Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 3



Edit: Trang Nguyễn

Bởi vậy bây giờ trên thị trường các sản phẩm diệt côn trùng tiêu thụ vô cùng nhanh. Du Hành còn đặc biệt đi đến chỗ bán sỉ mua một thùng thuốc diệt côn trùng về, thỉnh thoảng xịt ở bên ngoài cửa sổ. Chỉ mới bốn năm ngày, khắp nơi đều là mùi thuốc diệt côn trùng. Trong lúc này người bạn học đã liên hệ với Du Hành, nói về bụi hoa kia là một giống cây mới xuất hiện, hay bởi vì những con chuột nhỏ kỳ lạ kia thuộc một chuỗi sinh vật, dẫn đến sự chú ý của không ít chuyên gia sinh vật học. Người bạn đó còn đặc biệt phát cho Du Hành một phong lì xì, nói là phần thưởng tư liệu sống.

Ngày hôm nay nghỉ trưa, Du Hành trông thấy các đồng nghiệp vây quanh xem máy tính, cũng tiến đến gần xem thử. Thì ra một video, trong đó đang chiếu đúng là bụi hoa kia.

"Ôi! Thực vật ăn con chuột à?"

"Nghe nói là giống cây mới, có quan hệ cộng sinh với loại chuột tồn tại thần bí này, những mùi hương này hấp dẫn kỳ sinh sản của bầy chuột, chuột ăn xong có thể gia tăng tỉ lệ sinh sản, hoa trái lại ăn hết chuột, có thể rút ngắn thời kỳ sinh trưởng đây này!"

"Đây là chuột gì thế? Quá nhỏ rồi?"

"Trong tin tức cũng có nói là giống mới! Làm sao lại có nhiều giống mới như vậy chứ..."

Trong lòng Du Hành cũng đã nghĩ, làm sao lại có nhiều giống loài mới như thế?

Thế giới mỗi phút mỗi giây đều đang xảy ra biến hóa, rất nhỏ, ở trong góc hẻo lánh... Mọi người đi đi về về đều rất vội vàng không phát hiện ra, cho dù có thấy cũng sẽ không để trong lòng, mà tốc độ nghiên cứu lại hoàn toàn không theo kịp tốc độ biến hóa.

Cha Du mẹ Du sau một tuần lễ, thân thể đã hoàn toàn bình phục, ngày thường hai vợ chồng bắt đầu cùng nhau đi tập thể dục, Du Hành cũng đã trở lại cương vị làm việc năm ngày, chui đầu vào một đống hóa đơn chứng từ vô cùng bận rộn. Mỗi ngày người một nhà trôi qua phong phú, buổi tối ngủ cũng rất say.

Hôm nay Du Hành lại bị nóng tỉnh lại từ trong giấc mộng, bắt đầu nhìn xem, thì ra bị cúp điện. Anh nhìn cha mẹ, cha Du mẹ Du cũng bị nóng tỉnh giấc, tinh thần đều không được tốt cho lắm, vì vậy vội vàng lấy cây quạt quạt quạt cho hai ông bà: "Đi rửa mặt cho mát đi cha mẹ."

Nóng đến không ngủ được, nhìn thời gian mới chỉ hơn ba giờ sáng. Người một nhà chạy đến trong phòng khách trải chiếu, quạt quạt cây quạt híp mắt chịu đựng đến khi trời có chút sáng.

"Đi đánh răng rồi đi làm." Cha Du đẩy tỉnh Du Hành: "Năm giờ rồi."

Du Hành vừa mở cửa, đã cảm thấy hương vị trong không khí rất khác biệt. Nói như thế nào đây, mùi thuốc diệt côn trùng trận này xông đến nồng nặc, chỗ nào cũng đều là mùi thuốc diệt côn trùng, bây giờ trong không khí lại rất tươi mát, thậm chí mang theo mùi thực vật thơm ngát, hít thở một hơi đã thấy vô cùng thoải mái. Anh đi ở giữa hành lang, trời sáu giờ vẫn còn đen, trong hành lang hơi tối một chút, anh giẫm lên trên mặt đất cảm thấy trơn mượt, liền lấy điện thoại di động mở đèn pin ra, vừa nhìn thấy đã giật mình, cả hành lang đều là rêu xanh xanh mơn mởn. Đi đến bên ngoài, càng là một rừng xanh thẳm.

