Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 136: Thế giới thực tế 13



Edit: Trang Nguyễn

Vào lúc Du Hành toàn tâm toàn ý hộ tống thương đội Ngũ Thái Bình, đột nhiên RT9009 chủ động tìm anh.

Du Hành ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì không?"

RT9009 nói: "Trước đó tôi đi họp."

Anh gật gật đầu, mặc dù căn bản anh cũng không biết chuyện này. Lúc không tìm RT9009, anh không biết đối phương không có mặt và đi họp. RT9009 nói tiếp: "Về phía công ty đã sửa đổi quyền lợi lao động hợp pháp của Kí Chủ, nguồn gốc số liệu ở tổng công ty và công ty con sở hữu tất cả hệ thống Kí Chủ, kể cả số liệu về sức khỏe tâm lý, trị số linh hồn thay đổi sau nhiều lần xuyên không, số lần nghỉ ngơi, thời gian dài ngắn ảnh hưởng đến trình độ, hiệu suất...vv..vv..."

Du Hành nghe không hiểu thế nào cả, nhưng anh cũng không cắt ngang.

Nhưng hiện nay công ty phát triển càng ngày càng tốt, tần suất Kí chủ xuyên thẳng đến thế giới nhiệm vụ đạt được lịch sử mới cao hơn, cộng thêm... yêu cầu Kí chủ càng thêm nhân tính hóa ngày nghỉ. Mà sau khi chúng tôi trải qua tổng hợp đánh giá, phát hiện ngày nghỉ cố định ba tháng trước kia không quá rõ ràng, không cách nào thỏa mãn tâm lý nhu cầu của Kí chủ.

Sau khi sửa đổi lại [Quyền lợi lao động hợp pháp của Kí chủ] điều đầu tiên về ngày nghỉ, sau này sẽ linh hoạt thông qua kiểm tra tổng hợp, theo gốc độ linh hồn Kí chủ thừa nhận áp lực, tâm lý, ý nguyện của Kí chủ...vv...vv... sẽ tiến hành tính toán tổng hợp, vì Kí chủ đo đạc thời gian ngày nghỉ thực tế thích hợp nhất."

Đây là một lần cải biến rất có ý nghĩa, Du Hành cũng nghe hiểu được, nhưng điều anh quan tâm chính là: "Thế đối với tôi, lần sửa đổi này có hiệu lực cho lần này hay là lần sau?"

Lần này ba tháng ngày nghỉ chỉ còn lại không đến nửa tháng. Quả thật anh cảm thấy có chút ngắn, cảm giác rất nhiều chuyện còn chưa cách nào làm được.

"Áp dụng vào ngày nghỉ hiện tại của Kí chủ, cũng có thể tiếp nhận kiểm tar tổng hợp để tiến hành đánh giá thời gian ngày nghỉ."

Du Hành nở nụ cười: "Được, vậy mi kiểm tra đi."

RT9009 đến đúng vào thời điểm buổi tối, hiện Du Hành đang nghỉ ngơi, bởi vậy bây giờ có kiểm tra cũng không phiền toái.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có.

RT9009 nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt của Kí chủ, linh hồn Kí chủ đạt tiêu chuẩn áp lực, trình độ tâm lý chịu áp lực vượt chỉ tiêu 0.5 điểm, đánh giá ngày nghỉ theo ý nguyện của Kí chủ... từ môt trăm lẻ một ngày đến một trăm mười một ngày là khoảng thời gian nghỉ ngơi tốt nhất cho Kí chủ."

"Được, làm phiền mi rồi."

Nghe được còn tối đa ba tháng ngày nghỉ, quả thật Du Hành thở dài một hơi, Bây giờ anh cảm thấy trên đỉnh đầu có quá nhiều công việc phải làm, mọi thứ đều phải triển khai từng bước. Những thứ khác không nói, phần công việc hộ tiêu này nhìn ra tạm thời còn không cách nào đến chỗ mục đích.

Đây là phần công việc đầu tiên, nếu thành công, sau này có thể suy xét đến chén cơm này rồi.

