[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 15: Lớp Độc dược đáng sợ!



Edit: Liễu Quân

 ___oOo___

Nhóm rắn nhỏ sau khi ăn xong bữa sáng dưới sự dẫn dắt của thủ tịch cùng cấp với mình gấp gáp rời đi, mà không phải là một mình đi lang thang khắp nơi.

Nhóm rắn nhỏ năm nhất theo sau lưng Draco dưới sự chỉ đạo của Harry – quen thuộc lâu đài – Potter, nhóm rắn nhỏ dùng thời gian ngắn nhất đi đến phòng học của bọn họ ___ phòng học độc dược.

Trước khi nhập học, đám rắn nhỏ có anh chị em họ đã tốt nghiệp hoặc cha mẹ từng học qua giáo sư Snape đều được ân cần dạy bảo.

Tất cả các môn học trong trường mi đều có thể đi muộn hoặc trốn học, nhưng lớp Độc được là không được!

Tất cả các giáo sư trong trường mi đều có thể xem thường không nhìn, nhưng giáo sư Snape là không được!

Bởi vì những chuyện khác dù là chuyện gì thế lực của gia tộc cũng có thể giúp mi giải quyết, nhưng chuyện có liên quan đến giáo sư Snape thì đó là chuyện không có khả năng thương lượng, không thể nhờ vả. Tuy rằng giáo sư Snape rất bao che khuyết điểm sẽ không trừ điểm nhà mình. Nhưng mi phải biết, kỳ thực trừ điểm đối với đám rắn nhỏ mà nói là trừng phạt ôn hòa nhất rồi. Có người nói trong phòng làm việc của Viện trưởng có dược liệu của toàn bộ bảy năm học của bốn học viện (phiên bản chưa xử lý), nếu chọc Viện trưởng tức giận, mi sẽ nhận được cấm túc đáng sợ không gì so sánh được. Xử lý các loại dược liệu buồn nôn, một núi dược liệu các loại, các loại châm chọc của Snape làm cho mi xấu hổ muốn trực tiếp đi tìm Merlin hoặc tự giác không còn mặt mũi nào đi tìm Merlin...

Cho nên, muộn lớp độc dược? Đùa gì vậy? Lớp Độc dược của Viện trưởng Nhà mình, muộn là điều tuyệt đối không được phép. Bọn chúng đi sớm có thể chứng minh Slytherin trong lớp Độc dược có bao nhiêu cần cù nỗ lực!

Lớp Độc dược, bọn chúng phải, nhất định, tuyệt đối biểu hiện là lớp tốt nhất!

Muộn? Aha, chuyện đáng sợ dường nào? Làm sao có thể phát sinh ở trên người tiểu quý tộc chứ?

Cho nên, khi đám Gryffindor trải qua việc lạc đường, đi nhầm hành lang thở hồng hộc “rầm” đi vào phòng thì thấy đám rắn nhỏ Slytherin giảo hoạt đã sớm chiếm vị trí tốt nhất, im lặng nghiêm túc ôn tập... (đúng vậy không sai, đối với đám rắn nhỏ năm nhất, sách giáo khoa độc dược năm nhất chỉ có thể nói là ôn tập!)

Đứng trên bục giảng, Snape dùng một chú hiển thị thời gian phóng lên không, ánh sáng màu xanh biểu thị càng nhích gần đến giờ vào học thì càng biến thành màu xanh lạnh băng, phảng phất như thể hiện tâm tình của người thi chú, bức tranh thời gian tản mát ra khí lạnh nhè nhẹ, hơn nữa thời gian vào học ngày càng gần thì nỗi bất an bắt đầu run run không yên, mấy động vật nhỏ đã ở trong phòng học nghĩ đây quả là phấn khích trước khi núi lửa phun trào mà, ách, có thể là trước khi lở tuyết? Xét theo màu sắc.

Còn năm giây, Snape tà ác nở nụ cười.

Mấy tên tiểu sư tử Gryffindor chạy đến của nhanh chóng chạy tìm chỗ ngồi, giáo sư Snape cười đến sáng lạn... Thật đáng sợ!

Còn ba giây.

Ngoài phòng học truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, nghe tiếng chạy thật là có sức sống ha!

2, 1, 0! Đã đến giờ.

“Thịch thịch” một tiếng, Ron vì muộn giờ học mà không chú ý gấp gáp chạy đến đâm thẳng vào kết giới, vừa...vừa đụng vào, thoắt cái bị dội ngược ra ngoài, đụng phải vách tường hành lang bên ngoài, vừa “ầm” một tiếng, âm thanh Ron rơi xuống đất.

Oh, nhất định rất đau. Trong lòng đám động vật nhỏ trong phòng bi ai, theo bản năng sờ đầu, vô thức che PP nhỏ của mình.

