Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 30: Thiên tai tận thế 17



Edit: Trang Nguyễn

(Lời của Editor: Chương này như gộp ba chương á, dài thòng lòng luôn hụ hụ)

"Đúng rồi, thời điểm chú đi ra ngoài, Lý Lệ kia lại đến, chuyển nhiều đồ đạc đến." Trương Thao chỉ vào một hướng.

Du Hành nhìn sang đã giật mình. Thật rất nhiều thứ, bốn túi gạo, ba thùng mì ăn liền, hai thùng sữa bò, còn có một thùng đồ hộp. Anh nhìn một chút, còn là đồ hộp thịt bò đấy.

"Oh my god, Lý Lệ làm gì chuyển nhiều thứ cho chúng ta như vậy?" Những thứ này còn hơn hẳn lương thực tồn của bọn hắn nữa.

Trương Thao cũng rất kỳ quái: "Anh cũng không rõ ràng lắm, lúc cô ấy gõ cửa, ngoài cửa cứ như vậy nhiều lắm, cũng không biết cô ấy làm sao chuyển đồ lên đây. Còn nói trước đó không biết Bình An chúng ta sinh ra, không chuẩn bị lễ gặp mặt, nên lần này bổ sung. Anh từ chối không được, người chạy trốn còn nhanh hơn anh, anh sợ đồ đạc bị người khác lấy, nên trước chuyển vào hết."

"Em xuống dưới tìm cô ấy."

"Đi thôi đi thôi, lễ gặp mặt này cũng quá quý trọng, cũng không phải bà con thân thích cũng không phải bạn bè, không trả thì kỳ lắm."

Thời điểm gõ cửa, Lý Lệ rất nhanh đã ra mở cửa, nhìn thấy anh liền cười nói: "Tôi biết anh sẽ đến, tiến vào ngồi đi."

Lý Lệ lắc đầu: "Lúc tôi đến anh không có mặt, chắc hẳn anh từ bên ngoài trở về? Vậy hẳn là anh đã thấy hôm nay khách sạn đến không ít người?"

"Ừ, cô biết bọn hắn từ đâu đến sao?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Tôi không biết, nhưng tôi nhìn thấy Từ Vi trong đó, cô ta là mẹ đẻ của Vương Bối Bối, người bên cạnh chính là anh trai của cô ta, tôi còn nhớ rõ." Lý Lệ cười lạnh: "Tin tưởng không bao lâu nữa, Vương Tự Dũng sẽ gặp lại người quen. Hắn là thứ trứng dái mềm, anh trai Từ Vi sẽ cho hắn can đảm. Trong phòng tôi có nhiều đồ như vậy, bọn hắn nhất định sẽ muốn. Tiện nghi bọn hắn không bằng cho các người."

Du Hành cười khổ. Cô chuyển nhiều đồ đạc lên lầu như vậy, chắc chắn có người nhìn thấy. Nếu muốn ồn ào cũng sẽ náo đến nơi của anh.

Nhưng những đồ ăn kia, xác thật đã làm anh động tâm.

"Tôi nhận sữa bò và đồ hộp, những thứ khác coi như tôi giúp cô bảo quản. Chờ khi nào cô cần lại đến lấy." Sữa bò và đồ hộp, xem như là thù lao bảo quản những đồ ăn này giúp cô.

Quả thật Lý Lệ đáng thương, thế nhưng trong tận thế người đáng thương có trăm ngàn trăm vạn, anh không rõ anh em Từ Vi có giúp đỡ hay không, điều kiện tiên quyết không liên quan đến an nguy của mình, anh có thể giúp một chút.

Lý Lệ cười: "Cảm ơn."

Đến buổi tối, tầng mười một còn có người đưa đến dọn đi, xem ra có người vào ở. Kết quả đến tối muộn, em bé bú sữa xong đã ngủ rồi, có người đến gõ cửa. Ngũ Bình An giật mình sực tỉnh, oa oa khóc lên, sau đó người một nhà đều thức dậy.

Du Hành mang theo tức giận đi ra cửa, hỏi: "Là ai?"

"Là tôi, Ngô xuân nghiên."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói có chút mệt mỏi của Ngô Xuân Nghiên, thế nhưng Du Hành nghe rõ không chỉ có một người. Có người đang bật mở cái bật lửa, lạch cạch lạch cạch.

Anh không mở cửa: "Có chuyện gì sao?"

"Anh mở cửa trước đã."

"Không có việc gì thì tôi đi ngủ." Đây là lần đầu tiên Du Hành không cho cô mặt mũi như vậy.

Ngoài cửa Ngô Xuân Nghiên hơi khó chịu, người đàn ông bên người cô trực tiếp bước qua đập cửa, khiến cô giật mình, vội vàng ngăn lại: "Ai! Ngài Từ đừng kích động, hơn nửa đêm đừng quấy rầy đến người khác."

Từ Hạo không cho là đúng, lại đập vài cái, hô hào: "Mở cửa nhanh, bằng không ông đây xô cửa."

Ngô Xuân Nghiên gấp đến độ xoay quanh: "Có chuyện từ từ nói, có chuyện từ từ nói!"

"Đây là tên lưu manh từ nơi nào đến, muốn gây chuyện hả?" Trương Thao cũng đi tới, trên mặt đầy không vui.

Du Hành nghe được hai chữ ngài Từ, mặc dù nói họ Từ có nhiều người như vậy, nhưng anh cảm thấy ngài Từ bên ngoài kia, rất có khả năng là anh trai của Từ Vi.

Đây là phiền toái tìm tới cửa, nếu như kinh sợ, sau này ai cũng có thể đến dẫm lên một cước.

Du Hành nói với Trương Thao: "Lấy dao trong phòng bếp ra."

Sau đó mới đi mở cửa. Đèn pin trong tay anh chiếu ánh sáng thẳng tắp, Từ Hạo híp híp mắt, hắn nóng tính đi lên liền mắng: "Chiếu cái gì mà chiếu, mày mò mẫm cái gì!"

Du Hành trông thấy trước mắt ngoại trừ Ngô Xuân Nghiên, còn có hai người đàn ông, một người nghe tiếng là ngài Từ kia, lớn lên không cao đến một mét sáu, một người khác cao lớn cường tráng hơn một chút. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Không có để ý tới hắn, Du Hành trực tiếp tìm Ngô Xuân Nghiên nói chuyện: "Chị Ngô, hơn nửa đêm rồi, tìm tôi làm gì?" Cho dù Ngô Xuân Nghiên không biết nhà anh có trẻ nhỏ, nhưng cô cũng không nhớ rõ Thường Hân là phụ nữ có thai à? Hơn nửa đêm còn làm phiền người khác, thật sự không thể nào nói nổi.

