Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 105: Sương độc tận thế 02



Edit: Trang Nguyễn

Chỉ là tu luyện rất không thuận lợi. Bên trong tâm pháp [Quy tắc kiện thể chung], đã nói rõ thích hợp với tất cả thể chất, thậm chí chỉ cần thân thể còn nguyên vẹn, tất cả kinh mạch đều đầy đủ, đều có thể tu luyện hết.

Chẳng qua thời gian tu luyện dài hay ngắn, đạt được cảm giác khí như dòng suối nhỏ hay là biển cả.

Tóm lại một câu, nhất định có thể thành công.

Nhưng thân thể này của Du Hành, tu luyện ba tiếng đồng hồ đều không có chút tiến triển gì. Mặc dù nói cảm giác khí không phải lần đầu tiên tu luyện là có thể luyện thành được, nhưng lúc tu luyện kinh mạch dường như bị cái gì đó vô cùng lo lắng, khó chịu như thiêu như đốt, vậy thì không đúng.

Mới ban đầu Du Hành còn tưởng rằng thân thể này tư chất quá kém, thế nhưng càng tu luyện càng cảm thấy bất thường.

Điều này phiền toái rồi.

Anh ngẩn người trong bóng tối, Du Hành nghĩ: Người sống phải hít thở, bây giờ sương mù bao trùm toàn cầu, đâu còn nơi nào trong lành nữa?

Anh cảm thấy trong phòng quá bí bách rồi, biết rõ đây là do không khí không lưu thông tạo thành, không có cách nào đành rút một chút quần áo nhét ở khe cửa ra. Một lượng lớn sương mù tràn vào, máy lọc không khí chạy vù vù bắt đầu làm việc... nhưng Du Hành thấy hiệu quả không lớn.

Trở ngại trước mắt, không có cách nào anh đành phải đi ngủ trước.

Ngày hôm sau anh bị tiềng ồn ào đánh thức. Xem đồng hồ báo thức, mới hơn bảy giờ. Thời điểm mùa đông, trời bảy giờ sáng vừa vặn sáng sủa lên.

Du Hành mặc quần áo tử tế, cất máy lọc không khí, mở cửa đi ra ngoài.

Lục Tân và Lục Lộ nằm sấp bên cửa sổ nhìn bên ngoài.

"Woa! Thật là máy bay!"

"Hai người các con, nhanh đóng cửa sổ lại!"

Lườm thêm vài lần, Lục Nguy đang ăn sáng, Trần Quý Thư kéo con về, muốn đóng cửa sổ. Bà Lục cười ha hả: "Muốn xem cứ để bọn nhỏ xem, mang khẩu trang rồi mặc quần áo vào, đi ra bên ngoài xem cũng được."

Mẹ chồng đã mở miệng, Trần Quý Thư cũng không nói thêm gì nữa, con trai con gái vội vàng đi thay quần áo, quay đầu nhìn thấy Du Hành rời giường, cười nói: "Con dậy rồi à? Ngược lại rất sớm đấy, đi đánh răng rửa mặt đi, sáng nay ăn cháo, mẹ lột trứng gà cho con."

"Vâng." Du Hành theo thứ tự chào người, Lục Nguy nhàn nhạt lên tiếng, bà Lục gật gật đầu.

Du Hành đánh răng rửa mặt xong, cũng không để Trần Quý Thư lột trứng gà, tự mình bóc trứng.

Bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, Lục Tân và Lục Lộ vui sướng chạy nhảy bên ngoài, bà Lục cũng đi theo ra.

Lục Nguy rất nhanh đã ăn xong, lấy túi làm việc mang lên rồi đi làm. Lại qua nửa giờ, Trần Quý Thư cũng đi làm.

Bà Lục lôi kéo cháu trai cháu gái về nhà ăn sáng: "Ba mẹ hai cháu đều đi làm, cháo đều nguội lạnh cả rồi, mau ăn đi!"

Lôi kéo người đi phòng ngủ thay quần áo.

