Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 215: Tận thế Cấm khu 15



Edit: Trang Nguyễn

Lục Quân mật đàm trong phòng làm việc với Trương Kim Thanh, không chào tạm biệt với người lãnh đạo khác phái, sắc mặt nặng nề rời đi, không ai biết rõ rốt cuộc hai người họ nói gì với nhau.

Dưới lập trường của Lục Quân, bây giờ hắn liên nhiệm năm thứ hai, hắn còn muốn liên nhiệm lần thứ ba, lần thứ tư nữa đây! Nếu hắn không quản được uế khí bộc phát sau này thì làm sao đây, dù sao đang trong nhiệm kỳ của mình, không thể tiếp nhận phương pháp xử lý đầu tiên kia của Trương Kim Thành. Nếu thật sự chết nhiều người như vậy, con đường làm quan của hắn chắc chắn game over rồi, vô cùng có khả năng trở thành Chủ tịch quốc hội đầu tiên rơi đài vì chiến tích không tốt.

Trong quá trình mật đàm của hắn và Trương Kim Thành, hắn kiên trì nguyên tắc không thể bỏ mặc người sống sót ở thành phố Lệ: "Trương lão tiên sinh, đạo môn các người thủ hộ mệnh số quốc gia hơn một ngàn năm nay, lúc này xảy ra sự cố lớn như vậy, cũng phải làm phiền các người rồi!" Quanh năm Trương Kim Thành đi xa tầm đạo, Đạo môn cũng ẩn cư quanh năm, những năm này đã trở thành truyền thuyết. Hơn nữa, khoa học phát triển nhiều năm như vậy, loại thủ đoạn đạo thuật này cũng bị xem là phong kiến mê tín.

Mới đầu lúc thành phố Lệ bị động đất, lãnh đạo đương thời cũng dùng các phương án ứng phó sự cố động đất bức thiết, trở thành đi ứng phó với động đất bình thường. Sau này xuất hiện dịch bệnh, cũng không suy nghĩ nhiều đến hướng "ngoài khoa học", thẳng đến khi trong quá trình điều trị dịch bệnh xuất hiện vấn đề không cách nào giải thích được, cùng nhiều chuột độc chui ra từ dưới lòng đất khiến mọi người chú ý, kiểm tra đo lường phát hiện không phải chuột bình thường, ngược lại như thể năng lượng, lúc này mới dẫn đến sự chú ý bộ ngành liên quan, báo lên bộ ngành đặc thù quốc gia, do Đạo Môn tiếp nhận.

Đạo Môn phái người đi thăm dò, vừa mới đầu còn không hiểu duyên cớ gì, sau đó đại đệ tử Đạo môn thế hệ này đi xem xét, xách định đây là do uế khí quấy phá, hơn nữa hắn nói rõ hắn không cách nào xử lý được, cần gọi sư phụ mới được, nói thẳng phải gọi chưởng môn nhân thế hệ này Trương Kim Thành về mới được.

May mắn Trương Kim Cách đã nói: "Uế khí bộc phát ở nơi nào, nếu như sinh vật nơi đó không diệt tuyệt, sẽ không dời ra bên ngoài."

Nhưng đây cũng không phải tin tức tốt!

Thiên tân vạn khổ mời người về đến, Lục Quân cũng không muốn nghe tin tức xấu để mặc khu vực chung quanh thành phố Lệ tự sinh tự diệt!

"Thế cũng chỉ còn cách diệt trừ uế khí, móc hết vũng thi bên dưới bạo chiếu dưới ánh mắt trời, sau đó phong ấn uế khí bên trong vũng thi, lại diệt uế chuột là được rồi."

Lục Quân thở dài một hơi: "Thế động đất và người bệnh..."

