Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 162: Tận thế nạn sâu bệnh 18



Edit: Trang Nguyễn

Du hành ngồi ở đầu xe cắn bánh quy, giương mắt nhìn ba con côn trùng chui ra từ trong kiến trúc bên trái, đầu nâng lên miệng há to bày ra tư thế tấn công, sau đó chạm đất bò như bay mà đến.

Anh cắn bánh quy, rồi đứng lên giơ súng, ánh mắt ngưng tụ, bóp cò.

Trên đường về, phía sau xe anh lôi kéo mười con côn trùng, một đường xuyên thẳng qua đám côn trùng mà đi, anh còn nhìn thấy một ổ trùng.

Ổ trùng kia bụng phình to, cả người sưng vù, vô ý thức du đãng, sau đó đi về phía trước xe Du Hành, hoa chân múa tay vui sướng, rất giống động tác phất tay.

Trở lại chỗ thu nhận, anh kiểm tra thân thể và thanh lý trừ độc vật tư theo thường lệ. Thuận tiện Du Hành còn báo cáo lại chuyện gặp ổ trùng lên trên, binh sĩ nhận được tin báo chào một cái.

"Sau khi thẩm tra, sẽ có chuyên gia ban thưởng cho ngài, xin đăng ký tên họ và địa chỉ của ngài!"

Tin tức báo lên từng tầng lên trên, lúc Du Hành vẫn còn đang đợi kết quả kiểm tra, liền nhìn thấy đoàn xe tiêu diệt ổ trùng đã xuất phát.

Về đến nhà, bà nội Lâm đã nấu cơm xong, đang làm đồ ăn.

"Chờ cha con về!"

Ba người Lâm Vinh Tiêu bị phân chia các đội ngũ khác nhau, trong đó đội của Lâm Vinh Tiêu trực ở địa điểm khá xa, cho nên luôn về nhà trễ nhất.

"Đây là thịt gì?"

Anh thay đổi xong quần áo đi ra nhìn thấy bà nội Lâm đang xào rau, nghe mùi hương có chút quen thuộc, anh tiến đến gần xem thử, kinh ngạc phát hiện đây là thịt tươi, cũng không phải thịt khô, thịt muối trong vật tư trong nhà mình.

"Hôm nay vừa phát đấy, cũng không nói là thịt gì." Bà nội Lâm cười nói: "Bà nhìn kỹ rồi... thật sự rất tươi ngon, cháu nhìn xem..." Bà múc ra một khối thịt cho Du Hành xem.

"Có chút trong suốt, như đậu hủ, còn rất đẹp mắt đấy."

Nụ cười trên khóe miệng Du hành cứng ngắc lại một chút, tiếp nhận cái giá trong tay bà nội Lâm: "Nội, để cháu xem."

Cẩn thận nhìn kỹ nồi "Thịt" này, ngửi mùi hương... sắc mặt anh càng ngày càng kém.

"Làm sao nhìn chằm chằm vào nồi rồi ngẩn người vậy cháu? Cha cháu trở về rồi, cháu đi ra ngoài đi, để nội xào rau."

"Mẹ, mẹ nhìn những thịt này xem, cảm thấy đây là gì?"

Lâm Song Phượng nghi hoặc cúi đầu nhìn.

Lâm Vinh Tiêu đang thay quần áo bên ngoài, chợt nghe tiếng vợ kêu.

"Làm sao vậy làm sao vậy?"

Lâm Song Phượng che miệng lao ra gian phòng cách phòng bếp, dùng sức đè nén cảm giác buồn nôn.

Đối với bọn họ những người mỗi ngày đều tiếp xúc với côn trùng mà nói, vô cùng hiểu rõ cấu tạo tổ chức của côn trùng. Chỉ có bà nội Lâm ít tiếp xúc côn trùng, cho nên không hề phát giác ra được.

Đợi đến khi Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương cùng đến nhìn, cũng hiểu được đây là thịt trùng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Mẹ, lúc mẹ đi lấy, có phải có người khác lén trộm đổi với mẹ không?"

Bà nội Lâm cũng giật mình: "Mẹ vẫn luôn cầm thịt này trên tay, không có ai chạm qua."

"Có chút giống ấu trùng chưa từng ăn thịt người." Du Hành nói: "Con đi đến đội hậu cần hỏi thử."

Trước đó ở nhà anh đã thu thập côn trùng vừa nở ra từ trong ống nước, quả thực xác ngoài như bánh quế, thịt bên trong trắng nõn.

