Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 164: Tận thế nạn sâu bệnh 20



Edit: Trang Nguyễn

Du Hành ở bên ngoài ngây ngốc hơn nửa năm, khu vực hoạt động từ bổn tỉnh dần dần mở rộng sang tỉnh bên cạnh, còn gặp được những người qua đường khác tạm thời đồng hành cùng nhau, từ trên người những người kia anh có được một ít tin tức mới.

Ở bổn tỉnh lúc anh gặp một trong những người đó, có khá nhiều người đến từ một chỗ khu vực an toàn Cung thiếu niên thành phố X và đại học nào đó ở thành phố K.

Hai nơi này đều là tập đoàn quân đội mười hai bổn tỉnh mở rộng xây dựng thành khu vực an toàn, dựa theo bản đồ, Cung thiếu niên thành phố X ở bổn tỉnh, cho nên Du Hành gặp được đội quân đội săn bắn, khá nhiều người đều đến từ Cung thiếu niên thành phố X, sau này khu vực hoạt động của anh, cũng khá gần Cung thiếu niên thành phố X.

Có một lần anh bị thương quá nặng, anh đào thoát từ dưới miệng mẫu trùng Vương, cả người đều bị gặm mất tầng thịt, chính là đến Cung thiếu niên thành phố X trị liệu đấy.

Côn trùng bên ngoài thật sự nhiều lắm! Tốc độ sinh sôi nảy nở cao tốc, bọn chúng không kén chọn đồ ăn, hai nhân tố quan trọng này làm cho số lượng côn trùng bên ngoài vẫn luôn giữ vững số lượng kinh người.

Gặp phải đại trùng triều, đó cũng chỉ là chuyện quá bình thường.

Đúng lúc này, Du Hành chỉ cảm thấy may mắn côn trùng không phải Zombie, nói cách khác, dịch tu bổ gien cũng không đủ dùng.

Lại một lần nữa tránh thoát một cơn lũ côn trùng, Du Hành nằm sấp trên một nóc nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày hôm trước rốt cuộc [Quy tắc chung kiện thể] của anh đã lên tầng bảy, bây giờ đã sớm có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong bóng tối, Từ nóc nhà tầng mười bảy nhìn xuống, có thể nhìn thấy vỏ ngoài của côn trùng cọ ánh sáng phản quang dưới ánh trăng như ánh nước di chuyển, tầng tầng lớp lớp tuôn ra lan tràn đến tất cả các nơi hẻo lánh.

"Côn trùng nhiều quá..." anh thở dài, đứng dậy lấy chiếc lều vải từ trong nhẫn trữ vật, tìm hướng cản gió dựng lên, sức cùng lực kiệt chui vào nằm trong chốc lát, mới lần nữa ngồi xuống nấu cơm tối.

Vừa ăn cơm, anh vừa nghĩ ngày mai có thể tìm kiếm được xe mình hay không, Mấy ngày hôm trước anh mới từ Cung Thiếu niên thành phố X bổ sung vật tư rời đi, còn tu sửa tân trang xe lại một lần nữa, cứ như vậy bỏ lại thật sự đau lòng quá.

Chỉ có thể hi vọng ngày mai lúc đi qua đó, chiếc xe kia còn có thể toàn thấy trước cơn lũ côn trùng đấu đá.

Sau khi ăn xong, anh tu luyện một vòng kiện thể thuật rồi mới đi ngủ.

Ngày hôm sau anh cẩn thận nhìn dấu vết trên đường, trở lại nơi ngày hôm qua bị cơn lũ côn trùng ào đến, phát hiện chiếc xe kia bị đè ép gần một phần ba xe.

Cửa xe đều biến dạng rồi, cứng rắn đẩy ra sau đó ngồi vào, anh phát hiện không đề máy nổi.

Chung quanh lại bắt đầu có tiếng bò động xột xoạt của côn trùng nhỏ, Du Hành thu dọn một vòng mới không ra tay kiểm tra xe, thật đúng là không sửa được nữa.

Sau khi lên cao tốc, anh phát hiện đoạn đường này không dễ đi cho lắm, trên mặt đường không phải có thân cây sụp đổ, chính là ổ voi ổ gà mấp mô. Trước kia anh đã từng gặp phải tình hình giao thông thế này, tám chính phần là ở bên dưới đã bị côn trùng đào rỗng xây tổ rồi.

Vì vậy chỉ có thể đi đường vòng lại đường vòng. Đợi đến khi đi vào đoạn đường thực vật thưa thớt, rất rõ ràng số lượng côn trùng đã giảm rất nhiều. Năm nay dường như khô hạn, Du Hành phát hiện đi ngang qua sông hồ, mực nước đều ít đi, càng đi về phía tây, không khí càng khô ráo.