Ngay cửa ra vào mấy cây đại thụ cao ngất che trời, bộ rễ um tùm xông lên trên mặt đất cao thấp không đồng đều, mặt khác có rất nhiều thực vật không biết xen lẫn trong đó, còn có động vật nhỏ không biết nhảy lên nhảy xuống, mang theo vài âm thanh vỗ cánh, một loài chim toàn thân trắng như tuyết bay ra từ chỗ cao, đôi cánh mở rộng dài hai mét, phịch vài cái đã lướt đến mặt đất mổ tróc gốc một cây cỏ rồi lại bay lên không trung.

Du Hành ngu ngơ, trong chốc lát mới đi lên phía trước vài bước, nhặt chiếc lông vũ của con chim kia rơi trên mặt đất. Lông vũ kia còn lớn hơn bàn tay của anh, cứng rắn đấy, lông vũ giống như búa sắt vậy.

Anh đi ra ngoài, rất nhanh đi theo trí nhớ tìm được cánh cổng chung cư, cánh cổng hoàn toàn bị ngăn chặn, ba cây đại thụ chen lách ngay vị trí cánh cổng, bức tường đều đã bị biến hình rồi. Anh thật vất vả bò lên trên đầu tường, ngồi trên đầu tường nhìn xem, bên ngoài là một mảnh rừng cây nhìn không thấy biên giới, giao thao với dây leo, kiến trúc quen thuộc đã biến mất ở giữa, thậm chí hoàn toàn bị chen lách đổ vỡ, kiến trúc rơi tán loạn trên đất, xi măng sắt thép xụp xuống đất.

"Mẹ ơi, còn đang nằm mơ sao?" Tay của nah không tự giác siết chặt, sau đó truyền đến sự đau đớn bén nhọn, thì ra cánh lông vũ kia đâm rách tay anh. Du Hành quay số gọi điện thoại về nhà, nhưng hoàn toàn không chút tín hiệu. Anh quay người chạy về nhà. Chỉ ngắn ngủn một đoạn đường, ống quần của anh đã bị sương sớm làm ướt nhẹt, cũng không biết là do thực vật không biết hay đất trơn trượt, anh dùng lực gõ cửa, cha Du mở cửa, kinh ngạc: "Sao lại về nhà, quên lấy tư liệu gì sao? Không phải con mang theo chìa khóa, sao còn gõ..."

"Cha!" Vẻ mặt Du Hành chấn kinh quá độ: "Cha mau xem bên ngoài, mau nhìn bên ngoài đi..."

"Bên ngoài có gì đẹp mắt chứ... Cái này ——" cha Du nhìn tình cảnh bên ngoài sân thượng, cũng trợn mắt há hốc mồm.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, giống như một ấn công tắc mở, cả đêm yên tĩnh, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất vậy mà không có người nào phát giác, con người dường như đã tỉnh lại.

Mẹ Du vẫn còn ngủ, Du Hành và cha Du cùng nhau loay hoay mở TV, máy tính, điện thoại, radio.... hoàn toàn không thể dùng được. Giống như trong vòng một đêm từ trường hoàn toàn thay đổi.

"Con cảm thấy, trong vòng một đêm, chúng ta bị xâm lấn rồi." Thôi Nam cũng đã đến, sắc mặt nặng nề: "Không, phải nói sớm đã có báo hiệu, gần đây sự tình quỷ quái xuất hiện nhiều lắm, thế nhưng thế giới lớn như vậy, có nhiều sự việc chưa hiểu chưa biết đến thế, những chuyện này có tính là gì?"

Chỉ là không nghĩ đến trong một đêm thời tiết liền thay đổi! Trái đất đã bị rừng rậm nguyên thủy xâm lấn rồi sao?

"Cha đi đến cổng chính phủ huyện nhìn tình huống một chút." Cha Du nói, chính phủ huyện không xa, bình thường lái xe năm phút đồng hồ là đến, tình hình bây giờ không lái xe được, đi đường cũng phải mất nửa giờ. Tâm tính cha Du phù hợp với tâm tính quần chúng bây giờ, có chuyện tìm chính phủ.

Thôi Nam lại lắc đầu: "Chú, chúng ta không biết tình huống bên ngoài bây giờ như thế nào, động vật thực vật... Chúng ta toàn bộ đều không biết, nếu như là rừng rậm, nhất định không phải vô hại. Chính phủ huyện quá xa, chú đừng đi."

