Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 113: Sương độc tận thế 10



Edit: Trang Nguyễn

Du Hành xếp hàng nửa giờ mới chính thức được vào cửa, sau khi đi vào lại là một đại sảnh, tất cả mọi người đều đăng ký ở đây.

Nhân viên công tác lấy tấm thẻ cứng của Du Hành "Tích" một cái, lại cứng rắn nhét cho Du Hành - người mới vào cửa một quyển sổ tay, sau đó lại đưa cho anh một tấm thẻ như loại thẻ tín dụng: "Cất kỹ, đây là bằng chứng anh vào đây ở cùng với bằng chứng liên quan đến phụ cấp sau này anh có thể nhận được, anh cầm quyển sổ tay này xem cho kỹ. Được rồi vị tiếp theo."

Du Hành cảm ơn, mang theo đồ đạc lùi sang bên cạnh, theo dòng người đi vào bên trong.

Đi qua sườn dốc hành lang thật dài, Du Hành phát hiện trong đầu hành lang này có ít nhất mười ba nơi ngăn cách, trước kia Trịnh Trạch Quỳ đã đến, nhỏ giọng nói: "Trước kia không có những cánh cửa ngăn cách này đâu, có lẽ vì để ngăn cản sương độc, thoạt nhìn rất an toàn."

Có người đưa tay muốn sờ, lại bị nhân viên nghiêm khắc ngăn lại: "Mọi người tốt nhất không nên sờ vào những cánh cửa ngăn cách này, nếu gây nên hư hỏng sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau khi rẽ vào trong, tầm mắt bắt đầu bao la hơn.... Thềm đá hẹp dài uốn lượn đi xuống, đập vào mắt là không gian vô cùng lớn, nhưng cũng không có ai.

"Tại sao không có người?"

"Các ngươi ở lại đây, bởi vì còn chưa kịp làm ngăn cách, cho nên ở lẫn lộn, chúng tôi phân chia khu vực giường ngủ, cũng có số thứ tự, các người dựa theo trình tự tìm giường ngủ nghỉ ngơi đi, đợi đến ngày mai lại đi đăng ký số thứ tự giường ngủ của các người, đúng rồi, nhà buồng vệ sinh ở bên kia.

Phải cẩn thận đọc kỹ sổ tay trên tay các người, điều này rất trọng yếu, đặc biệt là quy định quản lý ở khu vực an toàn. Trước khi chưa xme hết, vui lòng không đi thăm dò các khu vực khác.

Chúng tôi có cảnh sát vũ trang có súng lục tuần tra suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, mọi người chú ý hành vi của mình, không được làm trái quy định khu vực an toàn, người vi phạm sẽ bị phạt nặng."

Nghe xong lời cảnh cáo này, Du Hành bọn hắn như được thả ra đi tìm giường ngủ của mình.

Không gian tầng -2 này còn lớn hơn tầng -1, Du Hành thẳng bước đi thật lâu mới tìm được một chỗ dựa vào tường trống không.

Trịnh Trạch Quỳ vẫn luôn theo sát anh, dù chân cô đã rất đau, không ngừng tìm một vị trí giường cho mình.

Đợi đến lúc Du Hành dừng lại, cô hỏi: "Ở nơi này sao?"

"Ừ."

Cô nhanh chóng buông mọi thứ trên người, lựa chọn giường ngủ bên cạnh giường Du Hành.

Mặt đất có chút bẩn, Du Hành dứt khoát không lau dọn, trực tiếp lôi ra tấm chăn mỏng trải lên trên, ba lô đặt ở bên người, lấy thêm chiếc áo khoác che bụng, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Người đến khu vực an toàn cũng không gián đoạn, suốt cả đêm đều có âm thanh ầm ĩ.

Đợi đến lúc Du Hành rời giường, nhân số tầng -2 đã tăng hơn rất nhiều.

Đủ loại âm thanh như:

"Nhà vệ sinh ở đâu?!"

"Xin cẩn thận trông coi con mình, đừng để con mình phá hư của công!"

"Bên này có thùng rác, chị bên kia... chị mặc áo khoác màu vàng, không được ném rác tùy tiện như thế —— "

Ông ông ông, tầng -2 dưới mặt đất như một tổ ong vận hành mất trật tự, đủ loại ong mật bay loạn, ồn ào lòng người.