"Người bệnh đơn giản, lần lượt trừ uế khí từng người, còn lại đúng y như chuyện xảy ra." Trương Kim Thành cười nói: "Sở dĩ luôn trị không hết, cũng là do uế khí luôn quấn quanh trên người bệnh nhân, uế khí chưa trừ thì không cách nào diệt trừ được bệnh căn. Động đất cũng như thế, sỡ dĩ thành phố Lệ luôn bị động đất không ngừng, chính là do uế khí đang tác quái, khi phong ấn được nó... dĩ nhiên động đất sẽ ngừng lại."

Lục Quân nghe được những lời này đều gật đầu liên tục.

"Tôi nghe nói ở thành phố Lệ có một chàng trai rất lợi hại, phát minh ra máy móc kiểm tra uế khí trên thân thể, rất có tài nha."

"Có tài giỏi hơn nữa, cũng phải dựa vào ngài mới có thể trừ uế nha."

Hai người vừa rảnh rỗi trò chuyện vài câu rồi định thời gian tiến về thành phố Lệ: "Tôi cần bảy ngày chuẩn bị các công cụ liên quan." Trương Kim Thành là người ổn trọng, định bảy ngày nhất định lượng sức làm được, vì vậy Lục Đồng gật gật đầu, sau khi rời khỏi phòng họp, hắn liền đi theo phụ tá bàn bạc sự vụ cụ thể.

"Trương đạo trưởng nói, thời điểm hành động không thể rút lui dân chúng, nói cách khác uế khí sẽ mất đi khống chế, đi theo người sống sót tiết ra bên ngoài, đến lúc đó không cách nào diệt trừ tận gốc được." Cho nên lúc Đạo Môn hành động, không cách nào giữ được bí mật.

Trong hội nghị nội bộ, có người đưa ra ý kiến: "Bài trừ phong kiến mê tín nhiều năm như vậy, lần hoạt động này không tiện công khai ra bên ngoài, nói cách khác những phái khác lại mượn cơ hội này sinh sự." Đều là người một nhà, hắn nói thẳng: "Nếu như bị mượn đề tài này để nói chuyện của mình, sau này ngài lại phải bận rộn đối phó nữa rồi. Mặc dù Đạo môn là chính phái, nhưng cũng không thể đứng trước sân khấu."

Tôn trọng khoa học nhiều năm, quả thật không thể cung cấp tư liệu sống cho những người kia, nói cách khác không phải từ mặt sao?

Lục Quân trầm ngâm: "Cậu nói có đạo lý." Vì không để người sống sót trong thành phố Lệ khủng hoảng, sau khi thông tin động đất đình trệ, lãnh đạo còn gấp rút xây dựng các trạm cứu hộ, bây giờ xem ra...

Đã có người đưa ra: "Vậy trong lúc Đạo môn hoạt động, cắt đứt mạng lưới thông tin đi, đừng để tin tức truyền ra bên ngoài. Đợi đến lúc người sống sót rút khỏi, dùng thiết bị kiểm tra xem thiết bị lưu lại trên người bọn hắn, tiêu hủy hết thiết bị ghi hình, vậy thì được rồi."

"Có thể, vậy trước tiên đi làm đi, bảy ngày sau vào thành phố Lệ, trước đó làm tốt mọi chuyện, trấn an tốt quần chúng."

"Đã rõ."

"Đã rõ."

Thế nhưng chuyện rõ ràng đã nằm ngoài sự khống chế của Lục Đồng, lấy thành phố Lệ làm đấu trường tranh đấu của các phe phái, lặng yên không một tiếng động triển khai, ngắn ngủn bảy ngày, thành phố Lệ rơi vào khủng hoảng.

Vốn là vô thanh vô tức, không hề giải thích và trấn an, toàn bộ thông tin và mạng lưới internet thành phố Lệ bị gián đoạn, không ai liên lạc được với bên ngoài, sau đó giảm bớt cung cấp thuốc và đồ ăn. Thành phố Lệ đã sớm không cách nào sản xuất được lương thực, toàn bộ đều nhờ vào cung cấp bên ngoài, mỗi ngày giữa trưa lúc 12h, xe vật tư sẽ đứng bên ngoài dưới lưới điện cao thế chờ tất cả bệnh viện đến tiếp nhận, vật tư bao gồm đồ ăn và dược phẩm.

