Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 39: Ngày 1 tháng 6



Thời gian trôi qua chậm rãi như mây trên trời. Vu Quy vẫn ngâm mình ở phòng phẫu thuật mô phỏng hàng đêm. Lục Thanh Thời vẫn quản lý khu khám bệnh như thường lệ. Cố Diễn Chi kiên trì kiên trì làm vật lý trị liệu. Tần Huyên đi làm ở khoa Phụ sản thỉnh thoảng chạy tới khoa Cấp cứu trò chuyện chọc cười. Hách Nhân Kiệt vẫn cãi nhau chí chóe với Vu Quy, vẫn răm rắp nghe lời chị Lục của anh ta.

Không ai đề cập đến sự kiện đó, nhưng mọi người đều biết rằng có thể đây là lần cuối cùng Hà Miểu Miểu trải qua Ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Các y tá trong ICU đang bận rộn trang trí phòng bệnh màu trắng bằng những bức tranh hoạt hình dễ thương, mà Tần Huyên lại lên kế hoạch tạo bất ngờ cho Miểu Miểu. Cô ấy chuẩn bị rất nhiều trang phục mascot, trong đó có chuột Mickey, vịt Donald, chuột Minnie, chó Pluto, v.v... Cô ấy muốn hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của Miểu Miểu, đưa con bé đi xem thiên đường Disneyland.

Lục Thanh Thời liều chết không theo, nhưng kết quả đến ngày 1 tháng 6 vẫn nhăn nhăn nhó nhó mặc trang phục của Minnie. Người cuối cùng bước vào, tất cả mọi người đều cười ồ lên, Hách Nhân Kiệt mặc trang phục của vịt Donald ôm bụng, quả thực mọi người đều người đến nghiêng ngã.

Khuôn mặt giấu trong đầu mascot của Lục Thanh Thời bắt đầu nóng lên, nàng nghĩ thầm: May mà có phần đầu, chuyện này thật quá xấu hổ, nàng thà đến quỳ trước ba mẹ của Chu Duyệt Đồng.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Hà Miểu Miểu được bác sĩ gây mê đánh thức, điều đầu tiên đứa trẻ nhìn thấy khi mở mắt ra là trần nhà trắng tuyết, sau đó là ba mẹ vây quanh giường.

Mẹ Hà nhẹ nhàng nắm tay cô bé: "Miểu Miểu, con nhìn xem..."

Nhìn theo hướng mẹ chỉ, cánh cửa thủy tinh chậm rãi mở ra, một đoàn mascot nối đuôi nhau chỉnh tề bước vào. Tần Huyên dẫn đầu, vung váy lên cúi đầu: "Xin chào Miểu Miểu, tôi là Elsa..."

Vịt Donald cởi mũ xuống đặt trước ngực, chào theo kiểu quý ông: "Tôi là Vịt Donald."

"Tôi là Pluto." Vu Quy chậm chạp bò vào bằng bốn chân, cho đến giây phút cuối cùng cô ấy vẫn loay hoay không hiểu tại sao mình lại là một con chó.

"Tôi là Vịt Daisy."

"Tôi là Công chúa Bạch Tuyết."

"Tôi là Goofy."

"Tôi là công chúa nàng tiên cá Ariel."

......

Lục Thanh Thời lê bước chân nặng trĩu bước vào: "Tôi là Minnie."

Từng bộ dáng nhỏ bé chỉ xuất hiện trong phim hoạt hình lần lượt xuất hiện sờ sờ trước mặt mình, cô bé không kìm được nước mắt, một màn sương dâng lên lên trên mặt nạ dưỡng khí.

Mẹ Hà nhanh chóng ôm cô bé vào lòng an ủi: "Miểu Miểu, con không được khóc, nếu con khóc thì mọi người sẽ rời đi."

Đứa trẻ bị bệnh tật giày vò đến mức gầy gò yếu ớt, trên mặt không còn bao nhiêu thịt, chỉ còn lại đôi mắt đen láy to tròn, cái hiểu cái không gật đầu.