Ngô Xuân Nghiên hơi xấu hổ, cô nhìn Du Hành, lại nhìn hai người đàn ông trước mắt, bộ dạng nữ cường nhân quả quyết phán đoán sáng suốt gần đây đã không còn sót lại chút gì.

"Ngài Ngũ, chuyện này... người một nhà các người ít, ở căn phòng này có chút lãng phí. Hôm nay đến không ít khách, anh xem... tôi mở một phòng mới cho anh, anh nhường lại gian phòng này cho người khác được không?"

Lời này nói rất không có đạo lý đấy.

Du Hành bật cười ha ha: "Chị Ngô, những lời này của chị rất không có ý nghĩa. Lúc trước chị nói gì chị đều đã quên cả rồi hả? Trình độ phục vụ của chị vẫn luôn luôn rất tốt, đêm nay nói những lời này quá không phù hợp với trình độ bình thường của chị rồi."

Khiến Ngô Xuân Nghiên không dám nhìn thẳng, không nói được những lời khác.

Từ Hạo nói thẳng: "Nói nhiều như vậy làm cái? Đến cùng có đổi hay không, tao coi trọng căn phòng này của mày, muốn ở, mau chuyển đi chỗ!" Nói xong dùng tay đẩy đẩy Du Hành, không nghĩ tới không dao động được, khẽ ngẩng đầu, thấy Du Hành trào phúng nhìn hắn, lập tức giận dữ, một đấm liền vung qua.

Du Hành một tay tiếp được, tay kia đập thẳng đến mặt Từ Hạo, đem người đánh ngã trên mặt đất. Từ Hạo che miệng bật đứng dậy, có máu chảy xuống.

"A!" Ngô Xuân Nghiên hét lên một tiếng.

Trên mặt đất rớt một chiếc răng, dưới chiếc thảm màu đỏ tươi càng thêm rõ ràng.

"Đéo biết nói chuyện thì câm miệng đi, muốn làm không nói gì, lần tới tao thành toàn cho mày." Du Hành lạnh lùng cười cười, vẫy vẫy đèn pin trong tay.

Vừa rồi anh dùng đèn pin nện đấy, cú đánh này khiến trên đèn pin dính vài giọt máu. Có thể thấy được anh dùng lực lớn bao nhiêu. Từ Hạo che miệng oán hận trừng anh, nhưng không mở miệng nói chuyện được.

Chuyện xảy ra quá nha, lúc này Từ Huy bên cạnh mới kịp phản ứng, giận dữ: "Tao đxm mày!" liền nhào đầu về hướng Du Hành. Du Hành một cước ngăn cản người, lập lại chiêu cũ đập mạnh qua. Lần này dùng toàn lực, trái phải cùng xuất lực khiến mặt Từ Huy hoàn toàn bị đánh sưng lên.

Từ Huy bị đánh trong miệng toàn là máu sặc đến ho khan vài tiếng, nhổ ra trên mặt đất hai cục máu nước bọt, văng ra bốn chiếc răng.

"Cũng không biết nói tiếng người, đều không cần nói nữa." Du Hành giận dữ ngược lại âm trầm cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Ngô Xuân Nghiên: "Chị Ngô, vừa rồi chị nói, chắc chứ?"

Quả thật Ngô Xuân Nghiên sợ choáng váng.

Trong mắt cô, Ngũ Hằng Nhạc là một người đàn ông chất phác mang theo một chút khôn khéo, giống như rất nhiều người đàn ông bình thường khác. Cho nên vào lúc cô gặp phải vấn đề khó giải quyết, vì bảo hộ ích lợi của mình, mới hy sinh lợi ích của Ngũ Hằng Nhạc.

Đám người này không phải dễ chọc đâu đấy, từ lúc cô tiếp đãi đã biết rõ. Tất cả mọi người đều là người thôn nhà họ Từ, đều có ý tưởng đen tối, cô biết rõ không dễ quản lý.

Thế nhưng có cách nào sao? Người đều đã đến, chính mình có thể đuổi? Đuổi hết ra ngoài được sao? Đều là người sống sờ sờ, cô cũng không thể ngoan tâm mà nhìn người khác chịu khổ.

Đành phải từng bước sắp xếp một nhà một phòng. Nhiều người phức tạp, sắp xếp đến tối, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi, một đám người đến gõ cửa phòng cô. Bốn năm người đàn ông đứng ở ngoài cửa, dọa cô sợ hết hồn.

t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bây giờ còn ba người đàn ông đang ngồi trong phòng cô đợi kết quả đây!

"Ngài... Ngũ... Ngũ..." Ngô Xuân Nghiên cũng không biết mở lời từ đâu. Nhìn thấy hai người Từ Hạo đi xuống lầu, cô biết rõ đó là đi gọi giúp đỡ, nói với Du Hành: "Bọn hắn không phải người nói chuyện đạo lý, anh đắc tội bọn hắn như vậy nhất định sẽ bị trả thù đấy."

"Hai người vừa rồi, tên gọi là gì?"

"Thấp chút tên là Từ Hạo, người kia là Từ Huy, là anh em họ."

Du Hành trầm ngâm: "Có phải còn có một người em gái tên Từ Vi hay không?"

Trí nhớ Ngô Xuân Nghiên tốt, hôm nay là cô làm đăng ký đấy, xác thật đúng là như thế, liền gật gật đầu.

"Ban ngày đến đám người này, đều là người cùng một thôn sao?"

Du Hành lại thay đổi chủ đề, tuy Ngô Xuân Nghiên rất sốt ruột xuống lầu, lại kiêng dè bộ dạng hung ác vừa rồi của Du Hành, không thể không đè xuống sự lo lắng trong lòng tiếp tục trả lời: "Đúng vậy, đều là người thôn nhà họ Từ đấy, đa phần đều là họ Từ. Cho nên tôi mới nói với anh, bên ngoài bọn hắn rất đoàn kết, tốt nhất nên nhường phòng cho bọn hắn. Anh đánh Từ Hạo cùng Từ Huy như vậy, người trong thôn bọn họ nhất định sẽ tìm anh gây phiền phức đấy!"

"Bọn hắn làm sao trong một lúc đều kéo đến?"

"Còn có thể có nguyên nhân gì chứ? Trong thôn đều bị chìm hết rồi, đành phải cùng nhau kéo đến thôi." Ngô Xuân Nghiên đã lộ ra bộ dáng rất không kiên nhẫn nữa rồi.

Dưới cái nhìn của cô, bây giờ hỏi một vài vấn đề râu ria thế này, còn không bằng suy nghĩ cách nào để giải quyết mâu thuẩn đây này! Cô giữ gìn khách sạn yên ổn dễ lắm sao?

"Chị Ngô đừng nóng vội, tôi hỏi một vấn đề cuối cùng, tôi nghe nói những người thôn họ Từ này... cô không thu phí ăn ở à?"

