Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 90: Thế giới thực tế 13



Edit: Trang Nguyễn

Đỗ Thành cười khổ: "Không phải tôi đến kiếm chuyện chơi đâu, lão Du, lão đệ à, chúng ta có giao tình lâu năm như thế, ông còn không tin tôi sao?"

"Ông anh à, cũng là nhìn vào giao tình của chúng ta tôi mới mở cửa cho ông anh. Bây giờ thế đạo thế nào đâu thể nào tùy tùy tiện tiện mở cửa chứ? Ông anh xem mặt tôi này, chính là tùy tiện mở cửa mà bị đánh đấy!"

Cha Du chỉ vào mặt mình cho hắn xem, còn nói: "Tôi cũng biết ông đến muốn nói cái gì, tôi biết lòng nhiệt tình của ông,trước kia tôi sinh bệnh, cũng là ông đến báo nhà tôi biết đi họp chung cư... Nhưng chuyện này chỉ cần có chút đầu óc thì ông cũng biết, không liên quan đến con trai tôi! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Ông đi hỏi những người khác, con trai tôi có nhắc nhở không? Hơn nữa! Sau đó bọn hắn bỏ lại Du Hành nhà tôi và Thôi Nam tự mình chạy, có đúng không?"

Đỗ Thành cười khổ: "Thế nhưng Du Hành nhà ông và Thôi Nam, đều không có bị thương, những người khác... Haiza, ngày hôm qua đi ra ngoài năm mươi sáu người, trừ con trai ông và Thôi Nam, người trở lại chỉ có hai mươi mốt người. Còn một người vừa mới tắt thở sáng hôm nay, chính là con trai trưởng nhà họ Khâu bên cạnh nhà tôi."

"Tôi chỉ có thể nói nén bi thương, chẳng qua nếu giống người phụ nữ hôm qua muốn bắt con tôi đền mạng, tôi liều mạng trước với bọn hắn!"

"Này này, ông đừng nóng nảy như vậy." Đỗ Thành nhìn mẹ Du ngồi bên người cha Du, còn có Du Hành ngồi trên ghế đối diện lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt bình thản, hắn không khỏi thở dài.

"Thật ra tôi đứng cùng chiến tuyến với nhà các người, ông xem nhiều người chết như vậy, bị thương nhiều người như vậy, thế nào cũng phải cho một lời giải thích chứ? Đều là hàng xóm lâu năm, nhiều gia đình như vậy, cứ cứng đối cứng như vậy ông có chỗ nào tốt đâu?

Cha Du cẩn thận nghĩ, đúng thế. Đây đúng là một ý kiến hay chữa trị quan hệ lúc này... Thế nhưng, ông không muốn.

"Tôi không đồng ý."

Cha Du vừa muốn mở miệng, chợt nghe con trai nói chuyện, vội vàng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, không muốn để anh trước mặt người lớn lộ ra vẻ mặt quá hung dữ, người xấu để mình ông gánh vác là được rồi.

Kết quả con trai không để ý đến ông, nói tiếp: "Bác Đỗ à, nhà chúng con xin nhận ý tốt của bác. Nếu mấy nhà kia xử lý tang sự, nhà con với tư cách hàng xóm, sẽ đến thăm an ủi một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy danh nghĩa xin lỗi, chuộc tội tặng đồ cho nhà bọn hắn.

Bác cũng hiểu nguồn cơn chuyện này, nhà con không thiếu nợ mấy nhà hàng xóm kia, cũng không sợ bị cô lập. Người có bản lĩnh dù thế nào cũng sống được thôi, cũng không cần nghe người khác rỗi rãnh nói nhảm sống qua ngày."

Lời Đỗ Thành nói đều bị chắn trở về, hắn kinh ngạc vạn phần nhìn Du Hành, dù thế nào cũng không nghĩ ra vậy mà anh có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời... không hợp tình lý như vậy.

