Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 168: Tận thế nạn sâu bệnh 24



Edit: Trang Nguyễn

Sáng sớm hôm sau, liền có chuyện xảy ra, Du Hành thấy một màn đầu độc Dịch Hóa Rồng còn kinh khủng hơn khu vực an toàn trước đó. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bắt đầu sáng sớm... lúc đánh răng rửa mặt nấu bữa sáng, người thiếu vật tư, ít nhất cũng phải uống một ngụm nước cho thông cổ? Cho nên hầu như không có người may mắn thoát khỏi.

Vì trước đó ở khu vực an toàn Du Hành từng bị trúng chiêu, gần đây thân thể lại có chút giống như biến đổi như có như không, cho nên anh không dám ăn uống ở bên ngoài, đồ ăn nước uống đều là lương thực tồn trữ trước đó, cho nên anh đang ở ngoài nghe tiếng kêu cứu của bà lão trong phòng thuê, anh vội vàng chạy xuống xe nhìn.

"Cứu cứu cháu tôi với, cứu cháu tôi với..."

Chạy vào phòng thuê xem xét, bà lão nằm rạp trên mặt đất, dường như bà vô cùng khó chịu, trên mu bàn tay chỉ còn một lớp da nổi đầy gân xanh, dùng sức túm chặt tấm chiếu cố gắng ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ trên giường.

Du Hành lập tức đi đến xem xét đứa nhỏ, lại nhìn thấy mặt mũi đứa nhỏ đầy tím xanh, miệng há to chỉ có hơi thở ra mà không có hít vào.

Bà lão nhìn thấy mắt anh trừng lớn: "Cứu cháu tôi với!" Dù trên tay dùng thêm sức lôi kéo quần áo Du Hành, cũng không dám lớn tiếng hô lên, sợ kinh động côn trùng bên ngoài.

Du Hành nhìn đứa nhỏ khổ sở, nói: "Để tôi xem trước cậu bé bị sao vậy." Tình huống đứa nhỏ thật không tốt, anh không có dụng cụ gì để kiểm tra, chỉ có thể đưa tay sờ trái tim đứa nhỏ, đập cực nhanh, mạch đập nhảy lên rất mãnh liệt.

"Có phải bà cho nó ăn gì không?"

Bà lão chỉ chén tán loạn trên mặt đất, đó là một chén mì sợi để qua đêm. Sau khi Du hành xem cũng nhìn không ra vấn đề gì, nếu bụng đứa nhỏ yếu ăn đồ ăn mà bị đau bụng, cũng không thể nào có loại phản ứng này.

Dưới tình thế cấp bách, Du Hành chỉ có thể cho đứa nhỏ ăn [Vạn cổ chi Vương], nếu quả thật là do côn trùng khiến thân thể đứa nhỏ không khỏe, vậy thì còn chút tác dụng.

"Nó... có ổn không?" Bà lão chờ mong nhìn chằm chằm vào cháu trai mình.

"Có phải bà cũng không thoải mái hay không?"

"Tôi hơi đau bụng, không có việc gì."

"Sáng nay bà ăn gì rồi?"

"Cái gì cũng chưa, chưa ăn gì cả." Bà lão cũng cảm thấy kỳ quái: "Tôi thức dậy súc miệng thôi."

"Bà ăn cái này đi."

Bà lão ăn hết [Vạn cổ chi Vương], không biết có phải vấn đề tâm lý hay không, qua không lâu sau, bà đã cảm thấy hết đau bụng.

Nhưng rất nhanh, Du Hành đã biết rõ mình nghĩ sai rồi.

Khoảng cách bà lão kêu cứu khiến anh chú ý, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, ánh hừng đông trong mùa đông đến muộn, bây giờ trời vẫn còn tối đen, Phúc Thọ Sơn trước sau như một vẫn luôn yên tĩnh giờ đây xao động lên.

Vừa mới bắt đầu chỉ ít ỏi le hoe, thật ra mọi người cũng không có gì lo lắng, nhà người nào cách gần Mộ đắc thôn, còn định trời sáng một chút, khiêng người đi tìm Thần Long nương nương trị liệu đây này.

Đến khi sắc trời sáng rõ, tình thế biến đổi kịch liệt.

Khắp nơi đều là tiếng tru lên, người lăn cuồng, thống khổ cực điểm, căn bản không còn bận tâm đến chuyện gì khác.

Động tĩnh lần này khiến côn trùng trong núi cuồng bạo tấn công, chỉ chưa đến nửa ngày, Phúc Thọ Sơn đã trở thành địa ngục nhân gian.