"Đúng vậy. Anh không biết, đa phần bọn hắn đều bơi lội đến đây, ngoại trừ mấy đứa nhỏ, mỗi người đều bị đông lạnh đến sắc mặt xanh trắng. Lúc chạy nạn cũng không mang được bao nhiêu thứ, tôi liền tịch thu."

Du Hành xoa bóp mi tâm: "Cơm tối hôm nay, bọn hắn làm sao ăn?"

"Tôi để ngài Vương nấu cháo..."

Du Hành thiệt tình không còn lời nào để nói.

Anh đã nhắc nhở Ngô Xuân Nghiên, Vương Tự Dũng không phải người tốt lành gì, kết quả thẳng đến ngày hôm nay, cô lại bao ăn bao ở cho người ta vào, còn yên lòng giao ẩm thực hắn phụ trách. Hôm nay còn không ràng buộc cho người ta cháo... chẳng phải tùy tiện nói cho người ta biết chính mình tiền nhiều như nước, nên không để ý đến chút lương thực này hay sao?

Anh kỳ quái dò xét Ngô Xuân Nghiên, rõ ràng một tháng trước lúc mới gặp, người phụ nữ biểu hiện khôn khéo cảnh giác, làm sao mới trải qua một tháng, cả người đều khiến anh không cách nào nhận ra rồi hả?

Ngô Xuân Nghiên bị ánh mắt anh chiếu tướng, khiến cả người không được tự nhiên, cơn giận đè xuống thoáng chốc bốc lên: "Khục, bây giờ tôi xuống dưới hòa giải, ngài Ngũ tỉnh táo một chút, suy nghĩ làm sao nói lời xin lỗi đi."

"Chị Ngô, tôi không biết làm sao bây giờ chị lại biến thành như vậy, rõ ràng chị có phương pháp rất tốt để phát huy lòng tốt của mình, mà không phải đem bản thân bại lộ trước nguy hiểm. Lúc chị làm những điều này, có nghĩ qua những người khách vào ở trước đó có bất mãn hay không?"

Nói đến đây, Du Hành xem vẻ mặt Ngô Xuân Nghiên, thấy cô mê mang: "Vì sao bất mãn?" Lại có chút căm tức nói: "Đến cùng anh muốn nói cái gì? Không có chuyện gì thì tôi nhanh chóng xuống dưới lầu."

Ngô Xuân Nghiên trước kia biểu hiện lý trí nhạy bén, bây giờ đã hoàn toàn không còn. Tâm tư bây giờ của cô đầy táo bạo, hoàn toàn không nghe hiểu thâm ý bên trong.

Du Hành đành phải đem lời của mình biểu hiện ra, dù sao cũng muốn ở chỗ này yên ổn, thật sự không muốn nơi này chướng khí mù mịt.

Không nghĩ tới vẻ mặt Ngô Xuân Nghiên lại không thể tưởng tượng nổi: "Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Trước kia những vị khách kia đều có lòng tốt, rất dễ dàng ở chung. Tôi tin tưởng bọn họ nhìn thấy khốn cảnh của người thôn họ Từ, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như tôi. Anh cũng biết, trong tay bọn họ cũng không có bao nhiêu thứ, cuối cùng vẫn là khách sạn chúng tôi xuất ra, đã như vậy, cũng đừng giày vò mù quáng với nhau."

Nghe xong lời nói này, anh thật sự thất vọng cực độ. Cũng không gửi gắm hi vọng gì lên trên người Ngô Xuân Nghiên, cô đã hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên rồi.

Ngô Xuân Nghiên nghiêm mặt nói: "Ngài Ngũ à, tôi không biết tại sao anh phải đem lòng người nghĩ đến hiểm ác như vậy, tất cả mọi người đều gặp phải tai họa như nhau, nên giúp đỡ lẫn nhau. Nhân chuyện đêm nay mà nói, quả thật bọn hắn có chút không nói đạo lý, nhưng cũng có thể hiểu được, phòng này của các người xác thật khá lớn, chỉ có ba người ở, thật sự lãng phí không gian. Anh không nên xúc động rồi ra tay như vậy, như vậy sẽ khiến cho việc quản lý khách sạn gặp phiền toái rất lớn đấy."

"Chuyện của tôi cô cũng đừng quản, đã có một lần tức sẽ có lần thứ hai, hôm nay giành quyền sở hữu căn phòng này, ngày mai không chỉ như vậy. Tôi tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ. Cho dù bọn hắn muốn đánh nhau, tôi cũng theo. Chính cô tự chú ý bản thân đi." Du Hành nói lời khuyên cuối cùng với Ngô Xuân Nghiên, liền đóng cửa lại.

Ngô Xuân Nghiên cắn môi, lộ ra vẻ mặt không vui, chỉ là cách cánh cửa cũng không có tác dụng gì, nhớ đến hai người bị thương dưới lầu, liền vội vã chạy xuống.

Sau khi Du Hành đóng cửa, thở dài.

Thật ra, sau khi càng ngày càng có nhiều người vào ở, biện pháp trước kia của Ngô Xuân Nghiên đã không có tác dụng nữa. Mỗi người đều không phải thiện nam tín nữ gì.

Hôm nay sau khi anh đi qua chỗ Lý Lệ, Du Hành cũng không xuống lầu nữa, lúc ở ngoài cửa bỏ ác nghe được một ít tin tức.

Hộ đã từng ở tầng mười một kia hơn nửa đêm còn tìm chăn mền, cuối cùng tìm được người đàn ông kia của Lý Lệ, đó là người nhiều chuyện. Từ cánh cửa khép hờ của nhà hắn truyền ra âm thanh phàn nàn: hôm nay người đến ở, nghe nói đều là người cùng một thôn. Đều không giao nộp chi phí ăn ở. Hắn phàn nàn chính mình đã giao một số tiền rất lớn mới đến ở được tầng mười một, hiện tại những người này không cần tốn một hột cơm nào, đã vào ở được, trong lòng hết sức khó chịu

Giọng nói rất lớn, Du Hành hoài nghi hắn cố ý nói như vậy để cho những người khác ở tầng này đều nghe được đấy.

Chỉ là Du Hành nghĩ, nghe nhóm người kia đều đến cùng một thôn, những người khác càng không dám xuất đầu nữa. Người ta nhiều người sức lực lớn, có thể làm gì? Chỉ có thể không vui ở trong lòng mà thôi, mà sự bất mãn này, chỉ có thể đổ xuống đầu mấy nhân viên phục vụ như Ngô Xuân Nghiên: dựa vào đâu không công bằng như vậy chứ hả?

Tịch thu phí ăn ở từ thôn nhà họ Từ, Ngô Xuân Nghiên đã mất lòng nhóm khách ở từ trước kìa.