“Đau quá...” Ron nằm trên mặt đất kêu đau.

“Ta nghĩ, ta lấy tư cách là giáo sư Độc dược bất hạnh của chúng bây cần phải dạy độc dược. Ta cũng không thích muộn giờ.” Giọng nói nam tính trầm thấp như tơ lụa của Snape lướt qua đầu, đám động vật nhỏ run rẩy, nhìn Ron ở bên ngoài, thật đáng thương!

Gỡ bỏ kết giới, Snape dùng một chú trôi nổi, tư thế đứa nhỏ Ron tuyệt đối không được gọi là không mất mặt trôi vào phòng học. Đám động vật nhỏ muốn cười nhưng lại sợ giáo sư độc dược âm u nên chỉ có thể liều mạng nhịn xuống, nhiều tiểu sư tử Gryffindor gục đầu xuống khuỷu tay, vai run run khả nghi.

Rắn nhỏ treo lên cái giả cười quý tộc, một đám tiểu xà đồng loạt nhếch miệng lên cùng một độ cong.

Mặt Ron đỏ lên, trừng mắt định nói gì đó, Snape đứng một bên nhàn nhạt mở miệng: “Vì việc đi muộn của mi, Gryffindor trừ mười điểm.”

“Giáo sư Sna... Snape, con....” Vừa định nói mình vì cầu thang quơ loạn nên mới bị lạc đường đến trễ, Snape đã cắt ngang Ron.

“Cố ý bóp méo tên giáo sư, không tuân theo lời giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.”

“...” Ron trợn to hai mắt, bây giờ mới tiết 1 của môn học đó, mình đã làm Gryffindor trừ hai mươi điểm, trời ạ, hôm nay khẳng định là ngày không tốt của cậu.

“Được rồi, lỗ mãng vô lễ, tính toán đi qua kết giới phòng ngự, không tự nhận rõ thực lực... Cũng chính là không biết tự lượng sức!” Snape dừng một chút, mỉm cười nguy hiểm, “Gryffindor trừ mười điểm.”

Đa số tiểu sư tử thoắt cái đều yên tĩnh lại, cái này cũng có thể xem là lý do trừ điểm? Nhưng lại không thể phản bác lại câu nào.

Sau lưng tiểu sư tử toát ra một tầng mồ hôi lạnh, may mà không có “Vì chúng bây tranh cãi ầm ĩ, không nghiêm túc chăm chỉ như Slytherin, trừ Gryffindor 100 điểm!”

Ron căm giận trở về chỗ ngồi nhìn Snape xoay người đi về phía bục giảng, cũng không biết mình chọc tới con dơi già đầu đầy dầu này hồi nào nữa! (mỗ tây: Ron đáng thương, mi đương nhiên không biết....)

Harry nhíu mày, trong lòng cũng hề vui vẻ khi báo được thù. Nói thế nào thì Ron ở tuổi này, khi khuôn mặt quay về thời bé có lẽ chính là người bạn Ron mà cậu có thể giao phó phía sau lưng, cùng nhau trải qua mạo hiểm. Năm đó trong trận chiến phù thủy kinh hồn, Ron đều vì nghĩa mà không lùi bước, Harry đã khắc sâu vào trong ký ức. Nếu như không có phát sinh chuyện kia, như vậy Ron hiện tại có thể vẫn là bạn tốt của cậu. Thế nhưng Harry bây giờ không có khả năng không chất chứa khúc mắc trong lòng như với Ron ở đời trước, nhưng thấy Snape hung hăn trừ điểm Ron, Harry vẫn hơi không đành lòng, tâm trạng rất phức tạp.

Trở lại trước bục giảng, giáo sư cầm danh sách lên, mở miệng: “Xét thấy ngài Weasley xuất hiện giải thích, ta thật hoài nghi có phải có cự quái đầu óc ngu ngốc cả gan làm loạn giờ điểm danh của lớp độc dược. Như vậy, điểm danh.”

Âm thanh lạnh lẽo như sợi tơ của Xà vương đại nhân đọc tên từng người có mặt, hài lòng thấy đám động vật nhỏ điều khiếp sợ nhìn mình, Xà Vương đại nhân mới bắt đầu tiến hành bài diễn thuyết kinh điển: “Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là Độc Dược,” Anh mở miệng nói, giọng nói chỉ hơn giọng thì thầm một chút, nhưng ai cũng nghe rõ từng chữ anh nói, “Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm nên thường thì chúng bay không tin tưởng rằng đây là một loại hình phép thuật. Ta không trông mong gì tụi bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa ra làn hương thơm thoang thoảng; cũng chẳng trông mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy...”Snape dừng một chút, hài lòng khi thấy từng tên nhãi động cũng không dám động nhìn chằm chằm anh, “Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.” Từ trong khóe mắt, anh nhìn thấy ánh mắt không phục của tên oắt con tóc đỏ và con sư tử nhỏ khoát da rắn đang ngồi im ngoan ngoãn, Snape quyết định thay đổi quyết định của mình.

