Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 194: Tận thế trò chơi 15



Edit: Trang Nguyễn

Hẹn nhau như thế, từ đó về sau Du Hành dựa theo thời gian đó định ra kế hoạch rèn luyện, đến buổi tối lại xuống lầu chỉ điểm cho bọn Trần Đình Đình. Cho dù anh không đi ra ngoài xem cuộc thi, mỗi lúc trời tối cũng có thể nhận được tin tức mới, ngày hôm nay gặp được mãnh thú kinh người thế nào, bao nhiêu người không vượt qua cuộc thi, người nào vượt qua cuộc thi thân thể thiếu chút nữa đã đứt làm hai, kết quả bị câu đầu tiên của Minh phu nhân cứu sống rồi...

Mỗi ngày sau khi cuộc thi kết thúc, kênh thế giới vô cùng náo nhiệt, kể từ khi đấu trường bắt đầu, trên kênh thế giới còn nhiều thêm một loạt quảng cáo, bao gồm cho thuê vũ khí, bán thịt con mồi... thậm chí anh còn nhìn thấy loại phục vụ đặc thù nào đó, mới đầu nhìn thấy quả thật khiến anh trợn mắt há hốc mồm.

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, rất nhanh đã đến thời gian thi của bạn trai Trì Uyển, một ngày trước cuộc thi, buổi tối sau khi kết thúc rèn luyện, Thịnh Thông còn đặc biệt đến tìm Du Hành nói chuyện.

Du Hành không phải nguyên thân Mục Hằng, nên anh đối xử với Thịnh Thông không có phẫn hận mạnh như vậy, nhưng cũng chỉ xem như người bình thường mà thôi, mà anh đối xử với Trì Uyển cũng như thế, hai người này không trở thành đồng bọn cản trở đồng hành, nên anh chỉ xem như người đồng hành mà thôi.

Du Hành không nghĩ đến vừa đóng cửa Thịnh Thông đã trực tiếp xin lỗi anh như thế, anh không tiếp nhận lời xin lỗi ngay, chỉ thoáng nghĩ đến tình cảm của nguyên thân, anh trả lời một câu: "Đều đã qua, tôi cũng đã quên." Quả thật Mục Hằng cầm được thì buông cũng được, cậu ấy chỉ nghĩ đến việc mua mũ bảo hiểm, cố gắng học tập thông qua cuộc thi đạt được danh sách nhóm đầu tiên di dân, chuyện đã qua sẽ không trở thành trở ngại ngăn bước tiến của cậu ấy.

Trên đời này có chuyện càng quan trong hơn nói chuyện yêu đương, Mục Hằng hiểu vô cùng rõ ràng điểm này.

Thịnh Thông cười bất đắc dĩ, cũng không nói đến chuyện trước kia, ngược lại nói đến Trì Uyển: "Tôi biết hai người là thanh mai trúc mã, tôi mặt dày mày dạn muốn cầu xin cậu một chuyện. Nếu ngày mai tôi chết, cậu có thể che chở cô ấy một chút được không, bây giờ ở đây loạn như vậy, cô ấy chỉ là một cô gái, tôi rất lo lắng."

Du Hành hiểu sự lo lắng của Thịnh Thông, ở đây nữ sinh độc thân quả thật có chút nguy hiểm, nên bình thường bọn họ đều tìm đoàn thể nhỏ, thế lực nhỏ cùng nhau sinh hoạt, nói ví dụ Trần Đình Đình chính là điển hình như vậy.

"Đều là người cùng một nước, tôi có đủ khả năng sẽ che chở cô ấy." Nhiều hơn nữa cũng không được.

"Cảm ơn cậu." Thịnh Thông thở dài một hơi. Thật ra trong lòng hắn vẫn sợ Mục Hằng ghi hận năm đó, thật sự nếu không nhận được hứa hẹn hắn rất lo lắng, cho dù lời hứa này có thể chỉ là lời lừa gạt, nhưng hắn cũng yên tâm. Trước khi đi hắn bỗng nhiên cúi mình chào Du Hành, sau đó mới mở cửa rời đi.

