Smoke And Pineapple

Chương 2: Tobacco and Pineapple



Chắc là do mùa mưa khiến cho người ta có cảm giác bị kìm nén, không khí trong phòng như ẩm ướt, bọn họ lại cứ thế mà ngồi im chẳng nói gì, cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác chủ động nói trước.

Em chuẩn xác ném điếu thuốc cháy hết trên tay vào gạt tàn, hỏi Tiêu Chiến, "Chỗ anh có bài poker không?"

Tiêu Chiến sững sờ, lấy điếu thuốc đang ngậm bên miệng xuống.

"Em muốn chơi à?"

"Nếu không thì sao, ý anh là hỏi đùa cho vui ấy hả? Đại lão à, anh cũng phải nhìn xem tôi có tâm trạng đó hay không chứ." Vương Nhất Bác lắc lắc cái còng sắt trên cổ tay, ý tứ là gì không cần nói cũng biết.

Tiêu Chiến từ chối cho ý kiến, với thân phận đặc thù của hai người, ngồi ở trong cùng một gian phòng như thế này đã là một trò đùa rồi.

"Được thôi, tôi lấy cho em."

Tiêu Chiến nhún vai, có chút nhàm chán đứng dậy. Hắn vỗ vỗ bụi thuốc rơi trên quần đen, dường như nghĩ đến gì đó, chớp mắt mấy cái, lại cúi đầu nhìn xuống vị cảnh sát nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi dựa lên ghế sô pha.

"Vương cảnh quan, tốt nhất là em đừng có giở trò."

Vương Nhất Bác quay đầu không thèm nhìn hắn, Tiêu Chiến chỉ cười cười, nhanh chân đi vào một căn phòng khác.

"Cái này lâu rồi." Tiêu Chiến cúi đầu nhìn mấy lá bài hơi ố vàng trong tay, đầu ngón tay nhẹ mân mê ve vuốt, không biết có phải là do ảo giác của Vương Nhất Bác hay không, em nhìn thấy dưới đôi mắt rũ xuống của người kia lộ ra chút gì đó. Nhưng cũng không đợi cho em suy nghĩ kỹ càng, Tiêu Chiến đã ném bộ bài qua cho em rồi.

"Này." Người kia trầm thấp nói một tiếng, sau đó im lặng ngồi xuống ghế sô pha.

Đã như vậy Vương Nhất Bác cũng không nghĩ nhiều nữa, tự mình mở ra lớp giấy gói cũ kỹ, lấy một tấm bài ra rồi nói chuyện với Tiêu Chiến.

"Chơi theo cách trước kia thì thế nào?"

Tiêu Chiến sửng sốt mất mấy giây, bỗng nhiên quay đầu nhìn em.

"Ý của em là..."

Vương Nhất Bác nói tiếp lời hắn muốn nói, "Đúng thế, giống như anh nghĩ đó."

"Xóa đi một nửa, giữ lại một nửa."

"Chúng ta thay phiên rút, bài lớn hơn thì được hỏi đối phương."

Vương Nhất Bác đặt 17 tấm bài còn thừa lên bàn, có lẽ cảm thấy mình nói hơi nhiều, mà người kia vẫn chẳng đáp lại câu nào, đầu ngón tay em cuộn tròn lại, hỏi hắn có sao không.

"Ừ, chơi đi." Người kia trầm thấp nói, mi mắt từ đầu đến cuối vẫn sụp xuống khiến người ta không nhìn rõ tâm tình của hắn là gì.

"Ai rút trước đây?" Vương Nhất Bác nói với hắn, cả người đứng thẳng lên.

"Nhường em trước, chiếu cố cho bạn nhỏ."

Vương Nhất Bác nguýt hắn một cái.

Em rút một tấm bài nhìn tương đối thuận mắt, Vương Nhất Bác lật bài lên, "Bảy cơ."

"Em hơi thụt lùi rồi đấy."

Vương Nhất Bác cong cong khóe miệng, ôm lấy cánh tay nhìn hắn. "Anh tốt nhất đừng có để mình tự vả."

Đầu ngón tay lướt qua mấy tấm bài một lần, cuối cùng vẫn rút lấy lá bài từ đầu đã muốn lấy. Lúc lật mặt bài lên, Vương Nhất Bác rướn người qua muốn nhìn nhưng lá bài lại nhanh chóng bị hắn úp xuống mặt bàn.

"Em hỏi đi."

Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng.

"Ồ... Tôi thắng à."