Anh vốn cho rằng Ngô Xuân Nghiên sẽ không làm ra chuyện phân hóa mâu thuẩn này, xem vẻ mặt lúc nãy của cô, còn không biết vấn đề trong đó?

Phải biết, đám cư dân Lý Lệ lúc mới đến, Ngô Xuân Nghiên bọn hắn bỏ ra vài ngày mới đăng ký xong, phân biệt thu phí ăn ở, dù không có lương thực, cũng thu tượng trưng một ít vật phẩm.

Trong đó cũng không phải có người thật sự thiếu thốn vật tư, thậm chí người ta không có đồ ăn, lúc ấy cô làm như thế nào? Đi đến từng nhà từng phòng, để người ta nộp vật hoặc lương thực. Đương nhiên, dù nhà người ta có cái gì, cũng không có khả năng lấy ra nhiều cho người xa lạ, giống như nhà Du Hành bọn họ, cũng chỉ tượng trưng lấy ra hai chai nước khoáng. Cuối cùng vẫn là bọn Ngô Xuân Nghiên tự mình xuất túi, cầm hai túi gạo cộng thêm mấy món đồ ăn khác, thêm cồn khô cùng nhau đưa qua.

Chuyện này làm rất tốt, không ngớt nhận được sự cảm kích của những gia đình kia, chính là những người khác cũng hiểu lòng tốt của Ngô Xuân Nghiên bọn hắn, không làm khó dễ bọn hắn quyên tặng cứng nhắc. Cũng là chuyện này, lại để cho nhóm người này sau vào ở, so sánh với sự quản lý của Ngô Xuân Nghiên, cảm thấy cô là người có nhân tình.

Ai không có thời điểm khó khăn, quan hệ tốt với bọn người Ngô Xuân Nghiên, khó đảm bảo sau này mình không có chuyện cầu người.

Rõ ràng đã có tiền lệ tốt như vậy, Ngô Xuân Nghiên lại căn bản không tiếp tục sử dụng. Du Hành không tin Từ Hạo chỉ vì em gái Từ Vi cùng em rễ tương lai đến tìm anh gây phiền phức, chắc chắn còn thăm dò điểm mấu chốt của Ngô Xuân Nghiên.

Điểm mấu chốt của cô bị người ta dò xét, lại không phát giác gì, thậm chí chính mình còn vứt bỏ ngụy trang cùng tính công kích dĩ vãng của mình lộ ra gương mặt chất phác, sau khi đặc biệt phân tích với cô, cô cũng không cho là đúng. Ngược lại còn cho rằng anh là người tiểu nhân tâm cơ khó lường.

Tiền tài lay động lòng người, huống chi người giữ cửa thoạt nhìn không có sức trói gà.

Hiện tại cướp phòng ở chỉ mới bắt đầu, lại qua hai ngày nữa, có khả năng nhà kho khó giữ rồi. Mà lúc đó, mỗi người đều sợ hãi với đám người thôn họ Từ, cũng càng bất mãn với bọn người Ngô Xuân Nghiên, rất khó mà nói còn có ai ra mặt vì bốn người bọn họ nữa đoạt phòng ở chỉ là vừa mới bắt đầu, lại hai ngày nữa, nhà kho khả năng muốn khó giữ.

Trừ phi Ngô Xuân Nghiên lấy ra vật tư đánh cược, hấp dẫn nhân số có thể đối kháng được người thôn họ Từ, bằng không phần thắng cũng rất nhỏ. Chỉ có thể xem biểu hiện đêm nay của Ngô Xuân Nghiên, cô có thể làm được như vậy hay không.

Du Hành nghĩ nghĩ, nói với Trương Thao: "Em đi xuống một chuyến, anh ở nhà trông nhà, ngoại trừ em ai cũng không nên mở cửa. Nếu có người muốn xông vào, dao trên tay anh cứ trực tiếp chém xuống, đầu năm nay, giết người không phạm pháp."

"Ách, ừ!" dường như Trương Thao lần đầu tiên nhìn thấy Du Hành như vậy, chỉ ngây ngốc đồng ý, nhìn theo bóng lưng của anh biến mất ở hành lang.

Ở trên thế giới Zombie sống mấy chục năm, anh đã làm qua mấy nhiệm vụ bình loạn, cùng mọi người giết Zombie, Du Hành đã sớm không còn là người trẻ tuổi, nước mắt lưng tròng cõng Thôi Nam không còn hô hấp sau khi bị rắn độc cắn kia nữa.

Hoàn cảnh thúc đẩy con người tiến bộ, những lời này cho dù bất cứ lúc nào hay khi nào đều rất đúng đấy. Đêm nay anh lộ ra một góc băng sơn hung ác như hạt gạo so với mặt trăng, làm cho đáy lòng Trương Thao cũng sợ hãi.

Lúc đi đến thế giới này anh đã soi gương, phát hiện ánh mắt của mình quá mức lạnh lùng, thậm chí ánh mắt đầy hung dữ. Cũng may thân thế Ngũ Hằng Nhạc đã từng ngồi tù, hơn nữa ba năm không gặp em gái, cho dù tính cách có thay đổi cũng là bình thường.

Nhưng sau khi anh biết rõ thế giới này không có Zombie, vẫn bắt đầu điều chỉnh nét mặt của mình, đừng để bản thân lộ ra bản thân rất có tính công kích.

Thẳng đến khi bắt đầu tìm nơi ở mới, tìm được khách sạn này, nhìn thấy ánh mắt bọn Ngô Xuân Nghiên cảnh giác, anh mới khôn ngoan lộ ra bộ dáng chất phác của mình. Quả nhiên từng chút loại bỏ cảnh giác của bọn người Ngô Xuân Nghiên.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy sự yên tĩnh của khách sạn này, có lẽ rất nhanh sẽ bị đánh vỡ. Đêm nay anh lộ ra bộ dáng hung ác, chính là không muốn ngụy trang nữa. Dù sao biến hóa của anh có dấu vết mà xuất hiện, bình thường mà nói Trương Thao và Ngũ Thường Hân cũng sẽ không hoài nghi anh có cái gì không đúng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Quả nhiên, sau khi Trương Thao lấy lại tinh thần còn cảm thán: "Thằng nhóc Hằng Nhạc này, lúc này sợ rằng tức giận đến điên rồi, hắc! Đến anh cũng giật cả mình."

Du Hành từ từ đi xuống lầu, trốn trong bóng tối đi xuống tầng năm.

Không có điện, hành lang tối đen như mực. Anh dán theo chân tường mà đi, đi đến gần phòng Ngô Xuân Nghiên. Bên trong có tiếng đàn ông, không ngừng có người kêu gào đau đớn cùng vài câu mắng chửi đầy thô tục. Tiếng nói an ủi của Ngô Xuân Nghiên kẹp ở giữa.

