Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 230: Tận thế Cấm khu 30 (hoàn)



Edit: Trang Nguyễn

Lần nữa đạp bước chân lên mãnh đất này, Du Hành có rất nhiều cảm xúc, sau khi xử lý xong uế khí nguyên ở thành phố Lệ, rốt cuộc anh đã có thể nghỉ một chút, làm chuyện khác, một là điểm lương hỏa, hai là tu luyện đạo thuật, hai hạng mục này được xếp vào nội dung hoạt động chủ yếu nửa đời sau của anh.

Lần này nhân thủ đến thành phố Lệ khá nhiều, còn mang theo đội đào bới chuyên nghiệp, không có cách nào, uế khí nguyên thành phố Lệ rất sâu, trải qua kiểm trắc sâu dưới lòng đất hơn bốn mươi mét, chỉ mấy người bọn hắn đào không nổi.

Thiết bị và nhân viên đội đào móc đều có bùa chú trùng trùng điệp điệp bảo vệ, sẽ không xảy ra vấn đề, Du Hành quyết định bắt đầu đào từ bên ngoài, mà không phải đào trực tiếp trên khu vực có uế khí nguyên, năm đó động đất khiến thành phố Lệ bị sụp đổ rất nhiều, quá nguy hiểm, cũng không sợ lãng phí thời gian, an toàn mới là trọng yếu nhất.

Cứ đào như vậy, liền đào một tháng. Chung quanh uế khí nguyên đều bị đào mở, hầu như cả thành phố Lệ bị cày một lần, chỉ còn một chỗ chính giữa nó, ngày mùa hè ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi, mãnh đất kia càng không ngừng chấn động, mùi hư thối như tôm nát, cá chết, trái cây thối.... thăng cấp lên phiên bản VIP, khiến người buồn nôn hơn.

Sau khi đào hết, mười hố thi bại lộ trước tầm mắt mọi người, mấy năm qua đi, thi thể chôn vùi bên dưới hố thi đã sớm hư thối, thậm chí bởi vì uế khí, ngay cả xương cốt cũng không còn, chỉ có một tầng kết đất cùng một tầng quần áo.

Nhìn thấy hố thi, tất cả mọi người đều cảm thấy khủng bố.

Tất cả tàu điện ngầm đều bị đào lên, đường hầm cùng sân ga, phòng chờ xe... đều lộ liễu ra bên ngoài, Du Hành còn nhìn thấy mấy chỗ quen thuộc, lúc trước anh còn đi qua chỗ này.

Khiến anh nghĩ mà sợ nhất chính là vị trí uế khí nguyên, năm đó dưới lòng đất ngay trạm phía trước đoàn tàu tự động, nếu lúc đó anh không nhảy vào trong đoàn tàu, được đoàn tàu chở theo đường rút lui, nếu anh cứ đào ngay tại chỗ, như vậy anh sẽ đi đến chỗ kia.

Sau khi đào hết hố thi, móc ra một tấm bia đá đen nhánh, Du Hành ném lá bùa Thiên Lôi đi, lại hong khô phơi nắng một tuần lễ, trong một tuần này, radio vẫn vang lên không ngừng đủ loại ca khúc yêu nước, năm mới, chủ đề tân hôn vui vẻ.

Đối mặt với sự hoang mang của bọn Quan Ngọc, Du Hành nói: "Những ca khúc này có tính tích cực hướng lên, truyền bá có độ cao, dần dần cũng mang theo sức mạnh. Đừng cười, uế khí tồn tại vốn không khoa học, sao ca khúc không có khả năng có linh khí chứ."

Vạn vật có đều có linh khí, trong lòng có kính sẽ có linh.

"Kéo đi." Cần cẩu kéo một phát, mặt đất bắt đầu chấn động, dây kéo cũng không ngừng rung rung, có điểu nhổ răng lão hổ, lực phá hoại cũng không tồi. Sau khi kéo lên, Du Hành lấy bùa Thiên Lôi từ vải bố, tấm vải này dài nửa thước dày hai mươi cm bọc lấy bia đá. Tấm vải bố này cũng không phải vải bố bình thường, đây là đêm giao thừa năm trước, anh đặc biệt cung phụng thần thú hộ quốc, vải bố này đã nhận được kim quang từ thần thú.

"Xây một tháp dẫn lôi ngay chỗ này, đặt bia đá này lên đỉnh tháp." Sau đó anh dặn dò xong tất cả rồi đứng lên, nhìn khắp thành phố Lệ đều đầy vết thương, ánh nắng mặt trời giữ trưa mãnh liệt lại ôn hòa, chiếu xạ trên mặt đất bốc hơi phảng phất ánh sáng, xua tan tất cả lo lắng bất an nơi này, rốt cuộc Cấm khu đã lần nữa thấy được ánh mặt trời.

