Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 192: Tận thế trò chơi 13



Edit: Trang Nguyễn

Đucợ ăn mỹ thực chờ mong từ lâu, bọn hắn lại phải ra sức ăn lấy ăn để.

Sau khi ăn no, bọn hắn đều ngồi tại chỗ, cũng không biết nên làm cái gì, đại đa số mọi người đều có một cảm giác: mờ mịt. Thật ra cho đến lúc này, hy vọng được ra ngoài đã rất thấp, nếu có thể được cứu, cũng không chờ cho đến bây giờ. Nói không chừng người ở bên ngoài, đã di dân hết rồi —— đây là cách nghĩ bi quan nhất của bọn họ, tử vong đã không còn đáng sợ nhất, bị di vong, bị vứt bỏ, mới tuyệt vọng nhất.

Ngày hôm sau, Minh phu nhân xuất hiện đúng giờ.

"Được rồi, trải qua thời gian nghỉ ngơi lâu như vậy, các người cũng nên làm việc rồi. Có một tin tức xấu muốn nói cho các người biết, cuộc thi rừng rậm trước đó đã kết thúc toàn bộ, không còn cách nào, rừng rậm đã bị hủy diệt hết rồi, tôi chẳng muốn làm lại đâu nhé. Nhưng còn một tin tức tốt, các người sẽ tham gia một cuộc thi mới... cùng trải qua với những thí sinh mới đến thí nghiệm, hiệu quả vô cùng tốt, còn thú vị hơn so với cuộc thi rừng rậm trước đó á... tôi tin tưởng nhất định các người cũng sẽ rất thích đó nha."

Du Hành đã quen với việc nó tự quyết định, chỉ còn chờ nó nói đến điểm chính, "thú vị" hơn cuộc thi rừng rậm...

"Tôi đưa các người đến hiện trường tham quan, các người sẽ biết rõ hơn á."

Anh chỉ cảm thấy thân thể nhoáng một cái, bên tai truyền đến tiếng gào thét đinh tai nhức óc, khí thế dời núi lấp biển, sau đó anh phát hiện mình đang đứng ở trên đài một câu thang, nhìn trái nhìn phải, đây là cầu thang vòng tròn, phía dưới ở chính giữa chính là một võ đài quyết đấu có hàng rào bao quanh. Anh vừa lúc đứng ở tầng dưới khán đài cầu thang, thấy vô cùng rõ ràng, đập vào mắt anh trước nhất chính là một con mãnh thú, mãnh thú đang ngửa đầu gầm rú thét dài, sau đó đạp một cái bổ nhào về phía trước ——

"Xông lên giết nó!" Lúc này trên khán đài bốn phía là âm thanh ủng hộ càng thêm đinh tai nhức óc, Du Hành mới nhìn thấy một người đàn ông. Cả người người đàn ông kia đẫm máu, cầm trường đao trong tay đánh về phía mãnh thú, dù cho bị mãnh thú cắn tay hắn cũng không yếu ớt chút nào, kêu to cũng cắn lên cổ mãnh thú.

"A!!!"

"Xông lên, cắn chết nó!"

"Xông lên đi!"

Trên đài quyết đấu không chỉ có một người một thú này, khán đài hình cầu thang này to đến không thể tưởng tượng nổi, Du Hành chỉ có thể nhìn thấy ở khoảng cách rất xa đối diện có một điểm đen nhỏ như hạt vừng. Khán đài lớn, chính giữa đài quyết đấu cũng rộng lớn vô hạn, nhìn kỹ lại, kỳ thật ở chính giữa có vài người cùng thú đang kịch chiến, mỗi đội đều bị hàng rào ngăn cách ra một đôi. Làm Du Hành nhớ đến lò mổ nhà họ Đồ lúc trước, nhìn thấy một vài lồng nhốt thú kia. Bởi vì anh đứng chỗ thấp, không cách nào nhìn thấy nơi xa hơn, cũng không biết đến cùng có bao nhiêu người và thú đang tử đấu.

Chung quanh tiếng thét chói tai hầu như chọc thủng tầng mây xanh, cái này nghiễm nhiên chính là người cùng thú giác đấu!

