Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 147: Tận thế nạn sâu 03



Edit: Trang Nguyễn

Du Hành dìu Lâm Song Phượng ra bên ngoài ngồi, rót cho bà một cốc nước: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước một chút đi."

Lâm Song Phượng suy yếu gật đầu.

Anh trở về phòng sách tiếp tục xem tin tức. Trên TV bị cắt đài rồi, nhưng các cao thủ thần thông quảng đại máy vi tính đã sớm chụp lại, đăng lên trên mạng.

"Phòng phẩu thuật xuất hiện quái trùng! Đại trùng tử ăn thịt người đến tột cùng có phải là do thiên thạch tạo thành hay không?" Tiêu đề trực tiếp, hấp dẫn rất nhiều người xem.

Mà cái này dường như chỉ là bắt đầu.

Không ngừng có người viết bài viết, phát đủ các loại hình ảnh, video, làm rõ thứ gọi là chân tướng về côn trùng ăn thịt người mà bọn họ thoáng thấy được trước đó!

"Đại Bảo nhà tôi bị thiên thạch nện gãy chân, kết quả đang lúc tôi tự băng bó cho nó, miệng vết thương đột nhiên cử động! Ban đầu một con gì đó giống như con kiến bỏ ra, sau đó một đống đó trực tiếp gặm đùi của Đại Bảo nhà tôi, gặm gặm gặm!

"Đây là cha tôi đánh chết một con, xác của nó vô cùng cứng rắn, dao phay trong nhà đều bị mẻ rồi. [hình][hình][hình]."

Mấy tấm hình phía sau đều vô cùng rõ ràng.

Bài viết này khiến sóng to gió lớn nổi lên. Có người nói đây là photoshop, dù sao trước đó nói nhiều như vậy, không có một tấm hình làm rõ chân tướng, chỉ có một tấm ảnh mơ mơ hồ hồ chẳng làm giả là gì? Chỉ có tấm ảnh chụp cuối cùng nói con côn trùng đó chết, ai mà tin đây là từ con kiến rồi lớn thành con thế này được chứ?

"Mày cho rằng đây thật là khí cầu à? Thổi mấy cái là to đùng sao? Vừa mở miệng đã bịa đặt, tạo thành bao nhiêu khủng hoảng cho xã hội? Chủ bài viết còn nhớ rỏ chữ quang vinh hỗ thẹn viết như thế nào không? Có gánh nổi hay không?"

Cũng có người tin tưởng, nói mình cũng đã nhìn thấy.

Trên mạng huyên náo xôn xao, đợi Du Hành nhấn F5 (làm mới) lại, anh phát hiện mấy bài viết hot này đã không còn tồn tại nữa rồi.

Anh mở ra trang web chính thức của chính phủ, cũng không có tin tức mới nào.

Sinh vật bò ra từ trong cơ thể, ăn máu thịt rồi lớn lên một cách cấp tốc? Vừa nghĩ đến côn trùng, tự nhiên Du Hành nghĩ đến [Vạn cổ chi Vương], nhanh chóng mua hai viên, chính mình nuốt một viên, một viên khác đưa cho Lâm Song Phượng ăn.

Lâm Song Phượng nghi hoặc: "Đây là gì vậy con?"

"Đây là diệt trùng đấy, ngày đó lúc con mua đồ tết đã mua, có thể giết chết ký sinh trùng trong dạ dày."

"Vừa ngửi đã thấy thối quá rồi, con sẽ không bị lừa đó chứ?"

"Không có khả năng, mua ở đường xx đấy." Đường xx là tiệm thuốc theo dây chuyền nhà nước, lúc này Lâm Song Phượng mới gật đầu."Mẹ không uống đâu, gần đây mẹ cũng không có dấu hiệu đau bụng."

Trước kia sống ở nhà mẹ đẻ, lúc nào cũng uống nước giếng, bởi vậy bụng bà rắn chắc cũng rất bình thường. Lâm Song Phượng cũng không xa lạ gì với thuốc tẩy giun, diệt trùng này, chỉ là bây giờ bà vừa nghĩ đến hình ảnh trong đầu đã muốn buồn nôn, bây giờ con trai lấy thuốc vừa ngửi đã bắt đầu thấy khó chịu, bà cũng không muốn uống.

