Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 122: Sương độc tận thế 19



Edit: Trang Nguyễn

Khu vực an toàn Minh Thái quả thật mạnh hơn sân vận động Hà Cai nhiều, ví dụ thức ăn trên bàn, cứ cách ba ngày nhân viên chính phủ sẽ được ăn một chầu thịt.

Hơn nữa tiết tấu bên này nhanh hơn sân vận động Hà Cai một ít, tinh thần diện mạo của mọi người cũng khá khác biệt.

Nghe nói bên này tạo ra một loại thâm niên "Di dân", mỗi hai năm có danh sách năm mươi người có thể di cư đến nơi cao nhất của khu vực an toàn.

Trước mắt đó là trung tâm chính trị khu vực an toàn, là lực lượng mũi nhọn của nghiên cứu khoa học, quả thật chính là thánh địa trong lòng người sống sót.

Nhân số khu vực an toàn Minh Thái tăng thêm... mười năm trước thu nạp hơn tám mươi vạn người, cho đến bây giờ đã hơn chín mươi vạn. Có thể biết danh sách năm mươi người này quý trọng muốn chết.

Tận thế năm thứ mười hai, cuối mỗi năm sẽ có tiệc diễn thuyết đêm ba mươi, viện khoa học công bố một tin vui: bọn hắn đã nghiên cứu thành công thuốc chế tạo gien, thành phần trọng tâm của loại thuốc này lấy từ vẩy cá đấy. Sau khi sử dụng có thể làm cho làn da con người biến dị, có thể đối phó với tính ăn mòn của sương độc.

"Đây là thành quả vượt thời đại!"

Khu vực an toàn vui mừng khôn xiết, một mảnh reo hò vang dội!

Năm sau Du Hành bị chuyển đến bộ chỉ huy, cấp trên cũng không sắp xếp công việc cho anh ở cương vị mới, anh cũng không sốt ruột, mỗi ngày nhàn nhã theo sát người sống sót khác làm việc trong khu vực an toàn, kiếm điểm tích lũy.

Điều này khiến Trần Uyển Hỉ đang âm thầm lặng lẽ nhìn chằm chằm anh thiếu chút nữa cắn chặt rang: "Con kém như vậy sao? Hắn tình nguyện làm một kẻ vô tích sự, cũng không chịu lấy con?!"

Thời gian trôi qua lâu, người nhà Trần Uyển Hỉ đều khuyên bảo, cuối cùng cô cũng hết hy vọng.

"Em từ bỏ anh rồi, anh tự đi tìm hạnh phúc của mình đi." Đối mặt với vẻ mặt Trần Uyển Hỉ trầm thống mở miệng nói muốn thả tự do cho anh, thật sự anh nghe có chút ngây ngốc.

Anh rất muốn nói mình luôn đều rất tự do, cô thật sự không cần dùng ánh mắt ai oán như vậy nhìn tôi, cứ như tôi bội tình bạc nghĩa vậy.

Nhưng cuối cùng anh cũng không nói cái gì, nhìn Trần Uyển Hỉ khóc chạy đi.

"Không hiểu nổi."

Thiếu Đaik tướng Trần bên kia gây áp lực, cương vị mới rất nhanh được phân phối xuống.

Nhưng cũng không phải cương vị tốt gì, đi từ vị trí bộ trưởng sinh kế nhân khẩu khu vực an toàn Hà Cai chuyển sang biên soạn lịch sử phát triển đất nước từ sau thiên tai sương độc này.

Quả thực gân gà tới cực điểm, toàn bộ văn phòng cộng thêm Du Hành chỉ có năm người, ba người là lão giáo sư hơn sáu mươi tuổi, hai người trẻ tuổi. Nghe nói đặc biệt thiết lập bộ môn này cho những người có hậu đài đấy, "Thanh quý", rỗi rãnh, còn được cầm phúc lợi công chức.

Ngồi ăn chờ chết thích hợp nhất rồi.

Anh cũng không để ý, làm ở đó được nửa năm. Trong lúc này, Trương Gia Thuật nhắn tin đến, nói con gái hắn sinh ra rồi, còn mang theo một trang giấy có ấn dấu chân nho nhỏ đến.

Dấu chân nho nhỏ ấn ở phía trên, làm cho lòng người không tự giác mềm mại hẳn ra.