"Chút đau đớn đó cũng không chịu nổi, phế vật." Mai Như Quân kéo rèm cửa sổ lên.

Du Hành đưa bà lão cho thuê và cháu trai của bà trốn lên xe mình, anh muốn rời khỏi đây trước, nhưng chạy được một đoạn đã hoàn toàn không chạy tiếp được nữa, sau đó anh bắt đầu đánh chết côn trùng.

Đứa nhỏ hết đau từ từ khỏe lại, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh trai không ngừng bắn côn trùng bên ngoài. Woa, phải gọi anh trai này là đại anh hùng rồi!

"Làm sao bây giờ, tại sao có thể như vậy..." Bà lão cũng nhìn ra bên ngoài cửa xe, mặc dù cậu trai trẻ thuê phòng có bản lãnh rất lớn, kỹ thuật bắn súng cực chuẩn, thân xe đã vây lên mấy tầng xác trùng, nhưng nhìn tổng số lượng côn trùng mà xem, vẫn còn nhiều như vậy!

Rất nhanh, Du Hành đã cất súng, đóng kín cửa động trên trần xe, trở lại chỗ ngồi. Xác trùng đã hoàn toàn bao vây xe, chờ anh vừa ngồi xuống, trần xe đã bao phủ đầy côn trùng bò động phía trên.

Cả chiếc xe bị chôn trong đống xác chết trùng, không khí không tốt, cũng không cách nào di chuyển được, rõ ràng đang là ban ngày, trong tầm mắt chỉ có một mảnh lờ mờ. Xe ở bên dưới, bên trên không ngừng có côn trùng di chuyển làm xe chấn động, thỉnh thoảng run run vài cái. Nhưng ít nhất tạm thời an toàn.

Phúc Thọ Sơn loạn thành một bầy, dưới núi ở một chỗ nào đó đại đội của khu vực an toàn chuẩn bị xuất phát có chút ngây ngốc.

Không phải hạ thuốc mê sao? Làm sao lại làm ra động tĩnh lớn như vậy? Thế này làm sao lẻn vào, làm sao tấn công đây?

"Côn trùng đang bạo động, bây giờ chúng ta đi lên quá nguy hiểm."

"Không phải nói côn trùng trên Phúc Thọ Sơn không tấn công người sao? Có liên lạc được với bọn họ không?" Bọn họ là chỉ nội ứng trên núi của bọn hắn, cũng là người chấp hành mệnh lệnh hạ thuốc tối hôm qua.

"Không có, đã gọi nhiều lần, không có ai trả lời cả."

Chỉ huy cắn răng: "Nhanh chóng phát tín hiệu báo cáo dị trạng ở đây với khu vực an toàn!"

Kết quả rõ ràng, kế hoạch tạm dừng.

"Để lại người nhìn chằm chằm vào Phúc Thọ Sơn!" Mệnh lệnh này được đưa xuống dưới, cất dấu bao nhiêu ác ý, quan chỉ huy tiền tuyến cũng không hiểu biết, cẩn trọng sắp xếp người nhìn chằm chằm trên núi, còn nói: "Nếu nhìn thấy có người sống sót thì giữ lại."

"Vâng!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Động tĩnh trên núi Phúc Thọ Sơn, sức người đã không cách nào khống chế được nữa. Cho dù Mai Như Quân tự cảm thấy tính toán không bỏ sót, nhưng đến lúc thật sự đi đến một bước kia cô ta cũng không khống chế nổi côn trùng bạo động.

Lúc nghe bọn cấp dưới vội vàng báo cáo côn trùng bạo động, cô ta còn có chút không tin: "Không có khả năng!"

"Nương nương, thật sự! Có vài Long thị vệ cũng điên rồi!"

"Tôi đi xem, đừng nóng vội."

Toàn bộ Mộ đắc thôn, thật ra đây là chỗ an toàn nhất bây giờ, dù sao bên trong vô cùng ít người, vì muốn bảo vệ Thần Long nương nương, những người ngoài vì tôn kính bề ngoài đều dọn đi, cho nên ở đây thứ nhiều nhất chính là côn trùng, đến gần khó, muốn hạ thuốc cũng càng khó, cho nên Mộ đắc thôn này vẫn như ngày bình thường, cũng không có gì khác biệt. Thậm chí Mai Như Quân còn ngủ dậy trễ hơn bình thường một chút.

Vào lúc có người đến báo cáo trên núi có người không khỏe, Mai Như Quân còn có thể giả bộ ân cần hỏi han vài câu. Sau đó tình thế bên ngoài rất nhanh chuyển biến xấu, ngược lại Mộ đắc thôn lại chậm một bước mới nhận được tin tức.