Du Hành dọa bà: "Mẹ, vừa rồi con đọc được một bài viết..." Anh nói hết nội dung trong bài viết cho bà nghe.

Lúc này vừa lúc trên TV đang chiếu tiết mục cuối năm bị cắt ngang, toàn bộ kênh truyền hình biến thành bối cảnh tin tức trung ương.

"... Thiên thạch nguy hiểm, trong đó chứa đựng trứng côn trùng còn chưa biết rõ, sau khi trải qua nghiên cứu, những trứng côn trùng này có thể thông qua tiếp xúc thiên thạch và thân thể con người tiến vào trong cơ thể con người... cắt hút thịt tươi, vô cùng nguy hiểm!

Nếu có người tiếp xúc qua thiên thạch hoặc bị thương, có khả năng rất lớn trong cơ thể đã có chứa trứng côn trùng, xin mau chóng chạy chữa, xin mau chóng chạy chữa!"

Chuyện này làm cho Lâm Song Phượng cũng không dám mắc ói nữa rồi, đem thuốc nuốt vào, sau khi ăn xong còn che miệng cố gắng hết sức bình phục cảm giác buồn nôn, không muốn ói thuốc ra ngoài.

Hai người đều phục dụng thuốc diệt trùng, Lâm Song Phượng không có phản ứng gì, ngược lại cả người bắt đầu không được tự nhiên, máu huyết lưu thông rất nhanh, hô hấp cả người dần dần bắt đầu nặng nề... chắc là [Vạn cổ chi Vương] bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

Anh không để ý Lâm Song Phượng ngăn cản trở về phòng mình, khóa trái cửa lại.

Sau khi anh lấy đao cắt mười đầu ngón tay, anh chuyên tâm cảm nhận biến hóa của thân thế, nếu lần này [Vạn cổ chi Vương] không khắc chế được những trứng côn trùng này thì nghiêm trọng rồi.

Nơi này cách bệnh viện gần đây lái xe mất mười phút, bây giờ bên ngoài loạn như vậy, chắc chắn không kết thúc nhanh như vậy. Hơn nữa bệnh viện có thể xử lý được sao? Không chắc được bao nhiêu.

May mắn lúc này [Vạn cổ chi Vương] không làm anh thất vọng. Nhìn máu bắt đầu chảy ra từ mười đầu ngón tay, anh thở dài một hơi.

Quá trình này kéo dài trọn vẹn năm phút đồng hồ, trước mắt Du Hành máu chảy biến thành màu đen.

Nhìn bên trong thau rửa mặt bên trong máu đen trôi nổi trứng côn trùng màu trắng, cuối cùng anh thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

Lúc mở cửa ra, Lâm Song Phượng đang ở phía sau cửa đi lòng vòng, nhìn thấy Du Hành đi ra không khỏi vui mừng: "Đứa nhỏ ngốc nghếch này, sao tự giam mình trong phòng thế hả? Nếu con xảy ra ra chuyện gì, bảo mẹ làm sao sống nổi đây?"

"Mẹ, con cảm thấy lạnh, muốn uống nước ấm." Quả thật sắc mặt của anh trắng bệch đấy. Lúc này bà Sắc mặt của hắn xác thực không công đấy. Lúc này mới ổn định được bà, đã thấy người yên ổn, nên bà nhanh chóng đi nấu nước.

Du Hành uống xong nước táo đỏ đường đỏ của Lâm Song Phượng nấu, cảm giác thân thể phát run từ từ bình phục lại.

"Tay con —— sao đều băng bó thế này? Bị thương sao?"

"Có chút dị ứng. Mẹ, con còn đói bụng, có thể nấu cơm cho con không?"

Lâm Song Phượng dậm chân: "Chúng ta trước đi đến bệnh viện."

"Không đi."

Du Hành chết sống không chịu động, Lâm Song Phượng cũng không chịu động.