Anh nghĩ đến một vấn đề: "Thế nhưng lòng người không ngừng biến đổi, điểm này làm sao tính toán?" Chẳng lẽ ngày nghỉ còn có thể không ngừng cải biến?

"Chúng tôi bên này sẽ luôn chú ý đến tình huống ngày nghỉ của Kí chủ, đểkịp thời điều chỉnh."

Thật đúng biến hóa theo thực tế.

Du Hành gật đầu: "Vậy thì tốt, cám ơn mi."

"Đồng thời chúng tôi cũng mở ra con đường hư cấu nghỉ ngơi, nếu Kí chủ không muốn trở lại thế giới thực tế, cũng có thể theo đa số lựa chọn thế giới hư cấu để nghỉ ngơi nha."

"Cảm ơn, tạm thời không cần."

Lần trao đổi này người chung quanh không ai hay biết, ngay cả cha Du, mẹ Du cũng không phát hiện con trai có gì thay đổi.

Con đường kế tiếp vẫn nguy hiểm liên tục.

"Mỗi giây mỗi phúc, đều có thương đội chôn vùi trên con đường này." Ngũ Thái Bình nói, chỉ vào dốc núi cánh rừng bụi cỏ chung quanh: "Có khả năng lúc nhìn thấy một ụ đất nào đó, chính là chôn hài cốt."

"Đi đường này, quá khó khăn."

"Thế nhưng lợi nhuận lớn."

"Đúng, món lợi kếch sù. Giống như tôi đã nói với cậu giá ngựa trước kia, cậu xem nếu có thể vận chuyển qua bên kia bán, lợi nhuận rất tốt đấy!"

Ngũ Thái Bình vỗ vỗ bả vai Du Hành, đưa một chiếc túi nặng trịch cho Du Hành: "Đoạn đường này vất vả cho cậu rồi, chúng tôi tháo dỡ hết hàng rồi đặt chân ở khách điếm đệ nhất phố Tây, nếu các người cảm thấy hợp tác vui vẻ... vậy thì hoan nghênh đến tìm tôi."

Du Hành cũng đã hỏi, thì ra sau khi đưa nhóm hàng này đến, thương nhân cũng sẽ không rời đi tay không đấy, nhất định sẽ lại vận chuyển một đống hàng rời đi, còn chỗ mục đích lần này, không nhất định là quê quán.

"Cho nên đi con đường này, ba đến năm năm đều không trở về nhà là chuyện bình thường."

Anh lấy một nửa tiền còn lại, sau khi vào thành Du Hành bọn hắn tách ra với Ngũ Thái Bình.

Những ngày này trèo đèo lội suối, tất cả mọi người đều mệt muốn chết, Du Hành trước lữ điếm cho mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát.

Thuê phòng là một phòng lớn giường chung, bên trong vô cùng rộng rãi, ít nhất có thể vào ở năm mươi người. Bọn hắn hai mươi người vào ở vẫn còn thừa.

Ngủ một giấc thức dậy, đã là chạng vạng tối.

Ngũ Thái Bình trả một nửa thù lao còn lại, bên trong không phải một trăm tinh tệ mà là một trăm năm mươi tinh tệ.

Du Hành hiểu rõ Ngũ Thái Bình có tâm tư muốn kết giao.

Anh cất kỹ năm mươi tinh tệ này một mình, còn một trăm tinh tệ kia vẫn phân chia một nửa với những người khác.

Trong tay lại có thêm tiền, tất cả mọi người đều có chút tâm ngứa.

Du Hành cũng không hạn chế bọn hắn, muốn chơi cứ đi chơi thôi.

Đi vào một tòa thành lớn, chính Du Hành cũng muốn đi dạo một vòng. Bây giờ anh mặc bộ quần áo bản quốc, nói tiếng Chân Úy rất lưu loát, khẩu âm chính đáng, mặc kệ là ai nhìn, cũng đều nhận định đây là một chàng trai anh tuấn bình thường sinh trưởng ở địa phương nào đó của đại lục Chân Úy nha.

Mẹ Du còn đổi lại váy, kéo tay cha Du đi theo phía sau Du Hành và Thôi Nam.