Đợi đến khi nhìn thấy tình huống bên ngoài, sắc mặt Mai Như Quân đại biến, Cô ta biết rõ sẽ có người ồn ào chọc giận côn trùng bị ăn sạch, lại không nghĩ rằng bây giờ côn trùng không khác gì tấn công con người!

Thế cô ta phải làm sao đây? Chồng và con cô ta phải làm sao?

"Nương nương nên làm gì bây giờ? Ngài mau chóng bảo bọn chúng nghe lời đi!"

"Đi với tôi lấy Tạ thần hương!"

Đợi đến khi Du Hành cảm thấy xe rất lâu không bị côn trùng bò động phía trên, anh mới từ từ khởi động xe, chiếc xe cứ như con rùa đen từ từ chui ra từ trong đống xác chết côn trùng. Sau khi đi ra, tầm mắt sáng ngời lên, sau khi anh phát hiện côn trùng không còn điên cuồng nữa, anh mới thở phào một hơi.

Trong không khí có mùi gay mũi, khắp nơi đều là khí khói.

"Trong núi bốc cháy à?"

Bà lão nhìn thoáng qua rồi che mũi, nói một cách chắc chắn: "Đó là Tạ thần hương, nhất định là Thần Long nương nương đốt đấy."

Tạ thần hương? Du Hành còn ấn tượng một điều, trước khi tham gia cầu phúc, bên trong đầu tiên sẽ thắp Tạ thần hương này, anh còn nhớ rõ mùi hương cực kỳ gay mũi.

"Loại hương này có tác dụng gì?"

Bà lão lắc đầu: "Đốt rất lâu rồi, cũng sắp hai năm thì phải? Mỗi lần cầu phúc đều sẽ đốt hương này, nghe nói bình thường mỗi ngày nhà Thần Long nương nương đều đốt đấy, nói là đám côn trùng yêu thích loại hương này."

"Hiệu quả không tệ à? Bây giờ quả thật côn trùng đều ổn định lại rồi." Du Hành cảm thấy rất thần kỳ, anh càng tò mò về thứ gọi là Tạ thần hương này.

Mùi hương này lan tràn cả ngọn núi, nếu có thể đứng trên đỉnh núi quan sát, sương khói lượn lờ cảm giác giống như tiên phủ.

Hơn nữa từ sương khói khuếch tán, côn trùng rõ ràng giảm bớt táo bạo, lại đến buổi trưa, cả ngọn núi Phúc Thọ Sơn rốt cuộc khôi phục "Bình tĩnh".

"Xin cậu dẫn tôi và cháu tôi rời khỏi đây, đi đến khu vực an toàn, kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa báo đáp cậu." Biết được Du Hành muốn rời đi, bà lão nhanh chóng nói.

Du Hành lắc đầu: "Không cần bà làm trâu làm ngựa, tôi tiện đường đưa bà cháu hai người đến đó là được rồi." Nghĩ nghĩ lại hỏi một vấn đề: "Tôi thấy bà là người biết rõ mọi chuyện, vì sao vẫn luôn ở chỗ này?"

Bà lão sờ sờ đầu cháu trai, nhẹ nói: "Tôi chỉ là một bà già, trong nhà không có cái gì cả, còn có thể như thế nào đây?"

Có người muốn đi lên trên núi, mặc kệ khu vực an toàn có trăm phương ngàn kế ngăn cản thế nào cũng đều muốn đến đây, nhưng cũng có người muốn rời khỏi chỉ vì bất lực đấy.

Du Hành an ủi một câu: "Chỗ khu vực an toàn mỗi ngày đều có đồ ăn miễn phí cơ bản đấy."

Bà lão nhếch miệng: "Cậu đúng là người tốt."

Ngày hôm nay, hỗn loạn một ngày.

Tất cả kế hoạch của Thần Long nương nương Mai Như Quân, chỉ vừa mở đầu đã bị đánh gãy, sau đó nói ví dụ lấy danh nghĩ cứu trị, trên thực tế tiến hành giai đoạn thử nghiệm thứ hai cho những người sống sót trải qua giai đoạn đầu tiên, chủ yếu nhất là mục tiêu này hoàn toàn không có cơ hội áp dụng.

Thiếu chút nữa bản thân cô ta còn khó bảo toàn!

Cho nên sau khi rốt cuộc vỗ về Trùng tộc yên tĩnh xuống, cô ta mới có thể rảnh tay tiếp tục kế hoạch, kết quả lúc này mới phát hiện, người ở Phúc Thọ Sơn vậy mà kéo nhau rời khỏi với quy mô lớn, khiến cô ta tức giận đến lá gan đều đau.

