Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 211: Tận thế Cấm khu 11



Edit: Trang Nguyễn

Trong đường hầm trống trải chỉ có một mình bước đi có chút thấm người, không có tiếng người, anh còn gặp mấy lần uế chuột. Những uế chuột rất khác với trước kia, lúc vừa mới rơi xuống đại sảnh tàu điện ngầm, mặc dù lúc này cũng có uế chuột qua lại, nhưng bọn chúng chỉ cọ hoặc sượt qua đám người, nếu người sống sót đuổi đi, chúng còn có thể chạy.

Mà bây giờ anh gặp phải uế chuột, hình thể bọn chúng hơi lớn, lá gan cũng to hơn, không ngừng đụng vào người anh, còn chủ động cắn anh, lôi kéo quần áo, tư thế kia như muốn bắt anh đi. Đám chuột này lại không thể giết, anh chỉ có thể túm từng con ném ra phía sau. Sau đó gặp một thông đạo, dứt khoát ném hết toàn bộ vào trong động. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau đó anh vội vàng rời khỏi hố động này, đến khi mùi hôi thúi rời xa anh mới thở phào một hơi, cũng không biết dưới lòng đất này có bao nhiêu hố vùi thi thể!

Nhớ đến trước đó anh ở trong hố thi suốt bảy ngày, số lượng tử thi không ngừng rơi xuống —— trừ ngày đầu tiên anh té xuống còn gặp người sống sót bên trong, sau đó toàn bộ đều không có hơi thở. Từng giây từng phút đều có xác chết bị ném xuống, trong hố đều là thi khí lên men, hun chết người.

Mà bây giờ luôn gặp phải uế chuột khiến anh có một suy đoán không tốt: rất có thể người sống sót dưới lòng đất không còn nhiều lắm rồi.

Anh lập tức nhìn hai bên, dán chặt vào mặt tường đường hầm, ráng cố gắng co mình lại thành trang giấy. Chỉ vài giây ngắn ngủi, đoàn tàu gào thét lao đến, đoàn tàu này mang theo khí thế trước nay chưa từng có, đụng qua đỉnh đường hầm đã rủ xuống, tiêu diệt chướng ngại vật trái phải lồi ra ngoài, mang theo mảnh bay và đá vụn bay loạn, càng có ánh lửa không ngừng lóe lên.

Lúc đoàn tàu chạy ngang qua bên cạnh anh, hơi nóng nóng bỏng đập vào mặt, mặt và cổ dường như lướt qua đống lửa một chuyến. Khoảng cách gần như vậy, thân thể cũng không bị khống chế mà bị hấp thụ, thế nhưng từng khoang tàu chạy vụt qua, lực hấp dẫn này càng mạnh hơn.

Sắp bị hút vào bên trong đường ray rồi! Không thể cứ tiếp tục như vậy, nửa người dười của Du Hành đã không bị khống chế mà bay trên không trung rồi, anh dựa theo tốc độ chạy như bay của đoàn tàu tìm kiếm chỗ đột phá, sau khi nhìn thấy một chỗ nứt, anh cắn răng dựa theo lực hấp dẫn bay nhào từ trên xuống, đơn giản chỉ cần dùng đầu nện vào chỗ nứt kia.

Đầu đau đớn kịch liệt, lúc này nửa người của anh đã chen được vào trong xe, nửa người dưới bên ngoài cửa xe đung đưa đảo qua một chỗ chướng ngại vậy, lập tức đau đến tê rần một nửa. Anh chen tay vào vết nứt thủy tinh bên trong, dùng sức chống đỡ, cả người đập phá vỡ để đi vào.

Anh nện xuống trên mặt ghế, eo lại đau xót, thật vất vả điều chỉnh thân thể ngồi vào trên ghế, đầu anh đã đầy mồ hôi, cả người như mới ở trong nồi chảo trần qua một hồi.

