Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 96: Thế giới thực tế 19



Edit: Trang Nguyễn

Nhưng trời vẫn luôn không mưa. Mỗi ngày đều nắng rực lửa liên tục, không điện, không có máy điều hòa, từ từ, mọi người đều đến dưới đại thụ ngay cổng chung cư hóng mát.

Mảnh đất kia đã thanh lý cỏ dại thật dài, phun thuốc diệt côn trùng... rồi thường xuyên phun phun, sau đó còn cắt rất nhiều nhánh dây hoàng đằng, rồi làm mái che trên đỉnh đầu, hiệu quả càng tốt hơn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Một mảnh mái che này càng dựng càng rộng, từ từ, các hộ gia đình ở nơi khác cũng đến nghe ngóng, loại dây hoàng đằng này càng ngày càng có nhiều người biết rõ.

Phương pháp nhà họ Du chế tạo phấn phòng trùng, sau này hầu như mỗi người đang mang theo bên ngoài một chiếc túi nhỏ do chính mình may, bên trong chứa đầy phấn hoàng đằng.

Trời vẫn luôn không mưa, Lệ Cảnh Uyển lại bắt đầu họp, ngay tại mái che cổng ra vào, còn có người chung cư khác đến.

Bọn hắn cảm thấy không thể cứ đợi mưa xuống, vẫn phải đi tìm nguồn nước.

Mọi người bảy mồm tám lưỡi bàn bạc với nhau, muốn đi đến hướng nào tìm nguồn nước, có người nói đến Kỳ Giang, Du Hành liền nói: "Chúng tôi đã đi qua, nghe nói Kỳ Giang đã không còn."

Nơi khác có dòng sông nhỏ cũng nói ra từng nơi, thế nhưng đều không ngoại lệ quá xa.

"Xuất hiện nhiều cây như vậy, làm sao lại không xuất hiện một con sông cho chúng ta đây chứ!"

Không có cách nào, cuối cùng quyết định chia làm bốn đội đi tìm nguồn nước.

Con đường đội hai đi, chính là đi qua khu bệnh viện trước kia.

Nhưng một khu vực này con người đã không thể vượt qua được nữa, con nhện gây giống cực nhanh, không chỉ bệnh viện, mà ngay cả khắp nơi trên hai con đường này, đều bị mạng nhện chiếm hết rồi.

Xa xa nhìn thấy, đều là điểm đen dày đặc chằng chịt.

Du Hành bọn hắn quấn một vòng tròn đi qua, ở chung quanh cũng không nhìn thấy người sống, chắc hẳn đã dọn đi cả rồi.

Đợi đến khi vòng qua, lại đi đến con đường xa dễ đi hơn, mới thấy có nơi có người hoạt động.

"Woa, những trái cây này thoạt nhìn ăn ngon đấy!"

Đúng vậy, vượt qua bệnh viện đi thêm ngàn mét, nhìn thấy mấy thân cây lớn, trái cây trên đó vàng óng lớn cỡ bàn tay đang treo lủng lẳng.

Lại đi hơn mười thước, loại quả này càng ngày càng nhiều, đập vào mắt đều là trái cây mê người.

Điều này đối với mọi người hơn một tháng không thấy trái cây tươi mới mà nói thật quá sức hấp dẫn.

"Cái này có thể ăn được không? Thơm quá ah!"

"Trước đừng ăn!"

Du Hành đứng ở bên cạnh cẩn thận kiểm tra, vừa tra được đây có thể ăn được, người bên kia đã không thể chờ đợi bắt đầu ăn rồi.

"Cậu cảm thấy có thể ăn được sao?" Thôi Nam hỏi anh. Anh biết rõ người hàng xóm này có chút khác biệt, dường như có thể phân biệt những cây khác lạ.

"Có lẽ có thể, anh xem hắn ăn hết mà không có gì xảy ra kìa?"

Ý tứ nói là có thể ăn được.

"Ăn ngon! Quá ngọt rồi!"

Người bên cạnh nhanh chóng gia nhập vào hái trái cây, bọn hắn mới nhìn thấy sum xuê trong rừng, còn có những người khác đang hái. Những người kia nhìn thấy bọn hắn liền tăng nhanh tốc độ hái trái cây.

"Mau mau chúng ta cũng nhanh! Trở về báo người trong chung cư đến hái!"

Vì vậy mọi người cũng không có tâm tình lên đường, vội hái trái cây.

Du Hành hái được một thùng, cầm lưới mây che phủ bên trên lại, rồi lại cõng thùng trên lưng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mọi người hái đã đủ, liền quyết định tranh thủ thời gian trở về nhà... lại thông báo cho người trong chung cư biết tin tức này.

Về đến nhà, quả nhiên tin tức này làm cho rất nhiều người phấn chấn.

"Cha mẹ, nếu cha mẹ muốn đi thì phải cẩn thận một chút."