Du Hành chậm trễ hai giây mới kịp phản ứng, người đã đi rồi.

Ở ngoài kia, Trì Uyển nhìn thấy Thịnh Thông cuối cùng cũng trở về, vội vàng hỏi: "Anh đi đâu vậy? Mau đi ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt mới có đủ tinh thần."

Thịnh Thông bĩu môi: "Đã biết đã biết, em thật phiền. Nhanh đi ngủ, em xem mắt em thâm quầng rồi kìa, quá xấu rồi." Hắn không chút dịu dàng lôi kéo Trì Uyển lên giường đi ngủ, thô lỗ vỗ vỗ đầu cô: "Nhắm mắt."

Cho dù bạn trai luôn thô lỗ như vậy, nhưng quả thật hai người ở chung lâu rồi, cảm tình đã sâu đậm. Trì Uyển nghĩ đến ngày mai... nước mắt thấm ướt lông mi, vùi đầu vào lồng ngực của hắn.

Thịnh Thông sững sờ, ngẩn người nhìn lên trời trần nhà, cuối cùng thở dài.

Cuộc thi ngày hôm sau, Du Hành vẫn như cũ không đi xem, nhưng buổi tối lúc rèn luyện nhìn thấy gương mặt quen thuốc, tất cả mọi người thật sự vui mừng vì Thịnh Thông, hắn dưới sự huấn luyện của Du Hành thông qua cuộc thi, mặc dù quá trình thảm thiết, cũng làm cho mọi người có thêm một chút lòng tin.

Thịnh Thông cũng mang theo con mồi, là một con mãng xà cực lớn, đêm đó bọn hắn nướng nó ăn.

Mỗi đêm Thịnh Thông rèn luyện thể năng đã phát huy hiệu quả tốt, khiến người khác càng thêm chăm chỉ càng tham gia vào, bọn hắn có thời gian tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn!

Đợi khi Thịnh Thông thi xong, cuộc thi của Trần Đình Đình và Trì Uyển đều rơi vào sau đó, tạm thời không vội.

Thật ra, quả thật thí sinh nước khác mới tiến vào gánh chịu không ít áp lực, đặc biệt trong đó có sáu nước, tổng số nhân khẩu bên ngoài trò chơi vốn đứng thứ sáu toàn cầu. Mặc dù bang Minh quốc xếp vị trí thứ bảy, cũng được xem như là nước có nhân khẩu lớn, thế nhưng vào trước khi nước khác tiến vào, đã bị Minh phu nhân tiêu hao hết một bộ phận, lúc này cũng không thấy còn bao nhiêu.

Theo đó "món đồ chơi" duy nhất biến thành một trong những món đồ chơi bình thưởng, thế thì sự tiến bộ nàykhông chỉ vượt lên nửa chút. Hơn nữa mặc dù vượt qua cuộc thi này rất khó khăn đầy thử thách, thế nhưng chỉ cần vượt qua được, vậy thì có thể tạm thời được hưởng phúc rồi!

Đương nhiên, có người đi "hưởng phúc", so với đi nói chuyện yêu đương, hẹn hò, thậm chí chơi một ít tiết mục trưởng thành —— đủ loại hành vi hạn chế người chơi đã sớm được giải khai. Nghe những người khác nói, có chút vài ký túc xá còn đặc biệt mở rộng, dù sao cũng sẽ không mang thai... thối nát đến cực điểm.

Cũng có người quý trọng thời gian, chuẩn bị cuộc thi tiếp theo. Không biết từ lúc nào, dang tiếng của Du Hành càng lúc càng lớn, những người trong nước khác cũng thường đến tham dự "Khóa thể dục ban đêm" của anh, buổi sáng anh rèn luyện một mình dưới lầu cũng có thí sinh đến xem.