Nói đến Thôi Nam, từ khi sử dụng dịch cải tiến gien, bề ngoài của anh hoàn toàn không còn nhìn ra đặc thù của rắn. Chỉ là khí chất cả người hơi lạnh lùng, đương nhiên làn da cũng lành lạnh.

Anh nói: "Tòa thành này càng phồn hoa. Dường như có khá nhiều sản phẩm thủy tinh."

Chạng vạng tối, đầy đường đều là đèn lưu ly tinh xảo, chiếu rọi đường đi tựa như mộng ảo. Dựa vào ánh sáng trên con đường này, bọn họ liền nhìn thấy hơn mười cửa hàng thủy tinh.

Du Hành cũng phát hiện, gật đầu: "Chúng ta có thể mua một chút hàng hóa xinh xắn, sau này có thể buôn bán kiếm lời một ít."

"Đằng trước đang hát kịch kìa!"

"Ai ai chờ ta một chút!"

"Nghe nói là gánh hát bên Đông Châu đến đấy!"

Đám người bỗng nhiên bắt đầu ầm ĩ.... Nhao nhao chen lấn đi về phía trước.

"Chúng ta cũng đi xem đi!" mẹ Du cũng hào hứng bừng bừng.

"Được."

Bốn người cũng chen lên phía trước.

Lại hỏi: "Tiếp đó thì sao?"

Mặc dù bà học tiếng Chân Úy cũng coi như tạm được, hằng ngày có thể giao tiếp đơn giản, thế nhưng giọng hát con hát trên đài bách chuyển thiên hồi, ngữ điệu cũng khó phân biệt, tạm thời bà còn không cách nào nghe hiểu được, chỉ cảm thấy hát rất dễ nghe mà thôi.

Thôi Nam cười nói: "Nói nàng ấy nhận được thư trượng phu gửi thư, ba tháng sau sẽ về nhà."

Mẹ Du nhíu mày: "Thế chắc chắn dẫn theo tiểu thiếp trở về rồi, cô nương này đợi uổng công thôi á!"

Chung quanh truyền đến vài tiếng phụt cười, mẹ Du có chút xấu hổ, vì vậy cũng chỉ đậu đen rau má trong lòng mà thôi.

Kết quả thật đúng như vậy, bối cảnh thay đổi, một nam nhân cực kỳ anh tuấn mặc trường bào màu trắng xuất hiện, bên người còn mang theo giai nhân xinh đẹp, hai người vừa lên đài nương theo tiên khí phiêu miểu, ánh mắt mọi người rất nhanh bị trên đài hấp dẫn.

"Ôi chao, thật sự đẹp mắt, trai tài gái sắc ah!"

"Hì hì đây nhất định là tiểu thiếp đấy, các người nhìn xem, ánh mắt kia như ong dính mật ấy, dính chặt luôn, chậc chậc chậc..."

Trên đài y y nha nha hát khóc đùa giỡn, người vợ tào khang khóc lóc kể lể chính mình nhiều năm vất vả thế nào, người chồng lời lẽ chính đáng nói tiên phàm khác biệt bảo nàng ấy buông tay đi...

Mọi người xem như si mê như say sưa, mặc dù cha Du mẹ Du không hoàn toàn nghe hiểu hết, nhưng cũng bị không khí trên đài hấp dẫn.

Tiểu hắc xà trong tay áo Thôi Nam cũng lặng lẽ chui đầu nhỏ ra khỏi cổ áo của anh, lắc lư từng chút đấy.

Du Hành che chở mẹ Du, anh không có hứng thú gì với hát kịch kia, đang lúc trên đài xảy ra xung đột lên đến cao trào, dưới đài người xem kéo chặt dây cung, thân thể không tự giác nghiêng về phía trước.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn, sân khấu được sắp xếp tinh xảo cẩn thận ầm ầm sụp đổ, ảnh hưởng đến hàng người đầu tiên đang chen chúc xem kịch và diễn viên trên đài đều cùng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Chạy mau!"

"Sụp!"

