Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 156: Tận thế nạn sâu bệnh 12



Edit: Trang Nguyễn

Trong sân tuyết đọng đã tan một tầng, Du Hành ngẩng đầu nhìn, mặt trời mơ hội đã lộ ra bóng dáng phía sau tầng mây rồi.

"Ngày mai mặt trời lên rồi." Anh lẩm bẩm nói.

Xa xa trong đống tuyết có côn trùng chui nửa cái đầu ra, từ từ đỉnh người đầy tuyết bò qua anh.

Đợi đến lúc ngày mai trời trong, côn trùng lại đến khiêu chiến, lại phải tiếp tục chiến đấu. Nào có nhiều tâm tình rảnh rồi xuân buồn thương thu gì đó nữa?

Ngày hôm sau quả nhiên là ngày nắng, trong sân rảnh thoát nước, mương nước tuyết tan nước chảy rầm rầm, Du Hành còn phát hiện có một chỗ trứng côn trùng, ngay bên trong bồn hoa sân nhỏ, rậm rạp chằng chịt một đoàn lớn, có thể tưởng tượng sau khi trứng nở sẽ có bao nhiêu côn trùng.

Anh vội vàng cầm búa đập phá toàn bộ, nhão nhoẹt một đống, vì phòng ngừa vạn nhất, còn động viên người một nhà cùng nhau kiểm tra sân nhỏ, cuối cùng lại phát hiện một chỗ bên dưới đáy hố.

Một con côn trùng ngăn cản ở phía trên, sau khi túm ra mới phát hiện bên dưới chồng chất trứng côn trùng, nước tuyết cũng không đông lạnh hư chúng nó, lực sinh mệnh quả thật quá mạnh mẽ. Mọi người đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng tiêu diệt hết trứng côn trùng.

Bận rộn vội vội vàng vàng lại trôi qua một ngày như vậy, nhà họ Lâm lại có khách đến thăm.

Lần này cũng không giống như hai lần trước, ít người từ chối rồi rời khỏi, mười mấy chiếc xe với quy mô lớn dựng ngoài cổng, còn thuận tay thanh lý côn trùng ven đường.

Vẫn là người không quen biết, cho dù ở cùng một khu biệt thự, không biết cũng quá bình thường.

"Nếu các người không mở cửa, chúng ta tông thẳng vào!"

"Đúng! Chẳng qua cá chết lưới rách!"

Còn nói chuyện vô cùng khó nghe, nghe xong lời từ chối của Lâm Vinh Tiêu, những người kia kêu gào muốn xô cửa, khiến Lâm Vinh Tiêu tức giận muốn chửi mẹ nó, kết quả những người bên ngoài trả lại một câu, còn mắng ngược lại ông.

Càng tức giận!

Du Hành nói: "Không cần nhiều lời, nếu bọn hắn dám dụng, con dám nổ súng."

Giọng điệu bình tĩnh lại đằng đằng sát khí, Lâm Vinh Tiêu nghe được, trong lòng càng xiết chặt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Nổ... nổ súng?"

Du Hành quay đầu nhìn ông: "Cha, hắn muốn phá cửa sân nhà chúng ta, phá hư nhà chúng ta, tương đương muốn mạng chúng ta. Cha còn nhịn không nổ súng sao?"

Sắc mặt Lâm Vinh Tiêu biến hóa một trận: "Không nhịn! Ông đây đập chết bọn hắn!"

"Anh Điền, anh nói bọn hắn có mở cửa hay không?"

Bên ngoài sân nhỏ, đám người kia còn đang bàn bạc với nhau: "Nếu không mở cửa, chúng ta thật sự tông thẳng vào à?"

"Đúng vậy, trước kia còn nhìn thấy xe tải xe con chở rất nhiều hàng hóa vào đây, nhà bọn hắn chắc chắn có rất nhiều đồ ăn." Hộ gia đình biệt thự số mười lăm bên cạnh, hắn cũng trông mà thèm nhà họ Lâm thật lâu rồi!

Bây giờ có người tổ chức cướp biệt thự nhà họ Lâm, hắn không nói hai lời liền tham dự vào.

Nhiều người nhiều sức mạnh, nhà họ Lâm không dám không mở cửa.

"Hắc, bọn hắn lên kìa!"

Điền Tiểu Điền ngẩng đầu nhìn lại, trên tường vây cao ba mét làm cho hắn thèm thường xuất hiện hai người đàn ông, một người lớn tuổi, một người trẻ tuổi.

"Suy nghĩ thế nào rồi ngài Lâm?"