Thế nhưng quả thật người ta có bản lĩnh, có thể cách hơn năm mươi mét nghe được phía trước có gì đó đi đến, năng lực đó đáng sợ nhiều đến mức nào?

Sau đó Du Hành cùng Thôi Nam đã rơi vào phía sau, kết quả những người kia chạy ở phía trước lại bị sói đuổi theo! Bọn hắn vốn cho rằng bọn Du Hành chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi, kết quả hai người bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì trở về?

Điều này nói rõ cái gì? Người ta rất có thể đã sớm tránh được!

Hắn đến nơi này khuyên bảo, chủ yếu có hai ý, một là khuyên giải, một là để thằng nhóc nhà họ Du này sau này có thể cống hiến cho mọi người trong chung cư.

Người tài giỏi phải luôn làm nhiều việc nha, hơn nữa có tầng đưa quà nhận lỗi này, sau này trước mặt người chung cư không ngóc đầu lên được! Cho nên càng tận tâm cống hiến.

Thế nhưng người trẻ tuổi này trước kia gặp mặt luôn ngoan ngoãn chào hỏi, thoạt nhìn chưa trải sự đời này, lúc nào xảy ra biến hóa lớn như vậy?

"Cậu, cậu cậu—— "

Cha Du vội vàng nói: "Nó nói đúng ý tôi! Cả nhà chúng tôi đều có ý như vậy, làm phiền ông đi một chuyến rồi."

Đỗ Thành khó thở: "Các người như vậy, sau này trong chung cư có hoạt động tổ chức gì, làm sao còn có thể gọi các người cùng đi! Các người đơn độc một mình, làm sao ra ngoài tìm đồ ăn?"

Cha Du nghiêm mặt nói: "Ngày hôm qua Du Hành nhà chúng tôi cũng đơn độc một mình trở về đấy, không chênh lệch gì với cả đàn cả lũ kia. Cũng bởi vì nó an toàn trở về, mới có thể bị bới móc như vậy."

Nếu ngày hôm qua Du Hành và Thôi Nam không về được, hoặc bị thương, những người kia nơi nào sẽ giận chó đánh mèo tìm đến tận cửa?

Đỗ Thành triệt để khích lệ không nổi nữa, đứng lên: "Tôi đi đây, hai cha con các người suy nghĩ cho thật kỹ, thế đạo này rời, rời khỏi cộng đồng làm sao có thể sống sót?!"

"Haiza con trai à, con làm gì lại mở miệng như thế, để cha nói được rồi..." Dù sao cha Du tỏ thái độ, đó là ý của người làm chủ gia đình, Du Hành tỏ thái độ, cũng sẽ bị người ta nói không hiểu chuyện, phản cốt, không có lễ phép.

Chuyện này là hiện tượng phổ biến ở chỗ bọn họ, trong nhà có bậc cha chú khoẻ mạnh, người trẻ tuổi còn chưa kết hôn sanh con, không có quyền lên tiếng đối ngoại với người lớn, trong mắt người khác bọn hắn vẫn là "Trẻ con" đây này!

"Cha, không sao."

"Ái Quốc, ông đừng lo lắng, tôi đã hiểu rõ, bàn tính này của ông anh ông tính toán tinh vi vô cùng. Bảo nhi nói đúng, làm cũng đúng! Ông cũng nên cường thế một chút."

Cha Du nghi hoặc: "Ông anh Đỗ này đánh bàn tính cái gì?"

Mẹ Du liền nói suy đoán của mình, bà khác cha Du không có giao tình anh em gì với Đỗ Thành, nghe chuyện liền suy đoán khách quan, vì vậy nhìn ra bẫy rập trong lời nói của Đỗ Thành. Tuy khắp nơi đều như suy nghĩ cho nhà bọn họ, nhưng trên thực tế chỉ cần nhà bọn họ đồng ý, chính là đồng ý với "tội danh" kia.

"Sao ông ta có thể như vậy!" Cha Du đập đùi, bị tức không nhẹ, được mẹ Du an ủi một trận.

