[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 24: Ngày nghỉ Giáng Sinh



Nói về lúc Snape mang Harry từ trang viên Malfoy trở lại Hogwarts đã giữa khuya, Snape không hỏi Harry chuyện tiến hành thế nào, chỉ cần là người có mắt, thấy vẻ mặt vui vẻ của Harry, đều hiểu mọi chuyện đã nắm trong lòng bàn tay.

Hừ! Thực là Potter tự đại!

Snape cũng không cần biết Harry thuyết phục Lucius cái con công già kia thế nào, chỉ cần một ít manh mối, Lucius Malfoy tự mình sẽ đi kiểm chứng, kết quả cuối cùng, sẽ càng làm cho anh ta tin tưởng không chút nghi ngờ.

Cho nên, Harry nói thế nào không cần biết, quan trọng là..... Phải có thực lực!

Slytherin, vĩnh viễn tôn trọng thực lực.

Harry chào tạm biệt với Snape, trước chạy về phòng ngủ. Sáng nay đứng trước gương luyện tập, cậu còn quà chưa mở nữa đó!

Kỳ thực từ lúc ra khỏi trang viên Malfoy, Harry vẫn tâm tâm niệm niệm quà giáng sinh của cậu, đáng tiếc Hogwarts không được độn thổ.

Đương nhiên, thật ra nếu Harry thử một chút, cậu sẽ ngạc nhiên phát hiện, học đồ của người sáng lập vẫn có ít đặc quyền!

Đáng tiếc là, cậu không có.

Harry-địa chủ-Potter ngồi cạnh núi quà nhỏ của cậu, bắt đầu từ những món quà ở trên.

Phía trên cùng là phần quà khéo léo tinh xảo của Draco, Harry mở ra xem, là một cái cài áo choàng, con rắn nhỏ bằng bạc dùng hai viên thủy tinh màu xanh khảm vào làm mắt, vô cùng khéo léo cẩn thận.

Sau đó là một phần quà có nhiều nếp nhăn, Harry mở ra, là một cái áo len của Molly đưa có thêu chữ H và một ít bánh tự làm thêm bùa giữ tươi, còn có bọc kẹo của Ron.

Harry đem chúng cất vào, đây là quà của người rất quan trọng tặng cậu.

Tiếp tục, phía dưới là một quyển sách nặng trình trịch của Hermione tặng, sẽ không phải là cái loại sách sử dụng ma pháp này nọ chứ?

Sách sách sách!

Harry trợn tròn mắt, được rồi, cũng phải là loại sách nhàm chán nào đó.....

Nhưng mà, bìa sách có hai người đàn ông hôn nhau là xảy ra chuyện gì! Tay của một người trong đó để ở chỗ kia, đang làm cái sự gì vậy!

Tựa trang bìa:

Chuyện xưa không thể không nói của Quỷ súc phúc hắc độc mồm cường công và quật cường thanh niên cao manh cường thụ.... (Thượng)

Harry trừng mắt cái từ “Thượng” này đột nhiên có dự cảm bất thường.

Tay run run, Harry tiếp tục mở quà, kế tiếp là Pansy.

Được rồi, đóng gói tương tự, trọng lượng quen thuộc, vừa mở ra nhìn thấy.....

“Tí tách” Đây là âm thanh máu mũi của Harry nhỏ xuống.

JJ biểu tình, nên trên bìa vô cùng cái kia cái kia, bác bỏ thỉnh cầu muốn mỗ tây miêu tả.

Chuyện xưa không thể không nói của Quỷ súc phúc hắc độc mồm cường công và quật cường tuổi trẻ cao manh cường thụ.... (Hạ)

Cho mặt và quần áo của mình một cái Thanh lý đổi mới, Harry đỏ mặt đặt hai quyển sách sang một bên, được rồi, phía dưới chắc là có quà bình thường hơn.

Không ngoài dự đoán, Harry tìm được túi quà nặc danh của Dumbledore, một cái Áo Tàng Hình, cùng với câu “Sử dụng cho tốt” ý tứ hàm xúc.

Sau đó là một ít món quà thiện ý của đám rắn nhỏ muốn thả ra thử thái độ của Kẻ Được Chọn, ách, đại da số là trang sức hoa lệ.

Đếm ngược thứ hai từ dưới lên là một mặt gương đồng cổ xưa của hai vị sáng lập chồng chồng đang du ngoạn ở Trung Quốc xa xôi gửi về, Harry lật qua lật lại không phát hiện có gì đặc biệt, trước cứ để qua một bên đi.

Cuối cùng, là một phần quà không có ký tên, nhưng cũng chả cần ký tên, lẳng lặng nằm ở dưới cùng.

Harry cẩn cẩn thận thận mở cái gói mang theo mùi độc dược thơm ngát, không đành lòng phá hỏng lớp bao bên ngoài, bên trong, là một quyển sách Độc dược cổ xưa được bảo quản rất tốt, Harry mở ra, lại phát hiện, bên trong còn mang theo ba tấm hình.

