Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 213: Tận thế Cấm khu 13



Edit: Trang Nguyễn

Du Hành không nghĩ đến dưới tình huống như vậy sẽ nhìn thấy mẹ Chu, sau khi anh lấy được sự coi trọng của cao tầng bệnh viện, liền nghe ngóng tin tức cha mẹ Chu, tên hai người đều không có trong danh sách thu nhận chữa trị ở bệnh viện, phó viện trưởng đã đồng ý điện thoại đến các bệnh viện và trạm cứu tế khác tìm người giúp anh, còn nói lại sẽ phải mất vài ngày mới có thể nắm được tin tức, dù sao bây giờ các nơi đều liên hệ chặt chẽ trao đổi tiến triển chữa bệnh, hỏi tin về hai người quả thật không khó, nhưng hết lần này đến lần khác, một tuần lễ trôi qua, không tìm được người.

"Tôi đều hỏi mấy chỗ liên hệ được, trạm cứu tế gần tàu điện ngầm tôi đều đã hỏi qua rồi, ngoại trừ bệnh viện Tân Nhất... mấy ngày hôm trước tình hình dịch bệnh ở bệnh viện Tân Nhất bộc phát, đã hoang phế, tôi liên hệ không được. Cậu yên tâm đi, tôi đã hướng ra ngoài tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được người cho cậu, cậu cứ yên tâm nghiên cứu nha!"

Cứ chờ như vậy, kết quả giữa trưa một ngày nào đó đã có người thông báo với anh: "Ngài Chu, tìm được mẹ ngài bà Diêu Đình rồi!"

Mẹ Chu tự mình tìm đến đấy! Bệnh viện bà ở trước đây vào mấy ngài trước dịch bệnh bạo vong quy mô lớn, biến thành cấm địa bị phong bế rồi. Bệnh viện kia xây dựng rất gần, thu nhận người bệnh đều là người nhiễm dịch bệnh nghiêm trọng, lần bạo phát này khiến bên đó hoàn toàn bó tay, tử vong vô số. Phòng chứa thi thể tầng tầng lớp lớp mùi xác chết cuồn cuộn, người sống trong tình trạng thi thối đó khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, đành phải rút lui toàn bộ.

Sau khi đến trạm cứu tế mới, bà đã nghe được tin tức châm cứu, người khác vì muốn sống nên mới đi đến bệnh viện Phụ Chúc, còn bà vì tìm con trai mà đến đây. Thoáng chốc bệnh viện Phụ Chúc tiếp nhận bệnh nhân tăng vọt lên, căn bản không nhận hết nổi, mẹ Chu xếp hàng theo sau những người khác, xếp hàng trọn ba ngày mới có thể đăng ký, tên bà vừa báo lên, liền được đối chiếu.

Uống thuốc, châm cứu xong, mẹ Chu mới tỉnh lại, nhìn thấy con trai sau đó bà lại rơi nước mắt.

"Mẹ đừng khóc, mắt đều sắp hư mất rồi." Không phải khoa trương, trận này có lẽ mẹ Chu khóc rất nhiều, mắt hơi bị hư tổn.

"Cha con... cha con không còn nữa!"

Thấy bà chỉ đi một mình, Du Hành đã có dự cảm không tốt, anh an ủi bà: "Mẹ còn con, mẹ dưỡng bệnh trước đi, đừng khóc." Trong nội tâm tự đánh giá có lẽ bệnh chứng của cha Chu phải dần chuyển biến tốt chứ, sao lại đi trước mẹ Chu? Bây giờ cảm xúc mẹ Chu không khống chế tốt, anh cũng không dám hỏi sao người lại không còn.

Du Hành không hỏi, mẹ Chu lại khóc nói: "Tìm cha con, cha con bị người bệnh viện đưa đi, không trở về nữa!" Lời này! Anh nghe chuyện xảy ra không như mình nghĩ, nên vội hỏi: "Người bệnh viện đưa cha đi làm gì?"