Lâm Vinh Tiêu cũng rất tức giận: "Phải hỏi, cha đi với con!"

Cho dù thật có thể ăn, cũng phải nói rõ ràng, để tự bọn họ quyết định có ăn hay không. Sao có thể qua loa với bà cụ như vậy, để bà cụ mơ hồ nấu chín.

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đi đến chỗ hậu cần, Du Hành hỏi người trực ban: "Xin hỏi đây là nguyên liệu nấu ăn mới à? Người lớn trong nhà tôi nói hôm nay lấy được từ nơi này."

Anh trực tiếp đưa chén thịt trong nồi cho nhân viên công tác xem

Nhân viên công tác nhìn nhìn: "Cái này không phải bộ hậu cần chúng tôi phát đâu, quả thật hôm nay đã phát thịt rồi, nhưng là thịt heo, trong chén này không phải thịt heo à?"

"Đây chính là bà nội tôi lấy từ chỗ các người ở đây, xin kiểm tra một chút đi!"

Du Hành thấy ánh mắt nhân viên công tác, đôi mắt nhân viên công tác xảo trá lừa đảo, thái độ anh cường ngạnh nói: "Kiểm tra ngay đi, bằng không tôi liền đi khiếu nại đấy!"

"Thế nhưng quả thật hôm nay chúng tôi phát thịt heo... Được rồi được rồi, số thứ tự của các ngài là bao nhiêu?"

Hiện tại mặc dù đã là giữa trưa, vẫn có người đến lãnh nhận định mức đồ ăn hôm nay. Nếu chê đồ ăn căn tin nấu, có thể đến nơi này lãnh số nguyên liệu nấu ăn theo định mức rồi tự về nấu.

"Ngài xem, hôm nay là thịt heo." Trong quá trình chờ thẩm tra, một nhân viên công tác đem thịt heo cho người đến lấy theo định mức trước đó, còn đặc biệt cho Du Hành xem: "Sáng nay vừa làm thịt đấy."

"Đã tìm được, trên bảng đăng ký quả thật là thịt heo.... Nhà các người có năm người trưởng thành, một trẻ vị thành niên, cho nên số định mức là nửa kg thịt heo."

"Lúc ấy người phụ trách là ai, có thể để cô ấy ra đối chất không?"

Nhân viên công tác thật sự không vui: "Tôi biết bây giờ vật tư thiếu thốn, mọi người hiếm khi ăn được thịt như hồi trước, nhưng ngài làm vậy không tốt lắm đâu?"

Du Hành vớt một miếng thịt lên: "Cô xem đây là thịt gì? Cái này rất có thể là thịt trùng! Nếu cô không nhận ra được, có thể đưa đi kiểm nghiệm thử. Tôi không cần thiết phải vì một bữa ăn mà đi lừa gạt nửa kg thịt heo, ngoại trừ muốn lấy lại công đạo, mục đích khác chính là muốn nhắc nhở các người, nếu ngoại trừ nhà tôi, còn người khác cũng lấy thứ này... như thế đến cùng ăn xong có thể xảy ra sự cố gì hay không!"

Lời này khiến một đám người bị kinh trụ, ngay cả người phụ nữ bên cạnh vừa nhận thịn heo, tay run lên vô thức ném thịt heo trong tay xuống.

"Cho nên, vui lòng mời nhân viên công tác đã phát vật tư cho bà nội tôi, ra đấy nói chuyện."

"Ngài nói vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, vậy tôi sẽ cho người gọi đồng chí Lâm Mộc Tử đến đây, xin đưa cái chén kia cho tôi đi." Một người đàn ông chen từ trong đám người đi vào, nhân viên công tác khác gọi hắn "Chủ nhiệm Hoắc".

Chủ nhiệm Hoắc nhận chén, lại ngồi xuống nhặt thịt heo trên mặt đất đưa cho người phụ nữ: "Tôi đảm bảo, đây là thịt heo thật, yên tâm cầm về nhà đi!"

Sau đó chuyện này vô cùng oanh động, thì ra Lâm Mộc Tử chỗ hậu cần lợi dụng công làm việc riêng, lấy thịt côn trùng hoạt động ngầm, đem thịt heo chính thức về nhà mình.

Từ Lâm Mộc Tử điều tra ra một dây, đều là chỗ hậu cần tham ô cấp các loại thịt. Đầu năm nay, ăn chút thịt rất khó, thiếu cân thiếu lạng còn không bị mọi người mắng chết sao? Cho nên bọn hắn cũng không dám giở trò quỷ khi cân kg, sau đó tâm địa đen tối nghĩ ra chủ ý "tuyệt diệu": lấy thịt khác đổi lấy thịt thật sự.