Quả thật cha mẹ Du muốn đi ra ngoài, đặc biệt là mẹ Du, từ khi xảy ra chuyện đến nay bà còn chưa ra khỏi cổng chung cư đây này.

"Tạm thời con không thấy chỗ đó có gì nguy hiểm, nhưng cha mẹ nhất định phải cẩn thận, hái đủ rồi thì phải trở về nhà."

Anh nhìn chằm chằm và cha mẹ đảm bảo hai người toàn thân võ trang đầy đủ, mới xuất phát một lần nữa.

Bọn họ ở gần chỗ rừng cây kia bắt đầu mở rộng, tiếp tục đi lên phía trước tìm nguồn nước.

Chính giữa gặp được dã thú nhỏ, đã bị bọn hắn dùng dao phay, gậy gộc đánh chết.

"Con này có thể ăn được không?"

Không ít người thèm thịt.

Du Hành cảm thấy không ăn tốt hơn: "Trước mắt chúng ta không có điều kiện thu thập nó, cũng không biết nó có ăn được hay không."

"Thế mang đi trước đã!"

"Thời tiết như vậy rất nhanh hư thối, anh không sợ mùi máu tươi dẫn sói đến hay sao?"

Chung Tuệ Minh bĩu môi: "Đoạn đường này cậu cứ nói cái này không được, cái kia không được, lá gan cũng quá nhỏ rồi!"

"Anh có thể không nghe lời đề nghị của tôi."

"Cậu!"

Từ Ngọc Mạn ngăn hắn lại: "Cậu ấy nói rất có lý, được rồi."

"Bắt nó chôn đi, tránh kéo dã thú khác đến."

Buổi chiều không nghe lời người ta nói không nên hái hoa, kết quá hoa xinh đẹp kia quả thật bay ra phi tiêu lá cây, thiếu chút nữa bị đâm mù mắt.

Một bài học lớn như vậy, làm sao hết lần này đến lần khác không học được chứ?

Rất nhanh trời đã tối, lúc này đi ra ngoài bọn hắn đều chuẩn bị sẵn một đêm ngủ ngoài trời, xăng, bật lửa đồ ăn, chăn... đều mang theo cả.

Du Hành đề nghị mọi người ở trên tàng cây, tránh buổi tối có dã thú tập kích.

"Cậu nói thế nào chính là cái đó roài."

Chung Tuệ Minh hừ một tiếng, chặt cành bên cạnh.

Mười hai người, tìm một cây đại thụ là đủ rồi.

Bọn hắn ở dưới gốc cây đốt ba đống lửa, đổ xăng lên trên đốt cháy, bên trong nhánh cây còn hơi nước nên bốc khỏi làm sặc mũi một chút.

Lúc này xuất phát còn đặc biệt cắt rất nhiều nhánh dây hoàng đằng, đều cột bên hông, bây giờ đều lấy nhánh dây cột vào trên cành cây và mình lại, tránh cho nửa đêm té xuống.

Nhìn Du Hành ngồi vững vàng ăn cơm chiều, Từ Ngọc Mạn hâm mộ nói: "Du Hành thật lợi hại, ngồi đều không run đấy."

"Cô luyện tập nhiều cũng có thể."

Ánh lửa nương theo tiếng tách tách không dứt, chiếu sáng một phương này, cũng chiếu sáng khuôn mặt lãnh đạm đang ăn cơm của Du Hành.

Từ Ngọc Mạn cảm thấy trái tim nhảy dựng lên, còn chưa kịp nói gì cả, phần lưng đã bị vỗ mạnh một cái, dọa khiến cô thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

"Làm gì vậy?!"

Cô ngẩng đầu nhìn, thì ra là Chung Tuệ Minh ở phía trên cành cây: "Anh có bệnh tâm thần à, đá tôi làm cái gì?"

Chung Tuệ Minh hừ hừ: "Cô ồn ào làm sao tôi ngủ được."

Từ Ngọc Mạn liếc hắn sắc lẻm đồng thời ném lại một câu ngu vl. Nếu không phải thanh mai trúc mã, cô thật sự muốn đánh chết hắn luôn đấy, hôm nay đã không còn thời điểm bình thường nữa rồi.

"Du Hành à, cậu nói có thể gặp phải sói hay không?" Người đồng ý đi tìm nguồn nước, đều là người lớn gan.

Một thanh niên trong đó tên là Chung Hoa vô cùng hoạt bát, hào hứng bừng bừng mong chờ gặp sói.

Bị những người khác mỗi người mắng một câu máu chảy đầy đầu.

"Phi phi phi! Đừng ở đó nói lung tung!"

Du Hành: "Không biết."

Anh lau lau tay, lại uống một lọ sữa bò, ngồi tu luyện trong chốc lát liền định đi ngủ.

"Muốn đi WC không? Chuẩn bị đi ngủ, nửa đêm tốt nhất đừng xuống cây."

"Tôi..."

"Tôi cũng đi!"

Trong đêm nghe được vài tiếng sói tru, gián đoạn vẫn luôn không ngừng vang lên.

