[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 57: Harry – Khuê oán – Potter



Edit: Liễu Quân

_ oOo _

Trong ấn tượng của Harry, nghỉ hè năm tư chỉ có giải Quidditch thế giới là đáng để mong đợi thôi. Chẳng qua, giờ mà muốn đi coi chắc… hơi khó à.

Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, Sev nhà cậu không phải người thích tham gia náo nhiệt, nhất là cái loại náo nhiệt Harry đã từng đi coi rồi, vậy lại càng không phải mang cậu đi coi lần nữa.

Harry ở nhà dì Penny hết hai tuần, lại tới nhà Black một tuần, sau đó vội vã chạy tới Spinner’s End.

Chẳng qua, không phải cậu ghét bỏ Sev nhà cậu, nhưng đôi khi ấy, ông chồng nhà cậu rất ư là không hiểu tình cảm. Sau khi cậu đến, không ngờ lại chuẩn bị cho cậu một… căn phòng khác. Kế đến… còn không quên mỗi ngày dặn cậu làm bài tập hè!

Grào grào! Cậu là một người trưởng thành hai ba tuổi rồi! À không, nếu cộng thêm ba năm nay nữa thì linh hồn cậu đã tròn hai sáu rồi được chứ!!

Mí người có từng thấy ai hai sáu tuổi đầu còn bị người ta coi thành con nít mười ba mà trông chừng mí người làm bài tập hè chưa?

Snape nhướng mày: “Là ai có tiền án?”

Harry yếu ớt giơ tay nhỏ: “… Em …”

“Biết là tốt rồi!” Snape tức giận trợn trừng.

Dưới sự giám sát chặt chẽ của Snape, cuối cùng bạn học Harry đã hoàn thành hết bài tập hè của mình trước nửa tháng.

Đúng là, vất vả quá đi mà …

Nhưng, còn dư lại nửa tháng, bọn họ có thể làm chút gì đó chứ nhỉ? Không cần giám sát Harry làm bài tập, cả ngày của Snape chính là phòng ngủ, bàn ăn, phòng độc dược, WC.

Harry oai oán trừng mắt nhìn phòng độc dược, chết tiệt, đồ độc dược tiểu tam! Tao hận mày!

Harry rất phiền muộn, chắc không bao lâu nữa cậu phải cạnh tranh với độc dược luôn quá! Hơn nữa, cậu lại còn thua…

Cũng chỉ có lúc ăn cơm Snape mới giáp mặt với Harry. Harry nghĩ, giờ còn không bằng hồi ở Hogwarts… Ít nhất… trừ lúc ăn cơm, còn có thể nhìn thấy Snape trên lớp Độc Dược.

Harry cảm giác mình bị phớt lờ hoàn toàn! Không được, cậu muốn phản kháng!

“Sev, em chợt phát hiện, em còn bài tập chưa làm nè! Anh tiếp tục giám sát em đi…” Harry ôm gối, đứng trước phòng Snape thật lâu mới nhìn thấy Snape kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng ngủ.

“…” Snape nhíu mày, “Harry, đừng quậy nào! Anh biết em có bao nhiêu bài tập.”

“Sev, anh không ở cùng em…” Harry tủi thân nhìn Snape.

“Em không phải là con nít nữa rồi, Harry.” Snape thở dài, “Ta thật sự có chuyện quan trọng phải làm.”

“Quan trọng cỡ nào? Còn quan trọng hơn em?” Harry nhào lên, đẩy Snape ngã xuống giường.

“Đừng quấy!” Snape nhíu mày, hàng này lại sao nữa đây, lại ầm ĩ kỳ cục gì nữa? Em ấy biết rõ em ấy quan trọng với mình cỡ nào mà, giờ lại làm sao đây hả?

“Lẽ nào anh chán ngán em rồi?” Harry lên án, sau đó mím mím môi, chậm rãi tới gần.

Đôi mắt xanh ngập nước chăm chú nhìn Snape, lúc này đây, trong mắt nhau chỉ còn đây với đó.

“Rõ ràng em biết đó là chuyện không thể nào.” Snape trả lời.

“Vậy vì sao anh luôn bỏ quên em? Anh cũng không chịu ở cùng em!” Harry tiến gần thêm chút nữa, thẳng đến khi chóp mũi hai người cọ vào nhau.

Hơi thở Snape bắt đầu rối loạn.

Chết tiệt, ai dạy em ấy! Snape khẽ văng ra một tiếng nguyền rủa. Không được, giờ còn chưa được.

(Harry 【 giơ tay 】: Salazar dạy em!)

Lần trước là do kích động, hơn nữa Harry cũng có uống dược tăng tuổi. Nhưng hiện tại, cơ thể Harry còn chưa phát dục hoàn chỉnh, mà dược tăng tuổi lại không có, giờ có muốn làm cũng thiếu tài liệu… Snape bắt đầu suy nghĩ miên man.

Hơi thở ấm áp của Harry phả lên miệng anh, chỉ cần Snape ngẩng nhẹ đầu lên là có thể hôn lên đôi môi phấn nộn nọ.