Vương Nhất Bác thả lỏng người tựa lên sô pha, ánh mắt dò xét nhìn hắn một vòng, cuối cùng dừng lại bên cổ áo sơ mi của Tiêu Chiến.

"Sao anh lại bị thương ở đó thế?"

Tiêu Chiến nương theo ánh mắt của em nhìn về vết sẹo cách xương quai xanh của mình hai, ba centimet, ánh mắt rõ ràng có hơi lay động mấy phần.

"Một lần làm nhiệm vụ, đồng bạn của đối phương trốn ở nóc nhà, lúc tôi nổ súng, đạn của anh ta cũng vừa lúc sượt qua người tôi."

"Xương của anh cũng bị thương luôn à?"

"Không..." Tiêu Chiến đang định trả lời, nhưng đảo mắt một vòng lại ý thức được có gì đó không đúng.

"Vương cảnh quan, đây là câu hỏi thứ hai rồi."

Vương Nhất Bác bĩu môi, biết là mình đuối lý nhưng vẫn mạnh miệng đáp trả, "Nói đi mà, anh nói rồi, cùng lắm thì tôi cho anh hỏi thêm một chuyện nữa."

Tiêu Chiến mở to hai mắt, hỏi em, "Còn có thể vậy nữa à?"

Em gật đầu.

Thế là Tiêu Chiến sờ sờ mũi, "Tôi tránh kịp, chỉ bị sượt qua da một chút, quấn băng... tầm mười ngày là tháo được rồi."

"Ồ."

"Anh hỏi tôi đi."

Vương Nhất Bác điều chỉnh tư thế ngồi, bày ra vẻ mặt đã sẵn sàng.

"Tôi, tôi..." Hai bàn tay Tiêu Chiến đan chéo vào nhau, xoắn lại giống như mạch suy nghĩ rối loạn của hắn lúc này.

"Mệt không?"

Người kia im lặng rất lâu, cuối cùng lại nói ra một câu như thế.

Âm giọng của hắn quá nhỏ, câu hỏi lại ngắn, bị tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lấn át đi, Vương Nhất Bác không nghe rõ, hỏi lại hắn một lần nữa.

"Làm cảnh sát, mệt không?" Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt em mà nói.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt mất cái, dường như là không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này.

"Ừ, đương nhiên là mệt chứ, bận bịu không biết ngày đêm."

"Nhưng mà tôi lại rất thích cảm giác bận rộn."

"Chí ít là như vậy thì sẽ không cần nghĩ đến người nào hết."

Em cúi đầu xuống, nói xong lại lấy ra mấy điếu thuốc từ hộp thuốc lá màu trắng ra, trầm mặc nhìn về phía Tiêu Chiến, cánh tay khẽ đẩy hắn một cái, ý nói muốn mượn bật lửa.

Chiếc bật lửa kém chất lượng nằm trên bàn nhanh chóng được cầm lên, lúc ánh lửa lóe sáng, Tiêu Chiến đã nghĩ đến chiếc bật lửa bị ẩm mưa trong túi áo.

Bật lửa sẽ bị hơi nước làm mất đi công dụng, đồ hộp sẽ bị thời gian làm cho quá hạn.

Hắn nhìn người trước mắt với đôi mắt sáng rực dưới ánh lửa hồng, Tiêu Chiến đột nhiên phát hiện mấy giây ngắn ngủi này còn chẳng thể đếm hết số lông mi trên mắt em.

Rõ ràng là trước đây vẫn có thể.

Hắn thu lại bàn tay chắn gió, ném bật lửa đi, lại lật thêm một lá bài nữa.

"Em muốn lật tấm nào, tôi lật giúp em."

"Tấm bên trái đó."

"Vì sao em lại đột nhiên thích hút thuốc?"

"...Quen rồi."

"Đây cũng được xem là đáp án à?"

"Đương nhiên rồi."

"Em..."

"Tiêu Chiến."

"Anh quên quy tắc trò chơi rồi."

"Còn quan trọng không?"

"Ừm."

Tiêu Chiến liếc em một cái, có ý đồ muốn lật tìm trong mắt vị cảnh sát đang ngậm miệng im lặng này một tia cảm xúc lý trí.

Thật đáng tiếc, mưa rơi xuống mặt đất không biết đã ít đi từ bao giờ, kim giây đồng hồ cũng đã quay thêm một vòng lại một vòng nữa, bọn họ giằng co nhìn nhau một phút, cuối cùng vẫn chẳng tìm được thứ mình muốn trong đôi mắt đối phương.