Nửa đêm Du Hành còn bò xuống thêm nhánh cây, khơi lại đống lửa, để cho lửa cháy lên thêm.

An toàn vượt qua một đêm, ngày hôm sau bọn hắn tiếp tục đi lên phía trước.

Đến buổi trưa, bọn hắn gặp được một ít người, liền đi lên hỏi thăm tình huống, nghe được một tin tức tốt: Phía trước có một hồ nước lớn.

"Trong vòng một đêm đã xuất hiện, rất lớn! Nhưng chỗ đó vốn dĩ là một khu vực buôn bán... nếu không sợ hãi, các người cũng có thể đi lấy nước."

Du Hành hỏi: "Dì ơi, các người lấy nước ở đó sao?"

"Có! Đun sôi là được, ngay từ đầu cũng không ai dám đi, nghe nói nửa đêm có thể nghe có người đang khóc... nhưng đâu còn cách nào? Không gánh nước lấy đâu nước mà uống, thời tiết mắc toi này."

Du Hành cầm trái cây đã hái cảm ơn bà ấy, người phụ nữ kinh hỉ: "Loại trái cây này ăn được sao?"

"Có thể."

"Ăn hết không có việc gì chứ?"

"Chúng tôi ăn xong không có việc gì cả."

Người phụ nữ cười rộ lên: "Vậy thì tốt, ở sân sau nhà chúng tôi có một cây mọc lên, đều chín hết cả rồi, trở về sẽ hái hết toàn bộ xuống."

Đợi tạm biệt người phụ nữ này rồi, Từ Ngọc Mạn chần chừ nói: "Thế... hồ nước kia có thể uống sao?"

Chết nhiều người như vậy rồi, nghĩ đến bên dưới đáy hồ đều là xương cốt, cô đã cảm thấy sợ hãi rồi.

"Trước đi xem đã."

Lại đi nửa giờ, quả nhiên trên đường bụi cỏ càng thêm màu mỡ, đất đai cũng trở nên ẩm ướt hơn, lòng bàn chân đều dính bùn ẩm ướt.

"Hồ thật lớn —— "

Chỉ thấy mặt hồ kia trơn nhẵn như tấm gương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh, lúc gợn nước chuyển động tràn đầy yên tĩnh lại đẹp mắt.

Đi đến càng gần, còn có thể thấy có người đang giặt quần áo bên hồ.

Du Hành ngồi xổm xuống đi lấy bình suối nước khoáng đựng một lọ nước, đưa lên mũi ngửi ngược lại không có mùi gì lạ, chất nước cũng vô cùng trong lành.

"Thoạt nhìn rất không tồi."

"Ôi có muốn dọn nhà đến bên này không? Ở đây cũng quá xa, lúc lấy nước cũng rất bất tiện."

Một đám người trên người đều mang theo thùng đựng nước, tìm nơi không có người giặt quần áo lấy nước đầy một thùng.

Chung Hoa tâm động nói: "Nếu không tôi tắm cái đã? Trên người quá hôi chua!"

Vì vậy ngoại trừ một cô gái như Từ Ngọc Mạn quay sang ở bên cạnh trông coi đồ đạc, mấy người đàn ông khác đều cởi áo đi tắm.

Du Hành ngồi xổm bên cạnh bờ gội đầu rửa mặt, đang đổ nước trên đầu, liền nhìn thấy Chung Hoa đã bơi lội đến phía trước.

"Chung Hoa nhanh trở về!"

Hắn bỗng nhiên như đạn pháo bắn lên trên! Người cũng như lò xo thoáng chốc bắn trở về bên cạnh bờ.

"Đau quá, vừa rồi có thứ gì cắn tôi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành ở bắp chân hắn thấy con cá con Tam vĩ, con cá con kia dài bằng ngón trỏ, lại hung dữ muốn chết, cắn bắp chân Chung Hoa sống chết không chịu nhả miệng ra.

Đau đến nỗi Chung Hoa oa oa kêu to, đợi đến lúc Du Hành ấn chết con cá này, mới giải cứu được hắn. Nhưng bắp chân hắn đã thiếu đi mấy khối thịt, đau đớn làm cho nước mắt hắn đều chảy xuống.

"Con cá này cũng quá dữ tợn!"

"Nhìn xem cái miệng này, hàm răng này..."

Du Hành trầm mặt: "Đáng đời." Đã nói ngay chỉ ở bên cạnh bờ vốc nước tẩy rửa một chút là được, ai nghĩ đến thoáng chốc hắn đã nhảy xuống bơi rồi? Cũng không phải đáng đời sao!

Những người khác tiếp nhận băng bông thuốc của Du Hành băng bó cho Chung Hoa, toàn bộ hành trình Chung Hoa cũng không dám nói một lời, đau đến nỗi mặt mũi đều vặn vẹo.

Sau khi thu thập xong, Du Hành liền đi nghe ngóng tình huống bên này.