[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 43: Các kiểu gặp phụ huynh (Part2)



Edit: Liễu Quân

_oOo_

Harry quá lạc quan với tình thế này rồi. Chuyện cầu thân của Tom hiển nhiên không thể đơn giản như vậy được.

Mặc dù gia chủ nhà Parkinson sau khi nghe tới cái tên “Tom Riddle” liền không ngừng bận rộn chủ động giải trừ hôn ước với nhà Malfoy, còn hại Lucius và Narcissa buồn bực một thời gian. Lucius phiền muộn vì hôn sự với nhà Parkinson cứ vậy mà thất bại, còn Narcissa thì buồn bực vì con dâu Pansy khả ái của bà! Giấc mộng mẹ chồng của cô! Cứ vậy mà tan nát…

Cho nên nói, tuy Lucius vẫn sợ hãi Tom từ trong xương tủy, nhưng… dù sao lực sát thương của Tom Riddle hiện giờ hơi yếu hơn hồi xưa đó. Cho nên, không thể trêu chọc còn không trốn được nữa sao?

Dù sao thì nghe Snape nói, Tom này không thể thông qua Dark Mark để trừng phạt mình. Lucius bèn lục tục chuẩn bị suốt đêm rồi mang Narcissa xuất môn du lịch. Ách, chú xác định không phải đang đi lánh nạn chứ?

Về phần Tiểu Long ấy hả… Có gia tinh rồi thì đâu phải lo chuyện chết đói đâu!

Không phải không lo Tiểu Long bị ăn sạch, nhưng… Ni mã! Hai đứa ở trường là cùng phòng đó! Hiện tại còn nói tới chuyện trong trang viên Malfoy có thể bị tiền Dark Lord ăn sạch không, thật sự không thừa thải sao!

Con đường cầu hôn có vẻ còn rất dài làm người nào đó chỉ còn nước trợn mắt. Nhìn thư Lucius và Narcissa để lại khiến hắn tức giận đến vểnh râu (giả thuyết như cậu ta có) trừng mắt. Giờ là sao đây! Nói thế nào đi nữa thì điều kiện của cậu cũng có tệ đâu được không!

Này này này! Qua thôn này rồi không còn tiệm khác đâu nhá! Người được Riddle xem trọng rồi chẳng lẽ còn có người nào đám động vào sao?!

Không đính hôn với hắn, trên cơ bản Draco cũng chẳng còn em gái nhà nào dám gả tới. Chẳng hiểu hai vợ chồng Lucius do dự cái quỷ gì nữa!

Trang viên Malfoy lớn tới vậy, nhoáng cái chỉ còn lại hai người Tom và Draco, ờm, còn có một cặp gia tinh hành tung bất định.

Chẳng qua, gia tinh tâm phúc của Narcissa và Lucius luôn canh đúng lúc Tom dụ dỗ Draco mà xuất hiện, cắt đứt chuyện tốt của Tom, sau đó biến mất một cách thần tốc, lần tiếp theo lại tái diễn.

Tom hận tới nghiến răng. Chỉ có thể nói, da mặt Draco quá mỏng! Mỗi lần bị đám… gia tinh chết tiệt cắt ngang là không đời nào chịu làm tiếp.

Nếu cậu cứ bị cắt ngang giữa chừng thế này miết… chắc chắn sẽ bị hư thận mất…

So với đôi này thì Snape và Harry bên kia coi như thuận lợi.

Đương nhiên, tạm thời, bây giờ, không thể đưa chân tướng ra ánh mắt của quần chúng. Harry mười hai, sắp bước sang tuổi mười ba và lão sư kiêm người yêu lớn tuổi của cậu hơn kém nhau tận hai mươi tuổi, tựa hồ có chút kinh thế hãi tục. Không nói tới ai khác, chỉ Petunia thôi là chắc chắn không chấp nhận đứa cháu bé bỏng của mình bị bắt cóc quá sớm rồi đó!

Snape với bà còn cùng một thế hệ nữa mà!

Cho nên, Harry quyết định cứ tạm thời yêu đương lén lút đi. Có thể giấu diếm bao lâu thì tốt bấy lâu.

Trong trường, dường như Hermione và Pansy đã nhìn ra gì đó… nhưng họ không cản trở bọn cậu. Harry nghĩ mấy nữ sinh gần đây đều thích nhìn Harry một cái, lại quay sang nhìn Snape một cái. Cái nụ cười đó nhìn kiểu gì cũng cứ phải gọi là mập mờ siêu cấp ấy. Nó không khác mấy với nụ cười và cái cách coi tạp chí mỗi lần Hermione lôi kéo Pansy cùng thảo luận đâu!

Lẽ nào tin tức của mấy cổ linh thông tới vậy ta?