Du Hành ăn xong rửa chén, để sang bên cạnh. Anh cũng định đi ra ngoài nhìn một cái, vì vậy cũng trở về phòng ngủ thay đổi một thân quần áo.

Chờ lúc anh đi ra, bà Lục đang ăn cháo, nhìn anh một cái, trong lòng còn nghĩ thầm con dâu mua cho à? Một mình một bộ, đáng ngưỡng mộ đấy. Rồi bà lại cảm thấy không vui. Thế nhưng con dâu cũng đi làm, bà cũng không xen vào chuyện con dâu muốn xài tiền như thế nào.

Người bên ngoài, thật sự rất nhiều. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Đứng bên ngoài mới có thể phát hiện, tầm mắt đã khá hơn nhiều. Sương mù kéo dài dày đặc như kẹo đường không có quy tắc bị gặm vài miếng.

Ngẩng đầu nhìn lên, mới biết được nguyên nhân.

Một chiếc máy bay nhỏ không ngừng bay bên trên, phun thứ gì đó.

Có thể nhìn thấy rõ ràng, nơi nào bị phun đến, sương mù đều giống như bị gặm mất một góc, thuốc kia rơi xuống giống như phát sinh phản ứng với sương mù, hóa thành mưa rơi trên mặt đất, khiến cho mặt đất ẩm ướt dính dính. Nhưng rất nhanh, sương mù bên cạnh lại kéo qua chỗ lũng đoạn, chỉ chốc lát sau lại lấp đầy.

Chiếc máy bay không người lái kia phun đủ thuốc quy định ở đây, rất nhanh liền bay mất.

Có đứa trẻ ồn ào muốn lấy chơi, bị cha mẹ túm lại dạy dỗ một trận.

"Ôi chao, tôi thấy sương mù này vẫn như cũ, anh nhìn xem, anh đứng ở đó, tôi vẫn không nhìn thấy rõ mặt anh."

"Nước thuốc này rất đắt à? Lúc này đã phun hết bao nhiêu rồi?"

"Không biết, có lẽ rất đắt, bằng không chắc chắn sẽ phái rất nhiều máy bay đến phun thuốc đấy."

Giữa trưa tin tức bản địa có nói đến chuyện này, nghe nói đây là loại thuốc phát minh nghiên cứu mới nhất, có thể hòa tan những sương mù này, pha loãng tác dụng của nó.

Hiệu quả tạm thời nhìn không rõ, có lẽ phải phun nhiều thêm mấy lần nữa mới được.

Quả nhiên, thời gian sau này, ba đến năm ngày đều có máy bay đến phun thuốc, người ra ngoài đều mang theo chiếc dù bên người.

Lúc ban ngày Du Hành đi trộm vài tiệm sách và cửa hàng siêu thị gần đây, thậm chí còn xóa đi thư viện của một trường cấp ba gần đó.

Trong lúc đó lại đi đến tiệm Internet một chuyến, bên kia đã phản hồi, trực tiếp ra giá năm vạn, mua lại bộ phận trung tâm của Du Hành.

Trong giọng nói, một bộ có cũng được mà không có cũng không sao.

Tiền không nhiều lắm, Du Hành cũng dứt khoát bán đi. Đi ngân hàng kiểm tra, thu nhập năm vạn đã chuyển khoản vào.

Đã có tiền, anh có thể chuẩn bị nhiều đồ đạc hơn rồi. Dù sao mỗi ngày anh đi đến siêu thị thó đồ cũng quá nguy hiểm rồi, nếu bị bắt thì không ổn.

Dù sao, nếu không để dành một ít thức ăn, đồ dùng trong nhẫn trữ vậy, Du Hành rất khó có cảm giác an toàn. Loại chuyện mua sắm này, anh đã làm quen thuộc rồi, sáng sớm đi ra ngoài, đến buổi tối đồ đạc đã xấp xỉ rồi.