Đoàn tàu còn đang không ngừng chạy, vô cùng xóc nảy. Du Hành lấy đèn pin chiếu sáng, sau đó tranh thủ băng bó miệng vết thương. Anh uống trước đan dược chữa thương, đan dược này tên là Nguyệt Hoa Lộ, là một dược phẩm vô cùng đắc trong hệ thống trao đổi điện tử, một viên mất một vạn điểm lương hỏa, rất có hiệu quả trong việc điều trị nội thương, anh chỉ tồn mười viên, sau khi anh té xuống vì trận động đất trước đó anh đã dùng hết ba viên. Tiếp đó anh mới bắt đầu bôi thuốc ngoại thương.

Trên người anh quả thực vô cùng thê thảm, trước tiên nói về đầu, một lỗ thủng lớn không ngừng có máu bốc lên, thật sự vết thương cũ chưa lành vết thương mới đã đến. Anh lấy chai nước khoáng xối lên, sau khi lau khô thì đắp thuốc lên, đau đến nỗi anh nhe răng trợn mắt.

"Anh, anh là ai?"

Du Hành ngẩng đầu nhìn lại thì ra dưới ghế đối diện có một người chui ra, còn là một cậu bé thoạt nhìn mới mười mấy tuổi. Cậu bé thấy Du Hành ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt nó lại càng hoảng sợ, co lại dưới mặt ghế.

Anh nhăn nhíu mày, tiếp tục xử lý vết thương trên người, sau khi băng bó đầu kỹ, anh lại băng bó tay chân, cuối cùng còn vết thương sau lưng dường như khó băng bó. Lắc lắc tay cố gắng xử lý vết thương trên lưng, sau đó cả người anh lại đổ đầy mồ hôi, đều là đau toát ra đấy.

Lúc anh lấy đồ ăn ra bắt đầu bổ sung thể lục, cậu bé lại chui ra từ dưới ghế, đôi mắt trông mong nhìn anh: "Em, em... có thể cho em một chút được không?"

Anh ném một túi bánh quy qua đó, cậu bé bắt lấy lập tức chui trở lại dưới ghế.

Du Hành hỏi nó: "Nhóc ở đây bao lâu rồi?"

Cậu bé trai ăn một miệng bánh quy thăm dò nói: "Không biết nữa, hình như đã lâu lắm rồi. Trên người em không có đồng hồ."

"Sau tàu điện này lại chạy được?"

"Em, em cũng không biết, em đang ngủ, đột nhiên tàu chạy, chờ đến lúc em thức dậy đã chạy rất lâu rồi."

"À." Động đất đã qua mười ngày, sau tàu điện ngầm tự động chạy...

Anh vừa cắn bánh quy vừa nhìn chằm chằm dưới ghế bên cạnh, thấy cậu bé lại rụt rụt vào trong, anh lại hỏi: "Em ở dưới lòng đất có gặp việc lạ gì không?"

"Chưa, không có."

Du Hành không hỏi nữa, cả người cậu bé này đều là bong bóng ngứa, nửa bên mặt đều bị hủy. Cậu bé phòng bị anh, anh cũng phòng bị đối phương.

Bên ngoài đoàn tàu không biết đụng vào cái gì, bắt đầu rung rung kịch liệt, bên ngoài có đá vụn lọt vào. Anh thay đổi một chỗ ngồi, đợi khoảng mười phút, rốt ruộc đoàn tàu ổn định lại, sau đó từ từ dừng lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Anh lập tức xuống xe, nhìn thấy sân ga quen thuộc, anh thở dài một hơi, đi bộ buổi trưa này đều tốn công vô ích rồi. Anh nhảy lên sân ga, quyết định không tìm vận may như vậy nữa, nếu còn gặp phải sự cố như vậy nữa, anh không nhất định may mắn như hôm nay, có sức lực đào thoát được.

Cho dù có khó đào hơn nữa, chỉ cần không có động đất, anh tin tưởng mình nhất định có thể đào ra được thông đạo, lại thấy ánh mặt trời.

Đoàn tàu dừng lại ngắn ngủi, sau dưới hệ thống khống chế tự động mở ra, cậu bé kia vẫn còn trên xe, cũng không có ý định xuống xe.

