Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 133: Thế giới thực tế 10



Edit: Trang Nguyễn

Quả thật Du Hành buôn bán không tệ, mấy người nói năng lưu loát tiếng Chân Úy cũng như thế này.

Đến trưa, đội tuần quản đội đến thu thuế, là thu thuế theo đầu người, mỗi người năm cốt tệ. Người chưa đóng nổi sẽ bị mang đi và giá trị hàng hóa cũng gần năm cốt tệ.

Nhà Du Hành bán hàng rất khá, thời điểm anh sửa sang lại cái giỏ, còn lén lút từ trong nhẫn trữ vật lấy hàng hóa mới bỏ vào, đến trưa đã kiếm được hai mươi bảy cốt tệ mười chín bối tệ.

"Con đi mua cơm trưa."

Đối diện bên kia cũng có không ít sạp bán hàng ăn, mùi thơm vẫn luôn chui vào trong mũi.

Thôi Nam ăn xong chén cháo, cũng lấy ra cốt tệ mua về bốn cái bánh bao, chia cho nhà họ Du mỗi người một cái.

Chung quanh vang lên không ít tiếng nuốt nước miếng cùng bụng kêu réo, Du Hành sau khi ăn xong bánh bao lau lau tay, anh nói với cha mẹ: "Cha mẹ, con đi chung quanh nhìn một chút, sẽ trở về ngay."

"Được được, đừng lạc đường!"

Du Hành thông qua hỏi đường, đã tìm được một thư trai (nhà sách).

Trong thư trai buôn bán quạnh quẽ, nhân viên cửa hàng nằm sấp ngủ, nhìn anh một cái: "Tùy tiện xem, có điều hư hao thứ gì phải bồi thường đấy."

"Được, tôi sẽ cẩn thận."

Thư trai này không lớn lắm, sách bày đầy trên kệ, nhồi nhét đều là sách.

Anh nhỏ giọng hỏi nhân viên cửa hàng: "Xin hỏi có sách vở liên quan đến phương diện địa lý hay lịch sử không?"

Nhân viên cửa hàng không tình nguyện ngẩng đầu chỉ ngón tay về một hướng: "Ờ bên kia, đừng làm hư đấy nhé."

Thấy Du Hành đi đến giá sách bên kia, hắn còn lầm bầm một câu: "Lại là một thư sinh muốn làm quan... Bây giờ khoa cử đã không còn ưa chuộng nữa rồi."

Du Hành cũng nghe những lời này, anh yên lặng ghi nhớ.

Đi tới bên cạnh giá sách, quả nhiên có sách mình muốn tìm.

《Lịch sử Bắc Vân Thành》,《Giản sử Đại Lục Chân Úy》,《Tranh địa lý đại lục Chân Úy》,《Giản sử Tây châu》《Tranh địa lý Bắc Vân Thành》,《Khảo cứu phong tục Bắc Vân Thành》,《thế tục cùng tu chân》...

Du Hành lập tức rút ra quyển sách dày nặng《Giản sử đại lục Chân Úy》, cẩn thận ngồi dưới đất lật xem.

Từ khi anh có được thuộc tính [Sáng suốt], hầu như thứ gì anh thấy qua một lần đều không quên được, lúc này anh cực nhanh nhìn phần mở đầu, cũng đã rung động sâu sắc!

Đại lục Chân Úy, trưởng thành ở đại lục Chân Nguyên, sau bởi vì cuộc chiến Thượng Cổ, đại lục tan vỡ sụp đổ, phân thành đại lục Chân Úy, đại lục Chân Hưng, đại lục Chân Thao cùng đại lục Chân Mâu, ở giữa là biển Vô Tận ngăn cách xa nhau, không phải chân nhân Nguyên Anh thì không cách nào vượt qua được.

Đại lục Chân Úy là đại lục có diện tích lớn thứ ba trong bốn đại lục, đất rộng của nhiều, linh khí tràn đầy, tỷ vạn sinh linh tu sinh dưỡng tức, đạt được thịnh cảnh tu chân, đạp phá hư không mị âm vang vọng khắp các đại lục, khiến mọi người ghé mắt.