Một ngày nào đó còn có người ký túc xá của anh, nói một vài lời lời âm dương quái khí. Mặc dù anh ít ra ngoài, lại cũng không phải người bưng tai bịt mắt, nên cũng biết khá nhiều chuyện và người.

Chỉ nói mấy người đàn ông trước mắt này, trong đó người dẫn đầu là Vạn Lưu Đông, người bang Minh quốc, bởi vì mấy cuộc thi trước trong ba lô của hắn có hai cây súng ngắn (súng có đạn vô tận), dáng người cao lớn cường tráng, thân thủ tốt, giỏi kinh doanh nên thế lực không nhỏ, nghe nói bên ngoài trò chơi gia thế cũng bất phàm.

"Chỉ là đầu óc có chút không dùng được." Đây là Trần Đình Đình nói, nhà cô ấy cùng cấp với chủ nhân nhà Vạn Lưu, nên cũng coi như biết hắn.

Một lão đại có thế lực sắc mặt không tốt đến tìm mình, Du Hành cũng không bày ra sắc mặt tốt, đóng cửa, để một khoảng đủ cho một người chen vào, chính mình đứng thẳng hỏi: "Chuyện gì?"

"Người anh em, đều là đồng hương, chuyện người anh em đang làm không đúng cho lắm đâu nha."

"Có việc thì nói, tôi vô cùng bận rộn." Anh thật sự rất bận, không có thời gian đáp trả lời lẽ sắc bến của hắn.

"Tôi đây cứ việc nói thẳng rồi." Vạn Lưu Đông ra hiệu bọn thuộc hạ tránh ra: "Tất cả mọi người đều là người bang Minh quốc, nên giúp đỡ lẫn nhau, tôi cũng rất khâm phục cách làm của Mục lão đệ, nhưng cậu lung lạc cả người của tôi bên kia qua đây, có phải tâm quá lớn rồi hay không?"

Không hiểu nổi, ai đến tham dự chẳng lẽ Du Hành còn phải ghi nhớ kỹ cả một đám người hay sao?

Du Hành cũng giận tái mặt: "Thế nên anh muốn thế nào?"

Vạn Lưu Đông cười hắc hắc: "Cậu đến dưới trướng của tôi đi, thế thì chính là người một nhà, tôi không so đo với cậu."

Da mặt thật dày, vậy mà cũng nói được, Du Hành tin tưởng lời đánh giá của Trần Đình Đình nói: "Đầu óc hắn không tốt cho lắm", quả nhiên đầu óc người này hơi ngáo.

Đối xử với kẻ ngốc, anh cũng chỉ có thể tặng hắn một chữ: "Cút."

Mặt Vạn Lưu Đông tối sầm, phủi đất xông đến muốn ra tay. Du Hành cũng không khách sáo đánh năm người Vạn Lưu Đông một lần, trong lúc đó Vạn Lưu Đông không thể không lấy súng ra, bị ăn vẵn gãy tay túm lấy.

"Còn một cây nữa đâu? Lấy ra." Sau khi lấy cả cây súng còn lại vào trong tay, anh bảo người cút. Sau đó lấy hai cây súng nghe nói có viên đạn dùng mãi không hết này về nghiên cứu, còn rất thỏa mãn đấy, tự mình cất đi.

Vừa ra mặt đã bị anh lật ngã nhào, sau đó những kẻ trông thấy mà ghét kia cũng không dám ra tay lần nữa, dù sao người chính thức không có đầu óc vẫn chỉ là con số ít.

Sau đó Trần Đình Đình nghe nói chuyện này, còn đậu đen rau má một câu: "Thật đúng là kẻ đại ngốc!" Còn chia sẻ vài chuyện chính mình đã trải qua và nghe nói: "Từ nhỏ chúng tôi không chơi cùng nhau, hắn tai mềm, chủ nghĩa đàn ông, tự cao tự đại, gây ra không ít họa, trước kia còn muốn quan hệ đến nhà tôi tìm tôi chơi, nhưng cha tôi từ chối."