Có lẽ anh nên vui mừng vì Minh phu nhân không để nhân loại chém giết lẫn nhau! Thế nhưng chiếu theo khuynh hướng này, khó bảo đảm sẽ không có một ngày như vậy.

Tranh thủ thời gian rèn luyện, tranh thủ thời gian rèn luyện! RT9009 đã mất tích rất lâu, không liên lạc được công ty, Du Hành chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đợi sau khi thí sinh đẫm máu bên dưới thành công chiến thắng mãnh thú, thí sinh cũng sẽ bị truyền tống đến khán đài của quốc gia mình, cũng lúc đó trên người của hắn sẽ xuất hiện một cái túi, bên trong không chỉ có thuốc băng y tế, còn có đồ hộp, thức ăn... đều là phần thưởng. Hiệu quả của thuốc có thể so với ma pháp, người đàn ông kia chỉ trong mười giây đã có thể cải tạo sinh cơ, ngoại trừ cả người đầy máu, thì từ tinh thần bên ngoài của hắn căn bản không nhìn ra vừa rồi mới bị vết thương rách bụng.

Sau kết quả của hắn, nơi khán đài quốc gia của hắn lại bị đưa lên một thí sinh khác. Ở đấu trường nhỏ khác cũng như thế. Máu tươi và sự điên cuồng, tuyệt vọng và bạo ngược tràn ngập trong đấu trường lớn này, những thí sinh mới bang Minh quốc như bọn Du Hành mới đến đều trợn mắt há hốc mồm, còn những thí sinh khác đều đang thét lên! Đều đang hò hét! Máu tươi đốt lên sự cuồng hoan của bọn hắn!

Rất nhanh, cả ngày cứ như vậy trôi qua. Du Hành hoang mang, những thí sinh nước khác rốt cuộc làm sao tiến vào "Bang minh thế giới"? Liên tưởng đến sự cố một tháng trước, anh can đảm phỏng đoán, chẳng lẽ chính phủ bang Minh quốc đã có hành động rồi sao? Nói cách khác không có cách nào giải thích người chơi ở quốc gia khác lại xuất hiện ở chỗ này.

Thế nhưng kéo những người này vào, đây là hành động gì vậy?

Chờ đợi cả ngày, sắc mặt thí sinh bang Minh quốc đều nặng nề, hiển nhiên bọn hắn cũng đã đoán trước. Đến lúc chạng vạng năm giờ, Du Hành chú ý thấy các thí sinh trên đài càng thêm dữ tợn, hầu như dùng mạng đổi mạng, thoạt nhìn vô cùng nôn nóng. Các thí sinh bởi vì khẩn trương mà động tác sai lầm, thoáng chốc đã bị cắn chết.

Huyết tinh như nhuộm đỏ chạng vạng tối, trong không khí đều là mùi máu tanh.

Đến lúc sáu giờ, Minh phu nhân lên tiếng: "Được rồi, đã đến giờ rồi."

"Đợi một chút! Tôi có thể thắng tôi có thể thắng!"

Trên đài các thí sinh kêu lớn, thế nhưng Minh phu nhân không chút thay đổi, trong nháy mắt, thí sinh còn chưa phân thắng bại trên đài tất cả đều nổ thành huyết hoa, lập tức bị xóa sổ.

Du Hành hít một hơi khí lạnh, bang Minh quốc bên này cũng phát ra vài tiếng thét chói tai, mọi người đều sợ hãi.

Sau khi kết thúc toàn bộ, người các quốc gia khác lục tục đi ra lối ra, cuối cùng chỉ còn lại người bang Minh quốc.

"Các người cũng nhìn thấy rồi đấy... bắt đầu từ ngày mai các người cũng phải tham gia cuộc thi như vậy... Ai da... tôi cũng lười nói lại lần nữa, các người trở về đi, bên ngoài có tòa nhà ký túc xá của các người, chính các người tự đi tìm đi. Tôi sẽ gửi email báo tình hình cụ thể cho các người biết, thuận tiện sẽ cho các người số thứ tự, các người phải nhớ rõ số thứ tự của mình nha."