“Như vậy, cậu Weasley đi trễ nhất định đã đọc qua sách giáo khoa... chuẩn bị bài trước khi vào lớp rồi đúng không?”

Ron muốn nói không, nhưng Snape đã tiếp tục.

“Xin hỏi cậu Weasley, nếu như ta thêm rễ bột Lan nhật quang vào dung dịch ngải tây sẽ được cái gì?”

“Xin lỗi, con... Con không biết.” Ron hốt hoảng cúi đầu lật sách, mặt đỏ lên, đương nhiên là do gấp, nhưng... bạn làm sao có thể yêu cầu một đứa nhỏ không may không người nào yêu cầu đọc trước sách để chuẩn bị bài có thể nhanh chóng tìm ra đáp án trong quyển sách độc dược toàn chữ là chữ đây? Đừng nói là dưới tình huống bị Snape làm khó làm dễ.

Nước sinh tử (Cơn đau của cái chết đang sống). Harry yên lặng nói thầm trong lòng. Thật đúng là một trong ba vấn đề kinh điển của Snape mà!

Harry liếc mắt không chút hình tượng nào, sau đó theo phản xạ có điều kiện rụt tay lại, tốt quá, Salazar không có ở đây.

Xoa xoa chiếc nhẫn của gia chủ gia tộc Potter, Harry tự nói với mình, đảm nhiệm một gia chủ đủ tư cách, chấn hưng gia tộc Potter.

“Ta xem như cậu Weasley chỉ là nhất thời quên mất, như vậy lại nói cho ta một vấn đề nhỏ, nếu như bảo mi đi tìm một viên ngưu hoàng, mi đi tìm ở đâu?” Snape tiếp tục làm khó làm dễ, đương nhiên anh cũng không tính đơn giản buông tha tên nhóc tóc đỏ Weasley đã hại chết đứa nhỏ mà anh bảo vệ, mặc dù bây giờ Weasley rất là vô tội, chỉ là... mặc kệ nó!

“Con... Con không biết.” Mặt Ron ngày càng đỏ.

Quả nhiên, ba câu hỏi kinh điển. Harry đang đi vào không gian thần tiên, chợt dừng lại phì cười.

Snape xoay người nhìn gương mặt còn chưa kịp điều chỉnh của tiểu cự quái mắt xanh, “Hay là, cậu Potter vĩ đại của chúng ta thay trò Weasley trả lời câu hỏi này, xét thấy... ngài vừa bài ra vẻ cười ngu xuẩn tự đại.”

“Đương nhiên, giáo sư.” Harry chậm rãi đứng lên, “Hay là, con nên đến phòng làm việc của thầy tìm thử...”

Nhất thời, trong phòng học vang lên một trận cười, thật là một đáp án hay nha! Gryffindor cười đến kém rớt xuống bàn thôi.

“Harry Potter trừ...” Đột nhiên ý thức được Harry bây giờ là học trò Slytherin (này có hai tầng ý tứ), cứng rắn sửa miệng: “Cấm túc.”

“Không, giáo sư, con còn chưa nói hết, con giả thiết, phòng làm việc của ngài có dạ dày bò, trong dạ dày bò có Ngưu Hoàng, đó là một loại thuốc giải độc rất tốt, là một đại sư độc dược vĩ đại, phòng làm việc của thầy nhất định sẽ có, đúng không giáo sư?” Harry vô tội mở to đôi mắt xanh biếc của mình.

“...” Snape thiếu chút nữa bị sặc! “Như vậy, ta nên vì cậu Potter thông thái mà cộng thêm mười điểm?”

“Đương nhiên, cảm ơn giáo sư.” Harry lễ phép biểu lộ cảm ơn, cúi đầu một cái, ngồi xuống.

“Slytherin cộng mười điểm, vì trò Potter thông thái.” Có thể cộng điểm cho nhà mình, tại sao lại không chứ? Nhưng... “Đồng thời, trò Potter vì nói không năng gọn gàng dứt khoát, có vấn đề trong cách dùng ngôn ngữ biểu đạt, vì vậy bắt đầu cấm túc một tuần kể từ hôm nay.” Anh nói rồi, trừ điểm không được nhưng cấm túc thì có đủ.

Đám rắn nhỏ Slytherin giơ ngón tay với Harry – có lòng tốt mà thông minh nhưng không may – Potter mặc niệm.

Xà Vương phỏng có thể tìm lý do trừ điểm, ha hả...

Khóe miệng Harry giật giật, quả nhiên.