Thật ra mọi người đều có bản năng xu lợi, ai có thể mang đến cho bọn hắn nhiều chỗ tốt hơn thì bọn hắn sẽ theo phía đó. Cuộc thi trong rừng rậm, người tụ tập cùng nhau theo xu thế, mà cuộc thi đấu trường trước mắt thế này sức mạnh cá nhân mới là trọng điểm. Bọn hắn có thể vì võ lực của Vạn Lưu Đông mà chạy về phía hắn, tự nhiên cũng có thể vì những người khác có thể làm cho bọn hắn trở nên mạnh mẽ hơn mà rời bỏ Vạn Lưu Đông.

Du Hành không cách nào hiểu được loại người như Vạn Lưu Đông, ở thời điểm này, địa điểm này cố gắng cường chống làm lão đại có được ích lợi gì? Đồ ăn, vật tư đều không có, hưởng thụ gì cũng không có, hay là vị chút cảm giác thỏa mãn tâm lý này? Cố gắng lung lạc đám người kia, chẳng lẽ vì ra ngoài đường có thể tiền hô hậu ủng?

Không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa.

Bởi vì số thứ tự của anh gần phía trước, đợi thi thử xong thời gian nghỉ ngơi hơn nửa năm, trong email của Minh phu nhân có nhắc đến cuộc thi thứ hai, còn chưa có bóng dáng.

Trong nửa năm này, bang Minh quốc bị thí sinh quốc gia khác bắt nạt quá độc ác, thường xuyên bộc phát xung đột. Thí sinh nước ngoài cũng xảo trá, ra tay cũng đenm, luôn chọn những thí sinh bang Minh quốc còn chưa thi thử để ra tay, đại đa số còn non nớt kém cỏi. Đối với những mâu thuẫn kiểu này, cho đến bây giờ Minh phu nhân đều nhắm mắt làm ngơ.

Sau đó, người bang Minh quốc từ từ quen thuộc tiết tấu như vậy, năng lực không ngừng nâng cao, mới có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Vào một ngày nào đó, Du Hành đã nhận được một tin tức.

Sau khi quen dần, bị đói thì bị đói thôi, mà ngay cả anh mặc dù trong nhẫn trữ vật chỉ còn lại một ít đồ ăn, anh cũng không phải mỗi ngày đều ăn cái gì đó.

"Có lẽ cũng có ý tứ báo thù gì đó, hơn nữa tôi nghe nói sau khi ăn xong, sức lực sẽ trở nên lớn hơn!"

Cứ như vậy mà xem xét tình hình, khắp nơi đều là nguy hiểm.

Du Hành nghĩ nghĩ, ăn xong sức lực sẽ trở nên mạnh hơn? Chẳng lẽ thôn phệ rồi sẽ trở nên mạnh mẽ? Nếu như vậy sao có thể gọi là người được nữa, không khác gì dã thú rồi.

Sau đó, anh thường xuyên chú ý tình huống trong tòa nhà anh ở này, tạm thời không nghe nói, cũng không thấy tình huống ăn thịt người, làm cho người ta thở phào một hơi.

"Người khác chúng ta không xen vào, về phần những kẻ kia... chỉ có thể tránh xa, sau này mọi người ra vào phải cẩn thận, tốt nhất kết bạn mà đi."

"Đã biết."

Có vài thí sinh vì sinh tồn đã vứt bỏ nguyên tắc làm người, chỉ vì để chính mình càng cường đại hơn, cường đại hơn nữa, dùng để ứng phó với khiêu chiến cuộc thi sau này, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại trở thành bùa đòi mạng.

Không ai biết, giữa các thí sinh tranh đấu âm thầm, ở ngoài Minh phu nhân ngẫu nhiên nhìn thấy, điều đó dẫn dắt cho nó. Ngày qua ngày nhìn người đấu với thú, kỳ thật nó đã có chút phát ngán. Lần này ngẫu nhiên quét đến hình ảnh thực tế giữa các thí sinh, linh quan nó chợt lóe.