"Tôi đã nói, làm sao lần này đến một người giảng đạo lý cũng không có! Thì ra là nhìn chằm chằm vào năng lực Bảo nhi nhà chúng ta, muốn chiếm trước kẻ mạnh, sau này làm con tốt sai khiến! Thật sự tức chết tôi rồi!"

Chỉ là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nếu Du Hành còn tính cách trước kia, có khả năng đã bị những lời nói đạo nghĩa kia ngăn chặn rồi, tự cho mình có tội, sau đó lại nơm nớp lo sợ mà "chuộc tội" rồi.

Vì sao không tìm Thôi Nam gây phiền toái? Ông nghe mẹ Du từng kể, trước kia cha mẹ Thôi gặp chuyện không may, Thôi Nam cầm dao phay chém đám người thân thích muốn chiếm gia sản ra ngoài. Cho nên dù bây giờ Thôi Nam đeo kính nhìn nhã nhặn, người ta cũng sợ Thôi Nam!

Nói cho cùng, gia đình mình vẫn luôn là người hiền lành, lúc này người hiền lành mới bị người lấn lướt.

Trong lòng Du Hành rõ ràng, thấy cha mẹ mình tỉnh táo lại, liền nói: "Tối hôm qua mẹ nói đúng, đồ đạc của chúng ta tạm thời đủ rồi, tạm thời không cần lại đi ra ngoài, hơn nữa, đi ra ngoài cũng khó tìm được đồ ăn rồi." Cửa hàng siêu thị lớn như vậy đều bị lấy hết, đừng nói đến những cửa hàng thực phẩm khác rồi.

Biến đổi lớn đã xảy ra hơn hai mươi ngày gần một tháng rồi, tính bền dẻo sinh tồn của con người bắt đầu phát sinh tác dụng. Đang không ngừng thăm dò bên trong, từng bước ra khỏi nhà.

Đây không phải thời đại những con Zombie kia, nhân khẩu giảm mạnh, siêu thị cửa hàng vì có Zombie trở ngại, không phải trong thời gian ngắn có thể phá được, cùng tiêu hóa được đấy.

Từ những gì Du Hành quan sát sau những ngày đi ra ngoài này, khu vực bên này của bọn hắn dường như rất may mắn, ngoại trừ một vài kiến trúc bị hủy hoàn toàn tạo thành thương vong, con người sống sót lúc sơ kỳ vẫn còn nhiều hơn.

Nhiều người, muốn ăn cơm, cần rất nhiều đồ ăn.

Những dân cư gần siêu thị, gần nước kia... nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường. Khu chung cư Du Hành tìm qua đó, nhất định cặn bã cũng không còn.

"Cha, ngày đó chúng ta ở phố cũ không phải cầm rất nhiều hạt giống đồ ăn sao, chúng ta bắt đầu gieo trồng, tối thiểu cũng có rau quả ăn."

Cha Du bỗng nhiên như tỉnh ngộ: "Đúng vậy, như vậy cũng an toàn, cha đi xem xem đó là hạt giống gì, bây giờ thời tiết nóng như vậy, cần phải lựa chọn kỹ càng." Bây giờ ông đã nghĩ ngợi, bắt đầu sinh hoạt thật tốt, tránh cho những người khác nói ra nói vào nữa.

"Vẫn là con có cách, dỗ dành được cha con." Mẹ Du cười: "Cha của con đó, rất trọng tình cảm."

"Đúng rồi, nhà chúng ta...dùng vòi nước có thể tưới đồ ăn sao?"

Du Hành nghĩ nghĩ: "Có thể, đến lúc đó đem nước phơi dưới ánh nắng mặt trời là được."

"Nguyệt Hương, chúng ta trước thử trồng rau hẹ cùng xà lách được không? Ngày hôm qua Tiểu Hành mang về không ít chậu nhựa, tôi đi xuống dưới đào chút đất, bây giờ trồng thử trong nhà xem sao..."