Lúc tan cuộc thi, hầu như các thí sinh bang Minh quốc đều chân mềm nhũn rời khỏi đấu trường giác đấu. Từ cầu thang đi xuống, ở cổng lớn có thể nhìn thấy dãy kiến trúc xa xa xếp thành hàng, cao xuyên thẳng tầng mây xanh.

"Chúng ta nên làm sao đây?"

Du Hành nói: "Tìm ký túc xá trước."

Bọn họ tìm thật lâu, mới tìm được tòa nhà ký túc xá trống, nơi này cách đấu trường cũng hơn hai km, đứng cả một ngày lại đi hơn hai cây số, những người chơi tranh giành chiếm các phòng ở tầng thấp, tầng trệt... lại nổi lên một ít ma sát.

Du Hành ở tầng tám, sau khi đóng cửa lại anh nằm ngủ chốc lát trên giường, về sau bọn Trần Đình Đình gọi điện nói muốn đến, anh mới rời giường mở cửa, một đám người cùng nhau ngồi chờ email đến.

Email vẫn được gửi lúc 12h đêm, anh lập tức quét qua toàn bộ quy tắc một lần, quả nhiên người trên đấu trường đúng dạng anh chết tôi sống. Tổng cộng có hai mươi ba quốc gia, mỗi quốc gia mỗi ngày đều phải dựa theo số thứ tự đưa ra nhân số nhất định tham gia đấu thú, nhìn nhân số hôm đó rồi định ra tình hình cụ thể, nếu thí sinh trước đó thi nhanh, thì nhân số sẽ tăng lên, đúng sáu giờ chấm dứt cuộc thi.

Cho nên thí sinh xếp hạng trước sáu giờ, đều nhận phải áp lực sinh tồn rất lớn.

Lại xem phần thưởng trận đấu, người thắng sẽ nhận được một chiếc túi phần thưởng bao gồm đồ ăn và dược liệu, cùng với ngày nghỉ ngắn ngủi. Sau ngày nghỉ, thí sinh phải tham gia cuộc thi luân phiên, tình hình cụ thể còn chưa biết rõ.

Đợi đến lúc tất cả người chơi của các quốc gia đều tham gia ít nhất một vòng thi đấu, nhân số quốc gia đó đã không có người bổ sung vị trí trống nữa. Mà mỗi ngày số người tham gia cuộc thi xác định như vậy, quốc gia khác nhau có số thứ tự của từng người, ví dụ bang Minh quốc bắt đầu từ số 1, nước H cũng như thế.

Du Hành mở email thứ hai, email này viết rõ số thứ tự của anh, số của anh 303. Từ tổng số thí sinh bang Minh quốc, con số này đã tương đương gần phía trước rồi. Dựa theo tình hình anh chứng kiến hôm nay, nhanh thì cũng hai ba ngày sẽ đến lượt anh. Ngược lại anh cũng không sợ hãi, nhưng các thí sinh khác làm sao đây? Không phải mỗi người đều có kinh nghiệm và sức mạnh đối kháng với mãnh thú.

Không có hợp tác, không có sự trợ giúp, chỉ một mình một người chiến đấu hăng say.

Cứ tưởng tượng như vậy, từ khi cuộc thi bắt đầu đến nay, sự cố gắng của bọn hắn vẫn luôn bị cản trở phía sau. Từ khi mới bắt đầu anh xây dựng trường luyện thi tạm thời, càng về sau bọn hắn càng vì thế lực của từng người, từng người đoàn kết xông qua rừng rậm.... Đến bây giờ, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình, bất kể sống hay chết!

"Số thứ tự của tôi là 561!"

"Tôi 4 vạn 9.261!"

"Tôi 500 vạn lẻ một."

Thịnh Thông, Trì Uyển và Trần Đình Đình lần lượt mở miệng, Du Hành nói: "Tôi là 303."

"Này làm sao đây? Đây là phạm tội, là trái pháp luật đấy!" Trì Uyển khóc lớn lên: "Tôi tuyệt đối đánh không lại dã thú, nó nhất định sẽ cắn chết tôi mất..."

"Đừng sợ đừng sợ." Thịnh Thông vội vàng ôm lấy cô.

"Đừng sợ, nếu cứ sợ hãi như vậy sẽ loạn lên, lên sân khấu xảy ra một sai lầm là chết ngay."