"Sẽ tốt hơn thôi." Trong đáy mắt Du Hành hiện lên sự vui vẻ, trong lòng anh dâng lên cỗ lý tưởng hào hùng, năm tháng phiêu bạt rốt cuộc đã trôi qua, tương lai tràn đầy hy vọng vô hạn.

"Viện trưởng Chu Hằng Tinh sau khi xuất bản 'Nguyên lý khoa học đạo thuật', nhận được sự yêu thích của tất cả quần chúng nhân dân, trong sách dùng từ ngữ ngắn gọn đơn giản rõ ràng tóm tắt tất cả đạo thuật địa tướng, nguyên lý phù triện dùng hình thức giảng giải khoa học, phá vỡ hàng rào ngăn cách giữa khoa học và đạo thuật."

"Cùng lúc này, ngài Lục Quân ở hội nghị thượng biểu đã đưa ra một quan điểm, khoa học và đạo thuật, đều là thủ đoạn con người lợi dụng, cũng đều là kiếm hai lưỡi, chúng ta cần làm là kính sợ chúng, mà không thể có lòng riêng lạm dụng."

"Cùng năm, nghị viện công khai 'Điều lệ quản lý đạo thuật' hơn nữa hoàn thiện hình pháp các điều khoản trái pháp luật, hành vi phạm tội về đạo thuật, xác định sau này quốc gia có thái độ nghiêm túc với đạo thuật."

"..."

Ngày ngày uế khí nguyên ở thành phố Lệ trải qua thiên lôi tẩy rửa đã bị tiêu diệt hoàn toàn, rốt cuộc nước A đã đi vào quỹ đạo, sau đó kéo theo một loạt vấn đề xã hội. Lục Quân trước sau cố gắng chống cự ba năm, rốt cuộc nuốt lấy hơi thở cuối cùng, trong tuyển cử tổng chủ tịch quốc hội mới, Du Hành có ưu thế tuyệt đối đã được chọn.

Trong đại điển nhậm chức, lời tuyên thệ từng câu từng chữ của anh đối diện với người xem cả nước: "... Nhiệt tình yêu quốc gia của chúng ta, yêu mến quốc dân chúng ta, quý trọng đất đai nước nhà, vĩnh viễn không phản bội."

Năm đó anh hai mươi bảy tuổi, trở thành nghị viên gia nhập dân chủ chuyên chế trong thời gian ngắn nhất trong lịch sử của nước A, cũng là tổng chủ tịch quốc hội trẻ tuổi nhất.

Anh và Lục Quân đều có tư tưởng chính trị giống nhau, trong lúc Lục Quân mang bệnh, rất nhiều sự vụ đều do anh giải quyết, thế nên sau khi nhậm chức sự vụ và quyền lực đều vô cùng vững vàng.

Sau khi anh lên làm tổng chủ tịch quốc hội, Du Hành càng bận rộn hơn, nhưng tố chất thân thể của anh tốt, tuổi trẻ, mỗi ngày tinh thần đều tỏa sáng. Rất nhanh anh phát hiện mình trở thành võng hồng trên mạng internet, trong những sự kiện xã giao đều có nhân khí siêu cao, mỗi lần đổi mới hình ảnh trên đô thị đều là hình của anh, cho dù hội nghị công khai hay hoạt động gì đấy đều có.

"Thè lưỡi liếm liếm chồng của tôi nè!"

"Rõ ràng là chồng tôi kia mà, sờ sờ sờ!"

Anh đen mặt tắt điện thoại đi, nhân viên cần vụ bên cạnh cẩn thận từng li từng tí nói: "Thưa ngài, các cô ấy không có ác ý, chỉ biểu đạt thích ngài mà thôi."

"Tôi biết." Du Hành chỉ cảm thấy các cô gái trẻ bây giờ quá hoạt bát quá trắng trợn rồi, nhưng cũng là lần này anh mới biết chính mình có sức ảnh hưởng lớn như vậy, anh nghĩ, nếu dựa vào lực ảnh hưởng này có thể dẫn dắt xã hội đi theo hướng tốt hơn vậy thì... cớ sao anh không làm.

