Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 94: Thế giới thực tế 17



Edit: Trang Nguyễn

Sau trận mưa to, quả thật trong rừng tuôn ra rất nhiều rất nhiều sự vật mới.

Nói ví dụ như nấm dại, một gốc lại một gốc mọc lên rất nhiều.

Du Hành cẩn thận so sánh với [Bách khoa toàn thư về thực vật], lựa kỹ toàn bộ nấm không độc có thể ăn được, kỹ càng nói cho những người khác nghe.

"Nếu nhìn không ra có thể gọi tôi, nếu không dứt khoát đừng đụng đến, cẩn thận trúng độc."

Một chuyến đi ra ngoài này, mục tiêu của Du Hành chính là tìm nguyên liệu nấu ăn. Bởi vậy anh luôn đi cùng cha Du, đều cột lại để ở thùng nhựa sau lưng, đem làm ba lô dùng, sau đó Thôi Nam nhìn thấy cũng trở về nhà làm một cái thùng như vậy cho mình.

Cũng có một ít rau dại có thể ăn được, đều là mọc dưới trời mưa đấy, Du Hành nhìn trong chỗ lõm đầy nước thấy một đám rau dại có thể ăn được, đợi hai ngày chỗ lõm đầy nước này khô cạn, những rau dại này sẽ khô héo, bộ rễ chìm vào lòng đất, đợi đến ngày mưa tiếp theo mới có thể trưởng thành lần nữa.

"Những rau này thật sự có thể ăn được sao?" Hoàng Trinh Linh nhỏ giọng hỏi.

"Ừ."

"Làm sao anh biết hay vậy? Những thứ này thoạt nhìn đều là cỏ dại."

Cha Du cướp lời: "Xem nhiều sách, trong sách đều có!"

Hoàng Trinh Linh đơn thuần đã bị lừa gạt rồi, tròng mắt Hoàng Tố Mai lập tức chuyển vài vòng, đi theo phía sau hái.

Chờ đến rừng hoàng đằng, mấy người thu hoạch đã rất nhiều.

"Chính là chỗ này, tự hai người cắt đi, khoảng mười hai giờ chúng tôi sẽ trở về."

Hoàng Tố Mai nhìn cây hoàng đằng trước mặt mà sầu muộn: "Cái này làm sao mà bò lên đây!"

Cha Du liền nói: "Nếu không thì cắt trên mặt đất, chỉ là khá ngắn không có cách nào đan thành lưới mây được, nhưng có thể băm nhỏ hông khô làm phấn phòng trùng, cũng có thể dùng được."

"Ôi chao, anh Du thật thông minh! Cứ làm như thế!"

Cha Du xoa da gà đuổi theo con trai.

Rất nhanh Thôi Nam đã bắt được bảy tám con rắn, cột thành nút thắt rồi nhét vào trong thùng, những con rắn kia cũng không nhúc nhích.

"Không nghĩ tới Tiểu Thôi là cao thủ bắt rắn ha ha ha... Hừm con này thoạt nhìn không tệ, vừa nhìn đã biết ăn ngon rồi!"

Cha Du xa xa trông thấy một động vật không biết tên cao nửa người, tiềm thức đã cảm thấy ăn ngon.

"Cha, cha cảm thấy có thể ăn được à?"

"Có thể! Thịt non mềm, đặc biệt là gan ——" nói đến một nửa, chính mình cứng đờ rồi.

"Đi thôi."

Du Hành nhẹ chân nhẹ tay đi qua, trong tầm mắt bắt đầu nhắm bắn, kết quả phản ứng con vật kia đặc biệt nhanh, vung chân ra liền chạy trốn.

"Đuổi theo!"

Thôi Nam có chút không rõ nhìn hai cha con nhà họ Du như tia chớp chạy vụt ra xa, thở hồng hộc vịn cây.

"Chạy trốn cũng quá nhanh đi!"

Con rắn đen nhỏ từ cổ áo anh leo ra, lưỡi rắn thè ra liếm mặt anh, dường như cũng đồng ý lời anh nói.