Quả thật cậu bé không muốn xuống xe, nó muốn rời xa chỗ kia, càng xa càng tốt! Chỉ cần đoàn tàu đến trạm, nó có thể đi ra ngoài được rồi, nhất định có thể!

Nhớ đến lúc tàu điện ngầm khởi động xông đến bầy chuột, nhớ đến tiếng thét lên của các đồng bạn, trong hỗn loạn cậu đẩy tôi đẩy loại trừ một vài cánh tay... Cậu bé chấn kinh dùng hết sức chà xát tay của mình, vội vàng trốn vào dưới ghế.

Nó có thể sống được, nhất định có thể.

Sau khi Du Hành xác định địa điểm đào bới, anh bắt đầu động tác. Vừa rồi lúc anh xử lý vết thương cũng đã thu lại máu huyết của mình, tạo ra năm con rối thế thân, có thể khống chế cùng lúc năm con rối thế thân cao cấp chính là cực hạn của anh rồi. Chúng không cách nào làm việc tỉ mỉ, nhưng việc khiêng đá chuyển ra ngoài cũng coi như tạm được.

Tâm tình của anh rất tốt, chắc chắn có thể ra ngoài được, nếu không ra được thật sự phải chết ở đây, anh cũng không phải sợ chết.

Lúc Du Hành đào bới có trật tự, thời gian lại qua hai ngày, ở đây trời chạng vạng tối, mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, lại là động đất! Lần này trên đỉnh đầu Du Hành có chuẩn bị, năm con rối thế thân bảo vệ anh chặt chẽ, sau khi chấn động qua đi, anh không bị thương tích gì, chỉ là toàn bộ con rối đều gãy tay gãy chân.

Anh đi mười mét trở lại con đường về sân ga, vui mừng phát hiện lần động đất này đã mở ra một lỗ hổng, gây trở ngại anh dịch chuyển đá tảng hai ngày qua rồi! Đây chính là tin tức không tốt lắm, anh cũng chẳng quan tâm nghỉ ngơi, vội vàng làm ra một đám con rối thế thân, nắm chặt thời gian đào bới.

Ngày hôm đó, sau khi cha mẹ Chu nhận được tin tức, toàn đội đào bới đặc biệt đã bị mất tích trong trận động đất vừa rồi, đình chỉ cứu viện.

"Bây giờ đã qua mười ngày, hy vọng sống sót không lớn rồi..." Đây là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa chính là tình hình bệnh dịch ở thành phố Lệ đã gia tăng: "Bên trong chạy ra một đống chuột lớn!" Thế giới tàu điện ngầm một lần nữa sụp đổ với quy mô lớn, tạm dừng công tác cứu viện dưới lòng đất, chỉ là một vài thiết bị phòng hộ cách ly chưa đủ để đội tìm kiếm tiếp tục cứu nạn, dưới sự uy hiếp của độc chuột đã phải đình chỉ công tác.

Đến trình độ này, chống dịch bệnh mới trọng yếu nhất, không có người nào cảm thấy người ở dưới phế tích mười ngày, còn có thể sống sót.

Mẹ Chu trố mắt nhìn người báo tin quay người rời khỏi, lại nhào đến: "Lão Chu nhà thím đâu rồi! Lão Chu nhà thím đâu!"

Từ trước đó cha Chu tiếp nhận kiểm tra, không còn trở về nữa. Người bị bà giữ chặt lắc đầu: "Đây không thuộc phạm vi chức quyền của cháu, cháu chỉ đến thông báo với thím chuyện này... thím cũng đừng khóc, mau chóng dưỡng tốt thân thể, bây giờ mọi người bên ngoài đều rút lui cả rồi, thím phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể mới được."

Người này là em chồng đồng nghiệp của mẹ Chu, cũng coi như quen biết, cũng dựa vào phần quen biết này mới đến thông báo với bà về công việc của đội cứu viện. Bây giờ quá rối loạn! Ai có thời gian báo tin cho người bệnh thế này?

Mẹ Chu khóc cho con trai, khóc cho chồng, cái gì cũng không suy nghĩ được nữa.