Mỗi năm vào ngày 1 tháng 6, toàn thể nhân viên y tế sẽ tổ chức sinh nhật tập thể cho những đứa trẻ nằm trong ICU, năm nay cũng không ngoại lệ. Mickey giúp đẩy xe bánh từ từ tiến vào, nhân viên y tế không mặc mascot cũng nhao nhao bu lại, mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật, mẹ Hà lặng lẽ quay lưng đi và khóc.

Hách Nhân Kiệt chọt chọt Tần Huyên: "Mickey năm nay là ai giả trang vậy, không phải vẫn là Viện trưởng chứ?"

Tần Huyên lắc đầu: "Không biết nữa."

"Toàn thể nhân viên y tế của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế chúc các bạn nhỏ ngày lễ vui vẻ, cũng chúc bạn nhỏ Hà Miểu Miểu sớm hồi phục!"

"Tách tách ——" Ba Hà giơ máy ảnh lên, lưu lại khung cảnh quý giá này.

"Miểu Miểu, con đến thổi nến đi."

Bệnh nhân chung phòng với Hà Miểu Miểu nhao nhao đề nghị để cô bé thổi nến. Y tá nâng giường bệnh lên một chút, bác sĩ tháo mặt nạ dưỡng khí xuống cho cô bé, khuôn mặt tái nhợt của cô bé nhẹ nhàng thổi ra một hơi một cách nghiêm túc. Ngọn nến không động đậy, vì vậy ba Hà và mẹ Hà ôm cô bé cùng hoàn thành nghi thức này, Mickey đứng ở phía sau lặng lẽ nâng máy ảnh lên.

"Tách tách ——" Minnie cũng tình cờ lọt vào khung hình của cô, Cố Diễn Chi nhấn lưu.

Hôm nay ngoại lệ, tất cả các em nhỏ đều được chia cho một phần bánh nhỏ, mọi người reo hò hoan hô, phòng bệnh trở thành hải dương vui vướng.

Trong ICU mỗi ngày đều có người qua đời, từ trước đến nay luôn mây mù ảm đạm, hiếm khi vui vẻ như vậy. Lưu Trường Sinh đứng ở bên ngoài nhìn vào, đôi mắt hơi ươn ướt, sau đó không biết bị ai đó kéo vào.

Ăn bánh kem là niềm vui của trẻ con, còn đùa nghịch là thiên phú của người lớn. Khi bị ném bánh vào người, Lưu Trường Sinh híp mắt lại, áo blouse trắng trở nên sặc sỡ đủ sắc màu, dù sao cũng không thấy rõ ai là ai, dứt khoát gỡ xuống rồi ném tới.

"Lão Lưu, phi phi phi!" Viện trưởng Mạnh phun bã bánh trong miệng ra.

"Lão Mạnh!" Hai người quyền cao của bệnh viện nhìn bộ dáng chật vật của đối phương mà bật cười.

"Không đúng, Viện trưởng Mạnh không mặc quần áo mascot, vậy Mickey là ai?" Tình hình chiến đấu quá kịch liệt, đội mũ trùm đầu chắc chắn là mục tiêu sống, đám đồng nghiệp ra tay quá tàn nhẫn, đánh đến mức anh ta đau cả đầu, Hách Nhân Kiệt ngồi xuống phía sau giường bệnh.

Vu Quy run lẩy bẩy ngồi xổm ở bên cạnh anh ta: "Tôi không biết, đừng đánh tôi."

Cô ấy còn thảm hơn, hành động bất tiện nhiều lần ngã chổng vó.

Lục Thanh Thời mang bánh kem đến giường Miểu Miểu, đưa một phần cho ba Hà và mẹ Hà. Miểu Miểu không ăn được, chỉ có thể nhìn phát thèm, vì vậy nàng dùng đầu ngón tay quệt nhẹ, rồi đặt lên chóp mũi của cô bé.