Ngay cả bạn gái cậu đời trước – hiện tại mới mười một tuổi – Ginny cũng dùng ánh mắt đó mà nhìn cậu và Snape.

Ặc, chắc là ảo giác quá? Dù sao Ginny giờ chỉ mới là một lolita mười một tuổi thôi đó!

Harry lắc lắc đầu, cố gắng đá văng mấy ý tưởng lung tung ra khỏi óc.

“Har, Harry, em không đi đánh bóng chày ngoài khu đất trống với anh hả?” Hai năm qua, đến cả Dudley cũng cao lên quá trời. Harry yên lặng phun tào cái tốc độ sinh trưởng của bản thân… hai năm mà mới cao lên được năm cm…

Dudley người ta bây giờ đã cao hơn cậu hai cái đầu rồi đó!

A a a a! Cậu phải uống thật nhiều sữa!

Harry mang oán niệm mà ngưỡng mộ Dudley, chỉ có gương mặt phì nhiêu là vẫn mượt mà hoi. Dudley yên lặng rùng mình, lùi về phía sau một bước.

“Không được, lát nữa em còn phải tới nhà bạn.” Harry lắc đầu từ chối.

“Aiz yo ~ Không được vậy đâu! Phải vận động nhiều lên mới cao được á!” Dudley không biết sống chết mà chọt vào chỗ đau của Harry.

Harry hít thật sâu, nhịn, nhịn, nhất định phải nhịn!

Dudley giơ tay xoa đầu em họ, khoa tay múa chân, “Harry, em xem, em mới tới ngực anh thôi nè!”

“Phù—-” Harry siết chặt nắm tay, bình tĩnh! Bình tĩnh!

Dudley vẫn để tay trên đầu Harry, không ngừng xoa cho cái đầu Harry rối bù lên.

“Tôi giả thuyết, cái móng heo dính đầy gia vị của mấy món ăn vặt trong nhà bếp của cậu có thể bỏ khỏi đầu Potter được chứ? Dù sao, buổi chiều em ấy còn phải đi thăm hỏi bạn của em ấy nữa?” Giọng nói ảm ảm của Snape bất thình lình vang lên.

“Ể!? Chú Snape…” Dudley lùi lại một bước. Ấn tượng đầu tiên của cậu về người đàn ông này chỉ có hai chữ, đáng sợ!

“Em chuẩn bị tốt để xuất phát rồi chứ?” Snape gật đầu với Dudley xong quay sang hỏi Harry.

“Dĩ nhiên.” Harry lấy ra một cái kẹp tư liệu, bên trong có một vài thứ quan trọng cho ngày hôm nay.

“Vậy còn chờ điều gì nữa?”

“Harry nhún vai, bước tới nắm tay Snape, “Tạm biệt Dudley ~ Nói với dì Petunia, em sẽ không ăn cơm tối, trước mười giờ em sẽ về…”

Lời còn chưa dứt thì Harry đã biến mất. Dudley ngơ ngác nhìn Harry chớp mắt cái đã không thấy đâu, lại sờ sờ mũi. Ờm, thật thần kỳ nhờ!

Snape ôm Harry xuất hiện trước một cổ trạch.

Đây là cổ trạch nhà Longbottom.

Neville cảm nhận được có người tới nên chạy vội ra xem, “Harry! Ế… Giáo sư Snape, này, sao hai người tới đây?”

Harry bất đắc dĩ che trán, “Neville, đừng nói bồ quên rồi nhá! Ba ngày trước mình đã xác nhận với bồ là hôm nay sẽ tới ni!”

“Mình…” Neville cố gắng nhớ lại, “Ế! Đúng zòi…”

“Đúng cái đầu con!” Một cây gậy đột ngột xuất hiện, gõ lên đầu Neville.

“Oh no! Bà nội, bà đã nói sau này không đánh con nữa mà?” Neville ôm đầu, xoay người lên án lão phu nhân Longbottom trong yên lặng vì tội không giữ lời hứa.

“Con cũng biết nói là sau này mà! Thằng nhóc chết bầm nhà con! Không đánh là không nhớ nổi, đánh cũng không nhớ!” Lão phu nhân Longbottom thật sự không còn chỗ nào để nói với thằng cháu trai này nữa rồi. Ký ức cầu này nọ, chỉ cần cách bà có thể nghĩ ra đều áp dụng hết ráo. Một gia chủ thế gia thảo dược mà phải nghĩ hết mọi thứ trong lĩnh vực luyện kim là đủ hiểu rồi hén… Vì trí nhớ loại này của Neville, lão phu nhân Longbottom đã phải tốn không ít công sức đâu!

“Ờm, lão phu nhân Longbottom, ngày hôm nay con đến bái phỏng ngài. Ngài đừng tức giận, nếu không sẽ làm con thấp thỏm trong lòng, còn nghĩ không biết có phải vì con đến quấy rầy ngài mới làm ngài giận chó đánh mèo lên Neville không nữa ni.”