Thân thể của anh đã sớm dưỡng tốt rồi, chỉ là bề ngoài thoạt nhìn vẫn gầy yếu, không có người để vào mắt người đàn ông chán nản trong ngành dưỡng lão này.

Thẳng đến ba năm sau, anh đột nhiên nộp lên một phần nghiên cứu báo cáo, bên trong trần thuật lại suy nghĩ của anh đối với thành phố lơ lửng trên không trung, áp suất, tốc độ gió, từ trường... đủ loại phương diện, được đưa ra hoàn toàn vượt mức lý niệm quy định.

Viện khoa học khu vực an toàn Minh Thái chấn động, đem một phần tài liệu hơi mỏng kia xem như trân bảo, điều Du Hành tiến vào viện khoa học để trình bày kỹ càng hơn.

Sau đó phát hiện người này nói có mách có chứng, kiến thức vững chắc, có chút ngôn luận vô cùng đặc sắc vượt mức quy định, vội vàng điều anh vào viện khoa học, để anh tiếp tục phát huy.

Cứ như vậy, lần đầu tiên Du Hành nhận được tin tức về thành phố lơ lửng vẫn còn mơ hồ, sau này bắt đầu chuẩn bị thành quả, rốt cuộc phát huy tác dụng rồi.

Anh thành công rồi.

Không uổng phí nhiều năm qua, anh đào từ trong biển sách vở mênh mông của hệ thống trao đổi điện tử, tìm từng cái đối chiếu với khoa học kỹ thuật hiện tại, chọn ra một phần không quá khác người, lại tốn thời gian tìm hiểu rõ ràng, nghiên cứu kỹ càng, cuối cùng viết ra một phần báo cáo này.

Nói thật, để một người học khoa văn đi nghiên cứu công nghệ cao, điều này đối với anh mà nói chính là đại tra tấn siêu cấp. Từ nhỏ toán học của anh không tốt, lúc bắt đầu học lý hóa, hai môn này càng không hiểu ra sao.

Mà lúc ấy Du Hành lóe lên một ý nghĩ trong đầu, cái này không phải vé vào cổng "Thành" kia sao?

Bắt đầu từ lúc đó, anh bắt đầu nghĩ cách. Nhưng lúc ấy sự nghiệp của anh đang trong thời kỳ tiến triển, vô cùng bận rộn, thời gian rảnh rỗi rất ít, thời gian tránh né những người khác càng ngày càng ít.

Bởi vậy nhiều năm qua không có tiến triển bao nhiêu.

Thẳng đến khi anh vì tránh làm vật thể thí nghiệm làm chuyển ẩn mình, bị điều đến bộ môn nhàn rỗi, mới bắt đầu chính thức tập trung nghiên cứu. Sau đó lại đến khu vực an toàn Minh Thái, kế hoạch tạm thời mắc cạn, nhưng rất nhanh anh lại đến ngành dưỡng lão thứ hai...

Hầu như muốn túm trọc hết tóc trên đầu mình, mới sửa sang viết ra một phần tài liệu này. Không chỉ phải tìm từ cẩn thận, không thể rời quá xa trình độ nghiên cứu của thế giới này, bằng không không còn chút ý nghĩa gì. Còn phải có tác dụng gợi ý... Đủ loại phiền toái, thật sự giống như đứa trẻ nhỏ không có mẹ nói chuyện rất dài dòng.

Cũng may cuối cùng thành công. Trước mắt bị sương độc chôn vùi, cũng may đồng chí Lục Hằng dốc lòng tự học trong đống sổ sách của viện khoa học, khổ bức nghiên cứu một đống số liệu nghiên cứu khoa học, mặc dù trên mặt anh trầm mặc trước sau như một, nhưng trong lòng đã muốn chết không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng không có cách nào, đã giả vờ như vậy rồi thì phải tiếp tục giả vờ tiếp thôi.

Đã có Du Hành gia nhập, nghiên cứu hầu như sắp mắc cạn rốt cuộc tìm được phương hướng mới, viện khoa học một mảnh vui sướng hân hoan, sức sống bừng bừng.

Sự may mắn của Du Hành không tệ, thời điểm được nhận vào khá tốt.