Là Lily! Là ảnh chụp lúc Lily còn chưa vào giới pháp thuật!

Ảnh chụp mặc dù trong trạng thái tĩnh, Harry lại có thể cảm nhận được nụ cười xán lạn của đoạn tuổi thơ sung sướng.

Snape tình nguyện đem mấy tấm ảnh này cho mình, là vì sao?

Đơn thuần là quà? Mong cậu biết được dáng dấp của mẹ cậu lúc còn bé?

Hoặc là cho thấy..... Snape đã buông xuống phần chấp niệm kia? Harry không dám nghĩ như vậy, cậu cũng không biết vì sao, khi nghĩ đến nguyên nhân này thì mình như có một chút chờ mong, có một chút khủng hoảng.

Harry cảm thấy trong lòng rất loạn, để cho đám quà tự xếp hàng bay tới ngăn tủ, tự thu thập bản thân xong, Harry cầm lấy Áo Khoát Tàng Hình cậu treo trên cây thông Nô-en nhỏ, cậu phải đi dạ du!

Ai cũng dùng cản cậu!

Đổ mồ hôi! Thật ra, bây giờ là ngày nghỉ, sẽ không có ai ngăn cản cưng đâu.

Harry cũng không cần đèn, mỗi con đường trong Hogwarts cậu đã rành rẽ từ lâu, mặc Áo Khoát Tàng Hình Harry cứ như vậy đi dạo khắp nơi không mục đích.

Chỉ có thể nói là số mệnh đáng sợ, Harry không tự chủ được đi tới căn phòng kia, nơi có đặt kính Ảo Ảnh.

Nhìn mặt gương Ảo Ảnh quen thuộc mà xa lạ, Harry gỡ Áo Khoát Tàng Hình ra, đi tới trước gương. Lần này cậu cũng có thể nhìn thấy Lily và James sao?

Harry đến gần gương, y như có một viên đá quẳng vào mặt nước vậy, nổi lên làn sóng lăn tăn, nhưng mà, lần này hiện ra, cũng không phải là Lily và James.

Một bãi cỏ xanh biếc, trời xanh mây trắng với một loạt nhà đơn sơ nối tiếp nhau, ở trước nhà là hai cái xích du, Harry thấy mình người đùa với Hedwig, ngồi ở ghế bên cạnh, an tĩnh đọc báo là.... Snape! Oh God, Snape thỉnh thoảng còn ngước lên nhìn mình cười dịu dàng.

Harry không dám tin giật lùi về phía sau một bước.

Erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi

“Harry, con vẫn đến đây.” Một âm thanh già nua từ phía sau Harry truyền tới. Dumbledore từ ái nhìn Harry.

Harry gật đầu, “Hiệu trưởng, con... con thấy cha mẹ con.” Harry quyết định dựa theo cảnh đời trước cậu nhìn thấy mà nói, không phải..... Quên đi, không nên hù dọa người già.

“I show not your face but your heart desire” Cụ già mỉm cười đọc hàng chữ đảo ngược khắc trên đó. “Harry, con phải biết rằng, trong gương, chỉ có thể hiện ra khát vọng từ chỗ sâu nhất trong nội tâm con, nhưng, đây không phải là thật, con người, nhất định phải đối mặt với hiện thực mà không thể sống trong ảo tưởng đến già. Con phải biết, có một số việc, đã xảy ra thì không cách cứu vãn, cho nên, quý trọng hiện tại, Harry.”

Harry có chút chột dạ, những..... điều này đương nhiên cậu biết, nhưng mà, đây chính là khát vọng chân chính trong nội tâm cậu sao? Cuộc sống yên tĩnh trong hòa bình, một gia đình, một..... Snape?

“Hiệu trưởng, vậy ngài nhìn thấy gì?” Đôi mắt Harry trong suốt nghiêm túc nhìn ông cụ.

Dumbledore nhìn vào gương, trầm mặc một hồi, trên mặt hiện lên tia tịch mịch, giọng cụ có chút khàn khàn, “Một đôi tất long dê, ừm, ta muốn, ta muốn người kia có thể đưa ta một đôi tất lông dê, con biết đấy, mọi người luôn đưa sách cho ta.” Dumbledore gượng cười, “Thật ra, ta cũng không cần những thứ sách này, bọn họ luôn cho ta thứ ta không cần, thứ ta muốn luôn luôn.... ừm, không giữ được.”

Tất lông dê, tình thân, muốn người kia đưa cho cụ một đôi tất lông dê, cho cụ một gia đình.

Harry không biết phải nói gì, chỉ là, cậu hẳn có thể cho ông cụ này một mình một lát.

Dumbledore dù thông minh tài giỏi đến đâu đi nữa, thận trọng, đến cuối cùng cũng không thể giữ lại thứ cụ muốn, danh hiệu to lớn thế này, cũng không thể thay đổi sự thật cụ là một ông lão cô đơn.

Harry nói ngủ ngon với Dumbledore, im lặng bỏ đi.