Trả lời hắn chính là một viên đạn bắn vào phiến đá. Bởi vì tuyết đọng hòa tan, mặt đường ẩm ướt, cho nên viên đạn bắn vào đá cũng không có cát bụi bắn lên, thế như Điền Tiểu Điền lại như bị bắn trúng đồng dạng lùi nhanh về phía sau hai bước.

"Mày ——" làm sao cũng có súng! Những lời này nghẹn trong yết hầu Điền Tiểu Điền, làm sao cũng không phun ra được.

Nếu hỏi câu này, không phải giống như kẻ ngu sao? Hắn có thể có súng, vì sao người khác không thể có? Hỏng rồi!

"Anh Điền, làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là làm! Anh Thiên cũng có súng, sợ ai chứ?"

Du Hành lại nổ hai phát, trực tiếp bắn vỡ kính thủy tinh một chiếc xe, khe hở hình lưới nhanh chóng lan tràn, sau đó bị nghiền nát thành từng khối.

"Một phát súng nữa chính là đầu người nào đó trong các người, còn muốn đụng sao?"

Điền Tiểu Điền bị kích bốc khói, thế nhưng lí trí nói cho hắn biết không thể dùng sức mạnh. Vì an toàn của mình, bây giờ hắn cần nhất phải ngồi trên xe, sau đó vội vàng rời khỏi đây!

Hắn có súng, nhưng kỹ thuật bắn súng quá bình thường, hơn nữa người ta có hai người, tự mình một người còn chưa đủ người ta gọt đây này.

Thật sự hỏng bét mà.

Nản lòng thoái chí, ngoài miệng hắn lại không chịu yếu thế, qua loa quẳng xuống lời độc địa, không để ý những người khác ngăn cản, lập tức lái xe ô tô rời khỏi.

Những người khác cũng lần lượt rời khỏi, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu mới từ cầu thang leo xuống.

Lâm Song Phượng vịn cầu thang có chút vội vàng hỏi: "Đều đi hết rồi sao?"

"Đều đi rồi."

Du Hành còn nói một chuyện cười: "Còn giúp chúng ta giết côn trùng ngoài cửa lớn, tiết kiệm sức lực cho chúng ta."

Lâm Song Phượng cười khổ: "Mẹ tình nguyện tự mình giết đây này." Nhiều người như vậy, mười mấy chiếc xe nói muốn tông cửa, cảm giác đối địch với nhiều người là thế nào, chính là làm người vô cùng lo lắng.

"Không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần chúng ta có vũ lực đầy đủ, cái gì cũng không cần sợ."

Sau chuyện này, không hề có người đến nhà họ Lâm yêu cầu ở nhờ nữa. Sau trận này, Lâm Vinh Tiêu dường như cũng có chút thay đổi, đối với Du Hành vui mừng không ngớt.

Thời tiết lại lần nữa ấm áp trở lại, đại khái qua ba ngày còn hơi chút bình tĩnh, đại quân côn trùng lại lần nữa tre già măng mọc công kích.

Kỹ thuật bắn súng của mọi người đều tăng lên, bởi vậy coi như ứng phó qua được.

Nhưng say này, càng có rất nhiều côn trùng có hình thể nhỏ kéo đến, loại côn trùng này vừa dày đặc lại nhỏ, xạ kích không dễ, bởi vậy Du Hành lấy đạn sương độc làm bẫy rập, cũng làm ra một ít hỏa đạn giản dị để Lâm Vinh Tiêu bọn họ theo súng bắn tỉa ném ra bên ngoài.

Ngửi nhiều mùi thịt côn trùng nướng, gần đây bọn họ đều không thích ăn thịt rồi. Thịt hộp bị đặt ở phòng bếp, đồ hộp hoa quả càng được hoan nghênh.

Bọn họ vây khốn trong nhà đã gần một tháng rồi, đồ ăn tiêu hao rất nhanh, nhưng bởi vì số lượng dự trữ lớn, tạm thời còn chưa đến nguy cơ thiếu lương thực.

Hành lang thông lầu ba với lầu hai cũng bị phong bế, nhưng mở cửa cũng không khó. Sau khi đi lên dùng camera giám sát nhìn chung quanh, xác định an toàn lại mở cửa.

Trên lầu không khí tươi mát lạnh buốt, bà nội Lâm và Chu Bình lại rất yêu thích. Dưới sự đồng ý của bà nội Lâm, Chu Bình trước cẩn thận từng li từng tí đi ra vài bước, quay đầu lại lặng lẽ nhìn vẻ mặt Du Hành và bà nội Lâm, lại tiếp tục đi vài bước. Sau đó bắt đầu chạy nhanh... nhếch môi cười.

Bà nội Lâm đi theo bên cạnh bé, vừa tự mình hoạt động gân cốt.