Bây giờ viện khoa học trong nhiều năm nghiên cứu, rốt cuộc đã nghiên cứu hoàn tất quái ngư, hoa đen, đất đai biến dị... khu vực an toàn đã phát triển vào giai đoạn vững vàng. Nếu lúc đó lấy ra một phần tư liệu về thành phố lơ lửng, viện khoa học còn không rảnh tay để làm đây này!

Dù sao nguy hiểm trước mắt càng cần gấp để giải quyết hơn.

Bây giờ tốt rồi, khu vực an toàn tối cao, khu vực an toàn Minh Thái và khu vực an toàn Hà Cai, viện khoa học ba khu vực an toàn lớn nhất thủ đô, sau mở hội nghị liên hiệp vượt qua thời đại, khí thế hừng hực bắt đầu triển khai, mở rộng hạng mục nghiên cứu mới, dốc toàn lực ứng phó!

Trong lòng Du Hành biết rõ thực lực của mình, bởi vậy khiêm tốn ít xuất hiện. Nhưng cho dù như vậy, những kiến thức lý luận về thành phố trên không, chỉ có mình anh thấu hiểu rõ ràng.

Hơn nữa trong quá trình nghiên cứu, anh tiếp xúc đến tiến độ nghiên cứu càng cao cấp, điều này làm cho tầm mắt và mạch suy nghĩ của anh càng thêm mở rộng. Chính anh không thấu hiểu cũng không sao, nhưng anh biết rõ nguyên lý.

Tất cả đều phát triển theo phương hướng tốt. Hơn nữa từ đó quyền lực của anh càng ngày càng cao, anh bắt đầu tiếp xúc với số liệu thí nghiệm trước kia, từ đó thấy được thấy "Thí nghiệm hoa đen" đã bị đóng niêm phong, thí nghiệm này là một cây màu đen được phát hiện dã ngoại, loại cây này bị phát hiện có thể khai phát tinh thần lực, nếu thành công cấy vào thân thể con người, sẽ làm cho từ trường tinh thần của con người phóng thích ra ngoài, do đó thành lập một đối chiến đấu mới.

Nhưng cuối cùng bị thất bại, hơn nữa không biết vì sao bị liệt vào cấm kị, vĩnh viễn không được dùng đến.

Điều này khiến Du Hành cảm thấy may mắn chậm.

Duy nhất khiến Du Hành có chút không kiên nhẫn chính là, Trần Uyển Hỉ có ý định kết hôn, lại chết sống hối hôn muốn đến tìm anh. Lần này, đại tướng Trần lại không ngăn cản nữa.

Nếu không phải bây giờ Du Hành đã vào biên chế viện khoa học, thuộc về cơ mật cấp bậc cao, ăn ở bình thường đều trong viện khoa học, còn không cũng không biết bị dây dưa đến thế nào. Từ khi bị Trần Uyển Hỉ dây dưa một lần, anh cũng không ra khỏi cổng viện khoa học nữa.

Đại tướng Trần lại có quyền thế, cũng không cách nào hoành hành trong viện khoa học, chứ đừng nói chi con gái của hắn!

Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, thoáng chốc lại trôi qua mười năm. Trong mười năm này, những chuyện rườm rà cũng không cần nói nhiều, riêng trong nước chủ yếu xảy ra ba chuyện lớn.

Thứ nhất, đủ loại quái ngư trong biển sâu lục đục bò lên bờ, tạo thành uy hiếp rất lớn, đồng thời cũng mang đến tư liệu sống vô cùng tốt, hơn nữa trong đó cũng không thiếu loài cá có thể ăn được, gia tăng cho con người vài món thịt mới trên bàn ăn.

Thứ hai, rốt cuộc sau nhiều năm mài mò dịch gien đã có kết quả cuối cùng, sau khi trẻ sơ sinh thậm chí phụ nữ có thai được tiêm vào, sẽ có hiệu quả tốt nhất. Sau khi tiêm vào làn da con người sẽ phát sinh biến đổi rất rõ ràng, bao trùm lên một tầng màng dính, tầng màng dính này hoàn toàn có thể chống cự trong hoàn cảnh sương độc. Chỉ cần mang theo khẩu trang lọc khí, có thể êm thấm đi lại trong sương độc!