Nhưng có chỗ tốt rõ ràng nhất, côn trùng ít. Dù thế nào chúng không chọn nơi này, chúng càng yêu thích nơi có sinh vật phong phú, nguồn nước sung túc.

Đây tất cả đều vô cùng bình thường, giống như anh hơn nửa năm nay kinh nghiệm cũng không có gì khác nhau: giết trùng dưới lưỡi dao, tìm sách vở, thẳng đến khi xe anh bị luân phiên đè ép thành sắt vụn.

Gặp phải ăn cướp ở bên ngoài cũng không kỳ quái, Du Hành cũng thu thập mấy người đến tấn công như bình thường, sau đó mới phạt hiện chuyện không đúng cho lắm?

Người tấn công anh có ba người, lúc nhìn từ xa, anh cũng không phát giác có gì không đúng, lúc đến gần xem xét, mới phát hiện trong đó có một người có tướng mạo rất kỳ quái, trên người trùm một tầng xác ngoài màu nâu, lật ngược thi thể để nhìn chính diện, cái miệng cực lớn liền lộ ra.

Anh còn tưởng rằng đây là một con côn trùng đấy!

Nhìn đến đây, phản ứng đầu tiên của Du Hành chính là đây chẳng lẽ là "Đồng hóa"? Thế nhưng anh lập tức nghĩ, nếu quả thật có đồng hóa, tận thế nạn sâu bệnh này đã xảy ra hơn một nay, sớm nên nhìn thấy hiện tượng này rồi chứ.

Sau đó một ý niệm liền nảy lên trong đầu anh —— chẳng lẽ lại là thí nghiệm trên cơ thể con người? Nghĩ đến đây, anh cẩn thận lục xem kỹ càng thân thể thi thể này, cũng không phát hiện dấu vết lỗ kim nào.

Du Hành chống hông đứng lên, nhìn quanh bốn phía dãy núi trùng trùng điệp điệp kéo dài, bản đồ trong đầu từ từ hiện ra.

Từ biển báo giao thông vừa rồi đi ngang qua có thể phân biệt, ở đây đã tiến vào khu vực biển, xuyên qua núi này đi qua đường cao tốc, là có thể đến tỉnh biển. Nhưng đường xe còn đi một tiếng đồng hồ nữa, cũng không biết ba người này từ nơi nào đến.

Anh vẫn trước sau như một luôn nghĩ đến kết quả xấu nhất, nếu ba người này không chỉ cướp bóc đơn giản thì sao đây?

Cuối cùng anh cột thi thể người đàn ông giống côn trùng nhất lên trên mui xe, tiếp tục đi về hướng biển.

Sau khi đi vào, anh tạm thời không đi tìm sách, mà trực tiếp đi đến khu vực an toàn Biên Hải. Giai đoạn trước tận thế nạn sâu bệnh giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi đã hiểm hiểm trôi qua, các loại thông tin từng bước được xây dựng lại, bây giờ thường dùng nhất chính là thông tin radio, Du Hành đi ra ngoài cũng có một chiếc radio, bất cứ giây phút nào cũng có thể nghe được kênh tin tức.

Vừa tới khu vực Biên Hải, liền có một kênh nhận được tín hiệu, nội dung tin tức cũng gần giống tín hiệu đã nhận được lúc ở gần Cung thiếu niên thành phố X, chủ yếu là ở một nơi nào đó dưới sự nỗ lực của thế lực nào đó và cộng đồng quần chúng nhân dân, bây giờ đã xây dựng bao nhiêu khu vực an toàn, vị trí cụ thể ở nơi nào, nhắn nhủ người sống sót lẻ tẻ ở khắp nơi bên ngoài tự đi đến khu vực an toàn gần bản thân nhất, giữ lại sinh mạng cho con người.

Sau khi ghi nhớ kỹ địa chỉ, anh lái xe về hướng khu vực an toàn Biên Hải, rất nhanh đã tiến đến nơi kiểm tra đo lường cách ly của khu vực an toàn, ở chỗ này đều là binh sĩ vác súng trên vai, đạn lên nòng, số lượng côn trùng giảm bớt kịch liệt.

Thời điểm anh tiếp nhận kiểm tra, Du Hành nộp thi thể kia lên, đồng thời từ trong ánh mắt người tiếp nhận anh phát hiện, dường như chuyện này cũng không có gì kỳ quái?

Anh liền hỏi: "Xin hỏi loại quái nhân thế này rất bình thường sao?"