Chuyện tốt như vậy, mọi người luân phiên cùng nhau hưởng thụ. Du Hành nói rõ chi tiết những khảo sát nguy hiểm cùng với tiêu diệt nguy hiểm kịp thời cho những người khác, sau đó đến lượt Lâm Vinh Tiêu mang bà nội Lâm bọn họ lên lầu thông khí.

Thật không ngờ, hiệu quả còn coi như không tệ, sau khi áp dụng hai đợt, trạng thái tâm lý của mọi người đã khá hơn nhiều, không khí trong biệt thự không còn trầm lặng nữa rồi.

Mà ngoại trừ lần đầu tiên Du Hành dẫn bà nội Lâm đi lên, sau đó đến lượt luân phiên anh đều không tham gia nữa.

"Con không đi, trên lầu lạnh."

Thật ra anh không biết khó trôi qua, nhiệm vụ trước vì tránh né sương độc, bị vây trong khu vực an toàn cả năm trời cũng là chuyện bình thường. Chuyện này cũng có quan hệ với việc phụ đạo tâm lý ở khu vực an toàn, và bản thân tự điều tiết tâm lý.

Bây giờ anh không có khả năng tùy tiện nói với bọn họ: đến đây con phụ đạo tâm lý cho mọi người, hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu sẽ cho rằng anh bị điên mất. Đành phải sáng tạo chút hoàn cảnh để bọn họ tự điều tiết.

Trong biệt thự, lại bắt đầu xuất hiện tiếng cười nói của Chu Bình.

"Cháu phải ngoan nha, buổi chiều dẫn con lên lầu chơi được không?"

"Dạ ~ Wow, bà nội dẫn con đi chơi."

Mấy câu nói đơn giản như vậy làm cho trong lòng người nghe như nhũn ra, Chu Quân Phương dựng thẳng lấy lỗ tai lắng nghe động tĩnh của con trai, mặc dù mơ hồ, nhưng thật giống như khắc vào trái tim cô, lộ ra nụ cười mềm mại. Sau đó lại tiếp tục trở về nhìn chằm chằm bên ngoài, mím môi chăm chú bắn một phát.

Sau buổi cơm tối, Du Hành nói một việc với Lâm Vinh Tiêu.

"Con thấy kỹ thuật bắn súng của dì Chu đã có thể xuất sư rồi, định dạy dì dùng súng bắn tỉa, cha cảm thấy thế nào?"

"Thế con cũng biết dùng?"

Du Hành nói: "Vậy thì có sao, cũng không khó gì cho lắm? Con của cha lợi hại như vậy, ngay cả xe tăng còn lái được đây này!"

"Hắc hắc hắc thằng nhóc khoác lác!" Lâm Vinh Tiêu cười to, lại hỏi: "Vậy con xem trình độ của cha, lúc nào có thể học được súng bắn tỉa?"

"Còn thiếu một chút, sau một tuần lễ nữa đi, con lại xem biểu hiện của cha."

"Ơ, Hằng An của chúng ta là thầy giáo trẻ đấy nha... thật lợi hại."

Du Hành trước khi Lâm Vinh Tiêu vỗ một phát đã tránh ra: "Con đi tìm dì Chu đây."

"Hắc, thằng nhóc thúi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau khi Chu Quân Phương nghe Du Hành nói xong, vừa mừng vừa sợ: "Hằng An à, con thấy dì thật sự có thể làm được sao?"

"Vâng, tay dì Chu ổn, nhãn lực tốt, vậy là đủ rồi. Nếu không có vấn đề, buổi sáng ngày mai con bắt đầu dạy dì cách sử dụng, dì Chu không cần lo lắng, cứ thả lỏng mà học, chắc chắn sẽ học được thôi."

Anh nhìn ra trong mắt Chu Quân Phương thấp thỏm không yên, Du Hành động viên vài câu.

"Được! Dì sẽ học thật tốt, cảm ơn Hằng An."

Chương trình dạy Chu Quân Phương học rất thuận lợi, đợi một mình Chu Quân Phương thủ ngày đó, bà nội Lâm còn cười ha hả chuẩn bị hai quả trứng mặn và đùi gà cho cô ấy.

"Đi thi đậu 100@ đấy!"

Chu Quân Phương ngại ngùng cười: "Cảm ơn dì, con sẽ cố gắng."

Vào lúc Chu Quân Phương có thể một mình đảm đương một phía, radio nhà họ Lâm đã thu được tín hiệu.

Từ khi cắt đứt mọi thông tin, Du Hành chuyển ra mua radio, sau đó chính mình không rảnh điều chỉnh, lại để bà nội Lâm có rảnh thì rà đài. Thông tin đứt đoạn rất có thể sóng liên lạc đã xảy ra vấn đề, nếu có tin tức cứu viện, rất có khả năng sẽ thông qua radio tiến hành thông cáo với mọi người.