Vào lúc phát hiện mạng lưới thông tin gián đoạn, bộ hậu cần bệnh viện Phụ Chúc đã đến bên ngoài thành phố kéo vật tư ngày hôm nay, kết quả kiểm tra: "Đồ ăn ít đi một phần ba, dược phẩm thiếu hơn một nửa."

Phó viện trưởng Tiền và các y bác sĩ khác hai mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt người khác ngạc nhiên đầy nghi ngờ: "Có khi nào sót không?"

Đây là tự lừa mình dối người! Thành phố Lệ còn nhiều bệnh nhân như vậy, lượng thuốc dùng không phải lớn bình thường, sót một hai loại thuốc còn nói qua được, làm sao có thể sót cả một nửa? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Liên hệ thử với trạm cứu tế bên quảng trường văn hóa, hỏi tình huống bên bọn hắn thế nào."

Người đi nghe ngóng tin tức trở lại bệnh viện Phụ Chúc mang về tin tức xấu: "Bọn hắn cũng như thế."

"Đợi ngày mai, xem ngày mai thế nào."

"Được, để ngày mai hỏi thăm luôn chuyện thông tin liên lạc xem thế nào."

Kết quả ngày hôm sau, xe vật tư căn bản không đến, chuyện này khiến trong lòng mọi người lo lắng, sợ hãi và kinh hoàng đạt đến cực điểm.

"Không cung cấp đồ ăn." Người phụ trách bộ hậu cần bệnh viện nói: "Xe chúng ta đợi cả ngày ở ngoài thành, đều không đợi được xe vật tư! Viện trưởng, không nhận được đồ ăn, cũng không có thuốc, làm sao đây?"

"Lúc tôi trở về, người ở trạm cứu tế khu thành cũ vẫn ở bên kia đợi người." Lúc này đã tám giờ đêm, vì an toàn, người phụ trách bộ hậu cần mới làm chủ về trước.

Phó viện trưởng Tiền cũng vì áp lực tứ phía mà tiều tụy rất nhiều, chứng ngứa trên người cũng vì thân thể không khỏe mà tái phát lần nữa, ông xua tay: "Ngày mai lại đi, sáng sớm liền đi."

"... Được."

Thế nhưng, ba ngày tiếp theo đều như thế, đồ ăn còn tiết kiệm đucợ một chút, cũng còn một ít tồn kho đủ để ứng phó nhu cầu bức thiết, thế nhưng tiêu hao dược phẩm không thể tiết kiệm đucợ.

"Hôm nay dừng thuốc, có mười bảy bệnh nhân không qua khỏi!" Người phụ trách trạm cứu tế nào đó tức giận đến thở mạnh: "Đây là ý gì? Đây là ý gì! Để bệnh nhân đau đớn chờ chết sao?! Như vậy còn sống có thể trông cậy vào cái gì! Hả? Còn cái gì để trong cậy vào nữa!"

Không có cách nào loại bỏ độc khí trên người bệnh nhân, những thuốc kia cũng chỉ giúp bệnh nhân vào giây phút cuối cùng ra đi thoải mái một chút mà thôi. Mà ngay cả chút yêu cầu nhỏ nhoi đó cũng không còn, làm sao không khiến người ta tuyệt vọng? Chờ đến lúc những nhân viên y tế như bọn họ cũng rơi vào tuyệt cảnh, có phải cũng không có cách nào có được thuốc hay không?

Chất vấn như vậy xảy ra ở từng ngóc ngách thành phố Lệ. Từ hy vọng đến tuyệt vọng chỉ cần bảy ngày, trong bảy ngày này vô số bệnh nhân bởi vì thiếu thuốc men mà tử vong, vô số chuột lo lớn, chuột bự không ngừng va chạm bên ngoài cửa sổ, há to miệng cắn cột và mặt tường, lại nhìn chằm chằm người sống sót bên trong cửa sổ thủy tinh.