Vì vậy anh bắt đầu chọn lọc các quảng cáo công ích phù hợp tham gia cổ vũ, động viên... hiệu quả quảng cáo vô cùng tốt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Khắp nơi không ngừng nỗ lực, sau tai nạn sức sống nước A từ từ tỏa sáng, bởi vì sự cố uế khí năm đó, mọi người cũng bắt đầu tự giác làm việc thiện —— quyền uy tuyệt đối của chủ tịch quốc hội kiêm viện trưởng phù đạo nói, hành vi và tâm lý của con người mà âm u tích lũy từng ngày từng tháng sẽ hình thành khí tiêu cực, sinh sôi uế khí, cho nên tất cả mọi người cần phải lạc quan hướng thiện.

Chỉ cần một người tin tưởng, hơn nữa có hành động thực tế, Du Hành đã vui mừng rồi.

Về sau kinh tế quốc gia cũng khôi phục toàn diện, công tác trùng kiến lại các nơi cũng đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, ngoại trừ thành phố Lệ, các nơi khác lục tục đã có nhân khẩu trở về ở. Mẹ Chu sau khi biết Du Hành giết chết Lỗ Minh Thao đã gào khóc một trận, rốt cuộc đã tiếp nhận sự thật chồng mình đã chết, còn làm bài vị cho ông ấy trong nhà.

Sau khi thẩm vấn Lỗ Minh Thao, Du Hành biết rõ, Chu Thái vốn không cần phải chết, sau khi kiểm tra thân thể ông vô cùng khỏe mạnh, cũng từ miệng ông biết được đại khái các vị trí châm cứu, các bác sĩ vốn định đưa ông rời đi, thế nhưng Lỗ Minh Thao ở trên giường thở hồng hộc: "Trên người ông ta chắc chắn có kháng thể, chắc chắn có! Đã điều tra không được, vậy thì rút hết máu của ông ta, chiết xuất máu truyền cho tôi!"

Sau đó hắn thật sự sống sót, lại bí mật được vận chuyển ra khỏi thành phố Lệ, sau khi dưỡng tốt sức khỏe, dưới sự kinh doanh của cha Lỗ Minh Thịnh, hắn trở thành một thành viên tuổi trẻ tài cao của viện khoa học, "Kết hợp với tình hình trong nước" đi theo con đường yêu nước khoa học kỹ thuật, vì để hắn tranh cử chức tổng chủ tịch quốc hội mà tích lũy từng chút thanh danh.

Hắn muốn miêu tả hình tượng anh hùng, Du Hành lật tung đạp nát, thắng làm vua thua làm giặc, Lỗ Minh Thao đến chết cũng không biết vì sao tổng chủ tịch quốc hội trẻ tuổi này, danh tiếng tốt tính tình tốt, cũng không phán tội liên đới đối xử với con của người cha bán nước bị xử tử, thế nhưng vì sao lại đối xử khác biệt với mình?

Kỳ quái, quá kỳ quái rồi! Hắn không phục!

Hắn vĩnh viễn không biết, lúc trước hắn dăm ba câu giết chết người đàn ông trung niên ngay cả tên cũng không nhớ kia, sẽ có một người con trai báo thù cho cha. Hắn xem mạng người như cỏ rác, nay cỏ rác cũng có thể ghìm chết hắn.

Trong nhà lập bài vị sau một tháng, mẹ Chu mới đưa ra ý định trở về thành phố Lệ: "Đi về bái tế cha con một lần đi." Rốt cuộc đã bằng lòng vượt qua sự thương tâm trong lòng.

Du Hành theo ý bà cùng đi, bọn họ trước trở về địa chỉ nhà cũ, ở đây sớm đã nhìn không ra bộ dáng trước kia, thậm chí ngay cả một tấm hình cũng không đào ra được. Tấm ảnh cha Chu anh đang giữ bây giờ chính là anh cả cha Chu – Chu Khang đưa đến.

Chu Khang lấy toàn bộ ảnh chụp trong nhà có hình Chu Thái đều đưa đến toàn bộ, mong được cháu trai "thông cảm", rốt cuộc không cần lo lắng sẽ bị trả thù nữa rồi.

Anh cắt đứt những hình liên quan đến Chu Khang, chỉ để lại hình ảnh cha Chu tuổi trẻ cười như ánh mặt trời, sau khi đưa ảnh chụp cho mẹ Chu, bà khóc không thành tiếng.

Sau khi bái tế xong, mẹ Chu bệnh nặng một trận, sau đó kiên cường bắt đầu tiếp tục sống, người chết sẽ không mất đi mà dấu vết của họ sẽ khắc ghi trong lòng người sống, mẹ Chu như thế, Du Hành cũng thế.