"Cả nhà bọn họ..." cũng giống anh đều có bí mật.

"Haiz, chúng ta nghỉ ngơi một chút."

Anh ngồi xuống một rễ cây nổi lên trên mặt đất, cúi đầu nhìn thấy một con rắn chui ra từ trong hốc cây bên cạnh, sau đó lại chui trở về.

Anh cúi đầu thò tay vào bắt lấy, nắm bảy tấc của con rắn rồi túm nó ra.

Thuần thục thắt lại, có lẽ con rắn này khá dài, còn thắt hai gúc.

Một lát sau, quả nhiên hai cha con kia đã đi về đến, anh còn ngửi được mùi máu tươi.

"Bắt được?"

"Bắt được á! Trở về ăn cái này trước, Tiểu Thôi, những con rắn kai của con nuôi trước đi."

"Được."

Bọn họ cũng không tham lam, bắt được một con này là đủ rồi. Theo đường cũ trở về, lại phát hiện không trông thấy hai mẹ con nhà họ Hoàng đâu rồi.

Trên mặt đất chồng chất một đống nhánh dây hoàng đằng.

"Chúng tôi ở chỗ này!"

Ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà hai người đều trốn trên cây.

Hoàng Tố Mai mò lên một nhánh dây vứt bỏ đi, sau đó cùng con gái từ từ bò xuống.

"Các người rốt cuộc cũng về rồi, mau mau giúp thu dọn với! Vừa rồi có hai con sói đến! Hù chết người!"

"Các người xem kìa, đây đều bị cào đấy!"

Trên cành cây tràn đầy dấu móng vuốt.

Đợi đến lúc về đến nhà, Hoàng Tố Mai vẫn còn chưa hết kinh hồn.

"Hôm nay cám ơn ah! Đợi tí nữa tôi lấy rượu mời các người, còn phải cùng các người học cách đan lưới mây nữa."

"Được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Làm thịt cũng không khó lắm, Du Hành dùng đao ở dưới, lấy máu, mổ bụng, xoát xoát túm nội tạng bên trong ra.

Cha mẹ Du chỉ giết qua gà, vịt, cá, tối đa cha Du giết rắn, con mồi có hình thể lớn như vậy thật đúng là ông chưa từng làm qua. Nhìn động tác con trai nhanh nhẹn lưu loát như vậy, ông hơi giật mình.

Quả thật hương vị con "heo nhỏ" rất tốt, thịt kho tàu càng thêm ngon, chất thịt dẻo dai, vô cùng thơm ngon.

Xương cốt chặt nhỏ nấu canh, bỏ thêm nấm dại hôm nay mới hái được, dùng bếp cồn nấu cả ngày, có năm bếp nấu, đưa một bếp cho nhà họ Thôi.

Thôi Nam đưa sang nhà họ Du một thau rắn.

"Trước nuôi dưỡng... cứ tùy tiện cho ăn chút cỏ dại là được."

Gan cắt miếng thêm gừng, tỏi, hành tây xào, cũng có thể ăn với cơm.

"Lần sau nhìn thấy con mồi này nhất định bắt nó nữa, ăn ngon ghê!" Cha Du ăn đến mặt mày đầy thỏa mãn.

Một phần ruột còn lại... toàn bộ bị Du Hành đem đi chôn trong đất ở nơi rất xa.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hoàng Tố Mai đến đây, lấy ra hai chai rượu đỏ đã nói rõ từ trước, còn mang theo một ít nhánh dây hoàng đằng học cách dệt lưới.

Trong cuộc sống sau này, càng thường xuyên mang theo con gái đi đi lại lại.

Bà khác mẹ Du, là người thích náo nhiệt, cả tòa nhà bên kia nơi nhà hai mẹ con ở, xảy ra chuyện lớn nhỏ gì đó, bà đều thám thính đạt được. Thậm chí tòa nhà nơi nhà Du Hành ở, vợ chồng nhà người ta cãi nhau bà cũng biết.