Thứ ba, thành phố trên không đã có được tiến triển cực lớn. Có vài tài liệu không tìm thấy được, sau đó cũng đã tìm được trong từng quặng mỏ trước kia. Có thể do sương độc ăn mòn, những khoáng chất kia ít hoặc nhiều sẽ thay đổi một chút đặc tính, mà những thay đổi này đều phát huy công dụng.

Thí nghiệm thành phố trên không số một trước mắt đã hoàn thành tuyển chọn, xây dựng ngay trên một đồng bằng.

Tin tức tốt này căn bản không cần dấu diếm, vì vậy hầu như mọi người trong khu vực an toàn đều nhận được tin tức tốt vô cùng to lớn này.

"Bà nội ơi, tại sao phải lên bầu trời vậy? Ở trong nhà không tốt sao?"

Người phụ nữ già sờ sờ mái tóc cháu gái: "Bởi vì lên đến bầu trời ở, thế thì có thể ra ngoài chơi đùa được rồi."

"Mỗi ngày đều có thể ra bên ngoài chơi đùa sao?"

"Đúng, đúng vậy!"

"Woa, vậy cháu muốn lên bầu trời ở!"

"Được, được, chúng ta sẽ lên đó ở."

Muốn ở, cũng không phải bây giờ muốn vào là có thể.

Du Hành cũng đi đến hiện trường kiến trúc, trước đó anh đã được tiêm dịch gien, tính thích ứng vô cùng hài hòa, giáo sư phục trách phương diện này thậm chí còn nói trước mắt anh là người trưởng thành có hiệu quả tiêm vào người tốt nhất, thậm chí trình độ thích ứng còn cao hơn trẻ sơ sinh.

Bên trên làn da của sinh ra tầng màng dính mới màu vàng nhạt, không khác lắm màu da trước kia, bởi vậy thoạt nhìn cả người cũng không có gì kỳ quái.

Đại đa số người sinh ra tầng màng dính mới đều là màu đen, màu rám nắng đấy, đặc biệt nhìn không đẹp mắt, điều này cũng tạo thành không ít người từ chối dùng dịch gien - - bọn hắn (các cô) tình nguyện cả đời ở trong khu vực an toàn, chỉ trông mấy tháng có được một lần thông khí mà thôi.

Từ từ, trong bụng có hàng, anh ở trong viện khoa học lăn lộn càng như cá gặp nước.

Lúc này đi ra hiện trường giám sát, ngoại trừ anh còn có giáo sư khác, vì thế khu vực an toàn Minh Thái đặc biệt điều một đội năm trăm người để bảo vệ cho bọn hắn. Người lãnh đạo còn là cấp bậc đại tướng quân đấy.

Nhìn vị đại tướng đầu đầy tóc trắng tinh thần lại vô cùng phấn chấn ngẫu nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào Du Hành, Du Hành vội vàng đo đạc số liệu, cũng không phản ứng đến hắn.

Thẳng đến khi trên đường về anh nghe được lính cần vụ gọi hắn là đại tướng Trần, ký ức đã trôi vào quên lãng từ lâu chợt nổi lên, Du Hành mới nhớ đến người nọ rất có thể là đại tướng Trần, cha của Trần Uyển Hỉ.

Anh cũng không có ấn tượng tốt gì với người này. Cho dù ông ấy là một quân nhân thành công, nhưng tuyệt đối không phải là người cha tốt.

Mặc con gái ỷ thế hiếp người, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Sau khi xuống xe, lính cần vụ nói với Du Hành: "Đại tướng Trần mời giáo sư Lục đi qua quán bên đường uống trà."

Du Hành hỏi: "Vị đại tướng Trần này tên là Trần Vĩ Minh à?"

Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Du Hành liền từ chối: "Tôi và hắn cũng không có giao tình gì cùng nhau uống trà."

Lúc ấy binh sĩ, giáo sư gần đó cũng nghe được, đặc biệt những giáo sư sớm chiều ở chung với Du Hành, biết rõ anh là một người hiền hòa, đều rất kinh ngạc khi thấy anh cường ngạnh thế này. Vì vậy không đợi Du Hành bọn hắn trở về viện khoa học, truyền ra tin tức đại tướng Trần Vĩ Minh và giáo sư Lục có tiền đồ lớn nhất viện khoa học bất hòa.