Mẹ Chu một hai câu kể lại mọi chuyện, nghe cha Chu vì muốn cứu mình, trong đầu Du Hành nặng trịch, hít sâu một hơi hỏi: "Là bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Tân Nhất! Chỗ đó đã không còn rồi, đều là người chết, nhưng trước đó mẹ đã đi tìm rồi, đi tìm toàn bộ rồi, cha con không ở đó! Nhất định là bị bắt đi rồi, chắc chắn đi thí nghiệm như diễn trên phim đó, bắt cha con đi làm thí nghiệm rồi! Bằng không làm sao không cho mẹ gặp cha con, mẹ là vợ cha con kia mà, mẹ có quyền thăm hỏi..."

Sau khi đóng cửa phòng bệnh lại, Du Hành đi tìm phó viện trưởng nói chuyện, phó viện trưởng đang bận rộn cũng rút ra chút thời gian thay quần áo ngồi xuống.

"Bây giờ điều kiện không tốt như trước, có gì uống đó." Phó viện trưởng Tiền vừa ngâm trà, vừa nói: "Tôi đã báo tên cậu lên rồi, bộ chuyên nghiệp phòng thủ thành phố Lệ đã gửi tin tức, sẽ phối hợp toàn diện với công tác của chúng ta, một nhóm thuốc mới sẽ được đưa đến, bên trong có đồ cậu muốn..."

Trước tiên nói một chút về chính sự, phó viện trưởng Tiền cười hỏi: "Thân thể mẹ cậu thế nào? Cần gì cậu cứ việc nói."

"Có một việc." Du Hành tiếp nhận trà uống một ngụm: "Viện trưởng biết rõ chuyện ở bệnh viện Tân Nhất không? Ví dụ như thí nghiệm bệnh hoạn?"

"Thí nghiệm bệnh hoạn? Không rõ lắm, cậu cũng biết, dịch bệnh như vậy nên có không ít thí nghiệm, như bệnh viện Phụ Chúc của chúng ta cũng có các thí nghiệm tương quan, ký hợp động với người bệnh, bọn hắn sẽ phối hợp với chúng ta tiến hành một ít nghiên cứu..." Phó viện trưởng Tiền không phủ nhận chuyện lần này: "Về phần chuyện tình ở bệnh viện Tân Nhất, chúng ta bên này không biết." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành chuyển ý niệm, nói thẳng: "Vậy tôi nói thật với ông, nói cho ông hay! Không biết bệnh viện Tân Nhất đưa cha tôi đi nơi nào, mẹ tôi khóc muốn mù mắt, tôi không thể ở chỗ này ra sức bán mạng, đầu kia cha tôi lại mất tích? Viện trưởng Tiền hỏi thăm giúp tôi một chút, hai ngày nữa cho tôi tin tức chính xác, người còn sống hay đã chết, thế nào cũng phải cho một câu trả lời chắc chắn." Cuối cùng anh cười cười: "Hai ngày này tôi trước theo giúp mẹ tôi, coi như nghỉ giải lao vậy!"

Cuối cùng còn bỏ trọng trách xuống không làm nữa, khiến phó viện trưởng Tiền ngẩn ngơ: "Cái này, đây không phải ——" không chịu trách nhiệm ư! Nhiều mạng người như vậy, nói không làm là không làm sao? Nhưng nghĩ lại ông cũng hiểu, cha ruột người ta mất tích, thân làm con làm sao còn tâm tình làm việc gì được nữa?

Đợi Du Hành vừa đi, phó viện trưởng Tiền lập tức giận tái mặt đứng dậy đi gọi điện thoại.

Việc trước kia muốn điều tra, khó! Dù sao cũng là chuyện cơ mật của người ta, dựa vào cái gì nói cho người khác biết chứ? Ngay chính thí nghiệm của bệnh viện Phụ Chúc nhà mình, cũng không có đạo lý công khai với cùng cấp. Cho nên phó viện trưởng Tiền sắp sửa cầu báo cáo, nhờ cấp trên tra cứu.

