi đầu vào vai và cổ, nhẹ nhàng gặm nhấm.

Ta không biết đối mặt với hắn như thế nào, cũng không biết diễn xuất vụng về của mình có thể lừa gạt hắn hay không, thế là ta tiếp tục giả vờ ngủ.

Hắn lại không làm như ta mong muốn, mà giống như phải đánh thức ta mới cam tâm.

Ta một mặt run rẩy, một mặt lại nhịn không được rơi lệ, muốn đẩy hắn ra thì cả người vô lực, chật vật đến cực điểm.

May mắn chính là, hắn cũng không phát hiện sự khác thường của ta.

Ta cũng dần dần tỉnh ngộ, Nguyên Hoài bây giờ và lúc trước thực sự không giống.

Lúc trước Nguyên Hoài làm chuyện giường chiếu, dịu dàng vô cùng, luôn hỏi cảm thụ của ta. Hiện tại Nguyên Hoài, giống như ác lang, không biết thương tiếc, cũng rất rõ ràng cảm giác nhưng không quan tâm ta.

Ta xoa xoa huyệt thái dương của mình, tâm tình phức tạp: Nguyên Hoài láy lại trí nhớ từ lúc nào chứ?

Mấy ngày sau, ta đi tìm trưởng thôn, nhờ ông ấy chế cho ta một viên thuốc giải cổ tình.

Thôn trưởng là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất thôn, càng là thần y người người kính ngưỡng.

Hắn là thần y, nhưng cũng là quái nhân.

Nếu không phải khi còn bé may mắn đã cứu ông ấy một mạng, thì làm gì có ngày hôm nay được gặp ông để nhờ vả.

Ta bảo ông ấy chế cho ta một thứ giải dược giải trừ cổ độc, ông đồng ý.

Chỉ là viên giải dược này cần lấy máu làm thuốc dẫn.

Con gái trưởng thôn dùng con dao nhẹ nhàng khoét một vết máu thật dài ở bên trong đùi ta, lấy gần nửa chén máu.

Ta thật sự chịu không nổi, vừa trở về đã nằm ở mê man trên giường đến tận chiều.

Mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng ta cũng biết sắc mặt ta lúc này rất nhợt nhạt.

Lúc chạng vạng, ta ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ Nguyên Hoài.

Nhưng lúc Nguyên Hoài trở về thì trời đã khuya, hắn cũng không ngờ tới muộn như vậy ta còn chưa đi ngủ.

Cũng không biết hắn đặt vật gì trong tay xuống sau đó đi đến phòng tắm luôn.

Ta gọi hắn lại đồng thời ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người hắn.

Ta đặt cái hộp chứa giải dược kia ở trên bàn, một bên để thư hòa ly.

Hắn có vẻ hiểu ra cái gì, nắm cằm ta cười lạnh: "Nguyệt nhi, nàng đang làm cái gì đây!"