Du Hành đang đợi, bọn hắn thoa thuốc xong, sẽ kéo lên lầu tìm mình tính sổ, hay cứ như vậy bỏ qua.

Đợi sau mười phút, năm người đàn ông kia cùng nhau đi ra ngoài rời khỏi, đi đến trước một gian phòng tầng mười một. Căn phòng này có thể nói cách nhay một khoảng cách khá xa, phòng anh nằm ở đầu, phòng này nằm ở cuối.

Du Hành theo sát phía sau, nhìn bọn hắn gõ cửa, cửa mở ra lại đóng lại. Anh hé miệng, dán trên mặt tường cạnh cửa, tập trung lực chú ý bắt đầu lắng nghe động tĩnh bên trong. Như gian phòng khách sạn này cách âm thật sự không tệ, bên trong chắc là nhỏ giọng nói chuyện, anh hoàn toàn không nghe được câu nào.

Nửa giờ sau, năm người đàn ông theo thứ tự đi ra, phân chia đi đến các hướng khác nhau.

Như vậy xem, đều không cần nghe bên trong nói chuyện gì, đã biết rõ hai bên nói chuyện chắc chắn không phải chuyện tốt.

Du Hành đuổi kịp Từ Hạo, nhìn hắn dùng sức lớn gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của người phụ nữ: "Anh, làm sao trễ như vậy anh mới trở về?"

"Đừng nói nữa! Không nghĩ tên họ Ngũ kia lại là cọng rơm cứng rắn, còn dám đánh anh mày, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho nó."

Từ Vi nghe nói Từ Hạo bị thương, vội vàng đốt ngọn nến lên, lấy ánh nến nhìn xem, tức giận nói: "Làm sao dám đánh anh? Không phải có hai anh họ đi cùng anh sao?"

"Là anh không chú ý, xem nhẹ hắn. Vi Vi làm cho anh chút gì ăn đi, anh đói bụng."

Từ Vi nhanh chóng nhóm cồn khô nấu nước: "Tự Dũng cho em một thùng mì ăn liền, em nấu cho anh một gói."

Trong phòng Từ Vi đang bận, Từ Hạo cầm tấm gương soi mặt chính mình, một bên mặt đều sưng không thể gặp người, vừa nhìn đã tức giận, trong miệng hùng hùng hổ hổ. Hai người cũng không chú ý, cửa phòng lặng lẽ mở ra.

Du Hành mở khóa vô cùng cẩn thận, chỉ hé cửa ra một khe hở nhỏ, cũng đủ để anh nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

Trong quá trình đợi mì nấu xong, hai anh em cũng đang nói chuyện: "Thằng nhóc Vương Tự Dũng kia cũng làm rất được đấy, còn cho mì ăn liền?" Trong giọng nói cũng thể hiện rõ hắn không vừa mắt Vương Tự Dũng.

Từ Vi cắn cắn môi, khẩn cầu nói: "Anh, Tự Dũng... đã tách ra với Lý Lệ rồi, chẳng lẽ anh còn không chịu cho em và anh ấy ở chung với nhau sao?"

"Hứ! Tên kia cũng không phải đàn ông! Vi Vi, mày cũng đừng choáng váng đầu óc, mày xem bây giờ hắn có thể nuôi ai? Ngay cả bản thân nó còn không nuôi nổi. Mày đi theo nó ăn không khí à?"

"Thế nhưng Bối Bối... đều đã lớn như vậy, hoàn toàn đã quên mất em. Em nói em là mẹ của nó, nó cũng không chịu gọi em, vẫn là Tự Dũng bảo nó gọi, nó mới gọi một tiếng."

Từ Hạo thả chén xuống, hầm hừ cào cào tóc.

Từ Vi còn nói: "Anh, em biết rõ anh tốt với em, thế nhưng em thật sự yêu anh ấy và con. Trước kia anh ép buộc em đưa con đến nhà họ Vương, nói chúng ta xuôi nam không tiện mang theo đứa nhỏ, Bối Bối đi theo cũng sẽ chịu khổ, em liền đồng ý. Nhưng bây giờ chúng ta lại trở về, còn có thể gặp lại trong biển người mênh mông, đây không phải là duyên phận sao?"

Du Hành nghe đến đó, xem ra đã hiểu rõ Từ Hạo không ủng hộ Từ Vi và Vương Tự Dũng ở chung với nhau. Như vậy khả năng hắn ra mặt vì Vương Tự Dũng tìm mình gây phiền toái cực kỳ nhỏ bé.

Quả nhiên có mục đích khác.

"Em đừng nói nữa. Anh không đồng ý. Có chuyện này anh vẫn luôn không có thời gian nói cho em biết, chú Ngụ coi trọng em, muốn em sang đó. Anh đã đồng ý rồi." Từ Hạo thấy bộ dáng Từ Vi như bị sét đánh, nhịn không được nói: "Chẳng lẽ anh còn có thể hại em à?! Thôn chúng ta có nhiều thiếu nữ muốn ở cùng chú Ngụ, ăn uống không lo, chú ấy để ý em, em không biết anh vui vẻ thế nào à."

Lại nhỏ giọng nói: "Bản lãnh của chú Ngụ không phải em không biết rõ, nếu không phải chú ấy nói thôn bên này của chúng ta sẽ bị chìm ngập trong nước, anh có thể dẫn em đi theo chú ấy sớm xuôi nam sao, anh và em sớm bị chết khát từ lâu rồi."

Hắn thấy Từ Vi vẫn mang vẻ mặt mâu thuẫn, nói tiếp: "Sau này chú ấy còn nói nhiệt độ sẽ giảm, mưa nhiều, những chuyện đó còn chưa chính xác hay sao? Về sau còn nói sẽ có lũ lụt, nói phải về quê, nhưng không ít người không muốn, trên đường chậm trễ, kết quả nửa đường chúng ta gặp phải lũ lụt. Em xem không phát hiện nước đã ngập đến tầng hai rồi hay sao?"

"Vi Vi! Bây giờ tất cả mọi người đều xem chú ấy là thần tiên, đồ ăn áo mặc ở chỗ chú ấy đều bất tận!" Trọng điểm là cũng không ai dám đánh chủ ý vào hắn: "Em cũng đừng nhớ thương Vương Tự Dũng nữa, hắn không xứng với em."

Từ Vi khóc lên: "Vậy vì sao anh còn tìm hắn nói chuyện? Em nghĩ anh đã tiếp nhận hắn rồi..." Làm cho cô hiểu lầm.

Từ Hạo chỉ có thể thở dài: "Em muốn biết nhiều như vậy làm gì? Chờ anh khuân đồ trở về là tốt rồi. Vương Tự Dũng, cũng chỉ có có một chút tác dụng như vậy, anh không tìm hắn, cũng tìm người khác. Chú Ngụ cũng thấy anh quen biết hắn nên mới giao việc này cho anh, anh làm tốt để chú ấy vui vẻ, sau này chú ấy có thể đối xử tốt với em một chút?"