...

Xem đến đây, trái tim Du Hành đập cực nhanh.

Cảm thấy đây không phải hoàn cảnh cổ đại của một người bình thường, lại còn bằng chứng đây là một nơi có thể tu tiên!

Anh lập tức tìm hiểu tin tức về yêu tu, nội đan trong miệng của người nhà họ Đồ xem có liên quan gì đến nhau hay không. Thì ra không phải người cung cấp manh mối nghe lầm làm cho phiên dịch có chỗ sai lệch, mà thật sự có loại vật yêu tu này!

Nhà họ Đồ có thể là gia tộc tu tiên hay không?!

Ý nghĩ này khiến Du Hành thoáng chốc toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Anh vội vàng suy nghĩ xem thử chính mình có để sót gì hay không —— cuối cùng mới thở dài một hơi.

Anh nhanh chọn vài cuốn sách, bên trong nhìn qua một lần, cũng không kịp nhìn kỹ, định sau khi trở về xem lại cẩn thận hơn.

Nhân viên cửa hàng ngáp dài nhìn thoáng qua, rất không đồng ý lắc đầu: "Xem như vậy có ích gì chứ? Thư trai chúng tôi có thể cho anh xem từ từ cũng được, anh đừng có vội."

Du Hành cười ngây ngô với hắn.

"Được rồi, tùy anh thôi, nhớ kỹ đừng làm hư, rất khó đền bù đấy."

"Cảm ơn anh."

Đợi đến khi Du Hành ra khỏi thư trai, mặt trời chiếu đến khiến anh có chút hoảng hốt, giữ vững tinh thần đi sang sạp hàng bên kia, lúc này gặp một thương đội mới tiến vào thành, mỗi người giọng rất lớn, vừa dắt ngựa vừa trò chuyện với nhau.

Nghe được các từ Đồ gia, Bắc Thương thành... Du Hành không tự giác thả chậm bước chân cùng đi đến.

"Thật sự là nhân từ..."

"Ôi, nghe nói mãnh thú Đồ gia nuôi, hương vị kia thật sự rất tốt! Mặc dù không bổ như thịt linh thú có linh khí trong truyền thuyết, nhưng hương vị thật sự tuyệt nhất, cũng không biết người Đồ gia làm sao nuôi được thịt thú như vậy."

"Người ta chắc chắn có độc môn bí phương nha! Bằng không làm sao có thể trở thành đệ nhất thế gia Bắc Thương thành chứ. Cũng không biết những người xứ khác kia từ nơi nào đến lại có lá gan lớn như thế, dám xúc phạm lão hổ người có quyền có thế."

"Này, lần tới chúng ta cũng mua một ít thịt Đồ gia đi, tôi để dành tiền trước..."

Anh nghe thêm nhiều lời ong tiếng ve hơn nữa, sau đó mới trấn định đi trở về.

Thời điểm trở lại chỗ ấy, anh phát hiện đám người bọn hắn hình như ít đi một tí, lại nhìn vẻ mặt cha mẹ và Thôi Nam, đều có chút không đúng.

Vừa nhìn thấy Du Hành, đôi mắt mẹ Du sáng lên, vội vàng ngoắc: "Con trở về rồi!"

"Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Vừa rồi có người ở phía trước dán bố cáo, nói phủ thành chủ Bắc Vân Thành tuyển người, bọn hắn đều đi xem cả rồi."

Vừa nói như vậy, quả nhiên trừ đám người bọn họ ít đi một chút, những quầy hàng khác cũng ít đi không ít người.

"Con đi xem bố cáo."

Bố cáo ở phía trước hơn 100 mét, Du Hành chen đi vào, quả nhiên phủ thành chủ tuyển người, người có ý định bây giờ cũng có thể đi đến giáo tràng phủ thành chủ báo danh.

Phúc lợi cũng không tệ, nếu được chọn còn có thể có được hộ tịch.

"Đợi tôi về nhà nói với người nhà đi ứng tuyển... ôi chao nhà tôi xa như vậy, không kịp thì làm sao bây giờ? Tôi còn muốn bảo anh em họ của mình cũng đi cùng đây này."