"Đúng đúng, bọn họ có khả năng còn chưa đi làm đây này." Du Hành cũng phản đối.

Cái này còn nói làm gì, Thôi Nam cười bất đắc dĩ, bây giờ ai sẽ đi làm nữa chứ?

"Chú, nếu chú tin con, bây giờ con và Du Hành đi ra ngoài tìm chút thức ăn trở về, bây giờ còn sớm, đợi đến khi mọi người phản ứng kịp, nhất định sẽ loạn đấy, chúng ta trước hết nên có một ít đồ ăn bảo vệ tính mạng."

Trong lòng cha Du cũng rất loạn, nhưng cũng biết Thôi Nam nói đúng. Người lấy ăn làm gốc, đồ ăn là nhu yếu phẩm.

"... Đi đi, chú ý an toàn."

Rất nhanh Du Hành đã thay một bộ đồ thể thao, vẫn là bộ thể thao hay mặc lúc còn ở trường học, còn đeo một ba lô to cỡ nửa người. Thôi Nam cẩn thận, ống tay áo và ống quần đều buộc kín, Du Hành nhìn thấy cũng tranh thủ làm theo.

"Đem theo dao phay." Thôi Nam nói.

"Cha, đóng cửa kỹ càng, chờ bọn con trở về."

"Ừ ừ! Sớm chút trở về!"

Sáng sớm bảy giờ, hai người ra cửa.

Nền đất xi-măng bị đẩy ra, bụi cỏ cao hơn nửa người rất khó di chuyển, hơn nữa ở giữa bụi cỏ còn có côn trùng đang bay lơ lửng, cũng may hai người đều buộc chặt ống quần ống tay áo, nhưng những con côn trùng này bay trúng mặt cũng rất đau. Thôi Nam lấy ra chai thuốc diệt côn trùng xịt hai cái, những con côn trùng kia lập tức không đến gần bọn họ nữa.

Không ít công trình kiến trúc đều bị sụp đỗ, hai người đi ngang qua tòa nhà Du Hành trông thấy buổi sáng, nhìn thấy một con thú giống như dê rừng đang cắn một cánh tay kéo từ mặt tường sụp đổ ra ngoài, sau đó cúi đầu gặm thức ăn ngay tại đó.

"Đến." Thôi Nam lôi kéo Du Hành trốn đến phía sau cây. Đợi năm phút đồng hồ, con dê rừng kia kêu một tiếng, chậm rì rì nhảy vào bên trong bóng cây. Du Hành có chút không yên lòng, thiếu chút nữa sái chân.

"Chuyên tâm!" Thôi Nam cầm chặt tay anh bấm mạnh một cái. Du Hành lập tức hoàn hồn.

Thuận lợi đi đi vào siêu thị 24h gần đây, cửa thủy tinh đẩy nhẹ nhàng một cái liền mở ra, bên trong rất loạn, không có người. Hai người đều quét lấy toàn bộ nước tăng lực, sô cô la, mì ăn liền, cùng bánh quy và đủ loại đồ ăn vặt còn lại trên kệ, mỗi người đều lấy hai mươi mấy hộp sữa bò, lại chia ra lấy thêm mười chai nước khoáng, bởi vậy bên trong ba lô càng ngày càng nặng. Đồ lạnh trong tủ lạnh đều đã hư rồi. Cửa nhà kho mở ra, nhưng bên trong trống rỗng. Nếu không phải có người sớm đến đây hơn bọn họ, thì chính là nhân viên cửa hàng cầm những thứ đó mang đi.

"Trước lấy vài thứ về."

Du Hành: "Được."

Hai người kề sát bức tường đi trở về, bỗng nhiên trên đầu có giọng nói rất nhỏ gọi: "Này!"

Thôi Nam cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, một nam thanh niên thò ra nửa cái đầu, nhìn thấy ba lô trên người bọn họ, hai mắt lóe sáng nói nhanh: "Có thể bán chút gì ăn được cho tôi không? Tôi trả tiền, tôi muốn sữa chua không lấy nước khoáng, lấy bánh bao hấp không lấy bánh mì - - này này đừng đi chứ!"

Du Hành khó có được mắng một câu: "Bệnh tâm thần", chủ động kéo Thôi Nam đi.

Trong không khí bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, Du Hành vừa ngẩng đầu, ba lô đã bị túm chặt rồi. Thì ra không ngừng có khỉ đung đưa nhảy qua bên này, con cầm đầu bắt được ba lô Du Hành. Thôi Nam tay mắt nhanh lẹ, ôm lấy eo Du Hành, hiểm hiểm kéo anh xuống.