Bởi vậy, cho dù biết bà có chút tâm tư, nhưng xem bà có thể trò chuyện cùng mẹ mình giết thời gian, cho đến bây giờ Du Hành cũng không nói gì. Chỉ là lúc hai mẹ con nhà họ Hoàng đến, anh đều tu luyện trong phòng cũng không đi ra ngoài.

Bên ngoài có cha anh trông, anh cũng không cần lo lắng.

Sau đó không biết như thế nào, người đến nhà anh càng ngày càng nhiều, đa phần đều hỏi thăm làm sao phân biệt nấm dại nào ăn được.

Cũng có người mang theo nấm dại mình hái đến, nhờ người nhà họ Du xem giúp coi loại nào ăn được.

Du Hành dứt khoát đem các loại nấm hái về trong nhà, đều một cầm cái để trong phòng khách cho bọn hắn xem.

Nếu anh có ra ngoài hái, cũng không từ chối bọn hắn đi theo anh ra ngoài.

Thời gian dần qua, cha mẹ Du ngoài việc tu luyện, cũng đã bắt đầu có chút ít giao tiếp, đặc biệt là mẹ Du, mỗi ngày tâm tình càng thêm tốt hơn.

Điều này làm cho Du Hành bắt đầu suy nghĩ: con người rốt cuộc là động vật quần cư, mình có thể nhẫn nại sống vì gia đình này, nhưng cha mẹ anh chưa hẳn chịu được.

Không cần tình nghĩa thâm giao đến cỡ nào, nhưng một ít vãng lai bình thường cũng đủ làm cho bọn họ không tịch mịch. Sinh hoạt như nước chảy.

Chuyện có thể làm cho cha mẹ vui vẻ, Du Hành vô cùng tình nguyện đi làm. Anh cẩn thận vẽ tỉ mỉ chi tiết rất nhiều loại nấm anh nhìn thấy, bộ dáng rau dại... để cha mẹ biết rõ, để bọn họ có thể ứng đối với những lời hỏi thăm của hàng xóm.

Cha Du mẹ Du rất để bụng đối với cái này, cũng rất sẵn lòng gánh trách nhiệm này, hơn nữa hai vợ chồng ra mặt, vẫn tốt hơn để con trai quá mức chói mắt.

Đối mặt với sự nghi hoặc, bọn họ đều nói nấm, rau dại này chính nhà bọn họ đều thử qua, không có độc.

Những người khác thích tin hay không, có ăn hay không, bọn họ đều không quan tâm.

Ngày hôm nay, mẹ Du và cha Du vẫn bưng ghế ngồi ngoài cửa, nói chuyện cùng hàng xóm.

Trong tay là một chồng giấy, bên trong vẽ các loại nấm giống như đúc.

"Các người nhìn cái này, nơi này có một đường màu xanh lá, không rõ ràng cho lắm, các người phải mở nếp uốn ra nhìn..."

Bên người ngồi vây quanh một vòng người, đều cẩn thận lắng nghe.

"Cái này ăn được không ạ?" Có đứa trẻ nhỏ tò mò hỏi.

"Ăn ngon, nấu canh rất ngọt đấy."

Đứa trẻ cười hì hì sà vào trong lòng bà nội: "Nội, con muốn ăn canh nấm ngọt."

"Được được, đợi học xong hết toàn bộ, ngày kế trời mưa liền đi hái về cho con ăn."

Ngày mưa đã qua hơn nửa tháng, hiện tại nắng xuân rực rỡ, trừ một ít hốc cây hoặc bên dưới tảng đá có thể tìm được một ít, hầu như những cây nấm kia đều không còn.

Người đến nơi này tìm nhà họ Du nói chuyện, đại đa số đều nghe Hoàng Tố Mai giới thiệu đến. Trong tòa nhà kia bọn hắn ngửi được mùi canh thơm nồng nhà họ Hoàng, sau khi nghe ngóng, liền mò đến nhà họ Du.

Đương nhiên, một đám ra ngoài trước kia cùng Du Hành, lại xảy ra chuyện giận chó đánh mèo người ta, chết sống không chịu đến đây.

Mẹ Du còn không thèm đây này.