"Mẹ, con thật sự không có việc gì, nhưng con thật sự rất đói, muốn ăn cơm."

Đến khi Lâm Song Phượng nấu cơm xong đến gọi anh, anh đưa bà video để bà xem qua.

"Đây không phải bệnh viện nội thành chúng ta sao?" Vừa xem video mở đầu, Lâm Song Phượng liền nhận ra, chỉ thấy trước màn ảnh lắc lư là một đám người hết sức bối rối chạy đi, trên mặt tường, mặt đất, trên bàn... Người trên người, rậm rạp chằng chịt đều là loại côn trùng to như bóng rổ kia.

Những con côn trùng gặm con người như thức ăn, lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ lớn lên từ từ, sau đó lại mở rộng miệng lớn dính đầy máu.

"A!"

Hai chân Lâm Song Phượng mềm nhũn.

"Bây giờ bệnh viện không an toàn." Nếu hiện tại [Vạn cổ chi Vương] không có hiệu quả, anh liền lấy súng tự sát lui làm nhiệm vụ, nói cách khác cả người ấp ra côn trùng, chỉ tưởng tượng đến tình cảnh này, người có tâm trí kiên định cũng không chịu đựng nổi. May mắn có công hiệu! Du Hành cảm thấy may mắn lần này có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.

"Mẹ, mẹ cùng con kiểm tra kỹ lưỡng trong nhà, ngăn chặn lổ thủng hư hao, đừng để những quái vật này vào được."

Du Hành đã nhìn ra, Lâm Song Phượng là người phụ nữ càng gặp trắc trở càng kiên cường, tìm một ít chuyện cho bà làm, mới không để bà sốt ruột phát hỏa, rồi lại, thấp thỏm lo âu.

Lâm Song Phượng nghe cảm thấy rất có lý: "Trước đó quả thật thiên thạch đập hư một ít cửa sổ thủy tinh trong nhà, không được mẹ phải lấy chăn lấp kín lại! Con trước cũng đừng đi, ăn cơm đi, mẹ nấu xong rồi." Bà nhớ đến chính mình là ra gọi con trai đi ăn cơm.

Quả thật anh vừa mệt vừa đói, cũng không cố chống, trước ăn qua loa chút cơm lót bụng, rồi lại đi giúp Lâm Song Phượng.

Bốn phía đều có cửa sổ thủy tinh bị đá vụn làm hư, tạm thời dùng quần áo che chắn lại.

Sau đó hai người mới đi ăn cơm có chút nguội lạnh, từng người đi nghỉ ngơi.

Bận việc cả đêm, quả thật vô cùng mệt mỏi.

Trước khi đi ngủ, Du Hành phục dùng kiện thể đan, tính toán đợi thân thể khỏe lại rồi phục dùng dịch cải tiến gien.

Một giấc ngủ đến giữa trưa, trong nhà đều im ắng, anh nhìn thời gian đã một giờ hai mươi phút.

Trong phòng vẫn là bộ dáng trước kia, tối hôm qua trận cuồng hoan sau tai nạn kia, thật giống như một giấc mộng Hoàng lương (*).

Nhưng chỉ cần mở cửa sổ đi ra ngoài, đứng trên ban công nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy bóng người đi đi lại lại hoặc chạy, trong đó có không ít ăn quần áo đồng phục, đó chính là bảo an khu biệt thư đang thanh lý côn trùng.

Một hai con côn trùng bò rất nhanh, tiến vào bụi cỏ bò qua tường vây, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.

"Ở đó!"

"Cẩn thận một chút!"

Một con côn trùng từ lan can bò đến, từ từ phủi đất tiến đến gần Du Hành, anh lập tức cởi dép lê dùng lực mạnh vỗ xuống! Con côn trùng to như cái chén cũng không dễ nện, dưới tay cứng rắn, Du Hành vội vàng nhấc nó lên rồi đập xuống.

Một tiếng giòn vang, anh thăm dò nhìn nhìn, con côn trùng kia lại bò lên, treo lên mặt tường. Tốc độ trèo tường thật sự rất nhanh, Du Hành chuẩn bị búa thuận tay đập một phát, giống như gỡ quả óc chó, đập vỡ nó luôn.