Mà thịt khác này chính là thịt trùng rồi.

"... Lâm Mộc Tử và ba người khác, lợi dụng chức vụ làm việc riêng, tự nuôi dưỡng côn trùng lấy thịt làm giả số lượng thịt theo định mức cấp cho mọi người, tạo khiến thân thể hai mươi mốt người bị tổn thương nội tạng, hành vi phạm tội này tạo thành ảnh hưởng ác liệt. Căn cứ điều lệ thời chiến, phán quyết cụ thể của ba người sẽ quyết định vào ba ngày sau, xin mọi người chú ý tin tức thông báo."

Trước đó Du Hành đã từng nghĩ, nếu sau này không đủ đồ ăn, còn có thể lấy thịt trên người côn trùng về ăn. Sau này đến Trầm Vân Hương, chỗ thu nhận cảnh báo mọi người, thịt côn trùng không thể ăn được, cho dù côn trùng được ấp trứng từ cơ thể con người, chất thịt trong sạch, mùi vị không tệ, nhưng thật sự vẫn có độc tính mãnh liệt.

Sau khi ăn xong, cơ thể con người không lập tức ngã xuống, nhưng dạ dày sẽ hư tổn đầu tiên, sau đó xuất hiện xuất huyết, các cơ quan nội tạng khác dần dần suy kiệt.

Có thể nói, coi như người lười biếng nhất, tình nguyện đi ăn xin cũng không dám ăn loại thịt này!

"Thật là xấu xa độc ác! Táng tận lương tâm! Bọn hắn cố ý phát đồ cho người già mẹ góa con côi, khi dễ người ta lớn tuổi, không phân biệt được!" Loại chuyện này, bất kỳ ai nghe xong đều cảm thấy phẫn nộ.

Bên trong chỗ thu nhận vào lúc thiếu đồ ăn, nhưng cũng chỉ cuối tuần phát một bữa ăn, thậm chí nữa tháng. Người trưởng thành cũng có thể phân chia một hai lạng, băm thịt nấu nồi cháo cũng có thể ăn chút hương vị.

Lâm Mộc Tử bọn hắn nhắm thẳng vào mẹ góa con côi kia, sống một mình, lấy thịt đổi, thời gian dài qua đi, vậy mà thật sự không bị phát hiện.

Lúc này nếu không phải bọn hắn sai, đem bà nội Lâm và đứa nhỏ thành quả hồng mềm, một mũi tên bắn sai mục tiêu, còn không biết lúc nào mới có thể phát hiện được đấy.

Sau đó, nhà họ Lâm cũng nhận được đền bù tổn thất —— một kg thịt heo.

Du Hành thuận tiện hỏi thăm tiến triển sự tình, chủ nhiệm Hoắc đại biểu chỗ hậu cần tự mình đến đây xin lỗi, nghe vậy nói: "Toàn bộ xử bắn, ngày mai sẽ chấp hành, người nhà bọn hắn vi phạm lệnh cấm tự ý nuôi dưỡng đồ vật cấm, sẽ bị phán lao động nửa năm." Chuyện này sẽ công khai vào chiều nay, vì chức vụ của mình nên hắn đã sớm nhận được tin tức, bây giờ nói ra chỉ để người bị hại bớt giận cũng không sao.

Bà nội Lâm hỏi: "Thế... những người già kia sao rồi?"

Nụ cười chủ nhiệm Hoắc thu lại, lộ ra vài phần bi thương: "Thân thể của bọn họ đã hỏng rồi, bây giờ điều kiện chữa bệnh... Chỉ đành nuôi dưỡng, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ."

"Được, được!"

Du Hành không chọc thủng lời nói tránh nặng tìm nhẹ của chủ nhiệm Hoắc, gật đầu ra hiệu rồi đỡ bà nội Lâm về phòng.

Chỗ thu nhận vì để tiêu trừ ảnh hưởng xấu sau này, nhất định sẽ giúp bọn họ sống sót tốt, cứu vãn lại hình tượng cơ sở quản lý. Thế nhưng thịt trùng có độc tính rất mạnh, sau khi ăn, hư hại đầu tiên là tràng đạo và dạ dày. Cho dù còn sống, cái gì cũng không thể ăn không thể tiêu hóa, dựa vào thuốc chèo chống để không chết, cái này đối với những người bị hại mà nói, tuyệt đối còn đáng sợ hơn chết.