Những ngày này bà nghe được không ít tin tức bát quái.

Ví dụ tòa năm bên kia có gia đình kia, mỗi ngày đều mắng chửi con trai bà, đủ loại lời nói khó nghe.

Người biết chuyện liền an ủi mẹ Du đang tức giận đến nhảy dựng lên: "Chị không nên kích động, tôi cũng không phải muốn tìm chuyện, chỉ thấy hợp với chị, biết rõ nhà chị quả thật không phải người như vậy, mới nhắc nhở chị một câu."

Dù sao lúc trước sau khi những chuyện kia xảy ra, nhà họ Du bị bôi đen không ít trong khu dân cư, đều nói người vô cùng máu lạnh, không van xin, không nể mặt ai hết.

Không ít người bị lừa dối. Cũng trong khoảng thời gian tiếp xúc này, mới hóa giải được hiểu lầm. Dù sao suy nghĩ một chút, quả thật con trai nhà người ta vô cùng oan uổng.

"Chị dâu Trần à, cảm ơn chị, chị yên tâm, tôi cũng không nói ra bên ngoài."

Chị dâu Trần vỗ vỗ tay bà, đem ghế giúp mẹ Du cất vào trong nhà. Bây giờ mọi người đã tản ra, chỉ còn lại một mình bà. Sau khi cất ghế xong bà cũng chưa đi, nhìn thoáng qua phòng Du Hành, nhỏ giọng nói: "Còn có chuyện này, con trai nhà chị và con gái nhà họ Hoàng, có việc mừng rồi hả?"

"Nơi nào có chuyện này!" Mẹ Du trừng to mắt: "Không có!"

Chị dâu Trần liền nói: "Thì chính Hoàng Tố Mai kia loan truyền lời nói, chị cũng nên chú ý một chút, bà ấy nghĩ nhiều hơn chị, chắc hẳn vừa ý Du Hành nhà chị rồi. Tòa ba bên kia đều đang nói... nhà chị vừa ý con gái bà ấy, mới ba ngày hai bữa mời hai mẹ con họ đến làm khách."

"Gì kỳ vậy, là tự bà ấy đến nhà tôi làm khách mà, tôi —— "

"Vốn đây cũng không phải chuyện lớn gì, nếu không phải tôi nghe được một tin tức, tôi cũng không làm người nhiều chuyện này."

"Đều là Hoàng Tố Mai!" mẹ Du thở phì phì: "Ông nói xem tại sao có người mẹ như vậy? Tự hủy hoại thanh danh con gái mình chứ?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Bà nghe ai nói hay sao? Đừng tức giận nữ, giận quá xấu lắm."

"Sao có thể không tức giận, nếu bà ấy nói lung tung loạn truyền khắp nơi, thanh danh con gái nhà bà ấy có xấu cũng không liên quan đến tôi, trọng điểm chính là bà ấy dùng danh nghĩa Bảo nhi nhà chúng ta, đồng ý chuyện người khác!"

Cha Du ngạc nhiên với cái này: "Đã đồng ý chuyện gì?"

"Chuyện gì?" Du hành cũng đi ra.

"Mẹ nói xong con đừng nóng giận." nhìn thấy con trai, ngược lại mẹ Du tỉnh táo lại: "Vừa rồi chị dâu Trần nói, tòa ba bên kia có người phát hiện một đám lợn rừng, ngay bên đường Bỉnh Biển kia, muốn con trai mình đi theo giúp đỡ."

Mẹ Du cắn răng: "Những người kia tìm Hoàng Tố Mai, người đàn bà kia làm chỉ đồng ý rồi."

"Ôi sao bà ta dám?" cha Du há to miệng.

"Mẹ đừng nóng giận, mẹ không thích bà ấy, không để bà ấy vào cửa là được rồi." Du Hành vỗ vỗ lưng mẹ Du.

Mẹ Du thở ra một hơi: "Mẹ không tức giận. Nhưng ngược lại mẹ muốn cho bà ấy vào cửa, xem bà ấy dám nói thế nào."