Harry mỉm cười giải vây thay Neville, đồng thời cũng để lão phu nhân Longbottom nhìn thấy mục đính của hành động hôm nay của cậu, mà cậu cũng không phải một đứa con nít như những nhà khác. Chuyện hôm nay còn liên quan đến hợp tác giữ hai đại gia tộc đâu.

Lão phu nhân Longbottom hiển nhiên cũng xem như là một sư tử cái anh dũng, đối với hành vi nghĩa khí đứng ra giải vây cho bạn bè này của Harry vô cùng tán thưởng.

“Potter tiên sinh, vào đi! Chẳng qua, giáo sư Snape đây là…” Lão phu nhân Longbottom liếc nhìn chiếc nhẫn gia chủ trên tay Harry liền hiểu ra. Những tin đồn về chuyện Cứu Thế Chủ đã kế thừa gia tộc Potter trong một năm qua xem ra là sự thật. Chỉ là, người đàn ông bên cạnh Cứu Thế Chủ, theo như hiểu biết của bà thì là một giáo sư độc dược của Hogwarts. Anh ta tới đây làm gì?

“Để con giới thiệu với ngài, phu nhân tôn quý của con.” Harry hơi khom người. “Vị này là người thừa kế thế gia độc dược – gia tộc Prince, Severus Snape. Có lẽ ngài có thể gọi anh ấy là Severus Prince.”

What! Người trước mặt là người thừa kế mới cùng lứa mà gia tộc Prince chờ đợi không biết bao nhiêu năm ấy hả?

Lão phu nhân dù sao cũng là một người trải qua nhiều gió to sóng lớn, lập tức điều chỉnh lại biểu tình, đồng thời con an ủi chính mình. Chuyện này cũng không có gì quá kỳ quái, độc dược đại sư trẻ tuổi nhất – Severus Snape, với hai chữ đại sư này mà nói, tuổi còn quá trẻ chỉ có thể dùng từ nghịch tiên để hình dung.

Chỉ có điều, nếu có thêm huyết thống Prince vậy thì hợp lý hết rồi.

Gia tộc Prince trước giờ vẫn là đồng minh hợp tác của gia tộc Longbottom, mãi đến mấy chục năm trước, gia tộc Prince mấy đời con một đột ngột tuyên bố xóa tên Eileen Prince ra khỏi gia phả, cuối cùng gia tộc Prince không còn người nối nghiệp.

Kỳ thực, ngay sau khi xóa tên Eileen, lão Prince đã hối hận rồi. Dù gì cũng là con gái một, là huyết mạch cuối cùng của gia tộc Prince. Nhưng mà, Eileen quyết tâm ẩn núp ở giới Muggle không muốn xuất hiện, cho dù sau này về tới bức họa trang viên Prince, bức họa của bà vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào.

Cho dù lão Prince có khôi phục tên Eileen trong gia phả vẫn không thể để Eileen quay về làm đứa con gái thân yêu của năm đó.

Chẳng qua, mặc kệ ra sau thì gia tộc Prince một lần nữa xuất hiện người thừa kế. Chuyện này với gia tộc Longbottom là một tin tốt không thể nghi ngờ.

Vào phòng khách, sau khi ngồi vào chỗ, gia tinh ăn mặc mộc mạc đi lên dâng trà, lại thuận tiện mang Neville ngơ ngác còn chưa biết có chuyện gì xảy ra đi chỗ khác chơi.

Theo lời lão phu nhân Longbottom, đừng để đứa nhỏ ngốc ngày ở lại đây chờ mất mặt, mau mang nó về phòng đi.

“Phu nhân, con nghĩ lời khách sáo không cần phải nói nhiều. Cha mẹ con và cha mẹ Neville cũng giống nhau, đều là người bị hại trong chiến tranh. Nếu có khác thì chỉ nằm ở chỗ cha mẹ con không trở về được, mà cha mẹ Neville vẫn còn có cơ hội.” Harry thành khẩn nói, đây cũng là lời thật lòng của cậu.”

“Hiện tại vẫn còn rất nhiều chiến sĩ anh dũng năm đó bị trúng lời nguyền không thể tha thứ mà phải nằm trong Mungo. Con nghĩ với lực lượng lớn mạnh của các đại gia tộc, một khi cùng liên hợp chắc chắn có thể chế tạo ra loại độc dược đặc hiệu dành cho di chứng loại này.” Harry thấy lão phu nhân Longbottom bắt đầu động dung liền thừa thắng xông lên.

“Potter, ừm, có lẽ ta có thể gọi con là Harry? Dù sao con với Neville cũng là bạn tốt của nhau.” Lão phu nhân Long bottom hiền lành nhìn Harry.