Du Hành nghe đến đó, ngược lại đặc biệt tò mò về người gọi là chú Ngụ kia. Chính anh có lòng cảnh giác cao, nhìn thấy biến hóa khí hậu nên mới nghĩ đến tình huống xấu nhất, sớm chuẩn bị sẵn sàng, mang theo tâm lý đánh cược đấy. Cho đến bây giờ, sự may mắn của anh rất tốt, dẫn theo Ngũ Thường Hân kịp thời lẩn tránh phong hiểm.

Thế nhưng chuyện này rất mạo hiểm. Mà chú Ngụ này, dường như thật sự biết tiên tri.

Anh đóng cửa lại từ từ trở về phòng, vừa đi vừa nghĩ: nếu chú Ngụ này thật sự có bản lạnh như vậy, anh có thể dựa vào hắn sớm biết sự thay đổi của tận thế. Chuyện này vô cùng có lợi cho anh đấy.

Thế nhưng vấn đề là, chú Ngụ này dường như dã tâm bừng bừng, giữa bọn hắn muốn quan hệ tốt đẹp rất khó đấy. Đêm nay anh còn đánh hai người!

Bọn hắn vừa đến ngày đầu tiên, cũng đã không thể chờ đợi thăm dò, xâu chuỗi. Lúc trước anh phỏng đoán muốn lật đổ, xme ra người thôn họ Từ không đợi được mấy ngày, hôm nay nhất định sẽ ra tay.

Về đến nhà, Trương Thao còn cuộn mình trên ghế sa lon chờ anh, vừa thấy anh giọng nói khàn khàn hỏi: "Như thế nào rồi?"

Trong bóng tối Du Hành lắc đầu: "Bọn hắn móc nối với Vương Tự Dũng rồi." Lại giải thích vài câu về thân phận Vương Tự Dũng: "Vương Tự Dũng sẽ cố hết sức đi làm chuyện này đấy." Một bên là ăn nhờ ở đậu dựa vào người bố thí, một bên mẹ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, cộng thêm "Ông anh vợ" tận lực dẫn đường, tương lai áo cơm không lo chính mình có thể làm chủ một nhà. Cái nào hấp dẫn hơn?

"Chúng ta làm sao bây giờ? Anh nghe em nói như vậy, đám người này không phải người tốt đâu." Trương Thao lo lắng: "Nếu không chúng ta chuyển đi."

Du Hành lắc đầu một lần nữa, nói ra chỗ khả nghi của chú Ngụ cho anh ấy biết: "Suốt dọc đường có nhiều khách sạn đến như vậy, làm sao ông ta nhìn trúng tòa nhà này?" Ngày đó Du Hành nhìn thấy phương hướng bọn hắn chạy đến đây, từ bên kia đường Khoa Tây. Bên kia có không ít khách sạn. Nước lạnh như vậy, vì sao đơn giản chỉ lội đến đây?

Anh lựa chọn tầng cao nhất, vì đề phòng chuyện chưa xảy ra, thế còn chú Ngụ này thì sao?

"Chúng ta theo dõi ông ta, em cảm thấy như vậy mới có lợi."

Trương Thao trợn mắt há hốc mồm, kịp phản ứng theo Du Hành cũng thấy có chút kinh hỉ, liên tục gật đầu.

Đã hơn bốn giờ, hai người trở về ngủ lại cho thẳng giấc. Trong lòng Du Hành cất dấu nhiều chuyện, hơn bảy điểm lại thức dậy, cũng vừa lúc đứa nhỏ thức dậy, anh ôm đứa nhỏ từ gian phòng Ngũ Thường Hân đi ra, nhẹ giọng dỗ dành bé.

Ngũ Bình An mở to đôi mắt đen bóng theo dõi anh, nhếch môi cười. Du Hành cũng không tự chủ cười rộ lên. Cúi đầu hôn lên trán bé một cái: "Thực ngoan."

Anh ôm đứa nhỏ bắt đầu làm bữa sáng, nấu một ấm nước, nấu một nồi cháo. Rất nhanh Ngũ Thường Hân cũng đi ra, tiến lên giúp pha sữa.

Sắc mặt của cô cực kém. Tuy mang thai sinh con đều rất thuận lợi, nhưng ở cử thật sự không có thứ gì tốt để cô bồi bổ thân thể, nên sắc mặt vẫn không tốt. Du Hành đã bảo cô "Đi lấy bình sữa bò hâm nóng uống đi."

Ngũ Thường Hân vẫn muốn để dành sữa bò cho đứa nhỏ, Du Hành bảo cô uống cô luôn không nghe. Hôm nay thấy Du Hành nghiêm mặt, liền thành thành thật thật cầm một bình bỏ vào trong nước ấm.

"Thân thể của em phải tranh thủ thời gian điều dưỡng cho tốt, mới có sức lực trông đứa nhỏ. Không cần nghĩ gì cả. Bình An không thiếu chút sữa này của em."

Ngũ Thường Hân ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng đồng ý.

Đợi sau khi nhà họ Ngũ ăn xong bữa sáng, Du Hành lại đi xuống lầu. Nhà hàng lầu bốn, anh chỉ nhìn thấy Vương Tự Dũng đang thu dọn bát đũa, anh đi qua hỏi: "Chị Ngô đâu rồi? Tôi muốn tìm chị ấy đổi chút rượu tinh."

Vương Tự Dũng chán ghét nhìn anh: "Không biết!" Lý Lệ dựa vào cái gì lấy đồ đạc cho anh ta? Chẳng lẽ lại vừa ý tên hai lúa này?

Du Hành không cho là đúng: "Ah, tôi đi đến phòng chị ấy tìm."

"Chờ một chút, chị Ngô không thoải mái, trở về phòng ngủ rồi, anh đừng gây ồn ào cho chị ấy." Vương Tự Dũng vội vàng nói.

"Vậy tôi đi tìm anh Liễu."

"Liễu... anh Liễu cũng không thoải mái..."

Du Hành cười lạnh: "Chẳng lẽ đều cảm lạnh hết rồi hả?"

"Đúng vậy! Ngày hôm qua bận quá, đều mệt mỏi bị bệnh cả rồi."

"Vậy được, chờ bọn hắn khỏe lại tôi lại đến tìm, anh giúp tôi chuyển lời cho bọn hắn."

Vương Tự Dũng cũng bất chấp chán ghét với Du Hành, thấy anh từ bỏ muốn đi, ước gì anh đi nhanh nhanh: "Được được, anh yên tâm đi."

Du Hành vẫn đi một chuyến đến gian phòng Ngô Xuân Nghiên, kết quả gõ cửa không có ai trả lời.