"Có bảy ngày lận mà, thời gian đủ đấy!"

Du Hành giữ chặt một người đàn ông trẻ tuổi đang cao giọng đàm luận, khiêm tốn hỏi thăm: "Xin hỏi hộ tịch là gì vậy?"

"Ai nha anh nhất định từ nơi xa xôi đến đây rồi, đến, tôi nói anh biết, hộ tịch này hiếm có lắm đấy, không phải mỗi tòa thành đều có thể cấp hộ tịch cho đâu, đầu tiên thành đó nhất định phải có thành chủ, thứ hai chính là anh phải có bản lĩnh, thành chủ mới có thể phát hộ tịch cho anh, đồng ý cho anh làm cư dân dưới sự quản lý của hắn, đến lúc đó đủ loại tiền sinh hoạt phụ cấp đủ cho anh ăn á!"

Logic này có chút vấn đề, Du Hành nghe cảm thấy lộn xộn, chỉ là nhìn thấy người này rụt rè nhìn mình, anh đành phải liên tục nói lời cảm ơn: "Ngài hiểu biết thật nhiều!"

"Đó là đương nhiên rồi, tôi còn muốn đi ứng tuyển đây này, đi trước một bước đây."

Nhưng ít nhất Du Hành biết rõ nơi này có hộ tịch, cũng không phải bắt buộc, vậy cũng đủ để anh thỏa mãn, nói cách khác, đám người bọn họ đều là người không hộ khẩu đây này.

Anh nhìn lại bố cáo mấy lần, chỉ nói phủ thành chủ tuyển người, lại không nói chức vị là gì. Đương nhiên chỉ cần đóng lên dấu ấn phủ thành chủ, không quan tâm tuyển làm việc gì, mọi người đều rất vui lòng, vô cùng tích cực.

Lúc trở về quầy hàng, Du Hành đếm: "Đi chín người đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, đều là người nói tiếng Chân Úy khá tốt." Thôi Nam nói, "Nghe những người khác nói chỗ tốt của phủ thành chủ, nên bọn hắn vội vội vàng vàng chạy theo đám người đến đó rồi."

Anh cau mày: "Anh đã khuyên hai câu, người ta không nghe."

"Đừng để ý đến."

Cũng có người đến hỏi hắn: "Du Hành à, anh đã xem qua bố cáo, bên trên cụ thể viết gì thế?" Người này đọc chữ không hiểu cho lắm nên không dám đơn giản đi theo nhận lời ứng tuyển.

Du Hành cũng không dối gạt, nói một lần về bố cáo.

Quả nhiên, lại có mấy người dọn dẹp một chút rồi đi, chỉ có hai người đến nói lời tạm biệt.

"À... cảm ơn các người trong khoảng thời gian này đã chăm sóc chúng tôi, chúng tôi đi qua bên kai nhìn một chút, có duyên gặp lại."

Từ lúc ăn cơm trưa đến giờ trời càng nắng dữ dội hơn, Du Hành cũng không tiếp tục lắc lư, sợ phơi nắng bị bệnh, bởi vậy tìm một chỗ bóng cây hẻo lánh, bắt d Cơm trưa từ nay trở đi đầu càng dữ dội hơn, du hành cũng không lay động quán rồi, sợ bị phơi nắng xấu, bởi vậy tìm một chỗ chỗ hẻo lánh bóng cây, bắt đầu hóng mát.

"Bảo nhi, con có tâm sự nặng nề gì sao?"

Đối mặt với sự hỏi han của mẹ Du, Du Hành lắc đầu: "Con đang nghĩ sau này chúng ta nên làm gì."

"Bán đồ quá mệt mỏi, cũng không kiếm được mấy đồng tiền."

"Vẫn là làm công ăn lương tốt hơn, phủ thành chủ không phải là lão đại của tòa thành này hay sao? Nếu có thể làm việc cho bọn hắn, thế thì chắc chắn không phải lo ăn mặc."

Mấy người mở miệng đều dùng tiếng mẹ đẻ, Du Hành nháy mắt với bọn hắn, nhỏ giọng nói cho bọn hắn biết những gì mình đã nhìn thấy hôm nay.