Du Hành cẩn thận lái ô tô, từ trên con đường núi đầy côn trùng bò, từ từ đi qua. Bên cạnh có không ít nhà, mang theo bao lớn bao nhỏ đi bộ, đều nơm nớp lo sợ phòng bị côn trùng bên người. Trên người bọn họ còn ôm một lò lửa nhỏ, bên trong tỏa ra mùi khói gay mũi.

Anh mở ra cửa sổ hỏi: "Anh ơi, các người đang đốt có phải Tạ thần hương không?" Sau khi anh nhận được câu trả lời, anh còn hỏi thêm: "Anh lấy từ nơi nào vậy?"

"Thần Long nương nương phái người đốt ở các nơi, tôi đi theo sau, lén lút trộm vài cây hì hì."

Du Hành khen ngợi hắn: "Anh trai, anh thật nhanh nhạy."

Bà lão bóp cổ tay: "Quá đáng tiếc á... sớm biết như vậy chúng ta cũng đi trộm một ít." Không có cách nào... cũng không thể trở lại trộm.

Gần đến chân núi liền gặp phải quân đội khu vực an toàn tiếp ứng, không ít người vui đến phát khóc. Gần đây Du Hành đều mang theo mặt nạ, cũng không sợ bị nhận ra, thoải mái ủy thác hai bà cháu cho quân nhân.

"Cậu không cùng trở về khu vực an toàn sao?"

Du Hành cười: "Tôi còn có chuyện cần làm, hai bà cháu cố gắng sống tốt đấy." Anh kín đáo đưa một túi gạo cho bà: "Đây là tâm ý của tôi, hẹn gặp lại."

Bà lão sừng sờ nhận túi gạo, ngây người nhìn người trẻ tuổi trước mắt dần dần biến mất trong dòng người. Bà mới sực tỉnh bật dậy muốn nhảy khỏi xe tải quân dụng, rồi lại há hốc mồm không biết nói cái gì.

"Anh, anh trai đi rồi." Thấy cháu trai méo miệng muốn khóc, bà nén nước mắt xoa đầu cậu bé: "Anh trai không đi, ở sâu bên trong lòng của Hàm Hàm đây này. Chúng ta phải nhớ kỹ ân tình của anh trai, biết không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Tất cả ngồi đàng hoàng ah! Xe sắp khởi động rồi!"

Từng chiếc tải chở đầy người chạy về hướng khu vực an toàn, trở về không chỉ là nhân khẩu, còn có lòng người.

Du Hành không rời khỏi, anh trở lại trên núi, vẫn ở bên trong căn phòng cho thuê cũ kỹ kia, đi theo người trùng ký kết khế ước tìm hiểu tin tức. Đầu tiên anh đi đến nhà Lôi Phong Hoa, đợi đến lúc tối Lôi Phong Hoa mới trở về.

Cũng may không có phí công anh đợi... Lôi Phong Hoa cẩn trọng hoàn thành nhiệm vụ, lúc này mang đến không ít tin tức.

Thì ra hôm nay Mai Như Quân để những người bị mắc quái bệnh, sau khi trải qua nguy hiểm trùng trùng vẫn còn có thể sống sót đều đưa đến Mộ đắc thôn, nói là có thể cứu bọn họ. Nhưng lúc này quái bệnh của bọn hắn rất nặng, vô duyên vô cớ hóa trùng, đã không thể nghịch chuyển. Hiện tại biện pháp duy nhất chính là hoàn toàn biến thành người trùng, nói cách khác cứ chịu đựng đau đớn, đau đến chết.

Mai Như Quân vừa nói như vậy, làm sao còn có lựa chọn nào khác? Đa phần mọi người đều đồng ý tiếp nhận cô ta chữa trị, một phần nhỏ người không chịu nhận mệnh —— thật ra có một nhóm người chỉ vì hưởng thụ cuộc sống an nhàn ở Phúc Thọ Sơn, không cần mỗi ngày chờ đợi lo lắng bị côn trùng tập kích, mới lên trên núi này. Bọn hắn mới không muốn biến thành côn trùng! Cho nên bọn hắn từ chối Mai Như Quân, có ý định trở lại khu vực an toàn tìm sự giúp đỡ.

"Nương nương để chúng ta ăn hết những người đó." Lôi Phong Hoa liếm liếm miệng rộng, lộ ra bộ dáng vẫn còn chưa thỏa mãn.