“Chờ một chút, trò Potter, ta vẫn còn một vấn đề rất nhỏ, lại nhờ trò trình ra thông thái của mình được không?”

Quả nhiên, ba vấn đề kinh điển làm khó học trò của Snape, làm sao có thể bỏ qua vấn đề thứ ba, không phải sao?

“Có cho biết, cây phụ tử và cây bả sói có gì khác nhau?

Harry vô lực đứng lên, Snape đúng là một con dơi già cố chấp, ba vấn đề kinh điển nhất định phải hỏi hết mới được, quả thực là y như ba định luật bắt buộc của học trò ma pháp giới mà!

Có thể xem lớp học Độc dược của Snape là khóa học truyền thống?

“Nếu như con nhớ không lầm thì, cây phụ tử và cây bả sói đều là thực vật, và được gọi chung là phụ tử.”

“Tốt, ngồi xuống, Slytherin cộng mười điểm. Vì trò Potter thông thái cùng với rốt cuộc cũng biết trả lời vấn đề một cách ngắn gọn. Nhưng mà... Vì sao đám đầu óc quỷ khổng lồ chúng bây còn chưa chịu ghi nhớ kỹ... những thứ này?” Snape trừng một đám tiểu cự quái chỉ biết đờ ra nhìn mà không ghi chép lại.

“Ngày hôm nay, chúng ta học chế tác nước thuốc trị mụn ghẻ.” Đũa phép vung lên, tài liệu cần thiết, quá trình chế tác và những điểm cần chú ý điều hiện lên bảng đen.

Tốt xấu gì Harry cũng học qua sáu năm học ở Hogwarts, đương nhiên, không đi học năm bảy cũng không phải lỗi của cậu, là do cái linh hồn cuồng xắt lát làm bọn họ phải sửa chữa Hogwarts mà không có thời gian đi học! Bất quá ngao chế độc dược năm nhất đương nhiên không thể là khó được Harry, càng miễn bàn khi hợp tác với Draco, con đỡ đầu của giáo sư độc dược được rèn luyện từ bé.

“Nếu như, đầu óc chúng bây không phải chỉ toàn cỏ lát, vậy làm phiền chúng bây động một chút đầu óc tôn quý của mình, dùng mắt nhìn bảng đen một chút, nhìn cho kỹ, lát nữa bắt đầu!” Giận giữ nhìn đám người Gryffidor tùy tiện ngao chế độc dược.

Không chút khách khí nói rõ mi không biết, “Tùy tiện ngao chế độc dược” và vân vân, đây là trách nhiệm phụ trách an toàn cho học trò, nếu như có thể, anh tuyệt đối sẽ không cho phép đám... đầu óc quỷ khổng lồ làm lãng phí tài liệu độc dược của anh.

“Ác, có lẽ, mi nên tươi cười, mi xem những đứa nhỏ này đều sợ mi như vậy!” Godric đột nhiên xuất hiện trước mặt Snape, đương nhiên, cũng giống như Saazar, chỉ có đồ đệ nhà anh nhìn thấy được.

“...” Đối với vị Sư tổ đại nhân thường xuyên đột nhiên xuất hiện, Snape đã không động nổi nữa rồi, không phải chỉ là có khả năng Độn thổ ở Hogwarts sao? Đắc ý cái gì mà đắc ý, Snape trong lòng phỉ nhổ.

Đi tới chỗ Longbottom đang trái phải chuẩn bị nguyên liệu, trên gương mặt tròn tròn của đứa nhỏ tràn đầy sương mù, nó đang cắt con nhím thứ hai, hai mắt nhìn kỹ nội dung trên bảng đen, đột nhiên Snape đi tới cạnh nó, làm tiểu Longbottom không khỏi sợ có phải nó đã làm sai cái gì không, khẩn trương nhìn giáo sư Snape.

Cũng không tệ lắm, sát thủ vạc đến bước này vẫn tốt.

Khóe miệng Snape kéo lên một độ cong.

Longbottom bị dọa run tay một cái, con nhím thứ hai trong tay cứ như vậy mà hoa hoa lệ lệ rớt vào trong vạc.

Không ngoài dự liệu, vị kia lần thứ hai thuận lợi lấy được danh hiệu sát thủ vạc, rất đúng lúc tránh được cơn giận dữ của Snape đang né vạc độc dược bán thành phẩm phun lên đầy người, “Vì mi chế tạo thất bại độc dược mụn ghẻ, Gryffindor trừ mười điểm, vì trò Weasley không đúng lúc ngăn cản, Gryffindor tiếp tục trừ mười điểm, bây giờ, đưa trò Longbottom đến bệnh thất!”

Thật sự là số mệnh thần kỳ đáng sợ! Snape nghĩ.

Thực là là nụ cười đáng sợ! Godric co quắp khóe miệng.