Dù có cường đại như Dumbledore, thỉnh thoảng cũng sẽ muốn trầm mê một chút trong mị lực của kính Ảo Ảnh.

Trước khi Harry rời khỏi, nhìn thấy dưới ánh trăng một bóng hình cô độc.

Harry, có chút yêu thương ông cụ này.

~(≧▽≦)/~~(≧▽≦)/~~(≧▽≦)/~~(≧▽≦)/~ phân cách tuyến thổi qua ~

Ba ngày nghỉ kế tiếp, Harry ở trong phòng làm việc Độc dược cùng với một đôi sách Cổ ma văn và luận văn Độc dược do Snape bố trí mà vượt qua, từ lúc từ kính Ảo Ảnh nhìn thấy khát vọng sâu nhất trong lòng, hiện tại Harry cảm thấy mình không cách nào đối mặt tự nhiên với Snape, đơn giản là ngoan ngoãn đọc sách, không ầm ĩ không náo loạn.

Snape thì lại cau mày bất mãn, Harry mỗi lần đều né tránh ánh mắt và tần số cao làm ra vẻ lơ đảng nhìn thấy tầm mắt của anh, làm cho Xà Vương đại nhân cảm thấy vô cùng phiền não.

Quả nhiên là Potter phiền phức!

Snape ngồi trước bàn làm việc lật xem tài liệu do con cú của Malfoy gửi tới, bây giờ, có đầy đủ chứng cứ cho thấy, Voldemort căn bản không phải là xuất thân máu trong gì gì đó, mà là một đời sau của Muggle mà gã tuyên bố ghét nhất với phù thủy, một Máu lai.

Ngẫm lại gã lúc đấy vừa hô đến gọi đi quý tộc máu trong, đối xử y như đầy tớ, bên cạnh đó lại bức hại phù thủy Muggle với phù thủy máu lai quy mô lớn, cuối cùng biến mất trong tay một đứa bé còn bọc tả lót, để cho các quý tộc Slytherin phải vì gã mà gánh tội oan, bị Bộ Pháp Thuật nghiêm khắc trừng phạt, mọi người chán ghét, hiện tại, với tất cả những thứ này, những quý tộc máu trong ủng hộ thủ lĩnh máu trong cường đại Dark Lord làm sao chịu nổi!

Lucius cũng không tình nguyện một mình chịu buồn bực, phải cùng nhau buồn bực chứ, kẻ ngu ngốc năm đó cũng không phải có mình anh! Đương nhiên bọn họ đều không nghĩ đến nên đi điều tra chứng cứ về thân thế của Darl Lord, thật sự là bọn họ quá tự đại! Cho rằng năng lực cường đại như vậy chỉ có khả năng là phù thủy máu trong, kết quả ầm ĩ ra chuyện cười lớn như vậy.

Kết quả điều tra vừa gửi tới, Lucius ngay lập tức mang chứng cứ gửi thư nặc danh cho những “Tên ngốc” năm đó!

Chậc chậc, những năm đó, mấy tên ngốc cùng nhau đi theo Dark Lord, là một Máu lai!

Lucius nghĩ, không khuấy động một cơn sống gió động trời trong giới quý tộc thì khó mà xua tan giận dữ trong lòng.

Snape thật ra cũng đến giờ mới biết việc này, anh cũng tức giận cáu kỉnh, nhưng mà, Lucius làm ra động tác lần này, không thể nghi ngờ tiếp theo sẽ làm đám rắn nhỏ khi quay lại trường sẽ bàng hoàng, các loại suy đoán bàn tán phỏng chừng sẽ đem người đứng đầu Slytherin vứt đi!

Tiếp như vậy, đám rắn nhỏ Slytherin còn.....

Có cần chuẩn bị tốt một cuộc kiểm tra không nhỉ!

Được rồi, chỉ có thể nói Viện trưởng Slytherin đại nhân suy xét đông tây, đúng thật là so với Lucius rất không giống nhau mà.....

Quả nhiên, sau ngày nghỉ Giáng Sinh lúc quay lại trường, đám Slytherin trở lại trường sớm hơn ba Nhà khác, giáo dưỡng ưu nhã của đám rắn nhỏ cũng tạm thời vứt sang một bên, phòng Sinh Hoạt Chung của Slytherin cơ hồ đều náo loạn ngất trời, nhưng trọng tâm câu chuyện còn không phải xoay quanh “Dark Lord là máu lai” “Có muốn đầu nhập vào Kẻ Được Chọn” “Hay vẫn tiếp tục đi theo Dark Lord”

Harry vừa đến phòng Sinh Hoạt Chung, toàn bộ đám rắn nhỏ lập tức yên lặng, các loại ánh mắt quan sát tìm tòi nghiên cứu làm Harry có loại cảm giác mình không mặc đồ, không một mảnh vải.

“Ách...... cái gì, sớm!” Harry lúng túng lên tiếng chào, sau đó xoay người chạy về phòng ngủ.

Hiện trường im phăng phắt mười giây.

Sau đó.....

Tiếp tục ầm ĩ.