Thỉnh thoảng bà nội Lâm rà đài vài cái, có đôi khi Chu Bình cũng sẽ nhắc nhở: "Bà nội, Bảo Bảo sờ sờ dây anten!" Bé còn giúp vịn dây anten, đặc biệt chăm chú.

Ngày hôm nay cũng là một ngày bình thường, bà nội Lâm mang theo Chu Bình từ lầu ba chơi đùa đi xuống, bắt đầu đong đưa radio.

Lúc mới bắt đầu trước sau chỉ có âm thanh soẹt soẹt rè rè, bà nội Lâm rất quen tay mà rà đài, tỉ mỉ rà từ chút một.

Chu Bình ngồi xếp bằng ở bên cạnh, cũng chầm chậm đong đưa dây anten.

"Không nói gì cả, bà nội."

"Đúng vậy. Đucợ rồi, bà nội đem cất đây."

Chu Bình liền chuẩn bị ấn dây anten xuống lại, bé đã quen chuyện này, vừa định ấn xuống đã bị bà nội Lâm ngăn lại.

"Bình Bình, chờ một chút!"

"Ồ có chú đang nói chuyện!"

Bà Lâm nói: "Đi gọi dì con đến đây!"

"Dạ!"

Chu Bình chạy chậm đi tìm Lâm Song Phượng, hôm nay sắp xếp trực ban, Lâm Song Phượng ở lầu một, cách gần bọn họ nhất.

"Sao vậy mẹ?"

Rất nhanh Lâm Song Phượng liền ôm Chu Bình chạy tới.

"Radio có người nói chuyện rồi! Con nhanh nghe xem, mẹ nghe không hiểu gì cả!"

Người già nghe không hiểu tiếng Quan thoại, nên gấp muốn chết. Bà cũng biết tác dụng bây giờ của radio, cháu trai lớn đã nói rõ ràng với bà rồi á!

"Có tín hiệu liền gọi chúng con đến nghe."

Con dâu ở gần đây, liền để con dâu nghe.

Bà nội Lâm nhận lại Chu Bình, để bé ngồi xuống thảm ngoan ngoãn ở một bên chờ, chính mình vịn lan ca gọi con trai và cháu trai xuống.

Bây giờ cũng không phải lúc từ chối, Lâm Song Phượng lên tiếng liền ngồi xuống cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ kỹ tin tức nghe được.

Rất nhanh chồng và con trai cũng đến, bà nói: "Tin tức là lặp lại đấy!"

Nghe xong hai lần Du Hành cũng phát hiện đây là phát lại tin tức: "Thành phố Hoa Trầm Vân Hương, Cung thiếu niên thành phố X và đại học thành phố L đã thành lập khu vực an toàn sơ bộ, xây dựng nơi thu nhận tạm thời, xin quần chúng nhận được tin tức cứu viện hỗ trợ thông báo cho nhau biết, trên đường cẩn thận an toàn." Nghe tên xong, có hai nơi nằm trong tỉnh này, một nơi nằm ở tỉnh bên cạnh.

Lâm Vinh Tiêu vỗ đùi vui vẻ nói: "Tốt quá rồi! Thành phố Hoa Trầm Vân Hương gần nhà chúng ta, lái xe chỉ mất năm tiếng đồng hồ! Tổ quốc tốt, vẫn là tổ quốc đáng tin cậy." Lâm Vinh Tiêu thật sự vô cùng vui mừng, mặc dù đợi hơn một tháng, nhưng cuối cùng đã chờ được.

"Vậy cũng rất xa." Bà nội Lâm nói: "Trở về quê chỉ mất hai tiếng đồng hồ thôi."

Nếu là lúc bình thường, năm tiếng quá đơn giản, nháy mắt là đến, nhưng bây giờ tình huống bên ngoài như thế nào? Chắc chắn rất nguy hiểm.

Lâm Song Phượng hỏi: "Vậy chúng ta có đi không?"

Lâm Vinh Tiêu nhìn người già trẻ nhỏ trong nhà, lý trí trở lại: "Năm tiếng đồng hồ... tình hình giao thông chắc chắn không tốt, vậy thì không ổn rồi." Cứ nghĩ như vậy cũng có chút bỏ cuộc nửa đường. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Một lần nữa canh giữ bắn tỉa phía trước, Du Hành đã nghĩ đến vấn đề này. Trong lòng nghĩ ngợi, thời gian trôi qua thật nhanh. Đợi đến khi ban đêm kéo đến, anh lại kéo tấm ngăn từng tầng từng tầng lên, đi xuống lầu.