"Được! Trồng rau hẹ gói sủi cảo rau hẹ cho Bảo nhi ăn."

Nhìn cha mẹ bàn bạc trước trồng thử hạt giống thế nào, Du Hành trở lại nơi mình để những nhánh dây hoằng đằng đã thu thập từ trước.

Bận rộn bốn ngày, rốt cuộc Du Hành đã thu thập xong toàn bộ đống dây hoàng đằng. Đập nát toàn bộ sợi trong nhánh dây, rồi đem phơi nắng một ngày đã khô hoàn toàn. Anh lại cho thêm muối tiếp tục đập nát, ngửi mùi thành phẩm cuối cùng cũng rất tốt, mùi thơm thực vật thơm ngát.

Mẹ Du vô cùng thích, may hai mươi chiếc túi đựng, đưa Thôi Nam năm cái, lại để anh mang một cái trên người, những thứ khác đặt ở đầu giường, tủ quần áo.

"Những tâm này quá cứng ngắc, khó dệt... Nhưng rất mềm dai." Mẹ Du dùng lực bẻ cong queo tâm dây leo, hoàn toàn không đứt rời.

"Xem ra mẹ phải rèn luyện thân thể cho tốt, học tập thể thao rồi, bằng không sức lực không theo kịp."

"Vậy mẹ dạy con cách dệt đi, con đến thử xem."

"Được, cho cha con cũng đến, sức lực của ông ấy lớn hơn mẹ."

Vì vậy hai người đàn ông trong nhà họ Du bắt đầu ở nhà "dệt quần áo", mẹ Du làm hướng dẫn kỹ thuật.

Trong khoảng thời gian này, Đỗ Thành lại tới nữa ba lượt, một lần là vì chuyện trước đó. Nhà họ Du không nhả ra, chỉ lúc mấy nhà khác xử lý tang sự —— làm mộ chôn quần áo và di vật thì đi một chuyến, bởi vì bình thường không có giao tình, cũng như người các chung cư khác đưa vật phẩm an ủi đơn giản. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Hai lần sau đó, chính là ra ngoài vì công việc.

Chung cư Lệ Cảnh Uyển lại một lần nữa tổ chức ra ngoài. Lúc này nghe nói muốn đi một quảng trường mua sắm xa hơn.

Đỗ Thành có ý muốn để Du Hành cùng đi, lần đầu tiên hắn nói thế này: "Lúc này đều đã qua hơn nửa tháng, đồ đạc nhà các người chắc chắn không còn quá nhiều? Đều là hàng xóm nhiều năm như vậy, được rồi, cùng đi chứ!"

Ý nói không do đo sai lầm của Du Hành, khiến cha Du buồn nôn đấy! Ông để lại một câu nhà chúng tôi đủ đồ ăn! Trực tiếp đóng sầm cửa lại —— đúng vậy, lần này ông không để người vào cửa nữa.

Lần thứ hai, Đỗ Thành thật sự nhiều hơn, nói thẳng: "Bản lãnh Du Hành nhà các người thật sự ——" dựng thẳng ngón cái lên: "Đến giúp đỡ chút đi! Đều là hàng xóm nhiều năm như vậy, ông nhẫn tâm nhìn mọi người gặp nguy hiểm sao?"

Du Hành liền nói: "Bác Đỗ, bác có việc tìm con nói, không cần dùng lời nói đả kích cha con."

Cuối cùng cũng không nhả ra ý định muốn đi, khiến Đỗ Thành tức giận trước khi đi còn ném xuống lời ngoan độc với cha Du, nói muốn tuyệt giao.

"Cứ như vậy làm mẹ nhớ ra, bên Thôi Nam nếu thiếu đồ ăn thì sao?" mẹ Du nói.

"Mẹ, con sang hỏi là được."

Bây giờ nhà bọn họ không thiếu ăn, lại không thể quên còn có Thôi Nam đây này.