“Dĩ nhiên, đây là vinh hạnh của con.” Harry nhếch môi nở nụ cười, lộ hết cả tám cái răng của cậu.

Snape ngồi bên cạnh hừ lạnh, quả nhiên là Potter.

Xà Vương đại nhân tỏ vẻ, nhìn tên nhóc quỷ khổng lồ con nào đó nở nụ cười đáng yêu thế này với người khác, anh khó chịu!

Potter trêu hoa ghẹo nguyệt! Quả nhiên y chang thằng Potter lớn!

“Harry, suy nghĩ của con rất tốt! Vậy, thử nói về kế hoạch của con đi nào?” Thật là một đứa nhỏ thiện lương thông minh. Lão phu phân Longbottom nghĩ.

“Con nghĩ như vầy. Nhà Potter sẽ cung cấp các loại sản phẩm luyện kim có tác dụng điều dưỡng, chữa trị và cả những tư liệu đọc dược cần thiết; gia tộc Longbottom cung ứng các loại thảo dược; gia tộc Prince có giáo sư Snape ở đây, đương nhiên sẽ phụ trách phần nghiên cứu độc dược; nhà Malfoy cung cấp tài chính; còn nhà Parkinson lại là đại cổ đông của Bệnh viện Mungo.”

Harry tinh tế nói rõ hết mọi thứ, trong lúc đó còn cẩn thận quan sát sắc mặt lão phu nhân Prince. Dù sao người cậu nhắc tới còn có một nhà Malfoy có thân phận là tiền Death Eater ni. Nhưng theo biểu tình Longbottom thì vẫn có thể tiếp nhận, vậy nên cậu lại nói tiếp.

“Chờ nghiên cứu xong độc dược và sản phẩm luyện kim, nhóm trị liệu đầu tiên sẽ là hai vợ chồng Longbottom, nếu có thể thành công liền công bố cho toàn bộ giới phù thủy.”

“Đến lúc đó, con nghĩ lợi nhuận từ việc này không cần phải nói. Chỉ cần chữa trị được cho các vị anh hùng nằm trong Mungo thôi là đủ để xem như đại phúc rồi đúng không? Phu nhân, ngài cảm thấy thế nào?”

Lão phu nhân Longbottom trầm mặc một hồi, “Nhà Malfooy bên kia thật sự muốn hợp tác với chúng ta chứ… Ta sợ đến lúc đó lỡ như…”

“Phu nhân, con có thể lấy thân phận Cứu Thế Chủ ra đảm bảo, gia tộc Malfoy nhất định là một đồng minh tốt thành tâm thành ý hợp tác với chúng ta.” Harry trịnh trọng đưa ra hứa hẹn.

“Vậy, con dựa vào đâu để đảm bảo gia tộc Parkinson sẽ hợp tác với chúng ta?” Harry với phu nhân nhà Malfoy – Narcissa có quan hệ chị em họ, lão phu nhân Longbottom cũng biết. Nhưng, gia tộc Parkinson thì đâu có quen biết gì…

“Ầy, đây chính là việc con muốn nói với ngài ni.” Harry tươi cười, “Con nghĩ, không bao lâu nữa ngài có thể đề nghị kết thông gia với gia tộc Parkinson rồi. Ngài phải biết, tiểu thư nhà Parkinson – Pansy đã vì Neville mà giải trừ hôn ước với tiểu thiếu gia nhà Malfoy đấy!” Harry cố ý thêm mắm dậm muối cả đống.

“Chuyện này là thật hả?” Lòng lão phu nhân Longbottom thấy thật thoải mái. Đứa nhỏ tốt, bình thường còn không biết nó thông minh tới vậy nha! Vậy mà có thể làm cô gái nhỏ nhà Parkinson vì nó mà giải trừ hôn ước với nhà Malfoy cơ.

“Vâng, con nghĩ phu nhân nhất định sẽ thích Pansy. Cô ấy là một cô gái dịu dàng hiền lành, đối với Neville tình sâu thắm thiết. Hiển nhiên, Neville cũng đối với Pansy như vậy. Ngài đừng nên làm gậy đả uyên ương nha!” Harry cười híp mắt.

Neville Pansy, bạn thân mình cũng chỉ có thể giúp mấy bồ tới đây thôi! Cố lên!

“Không đâu! Aiz yo ~ Tiểu Neville của ta thật sự trưởng thành rồi!” Lão phu nhân Longbottom cười tít mắt.

Neville ngồi trong phòng trên lầu, bất thình lình đánh cái hắc xì. Ể?! Mình có quên chuyện gì không ta? Sao cứ thấy có gì đó kỳ kỳ?

Dưới lầu, Snape đen mặt nhìn một già một trẻ nói cười vui vẻ. Harry Potter, tên quỷ khổng lồ con này còn có thể thêm mắm dậm muối hơn được nữa không!