"Mặc dù bây giờ cách Bắc Thương thành rất xa, nhưng sau này mọi người vẫn cẩn thận một chút tốt hơn, dù sao thủ đoạn Đồ gia chúng ta đều không biết rõ. Nói tiếng Chân Úy, ít nhất có một tầng bảo vệ."

Ít nhất sẽ không vì ngôn ngữ bị người cảm thấy khác loại, dẫn đến ánh mắt người khác.

Lời này thật đúng là sấm sét giữa trời quang!

"Tu tiên? Ở đây có thể tu tiên?"

"Trời ạ có phải loại như trường sanh bất lão kia không?"

Tất cả mọi người vô cùng giật mình, có người không hiểu tu tiên là gì cũng vội vàng hỏi thăm, người hiểu được thì nhanh chóng giải thích.

"Trên TV trong tiểu thuyết đều nói như vậy... Trời ạ, không nghĩ đến có một ngày tôi cũng có thể đến nơi này? Tôi có thể tu tiên sao? Tôi cũng muốn làm tiên nữ nha!"

"Tất cả mọi người bình tỉnh một chút, chúng ta đến những ngày này, nhìn thấy đều là người bình thường." Du Hành nói: "Dù có thể tu tiên, đó cũng không phải cấp bậc chúng ta có thể tiếp xúc được."

Tâm tình của anh ngược lại rất bình thản.

Anh nhìn được vô số sách trong thư trai, toàn bộ đều khắc ấn trong đầu, lúc này nói hết những gì có liên quan về thế tục và tu tiên cho mọi người nghe.

"Nói ngắn gọn, trong Tây Châu đều là người bình thường rác rưởi cả, người ta là chiến cơ đẳng cấp cao đấy. Căn bản không nhìn chúng đám người bình thường rác rưởi này.

Đây cũng một nguyên nhân khiến Du Hành an tâm: Tây Châu đã như thế, như vậy Đồ gia Bắc Thương Thành có lợi hại hơn nữa, cũng không có nhiều thủ đoạn tiên gia nghịch thiên.

Đối với tu tiên, anh cũng không có bao nhiêu khát vọng, anh vẫn luôn là người không có dã tâm.

Thế nhưng người khác có dã tâm, liền có mấy người chỉ một thoáng đã trở mặt.

"Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?!"

Du Hành nhàn nhạt nói: "Tôi nhìn thấy trong sách đấy, những điều này là thường thức, mọi người có rảnh cũng có thể đi đọc thử, hiểu rõ thêm tình hình mới càng có lợi cho bản thân."

Chắc chắn sẽ có người thích ứng trong mọi tình cảnh, cũng sẽ có người có lòng cầu tiến.

"Có khả năng tôi cũng có linh căn đây này?!"

Du Hành cũng không muốn gạt bất cứ chuyện gì, tiến trình anh học tập tiếng Chân Úy nhanh nhất, cũng có thể có được tin tức nhanh hơn, nên anh nói ra những kiến thức này, chỉ dựa vào tình cảm đồng hương với nhau, hơn nữa cũng không lấy ý kiến của mình nói ra chuyện gì, có điều chỉ là tiện tay mà thôi.

Như vậy sau này người khác lựa chọn thế nào, anh cũng sẽ không nhúng tay vào.

Anh chỉ biết cố hết sức bảo toàn cho chính mình và người nhà.

Dẫn cha mẹ tìm một quán cơm đơn sơ, chọn một bình trà và một đĩa điểm tâm, bắt đầu nghỉ trưa.

Quán cơm này thật đúng là giá cả phải chăng, lại sạch sẽ, dựng rạp, đặt hơn mười cái bàn, chuyên dành cho người nghèo khổ mưu sinh.

Trà nhạt đấy, vẻ ngoài của điểm tâm không tốt lắm, lúc ăn còn có cặn bã bên trong.

Nhưng sạp hàng như vậy, đã vào được cũng đừng ghét bỏ.

Coi như vào trong rạp cơm này ăn cơm, cũng nghe được mọi người bàn luận về việc phủ thành chủ nhận người.