"Tiếp tục chứ?"

"Ừm."

"Có kết giao bạn bè không?"

"Ý anh là loại nào?"

"Là loại mà em đang nghĩ thôi."

"Không có."

"Vậy còn anh, có người mình thích không."

"Đáp án giống nhau."

"Anh sống như thế nào?"

"Tự em nhìn đi, tôi như thế này, cũng không cần phải nhiều lời."

"Làm nghề này, thế nào?"

"Tôi đã nói với em rồi, giết người sẽ chỉ có gánh nặng, không có cách nào giải thoát."

"Nếu đã thấy mệt mỏi rồi, rời đi không phải tốt hơn à?"

"Tôi biết, tôi nợ em một lần, hỏi tôi trước đi."

"Bàn tay đã nhuốm máu, không dễ rửa sạch."

Vương Nhất Bác hung hăng rít một hơi thuốc, khảy tàn thuốc vào gạt tàn thủy tinh, nhắm mắt lại nằm tựa lên ghế sô pha.

"Một lần cuối cùng, anh hỏi đi."

Tiêu Chiến trừng mắt, ngón tay vuốt lên tấm ba bích trên tay. Nhìn lên ngày sản xuất in trên hộp dứa.

"Vừa mới hỏi rồi."

Tiêu Chiến nhìn về phía em.

"Sao em lại thích ăn dứa đóng hộp?"

Lúc đó Vương Nhất Bác đang ngửa đầu tựa lên ghế sô pha, hai tay tùy ý khoác lên thành ghế, điếu Marlboro trong tay đã cháy được một phần ba, thỉnh thoảng còn ánh lên một tia lửa hồng lóe lên trong không khí yên lặng.

Em nghe thấy câu hỏi này cũng không có động tĩnh gì lớn lắm, ở trong làn khói mờ vô cùng bình tĩnh.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Chiến cảm giác hai mắt mình hơi cay cay, người kia mới đột nhiên vẫy vẫy tay ra hiệu với hắn.

Thật ra ngay khoảnh khắc Vương Nhất Bác vẫy tay gọi hắn, Tiêu Chiến đã mơ hồ đoán được cái gì rồi, nhưng thứ tình cảm đó quá mức khéo léo, hắn còn chưa kịp phân biệt thì thân thể đã theo bản năng tiến lại gần người kia, chẳng hề mang theo chút phòng bị nào.

Đôi mắt của Vương Nhất Bác rất thần kỳ, không giống như hắn, chỉ đơn thuần xinh đẹp. Lúc mi mắt buông xuống, giống như động vật nhỏ bị mắc mưa, khiến người ta sinh lòng muốn bảo vệ. Mà lúc giương mắt lên nhìn người khác, lại lộ ra vẻ mặt lạnh thấu xương nhưng lại khiến người ta hoài nghi sự hiền lành ngoan ngoãn kia có phải là để ngụy trang hay không. Mà giờ khắc này, ánh mắt người nọ như một lưỡi câu nhìn chằm chằm vào hắn, cân bằng giữa hai loại kỳ diệu đó. Không có dịu dàng, cũng không có ngoan lệ. Chỉ đơn thuần là đang nhìn một người, đang nhìn hắn, đang nhìn Tiêu Chiến.

Lúc bàn tay cầm thuốc của Vương Nhất Bác đặt lên vai hắn, Tiêu Chiến không hề né đi.

Lúc em ngồi xổm ghé sát vào tai hắn, bàn tay đang đặt trên đầu gối của Tiêu Chiến khẽ cuộn tròn lại.

Vì vậy khi người kia vụng về chạm vào môi hắn, Tiêu Chiến đã đúng như ước nguyện của em, cũng hôn trả trở về.

Động tác của em cứng ngắc trong phút chốc, Tiêu Chiến cảm thấy ánh mắt lặng lẽ của em, nhìn hắn thật lâu, sau đó nhắm mắt lại.

Bọn họ chưa bao giờ là người dịu dàng, bạn nói xem cảnh sát và sát thủ sẽ nói chuyện dịu dàng với nhau ư? Chắc là bọn họ sẽ trăm miệng một lời mà khuyên bạn nên vào bệnh viện khám đi.

Tiêu Chiến thích cắn em, môi, lưỡi, hầu kết, xương quai xanh, hay tỉ tỉ chỗ khác.