"Xem đăng ký của anh là từ nơi khác đến à? Trách không được chưa từng nhìn thấy người trùng, đây là Phúc Thọ Sơn bên kia làm ra đấy, bên kia có kẻ xấu làm thí nghiệm bất lương, anh ra ngoài phải cẩn thận một chút, không nên để bị bắt, tốt nhất nên kết bạn mà đi, xe cẩu trên đường cũng phải cẩn thận, rất có thể đó là nhóm bắt thí nghiệm thể."

Chuyện này chắc hẳn không phải là bí mật gì rồi, binh sĩ cẩn thận theo sát Du Hành nói hết nguyên nhân hậu quả, cuối cùng còn nói với anh: "Không nên tin những tà giáo kia, chúng ta phải tin tưởng khoa học, phải chiến thắng côn trùng mà không phải tự biến mình thành sâu."

"Cảm ơn anh." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau khi đăng ký xong, Du Hành thuận tiện tiến vào khu vực an toàn Biên Hải sửa chửa lại, Đợi đến khi thu xếp xong xuôi, anh mới đột nhiên nhớ đến một sự kiện, Phúc Thọ Sơn không phải là ở nước bên kia sao? Nhớ đến lúc đầu khi nạn sâu bệnh vừa bắt đầu, mạng lưới internet còn sử dụng được, anh và Lâm Vinh Tiêu còn nhìn thấy hình ảnh hoạt động của tôn giáo nước bên kia trên mạng internet, một người mặc quần áo và trang sức kỳ quái đứng trên đài cao, bên dưới có một đống người quỳ gối.

Nhưng sao đó ổ trùng bộc phát mạnh mẽ, Phúc Thọ Sơn lại hưng thịnh một lần nữa, nói đến thật sự kỳ quái, côn trùng trên núi bên kia, thật sự không tấn công con người, ngày càng nhiều người sống sót chạy lên núi, bên kia nghiễm nhiên trở thành thánh địa.

Bắt đầu chính thức bận rộn xây dựng khu vực an toàn, không có thời gian nhúng tay, dù sao chỉ cần có thể che chở người sống sót, người sống sót nhiều hơn một chút cũng đủ rồi.

Thẳng đến nửa năm trước, Phúc Thọ Sơn công bố thần Long nương nương nhận được sức mạnh của Long thần, có thể từ côn trùng cướp được sức mạnh, đem sức mạnh kia chuyển dời đến trên người con người, làm cho con người cũng có sức lực và nang lực tác chiến mạnh mẽ của côn trùng, thậm chí làm cho con người đi ra khỏi Phúc Thọ Sơn cũng không bị côn trùng tấn công.

Tin tức này như một tảng đá kích thích ngàn tầng sóng, vốn nhân khẩu ở khu vực an toàn vẫn liên tục xói mòn đến phạm vi Phúc Thọ Sơn, cả hai mặt ngoài hài hòa ở chung, xem như một chủ thành thêm một thành phụ, cũng vì giám hộ mà tồn tại. Bây giờ Phúc Thọ Sơn bên kia đánh vỡ cân đối, tạo ra một đám quái vật người không giống người trùng không giống trùng, người lãnh đạo đương thời chắc chắn không thể ngồi không bỏ qua như vậy.

"Nhà anh cũng qua đó hả? Tôi đã từng thấy Long thị vệ kia, cũng quá khó coi, nghe nói còn ăn thịt người nữa đấy..."

"Ôi chao, không tiếp nhận tẩy lễ cũng sẽ không biến thành như vậy, bên Chính Sơn vẫn an toàn, nhà chúng tôi ở trên núi không xuống là được."

"Thế ăn cái gì, dùng cái gì? Trên núi có gì ăn được chứ."

"Mẹ tôi cũng muốn làm Long thị vệ! Khốc!"

"Suỵt!!"

Bên tai Du Hành nghe nói chuyện, thế anh mới thì ra bên Phúc Lộc Sơn có lực ảnh hưởng lớn như vậy, ở trên chợ anh đi dạo một vòng, tin tức nghe được đều là về Thần long nương nương, Long thị vệ. Hơn nữa độ chấp nhận của quần chúng nhân dân dường như còn rất cao, trong lời nói đều là muốn hướng đến. Nhưng những lời này đều lén lút nói với nhau, vừa nhìn thấy tuần tra viên, mọi người liền nói sang chuyện khác như trả giá mua đồ ăn, cách nuôi con, đừng nhắc đến có bao nhiêu cơ trí.

Loại chuyện này, Du Hành cũng không xen vào được, sau khi bổ sung đủ vật tư, anh tiếp tục đi ra ngoài.