Dáng vẻ nhỏ bé cuộn mình trong chăn cũng rất nghe lời không có liếm láp, trốn ở trong chăn cử động tay. Lục Thanh Thời cho rằng cô bé muốn chộp lấy bánh kem trong tay mình, vô thức đưa ra xa một chút, nhưng đối phương lại nhẹ nhàng nâng mũ trùm đầu của nàng lên, giọng nói kinh ngạc vang lên.

"Dì Lục!"

Thân phận đã bị phát hiện, Lục Thanh Thời đành phải xấu hổ cởi mũ xuống.

"Bên kia chính là dì Tần."

Daisy cởi mũ trùm đầu xuống, mỉm cười với cô bé.

"Trốn ở phía sau giường bệnh là chú Hách và chị Vu."

Vu Quy bò ra, cuối cùng cũng có thể cởi đồ quỷ ma này xuống, hít sâu một hơi. Cô ấy cười đến mức có chút ngớ ngẩn, vô tâm vô phế.

Hách Nhân Kiệt xấu hổ: "Đáng ghét quá đi~ Người ta còn muốn chơi thêm một lúc."

Mọi người đều nôn ọe.

"Goofy là chú Lưu."

"Công chúa nàng tiên cá là dì Trần!"

Những người được gọi tên đều cởi mũ trùm đầu, mặc quần áo mascot, gật đầu mỉm cười với cô bé.

Hà Miểu Miểu đưa mắt về phía Mickey: "Là... chị gái lính cứu hỏa!"

Lục Thanh Thời nhướng mày, quả nhiên, mũ trùm đầu cởi xuống, là một gương mặt quen thuộc.

Cố Diễn Chi đặt mũ trước ngực, giơ tay phải lên chào: "Đồng chí Hà Miểu Miểu, tôi đã hoàn toàn bình phục, đồng chí cũng phải cố lên!"

Đứa bé đặt tay lên tấm băng trước ngực, khó khăn gật đầu, nụ cười trên mặt ngây thơ tươi sáng: "Dạ!"

Điện thoại của Lục Thanh Thời rung đầu tiên, sau đó là của Vu Quy, Hách Nhân Kiệt, Lưu Thanh Vân...

Mấy người nhìn nhau, cởi quần áo vướng bận trên người ra. Y tá đưa áo blouse trắng qua, Lục Thanh Thời xoay người mặc vào, sửa sang vạt áo, tiêu sái và lưu loát. Khi mọi người lần lượt chạy ra khỏi phòng bệnh, nàng quay đầu lại.

"Miểu Miểu, hẹn gặp lại."

Hà Miểu Miểu vẫy tay chào tạm biệt nàng: "Dì Lục, hẹn gặp lại."

Khi nàng đi ngang qua người lính cứu hỏa trong trang phục Mickey ngộ nghĩnh, đối phương cong cong mặt mày xinh đẹp, ánh nắng rơi trên mái tóc màu hạt dẻ của cô.

Cô gọi tên nàng.

"Thanh Thời, cố lên!"

Bác sĩ mặc áo blouse trắng quay đầu lại, khẽ mỉm cười, phảng phất lớp băng trên mặt lặng lẽ vỡ ra một vết nứt.

"Ok."

Nàng trả lời cô như thế.

"100, 101, 102, 103..." Cố Diễn Chi nằm trên mặt đất thực hiện chống đẩy, Tần Huyên cầm đồng hồ bấm giờ đếm cho cô. Khi đếm đến con số 200, cô ấy ném đồng hồ bấm giờ đi, đột nhiên nhào tới.

"Thân ái, em quá tuyệt, chúc mừng em xuất viện!!!" Đầu tóc Cố Diễn Chi hơi rối bời, trên cổ quấn khăn mặt trắng tinh, trên trán có một lớp mồ hôi, nhưng mặt không đỏ hơi thở không gấp.

Lục Thanh Thời tựa vào cửa đứng nhìn, khóe môi hiện lên ý cười chân thành: "Chúc mừng em."

Cố Diễn Chi buông Tần Huyên ra, đi qua nghỉ nghiêm chào kiểu quân đội: "Cám ơn bác sĩ Lục."