Trước kia mỗi lần hôn đều giống như đang đánh nhau, không làm đối phương chảy ra chút máu tươi là ai cũng sẽ không buông tay. Gần như giống một loài động vật khát máu nào đó, nếm qua hương vị máu tươi trên thân con mồi thì mới có thể bằng lòng bỏ qua được.

Tiêu Chiến chế trụ động tác của em, giữ lấy cả bàn tay có hay không có còng tay ngang ngược áp lên đỉnh đầu. Điếu thuốc lá vẫn còn đang kẹp giữa hai ngón tay của người dưới thân, nói không chính xác thì theo nụ hôn này nó sẽ theo tình triều mà tự do rơi xuống, giống như dòng nước mưa lưa thưa rơi bên hiên nhà ngay lúc này. Nhưng hắn cũng không hề lo lắng, hoặc là, lười quan tâm. Cho dù là thuốc lá, thì mưa vẫn mưa thôi.

Hắn quan tâm cái gì đây?

Tiêu Chiến chỉ quan tâm đến cá cược ván bài kia, Tiêu Chiến chỉ quan tâm đến đáp án của người dưới thân mình, Tiêu Chiến chỉ quan tâm đến làm thế nào mới có thể hôn cho vị cảnh sát này nhớ lại cái gọi là quy tắc mà ngay cả em cũng không nhớ nổi.

Hắn giữ lấy hàm dưới của Vương Nhất Bác, mang theo ý muốn ép buộc em mở miệng.

Cái gì gọi là quy tắc?

Hắn cạy mở hàm răng người kia, thuần thục xâm lược chen vào.

Tiêu Chiến nếm ra hương vị giống hệt như mình trong khoang miệng của Vương Nhất Bác.

Khói thuốc và vị dứa.

Hắn giữ chặt lấy tay người kia.

Cái gọi là quy tắc chính là sát thủ nằm trong tờ đơn truy nã dán trước cổng cục cảnh sát, ở một ngày trời mưa to, cùng với vị đội trưởng trẻ tuổi đắc lực nhất trong đội cảnh sát hôn nhau chặt chẽ không tách rời.

Nếu như giọt mưa ngoài cửa sổ có thể chứng kiến được đạo lý này, Tiêu Chiến hi vọng mưa lại lớn hơn một chút nữa. Lớn đến mức có thể che lấp đi hơi thở nặng nề gấp gáp của bọn họ trong không gian vắng vẻ này, cùng với tiếng nức nở khe khẽ tràn ra trong cổ họng Vương Nhất Bác.

Lúc mở còng tay ra, Tiêu Chiến cầm lấy thuốc lá trên tay người kia ép vào gạt tàn.

Bọn họ ôm nhau đi vào phòng ngủ, tay đều bao lấy đối phương, giống như nhựa cây dính chặt không ai chịu thả.

Trở tay ấn xuống chốt cửa, Tiêu Chiến đè người lên cánh cửa tiếp tục dây dưa.

Ánh đèn dường như đã làm sáng rõ tất cả những bí mật đang che giấu một cách trần trụi. Bao lấy đôi mắt đã phiếm hồng của Vương Nhất Bác, mu bàn tay của Tiêu Chiến nổi gân xanh, thứ dưới thân của hai người cũng nóng bỏng áp sát.

Bọn họ đã từng ước định, không muốn trả lời thì sẽ hôn nhau. Tiêu Chiến hỏi trong thời gian bao lâu, Vương Nhất Bác lúc ấy đang nằm trong ngực hắn mân mê ngón tay của hắn, em vuốt ve đầu ngón tay hắn, nói: "Vậy thì mười phút đi."

Một nụ hôn kéo dài trong mười phút.

Mưa rơi xuống thế gian lầy lội, không biết có hòa tan được thời gian hay không.

Chắc là đã qua mười phút, hai người họ vẫn như cũ dính sát lấy nhau, như thể chỉ cần tách ra một giây thôi thì sẽ có một màn mưa rào xối xả ập xuống.

Vòng eo mềm mại, cả người mềm nhũn tựa trong ngực hắn, bàn tay hư hỏng vòng qua cổ hắn, giống như một bé mèo con không có chỗ dựa.

Tiêu Chiến ôm lấy eo em khẽ xoa nắn hai bên hông, nói em sao bây giờ thân thể lại yếu như vậy, trước đây rõ ràng là vẫn còn chống đỡ được.

Vương Nhất Bác không nói gì, cánh tay vòng qua cổ hắn lại càng siết chặt hơn mấy phần.

Em nói, "Nếu như em không trả lời, vậy thì anh sẽ hôn em đúng không?"