Du Hành trước không vội động đậy, ngồi xuống mở ra sổ tay tối hôm qua mình được phân đến tay.

Bên trong sổ tay viết rõ bố cục sân bãi khu cách ly an toàn này với bên ngoài, còn vẽ bản đồ chi tiết. Sau đó dày đặc đều là các quy định quản lý của khu vực cách ly an toàn này, kể cả ăn, mặc, ở, đi lại, chữa bệnh vệ sinh cùng các quy định hành vi trái pháp luật...vv...vv...

Anh đặc biệt chú ý quy định trái pháp luật còn đọc mấy lần, trong đó điều đầu tiên chính là không thể phá hoại các thiết bị ngăn cách, cửa thoát khí của khu vực an toàn, nhẹ thì giáo dục phạt tiền, nặng thì trực tiếp tiếp nhận phân phối lao động.

Lao động kể cả sẽ bị cưỡng chế xếp vào đội điều tra đi ra ngoài, ra bên ngoài khu vực an toàn vận chuyển vật tư (dưới mười bốn tuổi thì do người trực hệ của hắn chịu phạt thay hắn). Nếu hành vi nghiêm trọng ảnh hưởng nguy hại đến cơ cấu khu vực an toàn, lập tức bị xử phạt như cố ý đả thương người hoặc gây chết người —— có khả năng sẽ bị trục xuất khỏi khu cách ly an toàn này.

Một điều này có thể nói vô cùng nghiêm khắc đấy.

Tiếp theo không thể trộm cắp, cướp đoạt, lừa gạt... nếu bị phát hiện, hành vi nghiêm trọng sẽ bị xử phạt như điều trên.

...

Phía sau một đống quy định, có thể nói trục xuất khỏi khu cách ly an toàn là trừng phạt nghiêm trọng nhất.

Còn có một quy định không ngờ nằm ở cuối cùng, rất dễ dàng bị xem nhẹ, điều này có liên quan đến hành vi trái vơi quy định, xét khấu trừ giảm điểm tín dụng.

Điểm tín dụng này là gì, cũng không nói rõ ràng chi tiết.

Sau khi xem xong, Du Hành ăn xong điểm tâm, đi trước nhận biết nhà vệ sinh nằm ở đâu.

Nhà vệ sinh rất lớn, theo mặt tường có thể nhìn thấy đây mới được đào lên, bên trên còn phủ một tầng xi măng đơn sơ, hơi mỏng, dấu vết xi măng còn mới, mùi còn rất nặng. Bên trên vẫn đang phun một tầng thuốc, thoạt nhìn màu vàng nhạt, như quả đông lạnh. Anh cũng không đưa tay qua sờ thử.

Trong sổ tay có nói, đây là loại thuốc cách ly mới nghiên cứu chế tạo ra, có tác dụng ngăn cản chất độc ăn mòn vật thể. Bởi vì có chút đặc tính còn có hiệu quả ánh huỳnh quang rất nhỏ, cho nên giá trị chế tạo đắt đỏ. Bởi vậy trên thuốc cách ly còn phun một tầng màng phòng hộ, phòng ngừa thuốc cách ly bị hư hao —— thuốc cách ly là cục cao su đấy, dùng ngón tay có thể gỡ ra được.

"Không thể gỡ." Anh ngăn cản một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi, trong tay nó đang cầm một tảng đá, đang định đập lên trên tường.

"Thả tao ra!" Đứa bé trai to khỏe đấy, sức lực giãy dụa cũng rất lớn, nếu là Lục Hằng lúc trước thật đúng là không cách nào giữ được nó.

"Thả tao ra! Bà nội ơi! Bà nội! Có người xấu đánh con hu hu hu nội ơi —— "

Du Hành một tay túm tay đứa bé trai, một tay khác nhấc quần kéo khóa quần lại. Những người khác bên cạnh giật mình nhìn anh, thu thập xong chính mình, anh liền lôi kéo đứa bé trai này đi ra bên ngoài.

Đội cảnh sát ngay ở gần đó, rất nhanh đã đến đây rồi, mà lúc này Du Hành cũng mang đứa bé kia ra. Bà nội đưa trẻ xông đến đoạt đứa trẻ lại, hỏi han ân cần: "Bảo bối làm sao vậy? Đau ở đâu? Có phải hắn đánh con không?"