Du Hành ở cùng mẹ Chu một ngày, thấy bệnh tình của bà từ từ chuyển biến tốt đẹp, lúc này anh mới yên tâm, không đợi đến hai ngày, đến sáng ngày hôm sau đã có tin tức đưa đến.

"Ông nói... cha tôi chết rồi?"

Phó viện trưởng Tiền tránh ánh mắt của anh, thở dài: "Tôi lấy số liệu đến rồi, cậu xem một chút đi." Thấy anh bắt đầu lật xem, càng lật mặt anh càng đen, ông khuyên anh: "Tôi thăm dò được tin tức, bên trong có chút chuyện không thể nói ra." Trong văn phòng phó viện trưởng Tiền chỉ có hai người bọn họ, ông vẫn chưa an tâm mở cửa sổ kiểm tra một lần, nhỏ giọng nói:

"Lúc đó có một con cháu cấp trên vào thành phố Lệ hoạt động cứu viện." Phó viện trưởng Tiền chỉ chỉ cấp trên, ám chỉ đây là quyền nhị đại: "Nhiễm phải bệnh dịch, tiếp nhận chữa trị ở bệnh viện Tân Nhất, ngài Chu Thái đại nghĩa, tự nguyện tiếp nhận làm thí nghiệm, tìm kiếm mấu chốt ông ấy khỏi bệnh... Tôi không cách nào hỏi thăm được tình hình cụ thể thế nào, sau đó bệnh tình của người con cháu kia không khống chế được, đã khẩn cấp tống ra khỏi thành phố Lệ rồi."

Lúc phát ra tin tức trong mắt mọi người, bọn họ cũng không biết cái gì gọi là đóng cửa toàn thành, phong bế mọi người nhưng không bao gồm những kẻ có quyền có thế kia!

Du Hành hỏi: "Người nọ tên gì?"

Phó viện trưởng Tiền an ủi anh: "Tôi đã nói với cậu những chuyện này không phải để cậu nóng đầu đi trả thù, mà để cậu nắm chắc tâm lý, đừng có lại nghe ngóng tin tức, bảo vệ mẹ cậu mới là chuyện nên làm." Thấy Du Hành vẫn kiên trì, ông trầm mặc thêm vài phút mới nói ra một cái tên: "Dựa vào phần tình cảm tôi giúp cậu nghe ngóng tin tức này, cậu cũng đừng nói với bất kỳ ai là nghe được tin tức từ tôi nhé."

"Cảm ơn."

Thấy người trẻ tuổi đi ra khỏi văn phòng, phó viện Tiền thở dài một hơi, ông cởi mũ nhìn gương mặt mình qua gương, đã kết một tầng vảy đen trầm, Chu Hằng Tinh mới đến hơn nửa tháng, chính ông cũng đã rút chân ra khỏi Quỷ môn quan, ông không thể không ghi nhớ phần nhân tình này. Thấy bộ dạng Chu Hằng Tinh như vậy, không giống sẽ từ bỏ ý định. Ngẫm lại cũng đúng, đó là cha ruốt Chính mình nếu không có khả năng chỉ đành nhịn mà thôi, nhưng nếu bản thân có năng lực, dựa vào cái gì phải nhẫn?

Tất cả người bệnh trong thành phố Lệ chỉ dựa vào Chu Hằng Tinh đây này!

Phó viện trưởng Tiền nghĩ nghĩ, vẫn nhấc điện thoại lên.

Đầu kia Du Hành đứng một lúc trước cửa phòng bệnh mẹ Chu, sau đó mới đẩy cửa đi vào, mẹ Chu chờ mong nhìn qua, sau đó từ nét mặt anh nhận ra dấu vết, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.