Tần Huyên trêu ghẹo: "Ây~ Hôm qua không phải còn mở miệng gọi một tiếng Thanh Thời thân thiết như vậy sao, hôm nay lại là bác sĩ Lục. Chậc chậc, phụ nữ, nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ rồi."

Không biết vì sao khi bị cô ấy trêu chọc như vậy, trên mặt của huấn luyện viên cứu hỏa trẻ tuổi hơi nóng lên: "A... cái đó..."

Lục Thanh Thời liếc mắt qua cười như không cười, Tần Huyên tê cả da đầu, nhanh chóng chuyển chủ đề, vòng tay qua vai hai người.

"Như vậy đi, để chúc mừng Diễn Chi xuất viện, tối nay đến nhà tớ ăn lẩu đi."

"Không..." Lục Thanh Thời từ chối nửa chừng, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Cố Diễn Chi: "Lâu rồi không ăn lẩu."

Vô thức sửa miệng: "Nhà cậu xa quá."

Hai mắt của đối phương sáng lên: "Vậy đến nhà em đi, em xuống bếp, hai chị có thể chơi với chó."

Vì vậy, ba người hẹn buổi tối sau khi tan ca cùng nhau đi mua thức ăn. Cố Diễn Chi phải về đội cứu hỏa báo cáo, sau khi đón Tần Huyên, dù sao cũng tiện đường Lục Thanh Thời chạy xe đến trước cổng của đội cứu hỏa.

Đồ ba gai đang đứng ở cổng nói chuyện với đội trưởng, không kịp chuẩn bị đã trông thấy một chiếc xe sang đắt tiền đậu bên đường. Từ xa xa nhìn thấy dáng người cao gầy của cô đứng dưới đèn đường, Lục Thanh Thời tắt đèn xe bấm còi.

Cố Diễn Chi quay đầu lại, trên môi nở nụ cười, vỗ vỗ vai Đồ ba gai rồi chào tạm biệt: "Vậy tôi không nói với anh nữa, hôm khác nói chuyện.

Đội trưởng có đối tượng rồi à?

Đồ ba gai mở to hai mắt trốn sau chốt bảo vệ, chờ xem bộ mặt thật của chủ nhân chiếc xe.

Lục Thanh Thời xuống xe, mở cửa xe cho cô. Hôm nay bác sĩ mặc một chiếc áo khoác ngắn tay màu trắng hơi nhàn nhã khoác bên ngoài áo sơ mi màu xám trắng, bên dưới là một chiếc quần cùng tông, cả người trông sạch sẽ, nhẹ nhàng và sảng khoái.

Tròng mắt của Đồ ba gai muốn rớt xuống: "Bác... bác sĩ Lục!"

"Thắt dây an toàn vào." Lục Thanh Thời chậm rãi khởi động động cơ.

Tần Huyên từ trên ghế sau dựa vào lưng ghế của nàng: "Này, sao cậu không mời tớ ngồi vào ghế lái phụ?"

Lục Thanh Thời liếc cô ấy một cái: "Cậu quá ồn ào."

Cố Diễn Chi cười đến mức không ngậm được mồm: "Ha ha ha, cho nên để bác sĩ Lục không đạp chị xuống xe thì chị vẫn nên yên lặng đi."

***

"Chị ơi, em thích cái này, chị nhìn một chút xem có đẹp không?" Trong trung tâm thương mại đông nghịt người, vì là ngày lễ nên người ta chen chúc nhau rất đông. Hai người trong trang phục giản dị trông giống như hai chị em đang cùng nhau đi dạo phố. Em gái cao hơn chị gái, lúc này đang cầm một chiếc váy trên kệ ra ướm vào người.

Người được hỏi giật lấy chiếc váy trên tay cô ấy treo lại lên kệ: "Ăn cơm còn không có tiền ăn, mua mua mua, mau về nhà đi!"

Nói xong, người đó lôi cô ấy ra khỏi cửa hàng xa xỉ phẩm được trang hoàng lộng lẫy, một mực kéo đến tận thang cuốn mới buông tay.