Từ lúc thành phố Lệ bị lưới điện cao thế bao quanh, trên internet đã có người từng phát ngôn, cái gì mà "Cho nổ tan tành thành phố Lệ không phải được rồi sao", mặc dù rất nhanh đã bị xóa bỏ, nhưng lúc này tất cả phỏng đoán đáng sợ dường như sắp thành hiện thực.

Không cho thuốc cũng không cho đồ ăn, một ngày nào đó đột nhiên thả xuống một quả boom quả thật cũng không phải không được.

Dù sao, đám người sống sót đều bị bức điên rồi!

Du Hành cất lại toàn bộ số liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, còn sót lại một ít thuốc anh cũng chỉ cầm theo một ít thuốc trị thương.

Bệnh viện cũng rối loạn, hiệu thuốc đều là y bác sĩ đến đến đi đi, anh gặp phó viện trưởng Tiền ở cửa ra vào, vẻ mặt người đàn ông trung niên luôn cẩn trọng này giờ đây xanh trắng, Du Hành sờ cổ tay ông: "Viện trưởng, ông cần nghỉ ngơi, một khi sức miễn dịch hạ thấp, độc khí xâm lấn càng nhanh hơn!"

"Cậu đi theo tôi." Ngược lại phó viện trưởng Tiền giữ chặt tay anh, hai người đi đến văn phòng viện trưởng.

"Tôi biết cậu phải đi, tôi không đi, cậu cầm chìa khóa xe đi, xe của tôi ở bãi đỗ xe, biển số xe là xxxxx."

Du Hành không nhận: "Vì sao ngài không đi?"

"Tôi đi rồi, những người còn lại đều xong hết. Viện trưởng không còn, phó viện trưởng như tôi càng nên ở lại đây. Cầm đi!" Phó viện trưởng Tiền cứng rắn nhét chìa khóa xe vào tay Du Hành, sau đó quay người cầm một chiếc túi đưa anh.

"Đây là đồ vật tôi để lại cho con gái tôi, con bé đang ở đại học Nhã Thảo, tên là Tiền Vi Vi, nếu cậu gặp con bé, giúp tôi đưa thứ này cho con bé... Ai được rồi, nếu thứ này dính phải độc khí sẽ không tôt." Ông lại thả túi đó xuống bàn.

"Ngài cũng bảo trọng, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành và mẹ Chu ngồi xe phó viện trưởng Tiền, đi theo dòng xe cộ chạy về hướng bên ngoài thành, trên đường mẹ Chu vẫn luôn căng thẳng: "Không phải bên ngoài có lưới điện cao thế sao? Làm sao ra ngoài đây?"

"Đến đó rồi tính sao, mẹ ngủ trước một lát đi."

"Ai, con cẩn thận nhìn đường đấy."

"Ồ có máy bay!"

"Đó là máy bay cứu viện sao? Có phải máy bay sẽ thả vật tư xuống không?"

Không ít chiếc xe dừng lại xem, Du Hành cũng giẫm phanh lại, xuống xe nhìn. Chỉ thấy vốn có ba chiếc máy bay bay vòng vòng trên không, sau đó bốn chiếc, năm chiếc... hơn mười chiếc, sau đó rốt cuộc phía sau máy bay trượt xuống, ném xuống cái gì đó.

"Oa! Nhất định là ném đồ ăn xuống, đây là phương thức vận chuyển vật tư mới sao?"

"Chúng ta trở về đi? Nhìn phương phướng là ở bệnh viện bên kia rồi, trở về trễ sẽ không còn đồ ăn đâu đấy!"

"Đi một chút đi."

Trong lúc đám người sống sót nói chuyện với nhau, vật kia rơi xuống, sau đó ầm ầm nổ tung!

"Phanh!"

"Rầm rầm rầm!"