Du Hành lôi kéo cha Du mẹ Du theo dòng người lùi ra sau, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có âm thanh vũ khí giao nhau, nghiêng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy nữ nhân đóng vai người vợ tào khang vừa rồi phóng lên trời từ trong phế tích, cùng mấy nam nhân áo lam đánh nhau.

Chỉ thấy hai phe kia ngươi tới ta đi trên không trung, kiếm khí bắn ra bốn phía, chấn động khiến đầu óc mọi người một mảnh nổ vang.

Bốn người Du Hành thật vất vả mới lùi lại hơn năm mươi mét, mới cảm thấy tiếng nổ vang trong đầu yếu đi một chút, chỉ còn lại chút choáng váng.

Cứ như vậy, bốn người bọn họ cũng coi như còn tốt, chung quanh rất nhiều người đều che miệng nôn ọe hoặc ôm đầu kêu thảm thiết.

"Đó là Tiên Nhân à?!"

Có người dẫn đầu thét lên, không cách nào đến gần được, chỉ ở nguyên tại chỗ quỳ xuống dập đầu.

Còn không phải tiên nhân sao? Người phàm luyện võ, tối đa chỉ có thể mượn lực lăng không mấy hơi thở, tuyệt đối không có khả năng như hai phe trước mặt kia, không có chỗ đất bằng đặt chân nào mà vẫn đánh nhau được trên không trung, dáng người lại phiêu dật.

"Là tiên nhân đó!"

Người quỳ xuống càng ngày càng nhiều, bốn người Du Hành vội vàng lùi về phía sau nữa.

Anh cũng mặc kệ hai người kia có phải tiên nhân hay không, đánh nhau căng như vậy, tránh đi mới là tốt nhất.

Ở nơi bọn hắn không nhìn tới, mấy nam nhân đã bị nữ nhân đánh bại, thi thể cả người hiện ra hắc khí nện xuống nơi hẻo lánh, chỉ vài giây sau, xa xa chỉ còn lại mấy bãi nước đen.

Tiên tử sướng mị cười ngọt ngào, thân hình chậm rãi hóa về bản thể, áo đỏ tóc đen, dung mạo diêm dúa.

Quanh mình người lạnh run thấy đánh nhau đã ngừng, đều duỗi đầu nhìn sang, trong nháy mắt đều bị mỹ mạo của nàng chấn nhiếp, tròng mắt đều quên chuyển.

"Ta đẹp không?" Tiên tử sướng mị cười hỏi, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy một đống người ngây ngốc gật đầu.

Nàng cười càng thêm sướng ý, hắc khí trên người dường như bị sự vui sướng của nàng càng trở nên sinh động hơn... nhao nhao chạy, lan tràn đến người những người chung quanh.

Vì vậy vẻ mặt những người kia ngây ngốc cười ngớ ngẩn như bị trúng định chú, sau đó nhanh chóng già nua, khô quắt, hóa thành nước đen, chỉ để lại một bãi quần áo trên mặt đất.

Sướng mị Tiên Tử cực kỳ thoải mái dễ chịu khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, hít một tiếng. Trong tiếng thét chói tai đầy sợ hãi, nhẹ nhàng nói: "Ta đã đẹp, vậy thì tặng mạng cho ta đi."

Đổng Kiến Lan vội vàng giữ chặt lấy hắn: "Xem náo nhiệt cái gì? Đừng đi!"

"A a cứu mạng!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Du Hành ngửi được mùi máu tươi rất nhẹ.

Anh vội vàng đi ra cửa nhìn xem, xa xa đã nhìn thấy từ hướng hát kịch sương mù màu đen lan tràn kéo đến, mỗi lần quấn một người đằng trước, người đó liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong chốc lát giống như người tuyết hòa tan, biến thành một bãi nước mủ, chỉ còn lại quần áo nhầy nhụa ở nguyên chỗ.

Thứ này còn lợi hại hơn sương độc ở thế giới nhiệm vụ trước nhiều lắm!

Du Hành biến sắc, chạy vội trở lại lữ điếm gọi người: "Chạy mau, chúng ta ra khỏi thành!"