Mười bảy ngày sau động đất, tâm động đất trung tâm thành phố Lệ đã bị giới nghiêm toàn thành, mặc dù huyện, thành phố bên cạnh cũng không gặp động đất, nhưng vì xuất hiện chuột độc và mấy người nhiễm bệnh ở thành phố Lệ, cũng bị xếp vào phạm vi giới nghiêm.

Nội thành thành phố Lệ, sau khi kiểm tra thân thể người sống sau cách ly đã bị khẩn cấp tống xuất ra khỏi thành phố, những thứ khác chỉ có thể tiếp tục quan sát, kể cả bác sĩ cùng y tá, đều thuộc hàng ngũ lưu lại.

Thành phố này lập tức trống rỗng hơn phân nữa, không còn những đội tìm kiếm người trong phế tích, phế tích này càng giống như tử địa.

Mười chín ngày sau động đất, một lượng lớn gậy điện đặc chế đã được đưa vào thành phố Lệ, thành phố Lệ đã trông mong nhóm vật tư này từ lâu, thí nghiệm được chuột độc bị điện giật sẽ tiêu tán hoàn toàn, mà không giống như đánh chết hắc khí sẽ tản ra khắp nơi, gia tăng ô nhiễm. Cao tầng thành phố Lệ hết sức ngóng trông, thật vất vả mới đến, liền hạ một loạt chỉ lệnh.

"Toàn thành diệt chuột!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành dưới bối cảnh như thế đã bò ra được, ngày anh đào được thông đạo, thấy được ánh sáng mặt trời chính là ngày mưa, anh sớm biết bên ngoài trời đang mưa, bởi vì hôm nay anh đào đất đều ẩm ướt, nhưng anh không vì ngày mưa mà từ bỏ kế hoạch, ở bên ngoài gặp mưa còn tốt hơn so với việc ở dưới lòng đất này.

Những ngày này anh bị uế chuột làm phiền muốn chết, cảm thấy hố vùi thi này không chỉ có một cái, anh thậm chí còn suy đoán uế khí có khi nào sinh ra là do ủ phân hay không. Được rồi, trong lòng anh đều đậu đen rau má, trên mặt anh vẫn rất tích cực đào móc. Dù sao nơi này tuyệt đối không thể ngây người thêm nữa.

Bởi vì muốn đào thông một giây anh cũng không ngừng nghỉ, XÍU...UU! Lúc thoát ra ngoài, may mắn lúc này anh đang leo ra, không gặp động đất nữa. Anh cực kỳ nhanh bò ra ngoài, sau khi ra lại ngựa không dừng vó rời xa khu vực này, anh tìm được một chỗ phế tích tạm bợ đáp thành tam giác, liền chui vào tránh mưa.

Mưa rơi cũng không lớn, liên tục không ngừng, trên mặt đất gồ ghế khắp nơi đều là chỗ lõm đầy nước. Mưa cọ rửa đủ loại dơ bẩn rồi hội tụ lại một chỗ, trong chóp mũi đều là mùi vị mang theo hư thối và âm thối, đó là thi thể ngâm lâu trong nước ủ ra mùi đó.

Nói thật đi ra ngoài gặp hình dạng thế giới bên ngoài thế này, dù anh có chuẩn bị tâm lý cũng giật mình, một thành phố đang êm đang đẹp cứ như vậy bị hủy diệt mất rồi.

Anh ngồi trong phế tích đợi mưa tạnh, bây giờ trên người anh đều là miệng vết thương sinh mủ, mưa rơi trúng vài giọt lại giống như acid sulfuric khiến anh đau đến mức muốn la to. Anh tính đợi đến khi mưa tạnh, tìm đến trạm cứu hộ gần đây hoặc phi cơ cấp cứu, cả người tổn thương thế này không có phương tiện chuyên nghiệp rất khó giải quyết. Vẫn là câu nói đó, không bột đố gột nên hồ.

Trong lúc tránh mưa, anh gặp ba lần uế chuột tháo chạy qua bên chân anh, còn hung dữ há mồm cắn cắn anh. Anh nhét một tảng đá vào miệng uế chuột, ném con chuột ra ngoài.