Đứa bé trai khóc lớn: "Bà nội, chính là hắn ——" chỉ vào Du Hành: "Hắn đánh con hu hu hu."

"Cậu... người lớn như cậu có ý gì, bắt nạt trẻ con à!"

Du Hành nói với đội cảnh sát: "Nó cầm đá tảng đập vào đầu tường, tôi ngăn cản nó."

Sắc mặt đội cảnh sát thay đổi: "Thật vậy sao?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Gõ tường có chút xíu thì làm sao? Gõ tường có thể làm tường đổ hả?!" Bà nội đứa trẻ giận dữ, cảm thấy người trong đội cảnh sát bao che cho tên xấu xa này, quát to lên: "Các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích, nếu hắn không quỳ xuống nói xin lỗi, thì đuổi hắn ra ngoài!"

"Phá hư tầng cách ly là trọng tội, cậu có chứng cớ không?"

"Trong tay nó vẫn còn đá tảng, lúc tôi phát hiện nó đã gõ tầng ngoài rồi, chắc chắn còn sót lại vật. Còn có chỗ kia trong nhà vệ sinh, cũng có dấu vết, các người có thể đi xem."

Du Hành nói có chứng có cứ, người đội cảnh sát phái người vào xem, lại có người cầm đá tàng trong tay đứa bé trai đi.

Động tác lần này, bà nội đứa trẻ mới kinh hoảng lên: "Gõ... gõ tường thì có làm sao đâu? Các người đây là muốn làm gì?"

Đá tảng bị lấy đi, dưới đèn pin mini chiếu xuống, hiện ra màu đỏ nhàn nhạt —— điều này nói rõ trên tảng đá quả thật có lưu lại vật phòng hộ tầng ngoài kia.

Bên kia người từ phòng vệ sinh trở về cũng nói: "Đúng như cậu ấy nói phát hiện chỗ kia có hai dấu vết, một đường dài 7cm, một đường 1cm, trải qua đo đạc sâu nhất có một li, nhạt nhất chỉ là dấu vết tầng ngoài."

"Làm hỏng thiết bị cách ly bên trong khu vực an toàn là vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi nhất định nghiêm khắc kiểm tra. Quý bà này, bà cùng cháu bà cùng đi theo chúng tôi một chuyến, nếu cha mẹ của cậu bé có ở đây, cũng báo một tiếng đi cùng luôn."

Bà nội đứa bé thật sự luống cuống: "Bảo bối, tảng đá kia không phải của cháu chứ? Là ai nhét cho cháu? Nhanh nói có phải hắn hay không?" bà ta chỉ vào Du Hành. Bà chưa đọc qua sổ tay, thực sự từ động tác của một vài người mặc đồng phục nơi này mới phát giác có chuyện không đúng.

Chỉ cần đá tảng này không phải của cháu trai là tốt rồi!

Kết quả cháu trai không kịp phản ứng, nó mới tám tuổi, bị sủng đến nổi mèo ghét chó ngại, đúng là trẻ trâu không sợ trời không sợ đất. Nên không theo lời ba nội, còn khóc kể lể: "Đá tảng là của cháu, không được cướp đá của cháu!" Đá này mới không phải của người xấu bắt nạt nó đâu! Bắt nạt nó còn muốn cướp đá của nó, nằm mơ đi!

"Không có việc gì, đối chiếu dấu vân tay trên đá cùng đứa nhỏ là được. Vị tiên si này cũng đi cùng chứ."

Liên quan đến chuyện trọng đại, đội cảnh sát suy xét rất chu đáo, Du Hành cũng gật đầu đồng ý.

Cũng bởi vậy ngày hôm sau vừa tiến vào khu cách ly an toàn, đã đến nơi quản lý rồi.

Bọn hắn đi trước đến lầu một, từ cầu thang bên kia đi xuống, chỉ đi đến tầng -1, bên này ngược lại thoạt nhìn rất hợp quy tắc, từng dãy từng gian phòng rất ngay ngắn chỉnh tề.

Du Hành bọn hắn bị mang vào một phòng, bên trong có người hỏi thăm mọi chuyện lại một lần nữa.

Bầu không khí nơi đây nghiêm túc, nhân viên làm việc đâu ra đấy, khiến cho lòng người căng thẳng, trái tim nhảy dựng đập mạnh trong lồng ngực.