“Harry, ta nghĩ em biết gần đây ta rất bận.” Snape giải thích một cách bất đắc dĩ.

“Vậy, giờ thì sao? Giờ anh đã rảnh rồi chứ?” Chớp mũi Harry cọ cọ lên chớp mũi Snape, có vài lọn tóc của hai người đã quấn vào nhau. Những sợi tóc đen của hai người hòa vào một chỗ, không phân rõ ai là ai.

“Harry, không được, em… em còn nhỏ.” Snape cố gắng tìm kiếm số định lực quý hiếm còn sót lại.

“Lần đầu anh làm / em, sao anh không chê em nhỏ! Khi đó em mới mười hai!” Harry phản bác, sau đó nghịch ngợm lè lưỡi, liếm nhẹ lên môi Snape.

“Không giống!” Snape bất đắc dĩ hôn lên đôi môi đang làm loạn, “Hơn nữa, ở đây cũng không có… Ừm, em hiểu không?”

“Em không sợ đau!” Harry cố chấp muốn tiếp tục, tay lần mò đi xuống.

“Không được!” Snape nắm lấy tay nhỏ của Harry, nhíu mày, “Ta sẽ đau lòng.”

“…” Harry nhìn chằm chằm Snape, sau đó… Okie, cậu vô dụng vậy đó! Chỉ một câu đã bị lung lay.

“Phải chờ tới mấy tuổi đây chứ…” Harry ghé vào ngực Snape, ỉu xìu nói.

“Chờ qua sinh nhật mười lăm của em.” Snape buồn cười xoa cái đầu xù lông trước ngực.

“Quá lâu! Mười bốn!” Harry ngẩng đầu kháng nghị.

“Không được. Không tốt cho cơ thể em.” Snape lắc đầu từ chối.

“Vậy mười bốn tuổi rưỡi!” Harry túm cổ áo Snape, “Anh không đồng ý, em.. em sẽ… em sẽ… đi tìm người khác!”

“Em dám!” Xà Vương đại nhân nổi giận! Lật người, áp Harry dưới / thân.

“Em… được không được không, mười bốn tuổi rưỡi nha!” Harry quyết đoán bỏ qua câu nói không có đầu óc, không chút cốt khí mà ôm cổ Snape cọ cọ, “Anh đáp ứng rồi á!”

“Em cái đứa nhỏ này!” Snape vừa bực vừa tức cười. Hàng này chắc là do Merlin phái tới để dằn vặt anh quá! Đừng có bác bỏ, chính là như vậy!

“Còn không phải em sợ anh không cần em sao chứ!” Harry nhỏ giọng rầm rì, ngón tay vẽ loạn trên ngực Snape, “Anh đang trong độ tuổi tinh lực tràn đầy, sao chờ em lâu tới vậy nổi…”

“Em nghi ngờ ta? Hử?” Snape thật hết lời với suy nghĩ trong lòng cậu, hàng này quá biết dày vò…

“Qua năm sau, Draco với Tom sẽ đính hôn…” Harry gợi ý nhìn Snape.

“Ừ rồi?”

“… Hay là… Chúng ta cũng làm chung đi?” Harry rốt cuộc nói ra mục đích thật sự của mình.

“Anh hông biết đâu! Cái thằng Tom đó tối ngày cứ khoe mẽ trước mặt em!” Harry tức giận nói.

“Nói sau đi! Ta nghĩ, quan hệ của chúng ta không hợp truyền tin trong lúc này.” Snape thở dài, sao anh lại không muốn cột nhóc quỷ không lồ con suốt ngày thích gây chuyện này vào người mình chứ? Chỉ là, việc này…

Tóm lại vẫn là, trước khi Harry trưởng thành thì, không được!

Harry nhìn Snape một lúc lâu ơi là lâu, okie, trên cơ bản thì hôm nay phải kết thúc trong không vui ròi. Nhưng… nếu cậu dễ dàng khuất phục như vậy thì cậu không mang họ Potter nữa!

Potter am hiểu nhất là cái gì? Liều chết quấn quít, chưa đạt được mục đích thề không bỏ qua!

“Hôm nay, em muốn ngủ ở đây!” Harry lấy lui làm tiến, “Em mặc kệ mặc kệ! Rất lâu rồi anh không ở cùng em!”

“Okey!” Snape thả Harry ra, kéo chăn sang bên cạnh, “Ta đi tắm.”

“Ờm! Em chờ anh!” Harry gật đầu, ngoan ngoãn đắp chăn, cậu là bé ngoan!

Tắm xong đi ra, Snape thấy nhóc quỷ khổng lồ con nào đó nói chờ anh đã ngủ vù vù. Snape không khỏi chảy mấy giọt mồ hôi trán, quả nhiên uy tín của hàng này…

Snape chui vào chăn, tính đi ngủ. Harry trở mình, tự động lăn tới nguồn ấm, dùng cả tay lẫn chân mà quấn lấy Snape.

Snape dở khóc dở cười, hàng này ngủ thật à?