"Chị Ngô đi ra ngoài rồi... chờ người về rồi anh quay lại đi." Bên cạnh có người nói.

Du Hành cười cười, liền rời đi. Anh cũng không đi qua bên kia tìm Liễu Quốc Huy, chắc hẳn kết quả đều giống nhau.

Ra tay rất nhanh. Anh thở dài, biết rõ nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản, anh vẫn nhịn không được muốn đến xem.

Hai ngày sau đó, Du Hành cũng không thấy bốn người Ngô Xuân Nghiên xuất hiện. Có người đi hỏi, kết quả không thu hoạch được gì, Vương Tự Dũng nói: "Bọn hắn đang bận." Trong lòng của mọi người, Vương Tự Dũng cùng nhau ăn cơm với bọn người Ngô Xuân Nghiên, chắc là một nhóm đấy, nên lời hắn nói có thể tin được. Lại có người thông minh, phát giác có gì đó không đúng, cũng chỉ bo bo giữ mình không dám nói gì.

Du Hành nửa đêm lén lút điều tra, tìm được bọn hắn bị nhốt trong một gian phòng ở tầng sáu. Bốn người đều ở đó, tuy không thể hành động, nhưng đã có ăn cũng có uống, xem như biến tướng bị giam lỏng rồi.

Biết được bọn hắn không nguy hiểm tánh mạng, anh đối với cách làm việc của đám người chú Ngụ cũng có phán đoán sơ bộ.

Sau đó lại qua hai ngày, người thôn họ Từ triệt để chiếm cứ cả tòa nhà này, bọn hắn dùng nhân số áp đảo mạnh hơn người khác để quản lý nội bộ, khiến người khác hoàn toàn không phát ra được âm thanh phản kháng gì. Ngay cả người đàn ông miệng rộng bên cạnh nhà Du Hành cũng không lớn giọng phát biểu bất mãn gì nữa.

Qua mười ngày, ngoại trừ Du Hành, ai biết được bọn người Ngô Xuân Nghiên còn sống? Người có thủ đoạn đáng sợ như vậy, ai còn dám gây chuyện? Hơn nữa cũng có rất ít người cảm thấy, Ngô Xuân Nghiên tự mình dẫn sói vào nhà —— ai cũng nhìn thấy, đối mặt với người thôn họ Từ, cô nhiệt tình lắm.

Càng khiến Du Hạnh ngạc nhiên chính là, sau khi bọn hắn chiếm được khách sạn, cũng không phân phát đồ đạc đến cho mỗi người mỗi nhà, mà mỗi ngày ba bữa đúng giờ xác định địa điểm ăn cơm tại nhà hàng lầu bốn, một nhóm người thôn họ Từ nấu cơm, một nhóm người, trái ngược với lúc trước. Kỷ luật nghiêm minh có thể sánh với quân đội.

Nhưng người gọi là chú Ngụ kia đến giờ không đi ra ăn cơm, vẫn luôn có người đưa cơm cho hắn, Du Hành cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của hắn. Du Hành cũng có ấn tượng với người đưa cơm, chính là Từ Vi. Hơn nữa dường như cô ta còn ở bên trong.

Mà Vương Tự Dũng dưới sự quan sát của Du Hành, hắn mang theo mẹ và con mình cùng nhau ăn ở nhà hàng. Đứa nhỏ một khi không nghe lời, hắn không phải đánh thì mắng. Cùng đứa nhỏ được sủng ái vạn phần lúc trước khác biệt một trời một vực.

Sinh hoạt tự động giản lược. Cho dù trong nhà cũng xảy ra mâu thuẫn, cũng là người thôn họ Từ đi hòa giải, cứ như vậy dấu vết mấy người Ngô Xuân Nghiên từ từ bị xóa đi. Đợi đến lúc bọn hắn biến mất năm ngày sau, một trận tuyết rơi hơn tám ngày, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, càng thêm không có người nhớ rõ bọn hắn nữa.

Ngô Xuân Nghiên đem việc quản lý khách sạn thành chức trách của mình, mỗi ngày phải loay hoay chân không chạm đất. Không biết bây giờ bị nhốt trong phòng với bốn bức tường, trong lòng có cảm tưởng gì.

Trận tuyết này thật sự rất lớn.

Trong ký ức của Ngũ Hằng Nhạc, lần đầu tiên anh nhìn thấy tuyết rơi là lúc bảy tuổi, anh còn sờ qua. Từng chút một nho nhỏ, rơi trên cửa sổ thủy tinh nhanh chóng tan thành nước, lành lạnh. Trận tuyết kia rất nhỏ, bay bay xuống mấy đóa hoa tuyết nho nhỏ, chỉ mười phút đã ngừng lại.

Thế nhưng đây cũng là chuyện nhiều năm bọn hắn khó gặp được.

Nhưng trận tuyết kia hoàn toàn không thể so sánh với trận tuyết này.

Vừa mới chuyển người, khe hở mở ra kia vang lên tiếng vang rất lớn, anh quay đầu xem, một luồng gió mạnh xen lẫn sương mù lạnh buốt màu trắng đập vào mặt. Giống như hỗn hợp khối băng và nước đá đổ xuống từ đầu đến chân, bỗng chốc lạnh xuyên tim.

"Chuyện gì xảy ra?" Anh hoàn toàn không cách nào mở miệng, miệng vừa mở ra đã có một đoàn hơi lạnh ập tới. Nửa híp mắt mò mẫm đi về phía trước, rốt cuộc Du Hành đã đóng được cửa sổ lại.

"Làm sao vậy anh?" Ngũ Thường Hân và Trương Thao đều bị dọa đi ra ngoài. Ngũ Thường Hân vừa ôm con vừa đi đến, thấy mặt mũi Du Hành toàn là nước liền giật mình: "Anh, anh gặp mưa hả?" Vội vàng đi lấy khăn mặt cho anh.

Du Hành lau mặt cùng cổ, không khỏi còn sợ run cả người.

t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Bên ngoài gió quá lớn." Du Hành nói xong liền tiến đến xem, đôi mắt từ từ trợn to.

Toàn bộ trời đất dường như bị nhét vào một đoàn bông lớn, bông không ngừng tuôn rơi, rậm rạp chằng chịt rơi xuống đất, bị gió mạnh cuốn lấy vòng quanh bốn phía.

"Đây là tuyết rơi?"

Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân đều tự tìm cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, ồn ào phát ra kinh hô.

"Trời đổ tuyết lớn rồi!"

Trương Thao muốn mở cửa sổ, Du Hành ngăn cản anh ấy: "Đừng mở ra, gió bên ngoài lớn lắm."

Vẻ mặt Ngũ Thường Hân kinh hỉ: "Em chưa từng nhìn thấy tuyết! Bình An mau nhìn, đây là tuyết đấy." Cô nâng Ngũ Bình An lên, Ngũ Bình An y y nha nha gọi.