Du Hành nhận tình của phó viện trưởng Tiền, bản sao số liệu thí nghiệm này vô cùng có tác dụng, lá gan bệnh viện Tân Nhất vô cùng lớn, cuối cùng hút khô máu của cha Chu, dùng máu làm nguyên liệu chế tạo ra thuốc, tạm thời ngăn chặn dịch bệnh trên người người bệnh. Giải phẫu phát rồ như vậy, có thể nghĩ số liệu thí nghiệm này cơ mật đến mức nào, phó viện trưởng Tiền có thể lấy được chắc chắn phí rất nhiều sức lực.

Trường thọ đan, Trường thọ đan, thứ có thể kéo dài tuổi thọ chắc chắn không giống bình thường, có thể kéo dài tuổi thọ con người chắc chắn có chỗ bất phàm, Du Hành biết rõ những thứ này, nhưng anh không dự liệu được cha Chu vì cứu anh lại đi đả động đến cao tầng, tự nguyện tiếp nhận nghiên cứu.

Dưới đủ loại thiết bị tinh vi, thân thể dị thường của cha Chu không có chỗ nào che dấu được nữa —— sức sống không phù hợp với tuổi tác, phồn vinh mạnh mẽ, khí quan tuổi trẻ và thân thể, làm sao không khiến người khác nổi giận? Cuối cùng xem cha Chu như thịt Đường Tăng, tiến vào bụng kẻ quyền quý.

"Lỗ Minh Thao." Du Hành nhẩm lại cái tên này, bỏ bản tư liệu thí nghiệm trong tay vào nhẫn trữ vật, thở ra một hơi rồi đi vào phòng thí nghiệm. Anh phải còn sống rời khỏi đây mới có thể báo thù được.

Lấy bệnh viện Phụ Chúc ở thành phố Lệ làm trung tâm, liên hợp với ba bệnh viện khác trong thành phố Lệ, trạm cứu trợ, đồn vệ sinh... các cơ cấu khám chữa bệnh, đều mở rộng phương pháp châm cứu trị liệu, đạt được thành tích không tồi, tích cực hóa giải bệnh tình, tỷ lệ tử vong đã đạt được khống chế hữu hiệu.

Mặc dù chưa có thuốc trị tận gốc, nhưng cũng đã mang đến ánh rạng đông cho thành phố Lệ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p. truyện kiếm hiệp hay

Trong khi phương diện cứu trị rốt cuộc đã lấy được chút tiến triển thì công tác toàn thành diệt chuột lâm vào bình cảnh. Ban đầu quả thật điện giật chết chuột rất hiệu quả, thế nhưng thời gian dần qua đội diệt chuột phát hiện, hình thể những con chuột kia càng lúc càng lớn, vốn một gậy điện chứa năng lượng có thể tiêu diệt một trăm con chuột, kết quả bây giờ chỉ có thể tiêu diệt hai mươi con, nhìn ra vẫn còn có thể tiếp tục giảm bớt.

Hơn nữa thời gian tiêu diệt một con càng ngày càng dài, bọn hắn không thể không mang theo công cụ vây khốn chuột, nói cách khác không làm chuột chết được, còn phải bỏ chạy. Chạy còn không tính, từ lúc hình thể nó biến lớn, miệng cũng càng lớn —— chỉ cần nó há miệng cắn một cái cũng cắn nát trang phục cách ly đặc chế, tính công kích của bọn chúng càng ngày càng mạnh hơn.

Đội diệt chuột chết tổn thương gia tăng trên phạm vi lớn, thành phố Lệ gặp phải tình cảnh không người nào dám diệt chuột nữa. Mà con chuột hoạt động sôi nổi, bây giờ khắp nơi trong thành phố Lệ đều là phế tích, máy móc diệt chuột không thực tế, thoáng chốc công tác diệt chuột rơi vào cục diện bế tắc.

Bên ngoài công tác diệt chuột trì hoãn, bên này lều vải bên ngoài bệnh viện Phụ Chúc đã bị chuột xâm lấn rồi.