"Sức lực con khỉ này quá lớn, vứt ba lô đi!"

Du Hành lại không muốn, đây chính là ba lô đồ ăn đấy, một nhà anh ba người, làm sao đủ ăn? Anh cắn răng muốn lấy dao phay ra, nhưng không với tới, sờ túi lần nữa, lấy ra chính là chiếc lông vũ cứng rắn nhặt được lúc sáng sớm kia, vì vậy anh cầm lấy lông vũ dùng sức đâm tới cánh tay hướng trên bờ vai mình.

"Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T!" Con khỉ phát ra kêu thảm thiết, buông lỏng tay ra.

Du Hành và Thôi Nam ngã lăn vài vòng trên mặt đất, đụng vào cây mới dừng lại.

"C-K-Í-T..T...T!"

"Xèo...xèo!!"

Đám khỉ nhảy xuống, vây quanh hai người xèo xèo kêu gọi, con dẩn đầu ôm tay thở hổn hển nhảy.

"Đừng tới đây, còn xuống lần nữa, đứt tay đứt chân đừng có trách tao." Du Hành lấy con dao phay ra, vung về phía trước. Có lẽ đám khỉ nhìn ra người này không dễ chọc, đám khỉ khẹc khẹc xì xèo kêu to một hồi, lục tục nhảy lên cây không thấy nữa.

"Thôi Nam, anh không sao chứ?"

Thôi Nam tái nhợt nghiêm mặt lắc đầu, Du Hành cho rằng anh ấy bị đụng quá mạnh, dù sao vừa rồi cũng là anh ấy ngăn cản cây, trong lòng anh càng thêm áy náy, vì vậy cẩn thận đi qua đỡ anh ấy.

"Đừng động vào anh, đưa dao cho anh."

Thôi Nam tiếp nhận dao, ba đến hai lần cởi bỏ ống quần kéo lên trên, lộ ra hai dấu răng trên bắp chân, miệng vết thương sưng vù đen tím.

"Cái này —— anh bị rắn cắn rồi sao?!"

"Ừ." So sánh với sự hoảng sợ của Du Hành, Thôi Nam rất bình tĩnh từ trên quần áo cởi dây lưng, cột vào đầu vết thương, sau đó dùng dao rạch một dấu thánh giá trên vết thương, dùng sức nặn máu độc ra cho đến khi máu đỏ thẫm chảy ra. Mặt của anh trắng bệch.

"Chúng ta đi về nhà trước, em đưa anh đi bệnh viện!" Du Hành biết rõ, thôi Nam chỉ đang làm xử lý khẩn cấp, cũng biết anh ấy không thể vận động, bằng không nọc độc sẽ chảy nhanh khắp toàn thân.

Thôi Nam lại cảm thấy máu huyết cả người như đang thiêu đốt, như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, đôi mắt anh nhìn mọi thứ không rõ, trước mắt một mảnh hoa râm. Anh có nhìn thấy con rắn cắn mình, khắp cả người đều là màu đỏ tươi, lóe một cái đã biến mất trong bụi cỏ. Thực độc... Anh nghĩ, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Du Hành nhét một cái ba lô vào trong bụi cỏ, liền vội vàng cõng Thôi Nam chạy về nhà.

Sức lực của anh chưa từng mạnh mẽ như vậy, giống như không hề có áp lực sức nặng, cũng không mệt mỏi, nhất cổ tác khí (*một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Trong "Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc) ôm người nhanh chóng trở về cổng khu chung cư. Nhìn cánh cổng bị ngăn chặn, anh lại nghĩ đến xe không thể lái ra ngoài. Quay người nhìn chung quanh, đường cái như đường mòn rừng rậm, xanh um tươi tốt, núi đao kiếm cây.

Anh đột nhiên bật khóc.

Trời đã hoàn toàn sáng tỏ, ánh nắng như lửa, cây cối cao ngất che chắn mọi vật, Du Hành dường như không nhìn thấy được mặt trời gần trong gang tấc, cho dù có thấy được, cũng không có tâm tình để ý. Anh lau lau mặt, buộc chặt Thôi Nam trên lưng của mình, dùng sức đem ba lô duy nhất trên người ném vào bên trong tường, bắt lấy thân cành níu lấy dây leo, thật vất vả mới leo lên được.