Em gái xoa xoa cổ tay đau nhức, tức giận: "Chị làm gì vậy! Buông ra! Em không có tiền nhưng mà có người cho em tiền tiêu! Ai giống như chị cúi đầu vào học! Lớn vậy rồi mà chưa từng yêu đương..."

"Đã nói bao nhiêu lần rồi không được tiêu tiền của người khác. Em không muốn ở bên người ta mà còn muốn người ta cho em tiền, tiếp tục như vậy ai mà chịu được, sớm muộn gì cũng có chuyện!"

Chị gái trông già dặn hơn, ăn nói cũng ổn trọng hơn.

"Chị quản em à," Cô gái trẻ tuổi khịt mũi, kẻ mắt dày đậm kẻ dài đến đuôi mắt: "Em cũng không có tiêu tiền của chị, em không muốn treo mình trên cây đâu!"

Cửa thang máy mở ra, ngày nắng nóng mà người đàn ông vẫn mặc áo len chui đầu, đội mũ, không nhìn rõ mặt, hai tay đút vào túi, chen chúc trong đám đông tìm kiếm mục tiêu. Chờ đến khi nhìn thấy bóng lưng cao gầy, trong mắt gã chợt lóe lên một tia nham hiểm.

***

"Để em xách cho." Cố Diễn Chi nhận lấy túi đồ từ trên tay nàng, Lục Thanh Thời do dự một lúc: "Rất nặng."

Đối phương vỗ vỗ bắp tay của mình: "Rất chắc."

Tần Huyên ôm vai Lục Thanh Thời: "Cậu đừng lo lắng, người ta ước gì được xum xoe ở trước mặt cậu đó."

Lục Thanh Thời đánh cùi chỏ vào ngực cô ấy: "Tránh xa tớ ra, sao gần đây cậu nói chuyện kỳ quái thế?"

Tần Huyên che đi phần mềm mại nhất của mình, không nói nên lời: "Lục Thanh Thời, tớ hận!"

Đi tới phía trước, thấy sắp tới thang cuốn, đám người phía trước đột nhiên náo loạn. Cô gái đi phía trước Lục Thanh Thời đột nhiên xoay người lại, hai người va vào nhau, cô gái ngã xuống đất, Lục Thanh Thời vội vàng đưa tay ra đỡ cô ấy: "Xin lỗi..."

Cô gái tự mình bò dậy, như có ma đuổi theo: "Giết... giết người... mau... mau chạy đi!!!"

Xuyên qua đám đông hỗn loạn, nàng nhìn thấy người đàn ông giơ cao con dao chặt xương trong tay, đâm liên tiếp vào ngực cô gái, hoa máu trong mắt của nàng nở rộ.

Cô em gái bị đẩy ra hoảng sợ gào thét: "Chị ơi! Anh dừng tay!"

Cô ấy đột nhiên nhào tới ôm lấy đùi của người đàn ông, gào khóc: "Đừng giết chị tôi... muốn giết thì giết tôi đi..."

Người đàn ông lại giơ con dao lên.

"Mẹ ơi!" Tiếng thét chói tai nối tiếp nhau xen lẫn tiếng khóc thút thít của đứa trẻ. Đứa trẻ thơ ngây bị lạc mất mẹ vì đám đông náo loạn, đứng tại chỗ gào khóc.

"Chết tiệt!!!" Tần Huyên vội vàng đi tới kéo Lục Thanh Thời: "Đừng nhìn nữa, đi nhanh lên! Gọi... gọi 110!!!"

Lục Thanh Thời hất cô ấy ra, chạy ngược dòng người. Cố Diễn Chi bỏ túi đồ xuống, đuổi theo nàng, nhanh chóng vượt qua nàng. Cô quay đầu lại nhìn: "Chị cứu người, em đi bắt hung thủ!"