Vốn anh muốn đi một chuyến đến mấy thư viện và tiệm sách lớn nhỏ gần đây, đợi sau khi làm xong hết mọi chuyện đã hơn một tháng sau. Bởi vì anh có ý thức tránh phạm vi Phúc Thọ Sơn, anh lựa chọn lộ tuyến đều đưa lưng về hướng nước bên kia, không nghĩ đến như vậy còn gặp được bọn người gọi là Long thị vệ.

Hôm nay anh qua đêm trong thư viện một trường cấp ba. Nếu không có mẫu trùng Vương, Du Hành có thể tự bảo vệ chính mình, tuy trường này có số lượng côn trùng nhiều, nhưng chỉ cần đóng cánh cửa cổng nặng nề, như vậy có thể tạm thời an toàn.

Anh luôn một mình một người ở bên ngoài, vấn đề an toàn tuyệt đối trọng yếu nhất, chỗ anh ngủ khác hẳn người khác, không phải nóc nhà thì chính là xà ngang, không phải tấm ngăn thì chính là đèn treo trên tòa nhà. May mà anh tu luyện có chút thành tựu, bằng không không trụ nổi lần này.

Chỗ tốt cũng rõ ràng, anh dùng cách này tránh thoát con người lần theo, từ trong miệng côn trùng thoát thân chạy trốn.

Đêm nay anh vẫn đang nằm trên trần nhà một chỗ ngăn cách nhỏ ở lầu ba một thư viện, ngay góc bên trái cửa sổ.

Lúc xe dừng lại, anh liền bị đánh thức, sau đó nghe những người kia cả một đám bò từ cửa sổ tiến vào.

Số lượng người tiến vào không ít, sau khi nhảy vào còn đang nói chuyện: "Làm gì đuổi nhanh như vậy, nửa đêm cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mệt chết đi được."

"Làm chuyện vì Thần Long nương nương, luôn kêu khổ kêu mệt như vậy mày không cảm thấy mất mặt à?"

"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, mau nghỉ ngơi đi!"

"Tôi đói bụng, làm sao ở đây không gặp một người nào vậy chứ."

"Ngày hôm qua mình mày ăn hết một người, bây giờ còn đói? Có phải thùng cơm hay không?"

"Hứ, chỉ là một đứa trẻ con, ăn được mấy miếng chứ?"

"Vẫn là tên mập mạp ngày đó ăn ngon hơn..."

Sau khi mười một người vào đây, nói vài lời trêu chọc nhau, có một người đàn ông cường tráng nhất còn móc ra một cánh tay con người gặm, gặm hết mới cảm thấy mỹ mãn bắt đầu ngủ. Thấy được bọn hắn cũng không hết sức cẩn thận, vậy mà cả đám ngủ say sưa.

Trong bóng tối, Du Hành nhìn thấy bề ngoài những người kia đều bao trùm một tầng vỏ ngoài màu nâu, mặc dù ngủ, nhưng con mắt đỏ chót đều không đóng hoàn toàn, nửa khép lại, lại lộ ra u ám.

Cũng không biết những ngững người này muốn đi làm gì, nhưng loại Long thị vệ ăn người này, anh không có khả năng giữ lại uy hiếp tương lai sau này của mình.

Nhẹ nhàng linh hoạt xoay người xuống đất, trói lại toàn bộ đám người này.

Không lục soát ra cái gì cả, chỉ tìm được một chiếc hộp sắt. Chiếc hộp này nhỏ hợp cặp công văn một chút, khóa mật mã.

Anh dùng một chút thủ đoạn theo moi được mật mã từ trong miệng những người này, sau khi mở chiếc hộp ra phát hiện bên trong có hai mươi ống thuốc, bên trong chất lỏng đen thui còn mang theo cặn lắng đọng bên dưới. Thấy thế nào cũng không giống thuốc tốt.

"Đây là cái gì?"

"Đúng, đúng dịch hóa rồng, sau khi dùng có thể giống hệt chúng tôi. Cậu thả tôi đi, cậu xem, đều người một nhà, tôi có thể dẫn cậu tiến cử với Thần Long nương nương, được hay không?"

"Trực tiếp uống vào?"

"Đúng, đúng, trực tiếp uống, thoạt nhìn cậu rất cường tráng, nhất định có thể hóa rồng thành công đấy, thả tôi được không?"

Du Hành cau mày nghiên cứu đơn giản thứ gọi là "Dịch Hóa Rồng" trong tay, lại hỏi thăm một ít tình hình, kết quả những người này mười hỏi chín không biết, chỉ biết đây là Thần Long nương nương phái bọn hắn đưa thứ tốt đến lãnh địa khác.

"Đưa đến nơi nào?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Người đàn ông trước mắt co rúm lại nói ra tên một chỗ, Du Hành nhớ kỹ, đột nhiên cười khẽ: "Mày nói, tao nên xử trí chúng mày như thế nào?"