Trở lại trong phòng, bà nội Lâm nói: "Bà đi thăm bọn họ, đều là người đáng thương." Nhìn hai bên một chút, muốn nhìn xem trong nhà có thể đem thứ gì qua an ủi được không.

Du Hành nói: "Lấy sữa bột, sữa dành cho người già."

"Ờ đúng! Bà có rất nhiều sữa bột đây này." Bà nội Lâm đi tìm kiếm đồ tồn kho của mình.

Qua buổi trưa, Lâm Song Phượng dẫn mẹ chồng đi thăm những người bị hại kia, Du Hành lập tức đến quảng trường xem phán quyết.

Quả nhiên như chủ nhiệm Hoắc đã nói, toàn bộ thủ phạm đều bị phán xử tử hình, xử bắn.

Người thân của bọn hắn... cả đám đều kêu khóc, cầu cứu, nhưng không cách nào có được sự đồng tình của những người vây xem. Trong đó có một bà lão lớn tuổi còn quỳ ở đó, cầu xin chết thay cho con trai.

Trong đám người đầy tiếng ồn ào bàn tán, trên đài Lâm Mộc Tử bị cảnh sát vũ trang đàn áp nhìn chằm chằm vào bà lão quỳ bên dưới, nước mắt vẫn luôn rơi xuống, thẳng đến khi bị đẩy lên xe.

"Con của tôi a!" Bà lão gào khóc muốn đụng đầu vào cột, bị người khác ngăn cản.

Người bên ngoài khinh thường nói: "Trong lòng bà lão này cũng ác lắm đấy, côn trùng trong nhà cũng do bà ta nuôi, ai tin bà ta không biết chuyện chứ!"

"Bởi tôi nói sao mỗi ngày trôi qua bà này nhìn cứ u ám thế nào đấy, thì ra trốn trong nhà làm loại chuyện thất đức này!"

Tối hôm đó, mấy người kia đã bị xử bắn.

Chuyện này không chỉ ảnh hưởng như vậy. Chỗ hậu cần đã có người lén lút ấp trứng côn trùng, dùng nước nuôi nó lớn rồi giành tư lợi, thế thì không thể buông tha toàn bộ chỗ hậu cần.

Vì cho dân chúng một sự công đạo, vậy thì phải tỏ rõ thái độ: tra cho rõ! Không chỉ bộ hậu cần, căn tin và khu nuôi dưỡng đều kiểm tra một trận.

Kết quả thật đúng là tra đồ vật mới.

Trong thức ăn có thịt ở căn tin cũng bị tra ra có thịt trùng. May mắn đồ ăn trong căn tin, vốn ít thịt, trong đó sau khi có thịt trùng chống đỡ, sau này mỗi người chỉ ăn có một chút.

Sóng to gió lớn!

Từ cửa sổ nhìn thấy đám người kháng nghị bên ngoài, Du Hành đóng cửa sổ lại.

"Vẫn còn náo à?" Bà nội Lâm hỏi.

"Vâng." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bà nội Lâm yêu thích nhất cuộc sống thanh nhàn bình thãn của người già, bà rất sốt ruột với trận hỗn loạn này: "Những người này thật là... sống yên lành không tốt hay sao? Cứ thích làm chuyện xấu, gây ảnh hưởng không tốt."

Bà sống nhiều năm như vậy, thời gian khổ cực cũng đã trải qua, con trai mang đến phú quý cũng đã trải qua, bây giờ bà đã một bó to tuổi rồi, lại xa xứ, chuyện này cũng có thể qua được. Cho nên đối với những kẻ chỉ vì chút ít thịt làm chuyện hại người như thế, bà vô cũng không có cách nào hiểu nổi.

"Hằng An à, chúng ta cũng không thể làm người xấu, muốn lấy thứ gì tự chúng ta cố gắng đi lấy, cha cháu làm chuyện này rất tốt, cháu cũng phải học tập theo cha cháu đấy, nha?"

"Dạ, con biết rồi bà nội."

Trận hỗn loạn này khiến mấy vị cao tầng ngã ngựa, thanh lọc quyền lực rồi chấm dứt.

Kết cấu thế lực mới vì ổn định lòng dân, đẩy ra thuốc xổ lãi hệ thứ hai, hơn nữa lập tức đưa vào sử dụng.

Một lần nữa Trầm Vân Hương bị mùi lạ bao trùm, sau khi thanh lý côn trùng xâm lấn từ trước, một lần nữa nâng cao hệ số an toàn ở chỗ thu nhận.

Thời đại mới, dường như cứ như vậy đã đến.