Đương nhiên, đây là nhằm vào người có quỷ trong lòng đấy, Du Hành tự cảm thấy mình không có vấn đề gì, vì vậy ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời vấn đề một lần nữa.

Mà bên kia, đứa trẻ kia cũng khai ra, nó thừa nhận quả thật mình đã làm hư hao màng phòng hộ.

Đợi đến lúc Du Hành được dẫn ra ngoài, bắt gặp hai vợ chồng vội vàng đi theo nhân viên công tác dẫn đường chạy đến nơi này.

Trở lại lầu một, anh cũng không vội trở về, trực tiếp đi ra cửa. Quả nhiên giống như trên sổ tay viết, bọn họ có thể ra ngoài, chỉ là lúc trở lại phải đưa ra chứng nhận vào ở, thông qua kiểm an sẽ được tiến vào một lần nữa.

Đi bên ngoài, liên tục không ngừng có người dẫn theo người nhà đi về hướng này.

Thiên đường băng tuyết thành phố Lộc Dương dưới mặt đất xây dựng bên ngoài nội thành Ngũ Hoàn, chiếm diện tích thật lớn, lúc trước sau khi xây dựng xong, đã dẫn nên oanh động rất lớn, sau đó còn thông với một trạm sắt bên cạnh, dùng tên thiên đường băng tuyết thành phố dưới mặt đất đặt tên cho nơi này. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau vài năm, nơi này phát triển rất nhanh, đủ loại con phố buôn bán, cửa hàng mua sắm, chung cư dân cư, cửa hàng mậu dịch.... Vô cùng náo nhiệt và sầm uất.

Du Hành luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, vừa chạy bộ vừa quan sát chung quanh, trên đường còn nhìn thấy hai tiệm sách, thấy máy camera giám sát không có điện đều không mở được, liền đẩy cửa tiến vào.

Sách vở bên trong cũng gần giống lúc trước anh gặp, tổn hại rất nghiêm trọng, sau khi quét hình ra đa cũng chí có hơn một ngàn bản còn nguyên vẹn, có thể trao đổi điểm lương hỏa.

May mắn lúc anh vừa đến thế giới này đã làm vài lần đầu trộm đuôi cướp, bằng không ở thế giới này chắc chắn không thu hoạch được một điểm này, chỉ nghỉ thôi đã đau lòng muốn chết.

Trong lúc chạy bộ sáng sớm, anh gặp qua năm chiếc xe vận tại quân đội chạy qua, thắng lợi trở về. Sau đó ở Trung tâm thương mại Đại Tân anh gặp được sáu chiếc xe vận tải chuyên chở hàng hóa dừng ở đó, còn dừng lại xem trong chốc lát.

Có người lái xe dừng lại tiến vào cửa hàng, sau đó mặt mũi tràn đầy ủ rủ đi ra. Du Hành ngồi ở bên cạnh bồn hoa, nghe người đàn ông nói với người trong xe: "... Bọn họ nói đã bán toàn bộ cho khu vực an toàn rồi, một chút đồ vật cũng không chịu san ra bán cho chúng ta... Tôi làm sao biết...Đến khu vực an toàn lại..."

Xe vù vù rời khỏi, rất nhanh xe tải quân dụng cũng đi ra, cửa hàng lại khóa cửa lại, năm chiếc xe từ bãi đỗ xa dưới đất chạy thẳng ra ngoài, chạy về hướng khu cách ly an toàn.

Lúc này Du Hành mới vứt bỏ rễ cỏ xoa nắn nhàm chán trong tay, vỗ vỗ tay trực tiếp trèo lên cây cột lớn ngay cửa ra vào, phần eo dùng sức nhảy lên khung sắt quảng cáo, đứng ở phía trên nạy khóa cửa sổ, sau đó chui vào.

Hai lầu quả thật trống trơn, ngay cả kệ sắt chứa hàng hóa đều không còn.

Anh xem hết lầu hai rồi lên lầu ba, lầu bốn cùng lầu năm... Đồ đạc còn lại nhiều nhất chính là đồ điện rồi, cuối cùng chỉ vơ vét được một ít quần áo bị bỏ sót lại, giày và một vài dụng cụ sinh hoạt khác.