Du Hành đóng cửa sổ lại, đến phòng Lâm Song Phượng nhìn một chút, người còn ngủ.

Anh nấu cháo cho mình, nghĩ nghĩ vẫn bỏ thêm đường đỏ cùng táo đỏ bổ dưỡng. Đem nửa nồi cháo ngọt xì xì chán méo mó uống xong, anh nấc một cái, dọn dẹp xong lại bắt đầu phục dùng dịch cải tiến gien.

Vì bảo đảm điều kiện an toàn cao nhất, anh đi xuống gian mật thất an toàn dưới mặt đất của nhà họ Lâm, còn đưa Lâm Song Phượng theo cùng, tất cả đồ ăn và nửa nồi cháo trong phòng bếp đều chuyển vào hết.

Ở trong quá trình này, Lâm Song Phượng vẫn ngủ rất say, bà vốn bị cảm mới khỏi, tối hôm qua hầu như cả đêm không ngủ, vừa sợ lại bị dọa một trận, vừa nằm xuống đã ngủ rất say sưa.

Về phần sau khi bà tỉnh lại nhìn thấy con trai hôn mê và tờ giấy con trai để lại, không biết lúc đó tâm tình bà thế nào, nhưng bây giờ Du Hành không quản được.

Nói đến đây dịch cải tiến gien, mỗi lần sử dụng đều khiến anh muốn sống muốn chết, khó chịu thống khổ đến hoài nghi cuộc đời.

Hơn nữa không biết có phải linh hồn sinh ra khả năng kháng thuốc hay không, lúc này sau khi anh dùng thuốc xong, thế mà ý thức anh lại tỉnh táo, thân thể gặp phải từng tia thống khổ đau đớn đều rõ ràng rành mạch. Chỉ là anh vẫn không tỉnh lại, thật sự tức đến nổi muốn chửi mẹ nó.

Còn không bằng hôn mê đây này!

Mà buổi chiều khi Lâm Song Phượng thức dậy, quả thật rất chấn động. Rất nhanh bà nhìn thấy tờ giấy con trai để lại, tuy chữ viết ngoáy vội vàng, nhưng vẫn có thể đọc được con trai bảo bà tạm thời không được đi ra ngoài.

Ước nguyện ban đầu của Du Hành cũng rất đơn giản, mặc dù bây giờ bên ngoài dường như chưa phải rất loạn, nhưng chính anh bởi vì dùng thuốc nên không cách nào hành động, nếu Lâm Song Phượng đi ra ngoài gặp phải chuyện gì không may, anh chiếm nhiều chỗ tốt của nguyên thân như vậy cũng rất ái ngại.

"Đây là làm sao vậy?" Nhìn con trai trong hôn mê còn đau đớn lăn qua lăn lại, lòng bà đau như đao cắt, cũng không chê con trai thối hoắc, vẫn luôn ôm anh dỗ dành.

"Không có việc gì ah không có việc gì, không đau, không đau..."

Trước tiên anh bấm điện thoại đến phòng bảo an nghe ngóng tình huống, biết bên trong khu biệt thự toàn bộ côn trùng đã bị xử lý, thiên thạch cũng được thu dọn.

"Thương vong thế nào rồi?"

"Tử vong chín người, bị thương hai mươi mốt người, nhưng ngài yên tâm, hộ gia đình chết đều bị thiên thạch tập kích nên mới... Ngài xem tin tức cũng biết, những thiên thạch kia có trứng côn trùng, trực tiếp tiến vào cơ thể con người ấp trứng, nhưng côn trùng nhỏ, nhanh chóng xử lý là được, phòng bảo vệ chúng tôi bất cứ lúc nào cũng giám sát tình huống loại trừ nguy hiểm, ngài và người nhà của mình tạm thời mấy ngày nay đừng đi ra ngoài là được."

"Được, vất vả cho các người rồi, các người cũng phải cẩn thận an toàn."

"Vô cùng cảm ơn ngài đã ủng hộ, chúc ngài vui vẻ."