Cửa sổ không thể mở, Du Hành liền mở hé một chút khe cửa cho thông khí, từ bên ngoài truyền không ít tiếng thét, thậm chí còn có tiếng thủy tinh bể nát. Kết quả đến trưa phòng bên cạnh dọn nhà.

Du Hành nghe được động tĩnh đi ra ngoài xem, liền thấy nhà đang thu dọn kia chính là người đàn ông miệng rộng.

"Anh bạn, sao vậy?"

Vẻ mặt người đàn ông khóc tang: "Đứa nhỏ chết tiệt nhà tôi mở cửa sổ ra hết, tất cả cửa sổ đều bị hư hết, không có cách nào sửa được. Người ở không được nữa rồi."

Du Hành dở khóc dở cười, đưa mắt nhìn cả nhà năm miệng bọn họ lại khiêng đồ xuống lầu dưới. Tầng mười một đã đầy rồi, ở đây không còn gian phòng khác cho bọn hắn.

Trận tuyết này rơi suốt năm ngày năm đêm. Đến ngày thứ sáu, Du Hành đặc biệt xuống lầu, đứng nhìn cầu vượt giữa hai tòa nhà A B, cảm xúc càng nặng nề.

Mực nước đã ngập đến lầu ba, vài ngày bão tuyết mặt nước đã kết thành một tầng băng, Du Hành đứng ở nơi đó, có thể nhìn thấy rõ tầng băng bên dưới.

Nước không sạch sẽ, tuyết đọng cũng lộ ra chút dơ bẩn. Rác rưởi vụn vặt đọng bên trong, nhìn ra xa, trên mặt băng đầy rác rưởi, cao thấp không đều.

Lúc trước thuyền nhựa cột ở bên ngoài, cũng chỉ còn một cái sừng cột trên mặt băng.

Thật sự quá lạnh rồi, Du Hành kéo kéo mũ đi trở về. Trên đường gặp được nhiều người giống anh đi ra ngoài xem tuyết.

"Lạnh quá cũng không chịu nổi à nha?" Có người trẻ tuổi cười với anh. Anh cũng cười cười, xoa xoa hai tay đi lên lầu.

Lại qua hai ngày, tuyết đọng càng ngày càng nhiều. Có người cầm gậy gộc đi đâm tầng băng, đâm không xuyên qua được, sau đó có người can đảm giẫm lên. Đi đi lại lại phía trên hoàn toàn không có vấn đề.

Điều này giống như một tín hiệu. Không ít người bắt đầu đi đi lại lại bên ngoài, rồi bắt đầu dọn nhà. Ngoại trừ ngày đó toàn thể người thôn họ Từ kéo đến, bên ngoài khó có được nhìn thấy nhiều người như vậy.

Trương Thao cũng muốn đi ra ngoài, đến cửa hàng gần đó nhìn một cái. Có thể tìm được một chút gì đó cũng tốt.

"Đừng đi." Du Hành cảm thấy bất an. Anh cúi đầu nhìn dưới lầu, người đi đi lại lại giống như từng con kiến: "Người thôn họ Từ không có một người nào đi ra ngoài." Coi như con khóc nháo muốn ra ngoài chơi đùa, cũng bị cha mẹ cho một trận. Nhân khẩu hơn ba trăm người thôn họ Từ không một người trên đường phố, Du Hành phát hiện sau đó cũng đè nén ý niệm muốn đi ra cửa của mình.

Trương Thao liền không đi ra ngoài. Đến sau buổi trưa, người ra ngoài càng nhiều, những người khác trong khách sạn cũng lục tục ngo ngoe ra ngoài, có người mang về được một túi lạp xưởng còn đóng gói hoàn hảo, điều này dẫn đến oanh động nhỏ. Túi lạp xưởng này được một gia đình trên tầng mười một dùng gạo đổi về, buổi tối cả hành lang đều tràn ngập mùi thơm lạp xưởng.

Mùi thơm gợi lên cơn thèm thuồng, cũng khơi gợi lên dục vọng.

Ngày hôm sau, càng nhiều người ra ngoài hơn nữa, thế nhưng biến cố xảy ra rất nhanh, trên đường về mặt băng dưới chân mọi người bỗng nhiên nứt gãy, đa phần mọi người bất ngờ không đề phòng đều bị rơi vào trong nước đá.

Sự rét lạnh thấu xương này, hóa thành từng tiếng thét và cầu cứu.

Bỗng nhiên lạnh như băng phía dưới, dù cho người đó có biết bơi, chân cũng bị chuột rút, thẳng tắp chìm xuống dưới. Chớ đừng nói chi người không biết bơi.

Tầng băng này nhìn như dày đặc, nhưng không phải đường lộ được lót chắc chắn, mà là đầm lầy thôn phệ tánh mạng.

Dưới nhiệt độ âm hơn mười độ, người dám xuống nước vô cùng ít. Không ít người bám lấy cửa sổ, vẻ mặt đờ đẫn đi xuống đất xem.

Ngô Xuân Nghiên dựa sát vào cửa sổ thủy tinh, đôi mắt trừng to, quay người kêu gào: "Tòa B bên kia có thuyền nhựa đấy! Mau đi cứu người!" Cô gào to, liều mạng đập cửa, rồi đạp cửa.

Trần Xảo mở mắt mắt nhìn cô: "Nhảm vờ nờ... đều bị nhốt lâu như vậy, chị vẫn còn tâm tình lo chuyện thiên hạ à."

Trang Tiểu Yến yên lặng húp cháo, không nói được lời nào. Liễu Quốc Huy vỗ nhè nhẹ mu bàn tay Trần Xảo, lắc đầu với cô.

"Em nói sai sao!" Trần Xảo đứng bật dậy, chỉ vào Ngô Xuân Nghiên nói: "Nếu như không phải chị ta nhìn không rõ mọi chuyện, không nên náo, chúng ta sẽ bị liên lụy cùng bị nhốt ở chỗ này à?! Vốn bọn hắn nói tất cả sẽ chia một phần đồ ăn cho chúng ta, kết quả thì sao? Đều bị chị ta quấy rối không còn gì nữa! Tôi đang mang thai đấy, mỗi ngày đều ăn cháo loãng ở nơi này, không được đi ra khỏi cửa, tôi có gì khác heo mẹ chứ?"

Trần Xảo òa khóc lên, Liễu Quốc Huy hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô vào phòng dỗ dành. Trang Tiểu Yến ăn cháo xong, thả chén xuống cũng trở về phòng rồi.

Ngô Xuân Nghiên mờ mịt nhìn phòng khách trống rỗng, cháo trên bàn đã không còn hơi nóng, yết hầu khẽ nhúc nhích, miệng ngập ngừng, cô đột nhiên ngồi xuống ôm lấy đầu của mình.