Trong thế giới nhiệm vụ này, Du Hành vì tu đạo nên sống trường thọ, lúc nhắm mắt xuôi tai cũng đã một trăm ba mươi chín tuổi, anh ở vị trí tổng chủ tịch quốc hội ba mươi năm, liên nhiệm sáu kỳ, sau khi mẹ Chu qua đời, anh dự định từ chức.

Lúc tại vị anh tất cả những việc mình có thể làm, cho dù là phát triển nền kinh tế quốc gia, hay quản lý đạo môn, hay quan hệ đối ngoại, đều duy trì một trạng thái vững vàng. Nhưng anh không có khả năng khống chế vĩnh viễn những chuyện này, lòng người thiên biến vạn hóa, anh có làm nhiều quy định khuôn sáo hơn nữa, cũng không cách nào khống chế tâm tư người khác.

Anh hiểu rất rõ ràng, sau khi từ chức liền rời khỏi thủ đô, không ai biết rõ anh đi nơi nào.

Đóng cửa tu đạo năm mươi năm, chờ anh xuất quan từ núi sâu đi ra, lúc này phát hiện nước A đã thay đổi lớn, chính sách quốc gia kém quá nhiều so với lúc anh còn nhậm chức. Lúc anh còn, vô cùng coi trọng giáo dục đạo đức, đây là quyết sách lấy bối cảnh sự cố uế khí năm đó mà ra, có thể kéo dài thời gian uế khí bộc phát tiếp theo.

Có thể nói, năm đó bầu không khí xã hội vô cùng tốt, trong lòng dân chúng chạy trốn uế khí đều có kính sợ, cũng càng tự giác hơn nên tỷ lệ phạm tội hạ đến mức thấp nhất trong phạm vi lớn. Đồng thời, anh vô cùng để tâm quản lý Đạo môn, mặc dù sau này không hủy bỏ học viện Phù đạo, thế nhưng đối với việc sàng chọn học viên và quản lý đều vô cùng nghiêm khắc.

Chính sách bây giờ, đã quay lại thời kỳ kinh tế phát triển, bốn mươi năm nay nền kinh tế nước A phát triển mạnh liệt, đã sớm khôi phục trình độ sự cố uế khí năm đó, thậm chí cao ngất một mảng lớn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trên tiết mục tivi, viện trưởng học viện Phù đạo nghiêm trang chính đáng phát biểu nghi thức khai giảng hai mươi bảy lớp sẽ chính thức diễn ra vào ba ngày sau, chờ mong mọi người nô nức tấp nập báo danh. Điều kiện báo danh có các mục như sau: nhập môn ba năm, học phí tổng cộng 50 vạn, sơ cấp năm năm, học phí tổng cộng một trăm vạn... Còn phân ra năm cấp, cuối cùng môn sinh của viện trưởng, học phí tổng cộng 2000 vạn.

Du Hành lắc đầu rời khỏi màn hình to lớn quảng trường, sau khi bổ sung đầy đủ vật tư, anh lần nữa rời khỏi, lúc này anh đi về hướng Đảo quốc, nghe nói phong cảnh tự nhiên nơi đó bảo tồn vô cùng hoàn hảo, anh muốn đi đến đó Ngộ đạo.

RT9009 nhảy trên đầu anh, hỏi: "Kí chủ, sao cậu không hiện thân? Nếu cảm thấy bọn hắn làm không tốt, liền xuất hiện chỉ điểm nha?"

"Tôi không phải cảm thấy bọn hắn làm không tốt, chỉ là bây giờ trong mắt bọn hắn, không có quyết sách nào tốt hơn." Cho dù anh nhìn ra khí trong nước xảy ra thay đổi không tốt, nhưng anh cũng không cách nào can thiệp. Con người cũng nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình, không ai vĩnh viễn đi theo sau uốn nắn, nhắc nhở, thúc giục người.

Với tư cách người ngoài cuộc, Du Hành có thể làm cũng chỉ là tuân thủ quy luật! Tu đạo càng sâu, anh lại càng cảm giác quy luật của thiên địa, vạn vật có linh không phải nói đùa, mọi hành động của con người đều ảnh hưởng đến khí trong trời đất, có nhân ắt có quả, không cần thiết phải kêu oan này kia.

Khoảng cách trong lịch sử được gọi là: "Sự cố Cấm khu thành phố Lệ" trôi qua hai trăm năm, một nơi nào đó dưới lòng đất thành thị phồn vinh của nước A, ở nơi không có người nhìn thấy, từng sợi tơ uế khí trầm xuống trong không khí, ngưng tụ thành hình dáng trái tim.

Thình thịch —— thình thịch —— thình thịch ——