Chuyện đến bây giờ, Du Hành cũng chỉ có thể nói vài lời an ủi: "Các người còn nhớ rõ những kỹ xảo huấn luyện trước kia của chúng ta chứ??" Thấy mọi người chần chừ gật đầu, anh nói tiếp: "Những kỹ xảo kia, chỉ cần các người chăm chú lắng nghe, chăm chỉ luyện tập, sau này có thể phát huy tác dụng. Lòng phải bình tĩnh nhớ kỹ! Làm sao tránh né, làm sao phản công chém giết, làm sao bảo vệ chỗ hiểm!"

Lúc anh tiễn ba người ra cửa, Trần Đình Đình hỏi: "Mục Hằng, cậu còn dạy chúng tôi không? Tôi cảm thấy tôi còn cần tiếp tục tiến bộ hơn nữa."

"Dạy, tự tôi cũng muốn luyện tập, các cậu muốn đến học cứ đến đi."

Trần Đình Đình nở nụ cười: "Cảm ơn cậu, thật sự cám ơn cậu."

Đêm nay không thể nghi ngờ chính là một đêm mất ngủ, đặc biệt là trăm thí sinh có tên trong danh sách ngày mai, đêm nay có thí sinh trằn trọc, cũng có thí sinh định đổi số thứ tự với người khác.

"Tôi có tiền!"

Thế nhưng người sáng suốt đều nhìn thấy, lúc thí sinh lên sàn đấu tham gia cuộc thi đều do Minh phu nhân khống chế, cho dù bọn hắn có lén thay đổi số thứ tự, Minh phu nhân cũng không biết! Hơn nữa mạng đều không còn, đòi tiền làm gì?

Đương nhiên cũng có thí sinh cố gắng vì chính mình tích góp từng chút vốn liếng sinh tồn, tranh thủ thời gian mượn vũ khí của người khác. Bên ngoài mượn vũ khí là một loại đánh bạc mang tính chất mua bán —— nếu như đối phương dùng thông qua cuộc thi lấy được phần thưởng sẽ chia một nửa cho người đó làm lợi ích trao đổi, họ cũng cần phải cân nhắc đối phương có khả năng rơi vào kết cục đi không trở về, khi đó tiền tài mất trắng, đến lúc mình thi không có vũ khí để dùng, ném bỏ tính mạng của mình.

Có người bằng lòng cho mượn, cũng có người không muốn, vì vậy tranh đoạt cướp bóc xảy ra tầng tầng lớp lớp. Ngắn ngủn một đêm, tòa nhà ký túc xá của bang Minh quốc đều là các thí sinh quốc gia khác nối gót đi vào, dĩ nhiên bắt đầu nội chiến.

Lúc nghe có người phá cửa, Du Hành rời giường. Ký túc xá cách âm vô cùng tốt, có thể nện đánh thức anh, phải mất nhiều khí lực lắm đấy, anh từ mắt mèo nhìn thấy bên ngoài có mấy người, đều không quen biết.

Anh không phản ứng, sau đó những người kia đi mất, anh nghe thấy dường như nện cửa phòng Trần Đình Đình bên cạnh. Trần Đình Đình cũng không mở cửa, những người kia đạp một cước thật mạnh, lại lần nữa đi xa.

Máy liên lạc vang lên, là Trần Đình Đình: "Mục Hằng! Có người kỳ quái đến đạp cửa phòng tôi!"

"Cậu không để ý là được rồi, tôi đọc tin trên kênh thế giới, những người này hẳn là muốn cướp đồ đấy, cô ở trong phòng đừng đi ra ngoài, ngày mai chúng ta cùng đi xem cuộc thi." Thí sinh còn chưa tham gia cuộc thi bị yêu cầu cứng nhắc, nhất định phải đi làm người xem, đây cũng là điểm biến thái của Minh phu nhân bị người người chửi bới.

"Được, được."

Cúp máy liên lạc, Du Hành lại nhìn trên kênh thế giới tin tức như giếng phun lên cũng có chút đần độn vô vị, đứng trước sinh tồn, cái gì cũng có thể làm ra được.