Đối phương gật đầu, hai người tách ra. Thấy tình hình không ổn, Tần Huyên hơi do dự, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi chạy theo hướng bóng lưng của Lục Thanh Thời. Chạy được mấy bước lại cảm thấy không được nhanh lắm, cô ấy cởi giày cao gót ra cầm trên tay, bước đi như bay bằng chân trần trên sàn đá cẩm thạch.

"Chờ tớ! Thanh Thời!"

Nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại lập tức hành động, nhưng đối mặt với tên côn đồ hung ác, không ai dám bước tới, ngược lại vài người còn bị thương. Quần áo màu đen của người đàn ông đã nhuộm máu không nhìn ra màu sắc, con dao trên tay dính đầy máu, cặp mắt thâm trầm tối tăm, khuôn mặt của gã đầy vẻ điên cuồng.

"Đừng tới đây! Ai tới đây tôi sẽ giết!"

Gã quơ dao đã ngộ thương vài người qua đường vô tội, trên tay còn bắt một con tin.

Cô gái siết chặt cánh tay đang bóp cổ mình của gã, chân quờ quạng trên mặt đất, đã bắt đầu trắng mắt.

Gã cầm chỉa dao vào thái dương của cô ấy: "Mày điên rồi! Tiêu tiền của tao còn dám bao nuôi tiểu bạch kiểm! A! Mày điên rồi! Coi thường tao là dân nông thôn! Đm mày! Hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị tan nhà nát cửa!"

Gã vừa kéo cô gái đến cổng trung tâm thương mại, vừa chỉ dao về phía cô ấy: "Tất cả đừng nhúc nhích, để tao xem cmn ai dám nhúc nhích!"

"Anh ơi, anh ơi, có nghe thấy tôi nói không?" Tần Huyên đỡ một người đàn ông ngã xuống đất dậy, cô gắng kéo anh ta dựa vào tường.

"Có... cô... cô là..." Người đàn ông che cánh tay bị thương, cố gắng trả lời, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh vì đau.

"Tôi là bác sĩ!" Thấy không có gì trong tay để cầm máu, Tần Huyên lo lắng như kiến bò ​​trên chảo nóng, đưa mắt nhìn Lục Thanh Thời bên thang cuốn cầu cứu.

"Thanh Thời, có cái gì cầm máu không?!"

Đối phương mở túi xách của mình ra. Nàng có thói quen mang theo thuốc men sơ cứu, ném một túi băng gạc cho cô ấy: "Gọi 120 chưa? Dùng ít thôi, không có nhiều đâu!"

"Gọi rồi! Đoán chừng còn phải sắp xếp một hồi." Tần Huyên xé mở túi ra, phủ một miếng băng gạc lên, đè chặt lại: "Đừng nhúc nhích, hít thở sâu và bình tĩnh lại. Nếu không, máu sẽ chảy nhanh hơn!"

Người bị thương bên chỗ Lục Thanh Thời là cô gái bị đâm lúc đầu, ngực bị đâm nhiều nhát, trên cổ cũng có một vết cắt, mình đầy thương tích, một vũng máu chảy ra từ dưới người cô ấy thấm ướt cả giày.

Lục Thanh Thời sờ sờ mạch đập của cô ấy: "Mạch đập và nhịp tim rất nhanh, bị sốc, đoán chừng là ngoại thương gây ra tràn khí màng phổi. Tần Huyên, cậu có mang bút không?"

Một cây Lamy của Đức bị ném từ trên không xuống, Tần Huyên còn kịp cảm nhận cơn đau, đối phương đã xoay mở nắp bút, dùng hai tay đâm thật sâu vào ba tấc phía dưới xương sườn của bệnh nhân, sau đó mở nắp trên ra, một dòng máu phun ra, loang trên vạt áo trắng tuyết của nàng.

Xe cảnh sát ầm ầm lao tới, Hướng Nam Kha mặc trang phục huấn luyện và áo chống đạn. Xe còn chưa dừng hẳn, cô ấy đã nhảy xuống xe, rút súng bên hông ra nạp đạn rồi dẫn đầu lao vào trung tâm mua sắm.

"Giải cứu con tin bằng mọi giá!"