Anh chưa trở về nhà họ Lục, hôm nay là sinh nhật em gái Lục Nguy tên Lục Sầm, một nhà họ Lục đều sẽ qua đó mừng sinh nhật của Lục Sầm, bình thường đều ở lại một đêm, ngày hôm sau mới trở về.

Nguyên chủ Lục Hằng chưa bao giờ đi.

Nguyên nhân cũng đơn giản, chồng trước Trần Quý Thư đã từng khiếm nhã với Lục Sầm, Lục Nguy đi tìm bố Lục Hằng là Hoàng Thủ Nghĩa tính sổ, đánh hắn mặt mũi bầm dập.

Cũng bởi vì chuyện này, ông mới quen biết Trần Quý Thư. Sau này Trần Quý Thư lớn bụng đến nhà họ Lục nhận lỗi, chuyện sau đó, rất giống như trong truyện cổ tích, Trần Quý Thư mang theo con trai mới sinh chưa được bao lâu gả cho Lục Nguy.

Mặc dù Lục Sầm đã tiếp nhận người chị dâu này, nhưng đối với con ruột của Hoàng Thủ Nghĩa, tức là Lục Hằng đã sửa thành họ Lục, vẫn không thích nổi.

Mới đầu Lục Sầm không ưa Lục Hằng, không cho Lục Hằng đến nhà mình. Sau này Lục Hằng lớn lên hiểu chuyện rồi, biết rõ tình cảnh xấu hổ trước sau, bản thân cũng không có khả năng đi.

Bởi vậy hàng năm vào ngày này, đều là tự mình Lục Hằng trôi qua.

Lúc anh ra cửa đã để lại tờ giấy, nói muốn đi đến nhà bạn học có tiếng là học tập giỏi, ở lại năm sáu ngày, nhắn bọn hắn đừng lo lắng.

Sau khi đi thuê phòng, Du Hành bắt đầu dùng dịch cải tiến gien. Trên người không ngừng chảy ra mấy thứ bẩn thỉu, ngũ tạng lục phủ đều trộn lẫn đau đớn khôn cùng khiến anh không ngừng lăn qua lăn lại. Anh gắt gao túm chặt chăn mền, uốn éo như bánh quai chèo rồi hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến lúc tỉnh lại, anh cảm thấy mình đã chết đi sống lại một hồi.

"Phi phi!" Anh buông cái chăn trong miệng ra, chóp mũi đều là mùi hôi thối.

Sau đó lại đi vào WC ngồi xổm nhiều lần, đợi đến buổi sáng sáu giờ ngày hôm sau, anh mới đứng trong buồng tắm tắm nước nóng sạch sẽ lại.

Nước kia đen ngòm, mùi hôi ngút trời.

Du Hành lại không nghĩ đến tư chất thân thể này lại kém đến thế! Quả thật khiến người hoài nghi thân thể này đã rơi vào trình độ bệnh nguy kịch nào đó rồi. Nếu không cũng sinh sống trong môi trường ô nhiễm nghiêm, mới khiến thân thể chênh lệch thành như vậy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chuyện đầu tiên cần làm là tu luyện!

Lúc này mặc dù không luyện được cảm giác khí, nhưng cũng không có chuyện kinh mạch đau đớn nữa.

Xem thời gian, đã qua sáu ngày rồi.

Hôm nay là ngày ba mươi tết.

Thật ra anh không muốn trở về, nhưng lại không thể mất tích như vậy, bây giờ trật tự vẫn còn kiện toàn, anh cũng không muốn chính mình một ngày nào đó bị cảnh sát xách trở về nhà họ Lục.

Anh dọn dẹp một chút sau đó trả phòng, lúc trở về nhà họ Lục quả nhiên bị mắng.

Trần Quý Thư vừa khóc vừa đánh anh: "Thiếu chút nữa mẹ đã điện báo cảnh sát rồi! Đến cùng con đi chỗ nào vậy hả? Bạn học như thế nào không để lại một số điện thoại, cũng không gọi điện về nhà..."