Okie, giờ anh đã biết lần đầu tiên bọn họ cùng ngủ trong hầm, chuyện gì đã xảy ra rồi… (Xin vui lòng xem lại chương 27)

Có lẽ, anh nên cung cấp cho hàng này cái gối ôm?

Ngẫm nghĩ một hồi, Snape tự bác bỏ chính mình. Hừ, địa vị của anh sao có thể để một cái gối thay thế?

Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt cái đã tới Cúp Quidditch thế giới.

Harry không còn ôm chút kỳ vọng nào với việc Snape dẫn mình đi.

Chẳng qua, há há… mấy cưng đừng quên còn người nào đó nữa nha!

“Harry! Harry! Harry mau ra đây, xem cha đỡ đầu mang gì tới cho con nè!”

Mới sáng sớm, Sirius đã gõ cửa ầm ầm, Snape không nhịn được phải ngồi dậy mở cửa cho con chó ngu nào đó.

Thiệt là, nếu anh ếm bùa tĩnh âm lên cửa thì tốt quá! Trong nháy mắt khi mở cửa ra, Snape bắt đầu hối hận.

Đây là cái gu ăn mặc quỷ quái gì! Thằng điên! Chó ngu! Quỷ khổng lồ không đầu óc! Gryffindor ngu xuẩn!

Trên má trái Sirius vẽ một phi tặc màu vàng, má phải vẽ linh vật đội Bulgaria, một con yêu tinh phiên bản chibi? Ôi, thật… quá đủ rồi!

Snape không đổi sắc tính đóng của, bắt đắc dĩ, Sirius chắc chắn sẽ không để anh toại nguyện. Cứ như vậy mà qua một lúc, Sirius đã bỏ một chân vào trong.

“Sớm! Sni… Snape!” Tâm tình Sirius tốt lắm, thấy Snape cũng không thèm ầm ĩ với anh.

“Cha đỡ đầu, sao chú tới đây?” Harry vừa đánh ngáp vừa đi xuống lầu, trên người còn mặc áo ngủ màu vàng.

“Ôi chao! Harry cục cưng ~ Con coi nè, cha đỡ đầu mang tới cho con vé coi trọn gói Cúp Quidditch Thế Giới nè, thích hơm?” Sirius làm như hiến vật quý mà dâng vé trong tay ra, còn ồn ào không ngừng.

“Hở, cha đỡ đầu, nếu con nhớ không lầm thì ngày mai mới bắt đầu thi đấu mờ?”

“Nhưng mờ đi ngay hôm nay chúng ta sẽ chiếm được vị trí tốt nhất đọ!” Sirius rất ư là hưng phấn, nhảy lên nhảy xuống liên tục.

“Yên lặng chút coi, chó ngu!” Snape cực kỳ không thoải mái.

“Snape, mày đừng có vậy! Harry nhất định sẽ muốn đi với tao, mày không thể cản nó!” Sirius đắc ý cực kỳ, sau đó ghé tới gần Snape mà thì thầm: “Sao hả, mày không có vé đúng không! Ha! Không sao hết, nếu mày cầu xin tao, tao sẽ cố mà mang mày theo!”

Snape vẫn không biến sắc, đi tới giá sách gần đó, rút một quyển trong đó rồi lấy ra một phong thư từ bên trong.

“Ai yo ~ Không sao đâu, mày không cần trả tiền, tao có thể cho mày ~” Miệng Sirius vừa nói, tay cũng đưa tới.

Snape đánh rớt tay Sirius, đi thẳng tới trước mặt Harry, đưa phong thư trong tay ra, “Kinh hỉ.” Giọng nói bình thản không chút gợn sóng.

Trán Harry chảy hết mấy vạch đen. Huầy, lúc nói hai chữ kinh hỉ có thể tạo chút biểu cảm khác có được hem?

Chẳng qua, vừa mở thư ra Harry lập tức kích động!

Vé Cúp Quidditch thế giới! Ghế tình nhân loại VIP!!

“Woa!” Harry hoan hô ra tiếng, trực tiếp nhào tới ôm lấy Snape.

Snape đón lấy, sau đó khiêu kích nhìn sang Sirius, hỏi Harry: “Em muốn đi với ai?”

“Xin lỗi cha đỡ đầu, thật đáng tiếc, con không muốn làm kỳ đà cản trở chú và chú Lupin!” Harry nhanh chóng đáp lại. Đương nhiên, cậu cũng không có chút tiếc nuối nào như trong lời nói.

Sirius thương tâm chỉ Harry, “Òa, Harry, con!”

“Ya ~ Sev ~ Anh giỏi quá chừng! Anh làm cách nào lấy được vậy!” Harry không thèm nhìn Sirius, hưng phấn lôi kéo Snape hỏi này hỏi nọ.

Sirius lặng lẽ rớt lại phía sau, có chút bi thương ra về, òa, Harry tình nguyện đi cùng Snivellus cũng không cần cha đỡ đầu… òa òa òa òa!!!

“Đi thông thả không tiễn.” Snape kéo cong khóe miệng, hướng về phía Sirius làm một cái khẩu âm không tiếng.

Sau đó, đóng cửa, tiễn khách.