Tiêu Chiến trầm mặc mấy giây, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu em, cúi người tiếp tục hôn lấy người trong ngực mình.

Mỗi người đều sẽ có quá khứ, cho dù bạn có là một sát thủ, thì cũng sẽ có người bạn yêu mà thôi.

Ngay trong khoảnh khắc Vương Nhất Bác cởi áo sơ mi của mình ra, Tiêu Chiến đã biết lần này hắn lại thua rồi.

Một sát thủ cả đời chỉ có một cơ hội động tình.

Mà hắn lại cho Vương Nhất Bác hai lần.

Thực tế thì ngày mưa rất thích hợp để hoan ái, âm thanh mưa rơi ngoài cửa sổ sẽ che đi âm thanh náo loạn ở trong phòng. Ví dụ như âm thanh cọ xát giữa vải áo và ga giường, âm thanh ngón tay rất khẽ mơn trớn miết lên xương hồ điệp, hay âm thanh rên rỉ như có như không bật thốt ra nơi cổ họng, hay cả tiếng hôn môi cuồng nhiệt lép nhép.

Tiêu Chiến bắt được đôi mắt thất thần trong phút chốc của Vương Nhất Bác khi bị đẩy lên giường.

Khuôn mặt này, cảm xúc này giống hệt như lần đầu tiên bọn họ cùng nhau hoan ái.

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên tiến sâu vào cơ thể em, ngữ khí mà lần thứ nhất cùng em nói chuyện.

"Dang hai chân ra."

Người kia ngoan ngoãn mở rộng hai chân quấn lấy lưng hắn, Tiêu Chiến bóp lấy cằm em hôn lên, thuận tiện dựa vào ký ức tìm lục trong ngăn thứ hai tủ đầu giường lọ gel bôi trơn.

Vương Nhất Bác nhỏ hơn hắn sáu tuổi. Lần đầu bọn họ hôn nhau là tại sinh nhật mười tám tuổi của đứa nhỏ, năm đó hắn hai mươi tư, vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát. Lúc đó bọn họ còn rất trẻ tuổi, cảm thấy thứ gì cũng sẽ không đổi thay, coi một cái nắm tay chính là cả đời. Nhưng chẳng có thứ gì sẽ đảm bảo là mãi mãi cả, cho dù là lon nước dứa trong máy bán hàng tự động hay cả thứ gọi là tình yêu.

Đến lúc, đều sẽ không có ngoại lệ mà quá hạn thôi.

Chỉ là vấn đề thời gian.

Ngoài cửa sổ mưa rất lớn, từ xa vang lên tiếng sấm ầm ầm. Ngoài đường có tiếng xe phi nhanh chạy qua, tầng lầu chỗ bọn họ rất thấp, thỉnh thoảng ánh đèn xe còn chiếu qua như những viên pha lê trên sàn nhà, Tiêu Chiến nhìn thấy rõ biểu cảm ẩn nhẫn của người dưới thân, em cắn chặt môi, mồ hôi ướt nhẹp dính nhớt, còn có giọt lệ rơi bên khóe mắt của em.

Khi đó Tiêu Chiến đã bôi trơn cho hai ngón tay vào bên trong, động tác vô cùng thô bạo, cứ thế mà hướng đến điểm mẫn cảm của người kia rồi đâm lấy. Vương Nhất Bác siết chặt lấy bàn tay đang chống phía dưới, em đau đến mức khóc lên, Tiêu Chiến biết.

Nhưng Vương Nhất Bác sẽ không kêu đau, vĩnh viễn không.

Có nhiều thứ sẽ chẳng thay đổi được, tỉ như việc ngày mai trên đường sẽ lại rơi xuống vài chiếc lá ngô đồng, cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới lầu sẽ đúng sáu giờ mở cửa, cô nữ sinh nuôi Teddy sẽ đúng giờ mở cửa đi tản bộ. Mà có nhiều thứ Tiêu Chiến lại đoán không ra, tỉ như việc Vương Nhất Bác vì sao lại đột nhiên thích dứa đóng hộp, đêm nay bọn họ sẽ ôm nhau, ở bên nhau bao lâu, hoặc là ngày mai bọn họ sẽ dùng thân phận gì để gặp nhau.

Lúc Tiêu Chiến đưa thân mình tiến sâu vào thân thể của người nhỏ hơn, hắn đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện.

Tất cả những gì bọn họ có, chỉ là đêm nay mà thôi.