Lục Nguy mở miệng: "Mẹ con cũng chỉ lo lắng cho con, con đã là người lớn, cũng phải biết nặng nhẹ. Cho dù đến nhà bạn học ở cũng không thể không báo một tin tức gì về nhà."

"Con đã biết, lần tới sẽ không như vậy."

Trong hỗn loạn, anh không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, nói cái gì anh cũng đều gật đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.

"Được rồi, hôm nay là giao thừa, trước không chỉ nói nó nữa. Quý Thư, bảo nó đi tắm rửa trước, một lát nữa là có thể ăn bữa cơm đoàn viên rồi."

Du Hành thoảng ăn một chút, liền nói hơi mệt nên về phòng mình trước.

Nghe bên ngoài tiếng cười nói vui vẻ, trong lòng anh cũng không có bao nhiêu dao động, nắm chặt thời gian tu luyện.

Đêm nay vô cùng náo nhiệt, bên ngoài tiếng pháo vang lên không dứt.

Trong phòng cũng ngửi được mùi thuốc pháo. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mùng hai năm mới, Lục Sầm mang theo con trai một mình trở về nhà mẹ đẻ.

Ngoại trừ lúc ăn cơm, Du Hành căn bản không ra khỏi cửa, Lục Sầm trước sau như một bỏ qua anh, bởi vậy ngoại trừ nói vài lời như: "Đã lớn như vậy còn sợ hãi rụt rè, tương lai có thể làm nên chuyện lớn gì chứ", cũng không xảy ra xung đột gì.

Đợi đến lúc Lục Sầm rời khỏi, Lục Nguy liền vỗ vộ tay Trần Quý Thư: "Thiệt thòi cho em rồi." Gần sang năm mới cha chồng Lục Sầm nằm viện, Lục Sầm chỉ có thể tự mình dẫn con về chúc tết. Tâm tình tự nhiên không tốt đâm chọc, chịu tội chỉ có Trần Quý Thư.

"Không có chuyện gì, em biết rõ tình tình dì út, không có ý xấu." Trần Quý Thư chuyển dời chủ đề: "Anh nói nhà thông gia bệnh như thế nào vậy? Ho khan đến như vậy, em nhìn thấy sợ cả người."

"Có thể do tuổi tác lớn rồi, đến bệnh viện khám một chút, kiểm tra thật kỹ chắc chắn không có vấn đề gì. Bình thường ông thông gia cũng vô cùng khỏe mạnh lắm."

Ngày thường Trần Quý Thư chưa từng nói qua nửa câu bất mãn về chồng dì út, nhưng lúc này cũng nhịn không được nữa: "Anh nói xem em rể cũng thế, cha già mình bị ho thành như vậy cũng không chút sốt ruột? Đây không phải bệnh tình ngày một ngày hai! Đang lúc sinh nhật dì út lại ho ra máu, khiến bữa tiệc sinh nhật thành ra như vậy, còn nói lời đó?"

Lục Nguy cũng hiểu: "Nếu trưởng bối nhà anh bị như thế, làm sao có thể không để bụng." Ông cảm thấy em rể không đáng tin cậy.

Đương nhiên em gái mình không có một chút gì sai, con mình không để bụng, chẳng lẽ lại còn trách con dâu không trông coi cha chồng cả ngày lẫn đêm?

Nhà Lục Sầm nữ cường nam yếu, gần đây em rể vừa thất nghiệp, mỗi ngày đều ở nhà, cha mình đều ho khan thành như vậy, chắc chắn trách nhiệm phải hỏi hắn đấy.

"Trước đi ngủ, cũng đã trễ rồi."

Trần Quý Thư gật đầu, nửa đêm lúc đi ra ngoài đi vệ sinh, đột nhiên nhớ đến đêm nay tâm tình mình không tốt cũng nhằm vào con trai cả, khó có được muốn đi xem con trai cả, không nghĩ đến cửa phòng khóa chặt đấy.

"Đứa nhỏ này, làm sao ở nhà mình còn khóa cửa." Cuối cùng ngáp dài trở về ngủ.